Ngũ Hành Thiên

Chương 568: Thanh danh vang dội



Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp

Bỗng nhiên, một trong số lính gác đứng ngây ra như tượng, một người khác nôn nóng hỏi: "Có chuyện gì vậy, lão Từ, sao lại ngây ra thế?"

Lão Từ cứ như không nghe thấy gì, vẫn đứng im không nhúc nhích.

Những người khác trở nên tương đối hoảng hốt: "Này này này, lão Từ, ngươi đừng có làm người khác sợ!"

Một người trong số đó vội tát vào mặt lão Từ vài cái, lão Từ giật mình đánh thót, toàn thân run rẩy.

Mọi người thở phào một hơi, một người gắt gỏng: "Làm sao vậy, lão Từ, ngươi định làm mấy cậu đây sợ chết khiếp hả!"

Mặt đột nhiên đỏ bừng như say rượu, lão Từ lắp bắp nói: "Ta, ta nhớ ra rồi!"

Đám người vừa hiếu kỳ vừa cáu kỉnh: "Nhớ ra cái gì? Mà sao lại đột ngột sững người như vậy?"

Lão Từ lắp bắp: "Người, người vừa rồi ấy!"

Những người khác như lọt vào sương mù: "Người vừa rồi ấy à?"

Lão Từ nuốt nước bọt, vẻ mặt vẫn đầy kích động. Một lúc sau, y mới nói năng trơn tru được: "Cái người thanh niên luôn mỉm cười vừa rồi ấy, ngươi còn bảo hắn đã quá tuổi tham gia tuyển chọn, sau đó chúng ta chợt cảm thấy quen mắt."

Mọi người chợt nhớ ra, bọn họ vẫn còn ấn tượng rất sâu đối với người này.

"Người đó ấy à? Làm sao?"

"Ngươi nghĩ kỹ đi!"

"Là ai thế? Vậy mà làm ngươi sợ tới mức này."

Lão Từ lại nuốt nước bọt đánh ực: "Là, là Trọng Vân Chi Thương!"

"Trọng Vân Chi Thương?"

Mọi người ngây ra, đột nhiên mất năng lực nói năng.

Một lát sau, một người trong số đó cố rặn ra một nụ cười khá gượng gạo, nói: "Lão Từ, ngươi đừng tưởng có thể dọa được ta, nói Trọng Vân Chi Thương làm gì? Sao không nói luôn là Lôi Đình Chi Kiếm đi?"

Một người khác lại giống như bị sét đánh trúng: "Trọng Vân Chi Thương!"

Người này cuối cùng đã nhớ ra.

Vì sao mình lại cảm thấy quen mặt, toàn thân đột nhiên run bắn, người này hoảng sợ hét lên thất thanh: "Hắn, hắn là Khương Duy! Phó bộ Trọng Vân Chi Thương!"

"Khương Duy!"

"Phó bộ Trọng Vân Chi Thương!"

Mặt những người khác cùng co rúm lại, cuối cùng họ cũng nhớ ra, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy quen mặt như vậy. Thời gian ngắn trước đây, hạt đậu lưu ảnh được bán ra hàng loạt, trận đánh kinh điển của Trọng Vân Chi Thương được vô số đại sư phân tích tường tận. Mỗi một nhân vật chủ chốt của Trọng Vân Chi Thương đều được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Khương Duy là phó bộ Thân là Trọng Vân Chi Thương, đương nhiên sẽ không tránh thoát.

Mặt mọi người hiện rõ vẻ khó tin, tất cả cùng ngây người ra tại chỗ.

Là Trọng Vân Chi Thương đấy!

Lại còn là phó bộ Trọng Vân Chi Thương nữa!

Chạy đến thành Phong Tín hẻo lánh này...

Bỗng nhiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng giật mình đánh thót, bình tĩnh trở lại.

"Trọng Vân Chi Thương đến thành Phong Tín để làm gì? Sẽ không làm hại chúng ta đấy chứ?"

"Xong rồi, thành Phong Tín có cái gì đáng để họ phải chú ý chứ? Bản thân ta cảm thấy không ổn tí nào!"

"Bổ sung vật tư?"

"Chúng ta nghèo như vậy..."

"Làm sao bây giờ?"

"Mau mau bẩm báo thành chủ!"

Mấy người liếc nhau, chẳng còn quan tâm tới bất cứ gì nữa, không hẹn mà đồng loạt guồng chân chạy như điên về phía phủ thành chủ.

Hà Mẫn đứng giữa đài, cơ bắp toàn thân chợt thoáng co rút.

Nhưng chỉ là một thoáng, nó không quen với việc là tiêu điểm của đám đông như vậy. Nhưng vì bản thân mang tâm trạng không có gì để mất, cho nên nó không hề căng thẳng như các bạn học của mình.

Ở giữa đài, có một cái đỉnh bốn chân cao ngang thắt lưng. Mặt ngoài thân đỉnh bị phủ kín bởi tầng tầng lớp lớp nguyên văn tinh xảo, tỏa hào quang giống như một dòng nước đang lững lờ chảy. Trong đỉnh đựng đầy chất lỏng năm màu rực rỡ, chất lỏng đó nhẹ nhàng sóng sánh, giống như có một con mãng xà màu sắc rực rỡ đang cuộn mình bên trong.

Chẳng hiểu tại sao, chất lỏng năm màu lộng lẫy trong đỉnh lại khiến cho Hà Mẫn nôn nao sợ hãi.

Nó quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn vào trong đỉnh nữa.

Nguyên Tu phụ trách trắc nghiệm ở bên cạnh đỉnh nói: "Xòe tay ra!"

Hà Mẫn xòe bàn tay ra.

Nguyên Tu đó bắt lấy bàn tay nó, nhẹ nhàng rạch vào lòng bàn tay nó một cái, máu tươi lập tức chảy ra, nhỏ vào trong đỉnh.

Vừa rồi Hà Mẫn đã thấy mấy người trước nó nhỏ máu tươi vào mà chẳng có phản ứng gì, cho nên cứ tưởng rằng mình cũng sẽ không ngoại lệ, thế là nó xoay lại định đi xuống đài.

Nhưng đúng lúc này, chất lỏng lộng lẫy vừa được uống máu tươi, đột nhiên tỏa ra hào quang chói mắt.

Hào quang năm màu rọi ra từ trong đỉnh, xoay tròn, biến thành một đóa đóa hoa có năm màu sắc khác nhau, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi một cánh hoa đại biểu cho một loại Nguyên lực, bay lơ lửng phía trên cái đỉnh. Bỗng nhiên, năm cánh hoa đồng loạt nát bấy, biến thành những đốm sáng nhỏ li ti, sau đó những đốm sáng đó tập hợp lại thành một cái kén ánh sáng.

Vô số tiếng ngâm kỳ lạ đột nhiên vang lên.

Năm con rồng bé nhỏ với màu sắc khác nhau, phá kén chui ra, sống động rượt đuổi nhau theo vòng tròn.

Cảnh tượng kỳ lạ đó duy trì hơn mười giây mới dần dần mờ nhạt, rồi biến mất không còn thấy đâu nữa.

Mấy người đang vui vẻ nói chuyện phiếm với thành chủ trong đình nghỉ mát, không hẹn mà cùng đồng loạt chấm dứt nói chuyện, mắt nhìn tập trung vào cảnh tượng đó. Thời điểm bông hoa vỡ nát rồi kết thành kén, người hầu đứng sau tên thanh niên đột nhiên trợn trừng hai mắt. Mắt ông ta sáng như sao, gương mặt vô cảm chợt biến thành kinh ngạc lẫn vui mừng.

Đám đông xem xung quanh liên tục hét lên kinh ngạc. Dù không biết đóa hoa năm màu đó có ý nghĩa ra sao, nhưng cảnh tượng kỳ lạ đã đủ làm cho họ ý thức được có điều phi thường nào đó đang xảy ra.

Hà Mẫn ngơ ngác đứng trên đài, nhìn chăm chăm vào cái đỉnh trước mặt mà không biết phải làm gì.

Bỗng nhiên, tiếng thét như sắp đứt hơi vang lên át tiếng của tất cả những người khác.

"Thành chủ! Thành chủ! Trọng Vân Chi Thương đến rồi! Trọng Vân Chi Thương đến rồi!"

"Thành chủ! Là phó bộ Khương Duy!"

Tiếng thét của đám lính gác khiến cho toàn trường đột nhiên rơi vào yên tĩnh, nhưng chỉ một lát, đám đông đã sôi trào.

"Trọng Vân Chi Thương! Là Trọng Vân Chi Thương kia sao?"

"Chắc chắn rồi! Ngươi không nghe hắn nhắc đến phó bộ Khương Duy hay sao?"

Hà Mẫn đang đứng trên đài, khi nghe thấy "Trọng Vân Chi Thương", đầu óc nó đột nhiên choáng váng, Trọng Vân Chi Thương... Trọng Vân Chi Thương vậy mà đến rồi!

Vừa nghe thấy bốn từ "Trọng Vân Chi Thương", thành chủ lập tức đứng phắt dậy, gương mặt trở nên kích động. Thành Phong Tín cách chiến trường không quá gần, nhưng cũng không quá xa, điều ông ta luôn lo lắng nhất là Chiến bộ Huyết tu sẽ đến tấn công ngôi thành của mình. Chiến bộ Trọng Vân Chi Thương nổi tiếng khắp thiên hạ như vậy, đúng là một lá bùa hộ mệnh trong thời loạn lạc mà.

Trước đây, ông ta vắt óc tìm đủ mọi cách để móc nối quan hệ với Trọng Vân Chi Thương, khổ nỗi không tìm ra cách nào, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Không ngờ, Trọng Vân Chi Thương lại chủ động tới thành Phong Tín!

Cơ hội trời cho!

Trong lòng thành chủ mừng như điên. Cơ hội ngàn năm một thuở như thế phải nắm chặt, tuyệt đối không thể để nó tuột khỏi khe hở giữa các ngón tay. Ông ta vừa định mở miệng hỏi thăm tình hình cụ thể, thì tiếng ầm vang như sóng trào thiếu chút nữa đã thổi tung cả cái thành Phong Tín nhỏ bé này lên trời.

Trong đám đông, nhóm người Khương Duy nhìn nhau với gương mặt sững sờ. Nhóm của y quả thực đã bị tiếng thét sục sôi của đám đông nhấn chìm, giống như bị rơi vào một cơn sóng to gió lớn.

Đội viên há hốc mồm, hỏi không thành tiếng: "Giờ chúng ta nổi tiếng như vậy sao?

Khương Duy không dám khẳng định, mấp máy miệng: "Ta cũng không biết..."

Y thật sự không biết.

Bởi vì thời gian cấp bách, những lần chiêu mộ quân trước, lần nào y cũng chỉ chạy lướt qua các đạo trường, chân hầu như không chạm đất. Chọn người xong, lập tức bố trí một đội viên đưa họ về nơi trú quân, còn y thì lại tiếp tục dẫn các đội viên khác chạy một mạch đến thành trì kế tiếp.

Bọn y đều đã đánh giá thấp ảnh hưởng sâu rộng do hạt đậu lưu ảnh tạo ra.

Khi ở trên tiền tuyến, ngày nào họ cũng ở trong trạng thái chiến đấu, bận rộn đến tối mắt, lấy đâu ra thời gian để quan tâm đến tin tức ở hậu phương. Mỗi lần xem hình ảnh, mọi người chỉ săm soi xem ai những ai may mắn mặt mũi được ghi hình rõ nét, những ai xui xẻo chỉ nhìn thấy mỗi cái lưng.

Toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu cho đến phát tán rộng ra, bọn y đều không biết gì cả. Bởi vậy, bọn y không hề hay biết, trong suy nghĩ của người đời, mình đã trở thành huyền thoại.

Cho nên, khi tiếng gào thét như trời long đất lở ùn ùn kéo đến, mặt bọn y mơ màng như vừa ngủ dậy, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.

"Im lặng! Tất cả im lặng!"

Vị đại sư bên cạnh Thành chủ vận dụng Nguyên lực, hét lên như sấm, đến lúc đó mọi người mới yên tĩnh trở lại.

Thành chủ cố nén kích động, hỏi mấy tên lính gác: "Người đâu? Phó bộ Khương Duy đâu?"

Thủ vệ cà lăm nói: "Họ nói, nói đến xem tuyển chọn..."

Thấy tình hình như vậy, Khương Duy tự hiểu mình không ra mặt không được, đành phải mở miệng nói: "Tại hạ Khương Duy, bái kiến thành chủ, đã gây phiền toái cho thành chủ rồi."

Ánh mắt tất cả mọi người đang có mặt đổ dồn vào Khương Duy, trên mặt rất nhiều người không dấu được vẻ kích động. Quả nhiên là Khương Duy! Giống hệt như trong hình ảnh!

Là người khởi xướng lên tất cả, thành Thiên Tâm có lẽ không thể đoán trước được, hành động của họ lại đẩy Trọng Vân Chi Thương lên một độ cao chưa bao giờ từng có. Khác với bất cứ thời điểm nào trước đây, thời kỳ Thiên Ngoại Thiên đã xuống dốc đến đáy, khi chiến đấu với Huyết tu, Nguyên Tu thất bại toàn diện. Ngay cả người oai danh hiển hách là Sư Bắc Hải cũng không ngoại lệ, thất bại toàn diện dưới tay Huyết tu.

Thiên Ngoại Thiên nguy hiểm như trứng trên đầu đũa, sự sợ hãi lẫn tuyệt vọng chưa bao giờ từng có tràn ngập trong lòng mọi người.

Toàn bộ Thiên Ngoại Thiên giống như một kẻ sắp chết đuối.

Vào thời điểm tuyệt vọng nhất, đen tối nhất, chiến thắng của Trọng Vân Chi Thương giống như một tia nắng mặt trời xuyên qua tầng mây đen dày đặc đang bao phủ mọi người, khiến cho mọi người chợt nhìn thấy hi vọng.

Kẻ sắp chết đuối, cuối cùng đã vớ được một cái cọc.

Hơn nữa, đoạn ghi hình toàn bộ trận chiến giữa Trọng Vân Chi Thương và Huyết bộ Liệt Hoa, đã giúp cho mọi người tận mắt nhìn thấy sự hung tàn của kẻ địch lẫn sự hùng mạnh của Trọng Vân Chi Thương. Quan trọng hơn hết là nó đã giúp cho mọi người nhìn thấy chiến thắng này là một chiến thắng bằng hoàn toàn dựa trên sức mạnh!

Không có gì có sức thuyết phục hơn, không có gì có thể làm cho mọi người an tâm hơn đoạn ghi hình đó.

Đến lúc này, mọi người mới hiểu ra, mới tin tưởng rằng, hóa ra Chiến bộ của Huyết tu chẳng phải là không thể chiến thắng, hóa ra chúng ta không phải là yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Đây mới là nguyên nhân Trọng Vân Chi Thương gây ra cơn địa chấn, cũng là nguyên nhân Trọng Vân Chi Thương đạt được danh vọng cao vời mà trước kia chưa bao giờ từng có.

Mặc dù đám đông kích động ra mặt, nhưng không một ai lên tiếng, họ tự giác nhường ra một lối đi.

Khương Duy khẽ giật mình, giật mình vì cách đối đãi long trọng mà nhóm của y được hưởng. Y vừa gật đầu thay cho lời cảm ơn tới người đứng hai bên lối đi, vừa bước lên phía trước.

Thành chủ cũng rất kích động, nhưng làm thành chủ thì vẫn phải làm thành chủ cho ra hồn. Ông ta chào hỏi với gương mặt rạng rỡ: "Khương đại nhân hạ cố đến thành Phong Tín ta, khiến cho toàn bộ thành Phong Tín bừng sáng! Tại sao lại nói là gây phiền toái! Nếu đây là phiền toái, vậy thì tại hạ thực sự ước gì mỗi ngày đều được gây phiền toái. Khương đại nhân chẳng mấy khi đến đây, phải ở lại vài ngày đấy."

Khương Duy hơi khom người xuống: "Cảm ơn ý tốt của thành chủ, tại hạ ghi nhớ trong lòng. Thế nhưng tình hình khẩn cấp, thật sự không có thời gian rảnh, nếu như sau này chiến thắng, thế nào cũng sẽ đến phủ thành chủ quấy rầy."

"Ôi, thật đáng tiếc!" Thành chủ thở dài, tuy nhiên ông ta biết Khương Duy đang nói thật. Ông ta chợt tò mò hỏi: "Không biết Khương đại nhân lần này đến để làm gì? Chỉ cần có thể giúp được việc gì, từ trên xuống dưới thành Phong Tín ta dù có phải xông pha khói lửa cũng sẽ nhất định không chối từ!"

Vẻ mặt tên thanh niên mặc đồ sang trọng bên cạnh thành chủ trở nên tương đối khó coi. Giờ phút này, gã hoàn toàn bị lẵng quên.

Khương Duy lại một lần nữa cảm ơn: "Cảm ơn thành chủ, lần này đến đây chỉ vì muốn chiêu mộ một số người để bổ sung cho Chiến bộ."

Y vừa dứt lời.

Oành!

Đám đông đột ngột như nổ tung.

"Ta ta ta!"

"Tuyển ta, tuyển ta!"

"Ta muốn tham gia!"

Khương Duy cảm giác mình đang đứng trên miệng một ngọn núi lửa phun trào, mặt đất chấn động dữ dội. Y như kẻ mất hồn, trong đầu văng vẳng câu nói vừa rồi của đồng đội:

Giờ chúng ta nổi tiếng như vậy sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.