Vương Duệ nhìn đám đông phía dưới đang hò hét như phát điên, tâm trạng vô cùng kém.
Gã đại biểu cho thành Thiên Tâm, tới đây để tuyển chọn hạt giống cho kế hoạch Đại Sư Chi Quang. Tuy những người này chỉ đến góp vui, thế nhưng khi nghe thấy Trọng Vân Chi Thương đến chiêu mộ người, chẳng hiểu sao bọn họ lại kích động đến phát cuồng lên như thế. Vương Duệ cảm giác khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi.
Vương Duệ xuất thân thế gia, gia tộc gã có quan hệ rất mật thiết với Diệp gia.
Vương gia có lịch sử lâu đời, nhưng dù lâu đời vẫn không quá hiển hách, không ngờ khi Diệp phu nhân lên nắm quyền, gia tộc gã lại có cơ hội trỗi dậy. Xét về vai vế, Vương Duệ phải gọi Diệp phu nhân là dì. Lúc nhỏ, gã còn tới Diệp phủ chơi đùa suốt.
Diệp phu nhân tính toán, nếu tới tất cả các thành để tuyển chọn mà chỉ dựa vào Thính Phong Bộ là không đủ, vẫn cần một người có đầy đủ các phẩm chất như tài năng, tính quyết đoán, có gia thế không quá tồi, thì những thành chủ kia mới nể nang phần nào, tối thiểu sẽ không ngấm ngầm cản trở.
Những năm vừa qua, Vương Duệ đi theo sau Diệp phu nhân đã được hưởng lây không ít hào quang, nhưng được ủy thác trách nhiệm như lần này thì mới là lần đầu tiên.
Gã hết sức quý trọng cơ hội này, muốn làm cho thật tốt.
Lúc này, khi gã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng chợt bùng lên một ngọn lửa khó có thể miêu tả bằng lời, gương mặt âm u như muốn giết người. Chẳng lẽ vào thời điểm này, danh vọng của Trọng Vân Chi Thương đã vượt qua thành Thiên Tâm hay sao?
"Im lặng! Im lặng!"
Vị đại sư bên cạnh thành chủ lại một lần nữa buộc phải lên tiếng để duy trì trật tự.
Đám đông kích động đã dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẻ háo hức lẫn kích động trên gương mặt thì vẫn còn nguyên.
Thành chủ vừa định lên tiếng, đột nhiên một giọng nói vẫn còn trẻ con trên đài phá vỡ sự yên tĩnh: "Ta không muốn tới thành Thiên Tâm! Ta muốn tới Trọng Vân Chi Thương!"
Người vừa nói chính là Hà Mẫn đang đứng trên đài, vẻ mặt nó đầy kích động.
Nó vô cùng kích động. Lúc này, trong lòng hoàn toàn bị sự phấn khích chiếm cứ, nó cảm thấy cứ như đang mơ.
Trọng Vân Chi Thương đến thành Phong Tín chiêu mộ đội viên mới, là sự thực!
Giọng nói Hà Mẫn vang lên đúng lúc mọi người đang im lặng, bởi vậy ai có mặt ở đây cũng nghe thấy, khiến nó trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Thế nhưng, kể cả là thành chủ, không một ai tỏ thái độ kinh ngạc cả, mà là tương đối tán thưởng.
"Vậy mới tốt chứ!"
"Đây mới là đàn ông chân chính của Phong Tín ta!"
Trong đám đông liên tục vang lên tiếng tán thưởng.
Kế hoạch Đại Sư Chi Quang đã được hô hào nhiều năm rồi, vậy mà đến giờ này vẫn chưa thể thành công, vẫn chưa thấy bất cứ đại sư nào ra đời, trong lòng mọi người tự nhiên sinh ra bài xích. Hơn nữa, mặc dù thành Thiên Tâm nắm đại nghĩa trong tay, nhưng tiếng tăm trong giới bình dân thì lại chưa bao giờ tốt cả. Trong số tác giả của những lời trào phúng được bàn tán rộng rãi, không có ai vượt qua được Nhạc Bất Lãnh với câu nói đã trở thành danh ngôn, đối với dân chúng bình thường, cái gọi là lợi ích chung quá mơ hồ, quá xa vời.
Trong khi đó, Trọng Vân Chi Thương chém giết tại tuyến đầu, đao thương không có mắt, máu tươi đổ xuống, chết biến thành anh linh ngàn đời, chém đầu kẻ địch.
Trong suy nghĩ của người bình thường, tham gia Đại Sư Chi Quang, đi tới thành Thiên Tâm, sau này có thể sẽ có được quyền thế, trở thành người nổi tiếng. Nhưng nếu gia nhập Trọng Vân Chi Thương thì sẽ lập tức được tham gia chiến đấu, lập tức chống lại Huyết tu.
Như vậy mới là đàn ông nhiệt huyết chân chính!
"Không được!"
Một giọng nói tức giận vang vọng toàn trường.
Mặt Vương Duệ tái mét. Gã cảm thấy gương mặt rát bỏng, cứ như bị người khác vừa thẳng tay vả liên tục mấy bạt tai. Gã thật sự không ngờ, danh tiếng vào thời điểm này của Trọng Vân Chi Thương lại đạt tới một độ cao khó tin như vậy!
Người hầu ở sau lưng ghé vào tai gã, nói nhỏ: "Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải dẫn Hà Mẫn đi. Cho đến giờ, nó là hạt giống có tài năng bẩm sinh tốt nhất, có một không hai!"
Không cần người này nhắc, Vương Duệ cũng sẽ tuyệt đối không thể nào để cho Hà Mẫn thoát khỏi tay mình. Nếu như Hà Mẫn chuyển sang gia nhập Trọng Vân Chi Thương, vậy thì thành Thiên Tâm có lẽ sẽ mất sạch thể diện. Nếu chuyện này đến tai mọi người, chẳng phải là vô cùng nhục nhã? Còn Vương Duệ gã sẽ biến thành thằng hề trong một vở hài kịch buồn cười nhất, tương lai tươi sáng của gã sẽ hoàn toàn tắt lịm.
Lời nhắc nhở của người đứng sau lưng đã giúp cho gã ý thức được, mình tuyệt đối không thể lùi bước.
Gã từ từ đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, bước tới lan can đình nghỉ mát, nhìn lướt qua tất cả mọi người, đanh giọng nói: "Trọng Vân Chi Thương là trụ cột của Trưởng Lão Hội, là Chiến bộ đáng tín nhiệm nhất của chúng ta, biểu hiện kiệt xuất của họ đã không phụ lòng mong đợi của Trưởng Lão Hội đối với họ. Thế nhưng, Đại Sư Chi Quang lại có tính chất mấu chốt đối với việc chúng ta có thể chiến thắng Huyết tu hay không."
Bị uy thế của gã đàn áp, tiếng huyên náo như sấm động của đám đông không tự giác dần nhỏ đi.
Gã nói bằng giọng đầy khí phách: "Cho đến lúc này, Đại Sư Chi Quang là kế hoạch khổng lồ nhất, chặt chẽ nhất. Vì nó, Trưởng Lão Hội đã phải bỏ ra muôn vàn tâm huyết, tốn kém vô số kể! Lớp người trước ngã xuống, lớp người sau tiến lên, làm như vậy là vì cái gì? Là vì để chiến thắng Huyết tu, một lần nữa đoạt lại Ngũ Hành Thiên! Mọi người phải hiểu và thông cảm cho nỗi khổ tâm của Trưởng Lão Hội. Trên lập trường chống lại Huyết tu, Trưởng Lão Hội kiên định hơn nhiều, mưu tính sâu xa hơn nhiều so với bất cứ ai."
Hà Mẫn bướng bỉnh lắc đầu, la lớn: "Ta muốn tới Trọng Vân Chi Thương!"
Vương Duệ cố ghìm cơn giận dữ, kiên nhẫn nói: "Gia nhập Đại Sư Chi Quang, ngươi mới có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn, mới có thể trở thành đại sư mạnh nhất! Ngươi sẽ trở thành hạt nhân nòng cốt được Trưởng Lão Hội bồi dưỡng trọng điểm!"
Hà Mẫn chống đối đến cùng, đầu lắc như đánh trống bỏi: "Không! Ta muốn tới Trọng Vân Chi Thương!"
Sự kiên nhẫn của Vương Duệ đã đến giới hạn. Bị chống đối trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, gã lập tức thẹn quá hoá giận, nghiêm giọng quát lớn: "Tại sao ngươi lại ngu ngốc đến thế? Coi rẻ lợi ích chung như thế? Nếu gây cản trở cho kế hoạch Đại Sư Chi Quang, ngươi sẽ phải gánh trách nhiệm thế nào đây?"
Hà Mẫn gân cổ lên cãi: "Ta chỉ là trẻ con!"
Đám đông bên dưới lập tức cười ầm lên, mọi người không nhịn được cười bởi phản ứng của Hà Mẫn.
"Đúng vậy, nó mới chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ thì phải gánh trách nhiệm gì cơ chứ?"
"Trưởng Lão Hội chỉ làm được đến như vậy thôi sao!"
"Ha ha, người già hi sinh ở xứ người, tân binh bảo vệ thành trì, thiếu nữ mồ côi chiến đấu nơi tiền tuyến, giờ đến phiên trẻ con rồi!"
...
Khương Duy cũng phải mỉm cười vì phản ứng của Hà Mẫn. Đứa trẻ này mặc dù biểu hiện bên ngoài quật cường, nhưng thật ra lại tương đối khôn khéo, rất lanh trí.
Bị châm chọc khiêu khích như tát nước vào mặt, Vương Duệ xấu hổ, mặt đỏ thẫm như gan heo. Mỗi một câu châm chọc giống như một thanh kiếm sắc chọc thẳng vào lòng gã. Gã chưa bao giờ từng phải uất hận, nhục nhã đến thế. Gã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cuối cùng không nhịn được quát lên chói tai: "Đã đủ rồi!"
Đám đông đứng xem lập tức rơi vào yên tĩnh. Nhưng chỉ lát sau, đáp lại lời gã là một làn sóng dữ dội hơn.
"Muốn giở trò gì! Không dám ra tiền tuyến chỉ biết đứng đây gào lên với chúng ta sao?"
"Nói thật nhé, Trưởng Lão Hội chỉ là một đám vô dụng, chỉ là một vài tên cực kỳ sợ chết, chỉ giỏi bắt nạt người trong nhà!"
"Đừng có làm hỏng đời con cái người khác, Đại Sư Chi Quang chó má gì đó đúng là rác rưởi!"
...
Mọi người lây nhiễm phẫn nộ theo tâm lý đám đông, có một vài thanh niên lực lưỡng còn kích động xắn tay áo định xông lên.
Mặt Vương Duệ tái nhợt, toàn thân run rẩy, thì thào một cách vô thức: "Điêu dân, đúng là một đám điêu dân..."
Mặt thành chủ thành Phong Tín đang đứng ở bên cạnh sa sầm. Nói dân chúng thành Phong Tín là một đám điêu dân ngay trước mặt ông ta, như thế chẳng phải là muốn nói ông ta là thành chủ của điêu dân? Ông ta lạnh nhạt nói: "Đúng thật là điêu dân mà! Điêu dân như vậy thì làm sao có thể xứng với kế hoạch Đại Sư Chi Quang vĩ đại cao thượng? Tốt nhất là mời các vị đi thành khác chọn người cho."
Vương Duệ quay phắt lại, gương mặt méo xẹo, hai mắt rực lửa, giống như hổ dữ chỉ chực ăn thịt người: "Ngươi..."
Thành chủ thành Phong Tín thản nhiên như không, cười gằn: "Thế nào? Vương công tử chắc là định chửi bản thành chủ là điêu dân chăng?"
Người hầu trung tuổi sau lưng Vương Duệ kín đáo thở dài, ông ta đặt tay lên vai Vương Duệ. Vương Duệ chợt cảm thấy thân thể như đang phải chịu sức ép vạn quân*, không những không thể động đậy, mà thậm chí miệng cũng chẳng thể thốt lên lời.
*Quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân
Nguyên lực chấn động dữ dội bao phủ toàn bộ thành Phong Tín, mây đen giăng kín bầu trời giống như bị rửa sạch trong chớp mắt, làm lộ ra bầu trời trong xanh thăm thẳm. Nhưng không có một cơn gió nào có thể bay vào thành Phong Tín, không khí dường như đã đông đặc lại.
Toàn bộ tiếng gào thét lập tức biến mất.
Tiếng gào thét như sấm nổ mới vừa rồi dường như đã bị đông cứng lại trong nháy mắt. Mọi người kinh sợ ra mặt, họ hoảng sợ phát hiện ra bản thân không thể nào thốt ra thành lời.
Người đàn ông trung tuổi khom người hành lễ với Khương Duy rồi mới nói: "Xin chào Khương đại nhân! Tại hạ là lính quèn của Thính Phong Bộ, phụng mệnh Niên thủ tuyển chọn hạt giống cho Đại Sư Chi Quang. Đứa trẻ tuyệt đối thích hợp với Đại Sư Chi Quang. Kính mong Khương đại nhân nể tình, bộ thủ đại nhân nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, sau này tất sẽ báo đáp."
Khương Duy trầm ngâm không nói, y hơi do dự.
Y là người từng trải, thận trọng, hoàn toàn không mong muốn đối đầu với Thính Phong Bộ. Mặc dù lập trường hai bên khác nhau, nhưng Thính Phong Bộ đã hùng mạnh, lại còn là người đại biểu cho vị lãnh đạo Trưởng Lão Hội là Diệp phu nhân, có thể tránh được va chạm là tốt nhất.
Cơ thể Hà Mẫn bị Nguyên lực vô hình giam cầm, không thể nói năng, lúc này trong lòng sinh ra hoảng hốt, sợ mình sẽ bị đưa đến thành Thiên Tâm.
Không được!
Không thể nhìn cơ hội gia nhập Trọng Vân Chi Thương đến ngay trước mặt rồi lại bay vụt qua!
Hà Mẫn điên cuồng thúc dục Nguyên lực trong cơ thể, mặc dù thừa biết lượng Nguyên lực ít ỏi nhỏ bé trong cơ thể chẳng có nghĩa lý gì so với Nguyên lực đang giam cầm bản thân. Lúc này, trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nhất định phải tới Trọng Vân Chi Thương!
Nguyên lực trong cơ thể liên tục tấn công, liều lĩnh tấn công lồng giam!
Mặt mũi nó vặn vẹo, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, nhưng Nguyên lực đang giam cầm nó vẫn không hề lay chuyển.
Nhất định phải tới Trọng Vân Chi Thương!
Nó điên cuồng điều động toàn bộ lực lượng trong cơ thể. Cơ thể nó chưa bao giờ phải gánh chịu mức độ vận chuyển Nguyên lực mãnh liệt đến thế, đầu óc nó choáng váng, bên tai chỉ còn lại tiếng ong ong.
Đột nhiên, ở nơi sâu thẳm nào đó trong cơ thể nó sinh ra một dòng hơi nóng, chạy từ phần bụng lên ngực. Lồng ngực nó chợt sinh ra một ngọn lửa rực cháy, trong đầu nổ vang, đầu óc trở nên mơ hồ. Nó chỉ cảm thấy một ngọn lửa chui vào yết hầu, cái lồng giam chật kín bỗng nứt ra một đường mỏng manh.
Nó dồn hết sức lực trong cơ thể, gào lên: "Ta muốn đi Trọng Vân..."
Nó còn chưa nói xong, một đám bọt máu phụt ra khỏi miệng!
Mắt người đàn ông trung tuổi trợn trừng, trong một khoảnh khắc ông ta không dám tin vào mắt mình.
Khương Duy thấy Hà Mẫn phun ra bọt máu, trong lòng chợt nhói lên, tâm trạng do dự lập tức biến mất.
Khương Duy bước lên trước đám đông, nói bằng giọng chậm rãi nhưng kiên định sắt đá: "Xin lỗi, đứa nhỏ này chúng ta đã nhận!"
Đội viên khác theo sát ở phía sau gã, đồng lòng như một, tỏa ra khí thế sẵn sàng chiến đấu, thái độ tất cả đều trang nghiêm kiên định.
Một đứa bé kiên định, cho dù bị thương cũng phải gia nhập Trọng Vân Chi Thương như vậy, là lời ca ngợi vinh quang nhất đối với họ.
Người đàn ông trung tuổi thở dài: "Khương đại nhân thân là phó bộ thủ, tương lai muôn vàn tươi sáng, có cần vì một đứa bé mà dấn thân vào nguy hiểm không? Tính mạng chỉ có một, sao không dùng nó vào việc có ích? Đại sư thuộc về đẳng cấp cao hơn hẳn, ngài thực sự không có hy vọng thắng đâu."
Khương Duy không ngừng bước, thong thả tháo cây đại cung đeo ở sau lưng ra, thái độ kiên định không lay chuyển, hô vang: "Nếu sống, sống phải có lý tưởng, nếu chết, chết phải có ý nghĩa, không chịu kiếp sống hèn, nguyện chết vì lý tưởng!"
Chiến hữu phía sau gã tản ra, tạo thành trận Tiểu Phong Thỉ, động tác thống nhất, thái độ kiên nghị quả cảm, khí thế hòa làm một. Bọn họ cảm thấy ông già Khương đã nói ra lý tưởng ăn sâu trong lòng mình, tự động đồng loạt hét vang.
"Nếu sống, sống phải có lý tưởng, nếu chết, chết phải có ý nghĩa, không chịu kiếp sống hèn, nguyện chết vì lý tưởng!"
Rõ ràng chân bước rất chậm, nhưng nhịp chân như sấm nổ, đất long núi lở. Rõ ràng chỉ có vài tiếng hô, nhưng vang vọng cả trời xanh, rung động cả lòng người. Rõ ràng chỉ có mấy người, nhưng lại tỏa ra khí thế một đi không trở lại nơi sa trường, không ai cản nổi.
Mỗi bước hét một câu, khí thế lại mạnh thêm một phần, như lửa bùng cháy lên, như đang dùng máu nóng thiêu đốt cả bầu trời đỏ rực.
Người đàn ông trung tuổi không còn thản nhiên được nữa.