Hừng đông vừa lên, cả không gian bao trùm một màn nắng sớm ấm áp. Nơi chân trời ánh lên một màu xanh biếc vui mắt.
Ở trong rừng, cả chiến bộ sớm đã hoàn thành chỉnh trang. Toàn quân nghiêm trang không một tiếng động.
Từ đây tới đại doanh của địch nhân còn rất xa, cho dù phi hành nước rút cũng cần ít nhất một ngày. Mà nếu cố duy trì đội hình và thể lực, vừa phi hành vừa tiến hành dã ngoại nghỉ ngơi vậy thì cần khoảng hai tới ba ngày. Bởi vậy, vùng này trên cơ bản địch nhân sẽ không bố trí các trạm gác cảnh báo làm gì cả, nơi đây thuộc về khu vực an toàn.
Chưa từng có người nào tiến hành trùng kích với khoảng cách xa như vậy mà. Trải qua cả một ngày dài phi hành cấp tốc, thể lực của các tướng sĩ cùng Nguyên lực sẽ phải chịu sự bào mòn nghiêm trọng. Chiến bộ bình thường đều sẽ lâm vào cảnh sức cùng lực kiệt, vô lực tái chiến.
Nhưng mà bọn hắn có thể.
Vạn Thần Úy ánh mắt chậm rãi điểm qua chúng tướng sĩ, trong lòng một mảnh kiêu ngạo. Bọn họ là những nguyên tu tinh nhuệ nhất trong Ngũ Hành Thiên. Mỗi người đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn khắc nghiệt nhất. Mỗi người đều là tinh hoa đương thời.
Bên ngoài chỉ biết là bọn hắn đóng tại cựu thổ, cảm thấy bọn hắn vô cùng thần bí. Nhưng không ai biết được rằng, bọn hắn thân ở cựu thổ là bực nào gian khổ. Bọn hắn là chiến sĩ, là chân chân chính chính chiến sĩ trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, đạp lên huyết tinh để đi tới hiện tại.
Trên gương mặt mỗi người đều rất trầm ổn, thể hiện rõ tố chất của những lão binh giàu kinh nghiệm.
Vạn Thần Úy bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói: " Lão gia tử vì quốc quên thân, đem quang huy cuối đời phủ chiếu thiên hạ. Ấu nữ Sư Bắc Hải, đem thân mồ côi nơi tiền tuyến kháng địch. Binh Nhân, Thiên Phong, tân binh quyết thủ nơi giới tuyến. Cái gọi là tinh nhuệ đệ nhất thiên hạ, ở hậu phương hưởng phúc, một người làm quan cả họ được nhờ, vỗ tay cười xưng đại thắng!"
Nguyên bản núi rừng đang tĩnh lặng, đột nhiên phủ lên một áp lực to lớn, không khí như bị ngưng kết thành khối, không một gợn gió. Chim chóc cảm nhận được nguy cơ, liều mạng vỗ cánh muốn bay đi, rồi lại dừng yên tại chỗ, như thế nào cũng không bay đi được.
Vạn Thần Úy ánh mắt đảo qua lần lượt từng gương mặt nguội lạnh giống như nham thạch đang dần trướng đến đỏ bừng, hơi thở nặng nề, nắm đấm siết chặt khiến đốt ngón tay trắng bệch, toàn thân phát run.
"Sự sỉ nhục rồi cũng sẽ qua, hổ thẹn rồi cũng phai dần. Nhưng, những lời này chắc chắn sẽ được truyền lưu, sẽ bị ghi vào lịch sử rất nhiều năm."
Chúng tướng sĩ trên mặt dồn nén, tím hồng xanh đỏ lẫn lộn. Ở trong lòng bọn hắn như bị một đoàn liệt diễm hừng hực thiêu đốt, rồi lại không biết trút đi nơi đâu. Với những kẻ nội tâm kiêu ngạo tới cực điểm như bọn hắn, đeo trên mình nỗi sỉ nhục lịch sử như vậy, so với chết còn khó chịu hơn nhiều.
Vạn Thần Úy thần sắc như không, thản nhiên nói tiếp: " Lịch sử...cũng sẽ phải in dấu thật sâu, cái gì gọi là chiến bộ tinh nhuệ nhất thiên hạ!"
Một câu nói vậy nhưng khiến hàng nghìn, hàng vạn con tim như muốn nổ tung. Sự uất nghẹn như bị thổi bay đi bởi dòng nhiệt huyết nóng hổi như nham thạch trong huyết quản mỗi người. Trong không gian bỗng nhiên tràn ngập hô hấp hỗn loạn.
Cả mảnh núi rừng tĩnh lặng giống như nhấc lên từng hồi phong bạo mãnh liệt nhất, tố lốc cuốn theo từng mảng lớn lá cây bốc lên cuồn cuộn, từng cành cây ngọn cỏ lay động không dứt. Một cỗ ý chí chiến đấu tựa như Lưu Hỏa có thể càn quét sạch sẽ hết thảy, theo nhịp đập trái tim của bọn hắn phá không bay ra. Cỗ chiến ý đậm đặc giống như lôi đình vạn quân, không ngừng chà đạp từng khối huyết nhục trên cơ thể bọn hắn, mang theo cảm giác đau nhức mà tràn ngập khoái ý, mang theo đau đớn mà kiêu ngạo xâm chiếm toàn bộ tâm linh.
Chúng nó phảng phất như lập tức muốn phá thể lao ra, muốn đâm thủng thân thể máu thịt của bọn hắn. Chúng nó là huyết diễm là huyết quang, là đao cũng là kiếm, là liệt hỏa là lôi đình. Chúng nó gầm thét, rống giận, muốn tiêu diệt tất cả địch nhân! Muốn thiêu thành tro bụi hết thảy chướng ngại dám cả gan ngăn cản!
Vạn Thần Úy mở ra hắc sắc Vân dực to lớn, thâm trầm. Dưới nền trời quang đãng càng trở nên nổi bật, đem vóc dáng cao lớn, rắn chắc của hắn triệt để phơi bày hết sự khôi ngô, vững trãi. Chúng tướng sĩ kích động tột cùng, bọn hắn nhao nhao triển khai Vân dực của bản thân, đủ loại hào quang ngũ sắc chiếu rọi cả một khoảng rừng núi rộng lớn.
Vô số quang mang, theo từng âm thanh gào thét vang lên, giống như lưu tinh hàng lâm đại địa, lướt nhanh qua núi rừng.
Trên trời, mấy đầu Thiết Hồng Linh đang vững vàng phi hành qua lại.
Thiết Hồng Linh nhìn qua khá giống Huyết Ưng, nhưng trên thực tế thì nó là kết quả tạp giao giữa Huyết Ưng cùng Huyết Kền Kền. Chúng được sử dụng như một phương tiện canh gác tiêu chuẩn của quân đội Thần quốc. Thú Cổ Cung trải qua nhiều năm tìm tòi mới thành công chế tạo ra loại phi cầm này. Phần thân thể giống như một khối kim loại có màu than chì, nổi bật ở phía sau cổ là một chiếc lông vũ duy nhất, huyết sắc tươi thắm. Vì vậy chúng mới được gọi là Thiết Hồng Linh.
Sải cánh của chúng vượt quá năm trượng, năng lực phi hành rất mạnh. Hơn nữa, chúng có cách thức phi hành đường dài vô cùng vững vàng, tựa như trượt trên mặt băng vậy. Điều này giúp cho sức bền của chúng cực cao, vô cùng thích hợp đảm nhiệm vị trí canh gác. Thiết Hồng Linh còn có một cái thiên phú khác rất tốt, chính là đôi mắt của chúng. Tầm nhìn của chúng vô cùng xa. Dù cho địch nhân có ẩn nấp trong rừng rậm cũng rất khó đào thoát được khỏi tầm mắt của chúng.
Đây là một tiểu đội trinh sát của Lê Minh huyết bộ.
Lúc này, ở trên lưng vài đầu Thiết Hồng Linh đang vững chãi phi hành, một toán lính trinh sát đang uể oải, lười nhác tụ tập lại rôm rả buôn chuyện.
"Các ngươi nghe nói chưa, đêm qua lại có một tên hiến tế cho Diệp Soái."
"Ta có nghe rồi. Thật sự là một trang hảo hán a! Bọn họ tất cả đều là lão binh Lãnh Diễm bộ trước đây, đối với Diệp Soái hết mực trung tâm."
"Thật sự là đáng tiếc, đều là một trang hán tử như vậy!"
"Có phải là phía trên có ý muốn gọt bớt uy quyền của Diệp Soái không a? Mà sao những người đó đều là thân tín bên cạnh Diệp Soái vậy?"
Tên đội trưởng cầm đầu, vừa nghe được câu này, giật mình quát lớn: "Chớ nói mò! Sự tình này là hạng người như chúng ta có thể nghị luận sao hả? Chuyện liên quan tới bệ hạ, các ngươi phải nhớ kỹ giữ mồm giữ miệng cho ta, kẻ nào còn tái phạm thì đừng trách lão tử không khách khí!"
Hắn tiện tay đút cho Thiết Hồng Linh mấy quả ngọc, thân mật xoa nhẹ lớp lông vũ cứng rắn.
những người khác cũng biết lời người vừa rồi quả thật có chút khác người bèn nhao nhao lảng sang chuyện khác.
"Lúc nào chúng ta mới có thể ra tiền tuyến a!?? Mỗi ngày cứ tuần tra lui tới như vậy, thật là không có sức lực mà!"
"Đúng vậy a, cái nơi rách nát này tới một cái bóng cũng không thấy nổi mà."
"Đóng giữ đại doanh ở đâu cần nhiều người như vậy chứ? Ta xem thì một Huyết bộ là đủ rồi."
"Xem ra lần này chúng ta là không công mà tới rồi a! Hôm nay vây bắt Thiên Tâm thành xong, chẳng phải chỉ còn lại có Phỉ Thúy Sâm sao?"
Cả đám mồm năm miệng mười, khí thế thảo luận ngất trời. Vùng này bọn chúng dò xét mỗi ngày, đúng là chưa từng phát hiện được cái gì. Mà tới tư cách là đội canh gác tiền tiêu, mỗi ngày bọn chúng cũng phải phi hành khoảng cách xa nhất.
Bỗng nhiên, Thiết Hồng Linh phát ra tiếng kêu sắc nhọc hi..i.iiii
Biến cố đột ngột làm bọn chúng sững sờ, quên cả nói chuyện. Có biến!
Bọn chúng căng mắt nhìn về trước mặt, nhưng vẫn là một mảnh trống rỗng, không chút khác thường. Dù vậy, bọn chúng càng không dám khinh thường, bởi lẽ thị lực của Thiết Hồng Linh vượt xa bọn chúng nhiều lắm.
Tên đội trưởng đang muốn mở miệng, đột nhiên đồng tử co rút lại.
Một quang tiễn màu xanh tựa như u linh, thình lình xuất hiện trong tầm mắt y, tốc độ nhanh vô cùng! Căn bản là không đủ cho y làm ra bất kỳ phản ứng gì.
Bụp!
Ánh sáng màu xanh vừa lóe lên, đầu tên đội trưởng tức thì bạo liệt.
Lại thêm vài quang tiễn nữa vọt tới, đầu của những tên đội viên khác, không hẹn mà cùng bạo liệt.
Chỉ một lớp vũ tiễn, chưa nhìn rõ là cái dạng gì đã khiến tất cả quân canh gác toàn diệt.
Biết rõ chủ nhân đã tử vong, tất cả Thiết Hồng Linh rất có linh tính, biết rõ lúc này phải trở về doanh địa để báo tin. Chúng dốc sức liều mạng vỗ cánh, đồng loạt quay đầu hướng doanh địa cấp tốc lao đi.
Không trung bỗng nhiên vang lên âm thanh ông ông tác hưởng, không khí dường như bị rung động mạnh.
Một chút hào quang le lói lên, ngay sau đó là từng cái quang điểm không ngừng xuất hiện. Cuối cùng giống như cả một tinh vân đáp xuống.
Những quang điểm đó biến lớn với tốc độ kinh người. Trong nháy mắt, đã bay tới trước mặt đám Thiết Hồng Linh.
Âm khiếu đinh tai nhức óc bao trùm toàn bộ thiên địa, kích động không khí so với đao phong còn muốn sắc bén hơn vài phần. Từng quang điểm gào thét trên không hướng đám Thiết Hồng Linh đang liều mạng vỗ cánh bay qua. Lấy tốc độ trứ danh của Thiết Hồng Linh, khi bị lưu quang đầy trời bao bọc lại sinh ra một cảm giác chậm rì, cùng đám rùa đen giống nhau.
Từng dòng khí lưu bạo động lên giống như từng thanh cương đao sắc bén nhất.
Thân thể cứng rắn, so với sắt thép còn cứng hơn của Thiết Hồng Linh, trong chốc lát liền bị chia năm xẻ bảy.
Khí lưu dư thế chưa tuyệt, hung hăng quất xuống mặt đất.
Trên bầu trời, rậm rạp thân ảnh giống như tia chớp đột tiến. Mặt đất, gò núi trên đường đi bị xẻ sang hai bên, rừng cây vỡ nát, nước sông khô cạn. Giống như có một cái lưỡi cày cự đại đang càn quét, cày ra một cái rãnh sâu hoắm có độ rộng vượt quá ba dặm, lại thẳng tắp như dùng thước kẻ, đang không ngừng hướng phía trước kéo dài thêm.
Doanh địa Tam Xóa Hà là một yếu điểm phòng ngự quan trọng. Nơi đây không có thành trấn, cũng chẳng có tên địa danh. Bởi vì ở đây là nơi dòng sông chia nhánh, vì vậy tướng sĩ của Lê Minh huyết bộ thống nhất gọi tên nơi này là Tam Xóa Hà.
Bất kể là Thần bộ hay Huyết bộ, đều tuân theo chế độ, chiến thuật mang bóng dáng của chiến bộ Ngũ Hành Thiên.
Diệp Bạch Y với tư cách từng là bộ thủ Lãnh Diễm bộ, đối với cơ cấu chiến bộ của Ngũ Hành Thiên hiển nhiên là vô cùng quen thuộc. Y nắm rất rõ ưu khuyết của loại hình tổ chức chiến bộ Ngũ Hành Thiên.
Thời điểm y được giao nhiệm vụ chỉnh đốn lại toàn bộ chiến bộ của Thần quốc. Khi đó, Thần quốc chiến bộ thực sự là yếu kém không chịu nổi, là một đám ô hợp chân chân chính chính.
Ngoại trừ căn cứ vào đặc điểm của thần tu để thiết lập chiến thuật, Diệp Bạch Y đối với ưu điểm của Ngũ Hành Thiên chiến bộ không kiêng nể gì mà kế thừa một cách hoàn mỹ.
Ví dụ như Lê Minh huyết bộ, khi bố trí trạm gác cùng với cách thức của Ngũ Hành Thiên chiến bộ không có sai biệt nhiều. Thậm chí so với chiến bộ chính thống của Ngũ Hành Thiên như Binh Nhân, Thiên Phong thì có phần còn tốt hơn.
hệ thống trạm gác của Lê Minh huyết bộ không phải đơn giản chỉ là phái ra mấy cái tiểu đội bay lòng vòng bên ngoài, mà mỗi tiểu đội sẽ đóng vai trò là một tiếp điểm trong cả mạng lưới cảnh giới. Những tiết điểm này được phân bố chằng chịt, có lớn có nhỏ, Tam Xóa Hà doanh địa chính là một cái tiết điểm khá lớn trong đó. Nó liên kết với mười bốn tiết điểm nhỏ hơn, cấu thành một cái lưới lớn. Trên cả hệ thống cảnh giới, thì quy mô tiết điểm giống như Tam Xóa Hà có tổng cộng sáu cái.
Tất cả tiết điểm lớn nhỏ, một khi cấu thành một mạng lưới sẽ không có một kẽ hở, có tác dụng hữu hiệu trong việc ngăn cản nguyên tu lẻn vào.
Nếu như phía trước có địch nhân xâm lấn, bọn chúng cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất mà truyền lại cho đại bản doanh. Diệp Bạch Y ý thức rất rõ tầm quan trọng của việc bố trí trạm gác cảnh giới. Nó không phải để ngăn cản hay kéo chậm bước chân địch nhân, mà tác dụng chỉ có một, chính là bằng tốc độ nhanh nhất đem tin tức truyền lại đại bản doanh, giúp cho đại bản doanh có đầy đủ thời gian để làm ra biện pháp đối phó tương ứng.
Phụ trách lực lượng huyết tu đóng giữ ở Tám Xóa Hà là Đường Cảnh Vinh. Y chân chính là một vị thần thông Huyết tu. Từ đó có thể nhìn ra được Lê Minh huyết bộ coi trọng doanh địa này tới đâu.
Đường Cảnh Vinh làm việc cẩn trọng, rất đáng tin cậy. Hơn nữa, thực lực của bản thân y cũng không hề yếu.
Đường Cảnh Vinh khi tiếp nhân Tam Xóa Hà doanh địa liền lập tức bắt tay vào kiến tạo hệ thống phòng ngự tầng tầng lớp lớp. Mỗi ngày, y đều sắp xếp cho các tiểu đội canh gác lịch tuần tra, dò xét kín mít. Trong thâm tâm y cũng nhận định rằng kẻ địch sẽ không dám đến tập kích doanh địa này, bởi lẽ điều đó so với tìm chết chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng là một kẻ kinh nghiệm trận mạc dày dặn, y hiểu rõ không thể để cho đám thủ hạ của mình được quá rảnh rỗi. Một khi rảnh rỗi ắt sẽ sinh ra các loại sự cố. Mà nếu công việc lu bù lên, ngược lại có muốn sinh ra nhiễu loạn cũng khó.
Trên tay bưng ly trà, y phi hành tới một trạm gác trên không hỏi: "Có tình huống gì không?"
Tên binh sĩ đầy bất đắc dĩ trả lời: "Hồi bẩm đại nhân, liền tới con muỗi cũng đều không có a."
Đường Cảnh Vinh hặc hặc cười nói: "Không có gì là tốt nhất. Nếu thực xảy ra cái việc gì, vậy thì chính là phiền toái tìm tới đó."
Bỗng nhiên, y tựa hồ phát giác được điều gì, mày nhíu lại.
Ngưng mắt nhìn về phía xa xa, thế nhưng lại không phát hiện ra được cái gì. Chẳng lẽ mình gặp ảo giác?
Bỗng nhiên, một cái quang tiễn màu xanh trống rỗng xuất hiện trước mặt y.