Tiểu Sơn đang thu dọn hành trang, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Ông ta chẳng buồn quay đầu lại, nói: "Vào đi!"
Người đẩy cửa vào là Tiểu Lâm. Ông này nhìn Tiểu Sơn đang thu dọn đồ đạc bằng đôi mắt đang hiện rõ tâm trạng rối rắm.
Hai người đã thân quen hết mức, không cần quay đầu lại, Tiểu Sơn cũng biết người vào là Tiểu Lâm, vì vậy vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa hỏi: "Đến tiễn ta sao?"
Tiểu Lâm chợt cảm thấy trong lòng hoảng hốt, trả lời máy móc: "Ngươi sắp lên tiền tuyến đến nơi, ta làm sao có thể không đến tiễn ngươi được?"
Tiểu Sơn buộc xong nút thắt cuối cùng, xoay lại, thản nhiên nói: "Chỉ là lên tiền tuyến, đâu có phải là sinh ly tử biệt."
Tiểu Lâm nín lặng, lúc tiễn đưa nói đến chết chóc là điềm gở. Ông này chuyển chủ đề: "Đại nhân không đến tiễn ngươi lên đường. Ngài nói, nếu các ngươi đã xung phong lên tiền tuyến, vậy thì chiến đấu hăng hái vào, không được sợ chết."
Bởi đã đoán được trước là Bộ thủ đại nhân sẽ không đến tiễn đưa, Tiểu Sơn thản nhiên nói: "Điều đó là đương nhiên! Lần này đã làm phiền đến đại nhân, thật sự là có lỗi!"
Thái độ Tiểu Sơn càng thản nhiên bao nhiêu, trong lòng Tiểu Lâm càng khó chịu bấy nhiêu. Vào thời điểm này, ông này vô cùng hoài niệm quãng thời gian còn ở cựu thổ. Khi ấy, mặc dù điều kiện gian khổ hết mức, nhưng giữa các huynh đệ không có bất cứ ngăn cách nào mà giống như người một nhà.
Thính Phong Bộ của hiện nay đã tách ra thành nhiều nhóm nhỏ, đã sớm không còn bầu không khí hòa thuận, đoàn kết của trước kia.
Tiểu Lâm hỏi: "Lần này có bao nhiêu người đi theo ngươi?"
Tiểu Sơn đưa ra con số chính xác: "352."
Lòng Tiểu Lâm chìm xuống. Quân số chính thức của Thính Phong Bộ là 1.500 người, nhưng trên thực tế chỉ có 1.134 người. Gần một phần ba trong số đó đi theo Tiểu Sơn, xung phong lên tiền tuyến.
Những người đó đã hoàn toàn thất vọng đối với đại nhân.
Vô số lời nói chứa chất trong lòng, nhưng khi đến miệng lại biến thành một câu nói khô khan: "Dẫn dắt họ sống sót trở về!"
Tiểu Sơn nghe nói vậy, nét thản nhiên trên gương biết mất không còn thấy đâu nữa, thái độ biến thành vô cùng trang nghiêm: "Ta sẽ cố hết sức! Nhưng ngươi biết đấy, ta hoàn toàn không hiểu gì về chiến tranh, không thể nào cam đoan một trăm phần trăm."
Tiểu Lâm lắc đầu, nói: "Có ai dám tuyệt đối cam đoan!"
Tiểu Sơn đáp: "Trong lòng mọi người đã quyết định cả rồi, chỉ cầu chết sao có ý nghĩa. Những người lính tinh nhuệ nhất thiên hạ thì không thể nào chết ở hậu phương được."
Trong lòng vô cùng xấu hổ, Tiểu Lâm há mồm muốn nói gì đó nhưng không thể thốt lên thành lời.
Tiểu Sơn vỗ vai ông này.
"Đi đây!"
Cờ chiến của Trọng Vân Chi Thương đã trở thành tiêu chí chói mắt nhất của các Chiến bộ rút lui khỏi tiền tuyến. Lo sợ bị Lôi Đình dao cạo đánh cướp, bọn họ khiêng lá cờ chiến đó chạy qua rất nhiều thành trì.
Trong một thời gian rất dài, cờ chiến của Trọng Vân Chi Thương là lá cờ chiến mà mọi người quen thuộc nhất.
Sau khi tiến vào Man Hoang, Chiến bộ suy tàn, không có bất cứ lá cờ chiến của Chiến bộ nào từng xuất hiện tại hơn một thành trì, bởi vậy lá cờ chiến của Trọng Vân Chi Thương đã trở thành đề tài nói chuyện yêu thích của mọi người.
Sau khi đọc thư, Ngải Huy lập tức hiểu được ý đồ của cô nàng thép.
Trên đường đi, hắn không quan tâm đến những Chiến bộ mình gặp nữa, mà chỉ tiến quân với tốc độ nhanh nhất, nhắm thẳng tới phong kiều Trân Châu.
Ngư Cốt Đầu có thể tích cực kỳ khổng lồ, tốc độ phi hành không nhanh. Hiện giờ bên trên nó chất đầy vật tư, Ngải Huy không thể nào sơ ý được.
Ở khắp mọi nơi trên Ngư Cốt Đầu, mọi người đang làm việc với khí thế hừng hực.
Vô số thợ thủ công, dưới sự chỉ huy của Lâu Lan, có nhóm thì đang chế tạo bệ pháo, có nhóm thì đang chế Tuyết Dung Nham, có nhóm thì đang chế tạo các bộ linh kiện. Những bộ linh kiện này được dùng để cải tạo, nâng cấp Ngư Cốt Đầu.
Vào thời điểm Ngải Huy và Lâu Lan chế Ngư Cốt Đầu, hai người không có đủ nhân lực, bởi tất cả trẻ con Tùng Gian Cốc đều đã ra trận. Đến giờ, nhân lực và vật tư đã trở nên dồi dào, vừa đủ để từng bước thực hiện kế hoạch vẫn còn dang dở của Ngải Huy.
Hiện giờ, Ngư Cốt Đầu chỉ mới có hình thức ban đầu tối giản và gồ ghề nhất. Ngoài phi hành và phòng ngự, nó không còn bất cứ chức năng nào khác.
Khi bộ linh kiện được chế tạo ra, sẽ giúp cho Ngư Cốt Đầu trở nên dễ nhìn và có nhiều chức năng hơn rất nhiều.
Lúc này, Kha Ninh đang vô cùng bận rộn. Vừa mới gia nhập Trọng Vân Chi Thương, y đã được giao trọng trách. Sư Tuyết Mạn cảm thấy gã là nhân tài có thể đào tạo, hơn nữa lại là người mới gia nhập, vậy là cử y bôn ba ở bên ngoài để liên lạc với những Nguyên Tu mang lòng quyết tâm báo thù.
Bản thân Kha Ninh là bộ thủ một bộ, sau khi Chiến bộ bị đánh tan tác, gã không cam lòng rút về hậu phương mà quyết chí báo thù. Bởi gặp cảnh ngộ giống nhau nên gã và những người còn sống sót đó dễ dàng thân thiết với nhau.
Gã đã liên lạc với rất nhiều Nguyên Tu may mắn còn sống sót, chuẩn cho việc thành lập Liên minh tháp pháo.
Sư Tuyết Mạn đã nói thẳng tuột với Kha Ninh, Trọng Vân Chi Thương đã đủ biên chế, việc trù bị thành lập Liên minh tháp pháo sẽ giao cho Ngải Huy hoàn toàn phụ trách. Còn nhiệm vụ của Kha Ninh là đi tiền trạm.
Nhưng, đây mới là nhiệm vụ Kha Ninh cảm thấy khó kham nhất.
Nếu như Sư Tuyết Mạn đứng ra thành lập Liên minh tháp pháo, vậy thì Kha Ninh tin chắc rằng những người còn sống sót đó sẽ không một chút do dự, lập tức gia nhập vào Liên minh. Trong khi vừa nghe đến cái tên Ngải Huy, rất nhiều người đã tỏ ra lưỡng lự.
Hiện giờ, Ngải Huy tuyệt đối là cái tên nổi bật nhất trong hàng ngũ những kẻ chuyên làm việc ác, Ngải Thợ cạo là biệt danh mới nhất của hắn.
Một kẻ mà trong thời điểm mấu chốt vẫn còn nghĩ đến vơ vét tài sản, thì dù thế nào cũng khó mà khiến cho người khác cảm thấy tín nhiệm được.
Kha Ninh đã bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng hiệu quả thu được vẫn chưa đáng kể. Những người sống sót đó khẩn khoản cầu khẩn gã, hi vọng gã có thể giúp họ cầu xin Sư bộ thủ đại nhân có thể thương tình mở cửa sau, cho phép họ gia nhập Trọng Vân Chi Thương.
Kha Ninh đã thử đề cập mấy lần, nhưng lần nào cũng bị bộ thủ đại nhân từ chối thẳng thừng.
Nghe nói bộ thủ đại nhân và Ngải Huy là tình nhân của nhau từ lâu, đến giờ Kha Ninh đã khẳng định trăm phần trăm điều đó tuyệt đối không phải là vô căn cứ. Nhưng có một việc đã khiến gã phải ngây ra như tượng, đó là vì để giúp gã có thể chuyên tâm trù bị cho việc thành lập Liên minh tháp pháo, Sư Tuyết Mạn đã điều gã đến luôn Liên minh này.
Nói cách khác, từ lúc đó trở đi, Kha Ninh sẽ không bao giờ còn là một phần tử của Trọng Vân Chi Thương nữa, mà đã trở thành một phần tử Liên minh tháp pháo mà đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu!
Lúc ấy, Kha Ninh giống như bị sét đánh trúng giữa lúc trời quang mây tạnh.
Tinh thần sa sút mất tới vài ngày, gã mới dần lấy lại thăng bằng.
Nào ngờ, sự đả kích này lại có sự trợ giúp đắc lực đối với công tác của gã. Những người đã khẩn khoản nhờ Kha Ninh cầu xin lúc trước, cảm thấy vì trợ giúp mình cho nên gã mới bị thuyên chuyển, trong lòng cảm thấy áy náy, cho nên đua nhau gia nhập vào Liên minh tháp pháo mà gã vẫn đang làm công tác trù bị. Một số người khác lại cho rằng Kha Ninh là người nghĩa khí, phong cách làm việc cũng rất lão luyện, cảm thấy cho dù có theo gã chống lại Huyết Tu cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Liên minh tháp pháo mà Kha Ninh đang trù bị đã có tới bảy tám trăm người. Họ đang chờ Ngải Huy đến. Nhưng xét về mặt tổng thể, độ hào hứng của mọi người không cao lắm.
Đột nhiên, có một người xông vào phòng, hét ầm lên: "Đến rồi, đến rồi! Ngải thợ cạo đến rồi!"
Toàn bộ mọi người đang nghỉ ngơi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lao vọt ra bên ngoài. Cho dù nói thế nào đi nữa, Ngải Huy cũng có liên quan trực tiếp đến tương lai của họ. Có người dè bỉu, có người không thích, cũng có người ôm tâm lý đứng ngoài xem, nhưng cho dù họ có suy nghĩ ra sao đi nữa thì cũng không thể coi như Ngải Huy không tồn tại.
Khi Ngư Cốt Đầu khổng lồ chầm chậm bay tới, toàn bộ nơi trú quân đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Mọi người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Trấn Thần Phong thì mọi người đã nhìn chán cả rồi, bởi dẫu sao Trọng Vân Chi Thương vẫn đang đóng quân ở ngay gần đó, ngày nào mà chẳng nhìn thấy hai ngọn Trấn Thần Phong. Nhưng khi một ngọn núi còn to lớn hơn gấp nhiều lần so với Trấn Thần Phong, chầm chậm bay tới, lập tức tạo ra áp lực về mặt tinh thần, khiến mọi người hoảng hốt sợ hãi.
Những nơi Lôi Đình dao cạo đi qua sẽ không còn một cành cây ngọn cỏ hay Ngư Cốt Đầu giống hệt như Trấn Thần Phong, đã biến thành chủ đề thảo luận sôi nổi của mọi người. Trấn Thần Phong là vũ khí tuyệt mật của Trưởng Lão Hộ. Chiếu theo quan hệ giữa hai bên, thành Thiên Tâm tuyệt đối không thể nào giao phương pháp chế tạo Trấn Thần Phong cho Tùng Gian Cốc được.
Nhìn Ngư Cốt Đầu là có thể thấy được, Ngải Huy hiểu biết rất sâu sắc về Nguyên Văn, còn một điều nữa là Tùng Gian Cốc giàu có vượt xa so với dự liệu của mọi người. Một ngọn Trấn Thần Phong ngốn không biết bao nhiêu là tài liệu, nhưng Ngư Cốt Đầu còn lớn hơn cả Trấn Thần Phong, cho nên mọi người tự nhiên sẽ cho rằng nó còn ngốn nhiều hơn rất nhiều.
Một lát sau, nơi đóng quân chìm trong yên lặng mới vang lên tiếng thán phục.
"Lớn quá!"
"Đây là Ngư Cốt Đầu đó sao? Nghe nói là được chế ra từ một ngọn núi của Tùng Gian Cốc đó!"
"Thật đúng là có một không hai!"
Sự hoài nghi trong đôi mắt mọi người đã biến mất không còn. Một Ngư Cốt Đầu to lớn hơn nhiều so với Trấn Thần Phong, là một sự thể hiện lực lượng công khai. Bất cứ ai nhìn thấy nó, đều tin tưởng tuyệt đối, nó có sức mạnh hùng hậu. Về phần người đã chế ra nó là Ngải Huy, hình tượng của hắn trong lòng mọi người đột nhiên bay vọt lên một cấp độ rất cao.
Hai mắt Kha Ninh sáng bừng. Một ngọn núi lớn như thế sẽ có thể bố trí được bao nhiêu tháp pháo đây!
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Ngư Cốt Đầu nguy nga được bố trí dày đặc tháp pháo, biến một con nhím đầy gai nhọn là y đã cảm thấy máu trong người sôi sục.
Một vật thể quá lớn sẽ luôn dễ dàng tạo ra cảm giác tràn đầy sức mạnh, cũng luôn có thể mang tới cho con người ta cảm giác an toàn. Thấy một ngọn núi to lớn như thế lơ lửng bay trên đầu, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Mấy người Sư Tuyết Mạn đã lên trên Ngư Cốt Đầu từ lâu.
Họ săm soi từ trên xuống dưới, tấm tắc khen kỳ lạ, thỉnh thoảng lại sờ chỗ này, mó chỗ kia. Lúc trước, khi nghe nói Ngải Huy sắp dẫn Lôi Đình Chi Kiếm lên tiền tuyến, họ vẫn còn lo không biết Tùng Gian Cốc sẽ phải sắp xếp thế nào, có ngờ đâu hắn lại chuyển cả Tùng Gian Cốc lẫn Hắc Ngư Chủy Sơn đi cùng một lượt.
Mọi người không ai bảo ai, ăn ý để lại không gian riêng cho Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn.
Hai người ngồi trên một tảng đá ở đỉnh núi, ngắm nhìn gió thốc lên trời từ phong kiều Trân Châu ở phía đằng xa, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.
Sư Tuyết Mạn liếc nhìn Ngải Huy: "Thương tích của ngươi đã khá hơn chưa?"
"Tạm thời vẫn thế!" Ngải Huy liếc mắt nhìn Sư Tuyết Mạn. Với giác quan nhạy bén, hắn chợt nhíu mày, chụp lấy tay Sư Tuyết Mạn: "Ngươi bị thương?"
Bàn tay bị tóm chặt, Sư Tuyết Mạn không hiểu sao lại cảm thấy hơi bối rối. Nàng cố tự trấn tĩnh lại. Hức, sao mình lại tự nhiên bối rối thế này?
Tâm trạng của nàng nhanh chóng bình thường trở lại. Bàn tay đang tóm chặt lấy tay nàng, truyền tới ấm áp xuyên qua lớp băng bó.
Ngải Huy gật gù: "Hả, là do cưỡng ép dẫn Nguyên Lực tự nhiên vào trong cơ thể, tạp chất không thể trừ khử được. Điều này khá phiền toái đây!"
Sư Tuyết Mạn nói: "Ta đã có biện pháp rồi, có hiệu quả đôi chút, nhưng cần có thời gian."
"Để ta nghĩ xem có hay phương pháp nào xử lý hữu hiệu không." Ngải Huy chợt chuyển chủ đề: "Mấy trận vừa rồi đánh rất khá, nhất là trận chiến với Huyết Bộ Liệt Hoa, có thể nói là kinh điển."
"Vậy sao? Để nghe được lời khen ngợi từ người quả thật không dễ dàng chút nào."
"Đương nhiên, nếu như chiến thắng gọn ghẽ hơn một chút, có lẽ ta đã không cần phải chạy đến đây nữa rồi."
"Ha ha, chủ nợ hối hả ngược xuôi, con nợ lại nằm khểnh ở hậu phương, điều này không hay một chút nào."
"Con nợ luôn là đại gia, đại gia rất dễ mệt mỏi."
"Lúc nào trả tiền?"
"Chu choa, cảm giác không tồi!"
"Vì sao ngươi vẫn còn nắm tay ta?"
"Ta đang kiểm tra thương tích của ngươi."
"Kiểm tra xong chưa?"
"Đối với thương tích, chúng ta phải thận trọng kiểm tra. Nào, tay kia."