Ngũ Hành Thiên

Chương 584: Trị thương



Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp

Sờ tay không chỉ để sờ.

Hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau. Tay trái Ngải Huy nắm tay phải Sư Tuyết Mạn, còn tay phải nắm chuôi kiếm, đầu cúi mắt cụp xuống. Quanh cơ thể hắn có những tia chớp đang chạy loằng ngoằng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng lạch tạch.

Sư Tuyết Mạn ngồi đối diện, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể chìm trong hơi nước mù mịt, mặt ửng hồng.

Phương pháp chữa trị của Ngải Huy không quá phức tạp. Hắn dẫn dắt Kiếm Vân trong cơ thể mình chui vào năm phủ tám cung của Sư Tuyết Mạn. Đặc tính sấm sét của Kiếm Vân có thể trừ khử Nguyên lực.

Phương pháp này mang tính nguy hiểm cao lẫn tác dụng phụ.

Đầu tiên, Sư Tuyết Mạn cần phải ở trong trạng thái hoàn toàn buông lỏng, như thế mới có thể giúp cho Nguyên lực trong cơ thể được tự do, sẽ không sinh ra phản ứng bài xích đối với Kiếm Vân của Ngải Huy, nhờ đó Kiếm Vân mới có thể chui vào năm phủ tám cung. Tiếp theo, Ngải Huy cần phải khống chế chính xác tuyệt đối, như thế mới có thể trừ khử tạp chất, nhưng lại không gây tổn thương cho năm phủ tám cung của Sư Tuyết Mạn.

Tác dụng phụ là Lôi Đình không những trừ khử tạp chất đọng lại, mà còn sẽ đồng thời trừ khử cả Thủy Nguyên Lực. Bản chất của tu luyện là Nguyên Lực hóa năm phủ tám cung, trong khi phương pháp này lại đẩy lùi quá trình đó.

Nhưng vào lúc này, tác dụng phụ đó thực sự không đáng kể. Sư Tuyết Mạn đã là đại sư, nàng vẫn có thể gia cố lại năm phủ tám cung mà chẳng gặp quá nhiều khó khăn. Huống chi còn có Lâu Lan chuyên môn hầm canh Nguyên lực, chỉ cần tu luyện trong một thời gian ngắn nữa là có thể khỏi hẳn.

Giống như khi một bức tường màu trắng trong nhà bị ố, phương pháp xử lý của Ngải Huy là cạo sạch mặt ngoài của bức tường, sau đó quét lên một lớp vôi trắng mới tinh.

Dùng tổn thương nhỏ để chữa trị thương tổn nặng, biện pháp này của Ngải Huy khiến Sư Tuyết Mạn cũng phải cảm thấy ngạc nhiên. Nhiều khi, nàng thậm chí muốn bổ đầu tên này ra để nhìn xem bên trong thực ra có chứa cái gì, tại sao lại có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng độc đáo, kỳ lạ, quái dị đến như vậy. Những phương pháp của Ngải Huy thường vượt qua quy chuẩn thông thường, khiến cho người khác phải nghẹn lời trợn mắt, nhưng nếu nghĩ cho kỹ, người ta sẽ luôn phải tán thưởng từ đáy lòng.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một phương pháp hiệu quả.

Đương nhiên, sở dĩ người khác không thể nghĩ ra được, nguyên nhân chính là bởi vì ngoài Ngải Huy ra thì không còn ai có thể khống chế Kiếm Vân tuyệt đối chính xác để mà trừ khử hoàn toàn tính chất Lôi Đinh của Nguyên Lực.

Sư Tuyết Mạn là một người quyết đoán, không do dự một giây, lập tức đồng ý với phương pháp này.

Mặc dù tạp chất đọng lại bám rất chắc, gần như không thể trừ khử, nhưng vẫn chưa bám rễ quá sâu.

Sư Tuyết Mạn hết sức hiếu kỳ, Ngải Huy sẽ làm như thế nào.

Kiếm Vân của Ngải Huy giống như một đám mây mềm mại, nó bao bọc Thủy Nguyên Lực của Sư Tuyết Mạn lại, sau đó gây tác động làm cho nàng tự động vận hành Chu Thiên.

Sư Tuyết Mạn kinh ngạc phát hiện ra, tầng Kiếm Vân mỏng manh bao bọc bên ngoài lại không hề ảnh hưởng tới sự khống chế Nguyên Lực của mình một chút nào. Một hiện tượng nằm ngoài sức tưởng tượng như thế này, nàng mới lần đầu tiên được nhìn thấy.

Người này thật sự là một quái nhân theo đúng nghĩa.

Cùng với việc Chu Thiên vận chuyển, tạp chất đang bám chặt trong năm phủ tám cung bị mài mòn từng chút một. Lớp Kiếm Vân mỏng manh đó cực kỳ sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc lẹm, cắt gọt những Nguyên Lực đã bị tạp chất bám vào.

Đối với Sư Tuyết Mạn, đây cũng là một thử thách về mặt ý chí.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Ngải Huy khàn khàn nói: "Xong rồi!"

Sư Tuyết Mạn mở bừng mắt. Đối diện nàng, Ngải Huy đã ướt sũng mồ hôi khắp toàn thân, lung lay chỉ chực ngã.

Sư Tuyết Mạn lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Giọng Ngải Huy đầy mệt mỏi: "Nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."

Sư Tuyết Mạn đột nhiên đứng dậy, cúi xuống bồng Ngải Huy lên.

Ngải Huy đang lung lay chỉ chực ngã, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi vào hôn mê, nhưng mắt lại đột nhiên trợn tròn, hoảng hốt thốt lên: "Này này này, ngươi làm gì thế? Thả ta xuống! Mau lên! Thả ta xuống!"

Sư Tuyết Mạn mắt điếc tai ngơ: "Giờ ngay cả một ngón tay ngươi cũng không động đậy được."

Dù Ngải Huy là cái loại không biết xấu hổ là gì, nhưng bị một cô gái bồng trên tay, mặt vẫn cứ nóng như phải bỏng. Hắn thẹn quá hoá giận: "Này này này, cái đồ đàn bà lấy oán trả ơn kia, mau thả ta xuống! Ta sẽ tự mình đi."

Sư Tuyết Mạn lạnh nhạt: "Yên tâm, không có ai nhìn thấy đâu!"

Nhưng đúng lúc này, màn cửa doanh trại đột nhiên bị kéo ra, ánh mặt trời rọi vào sáng trưng.

Sư Tuyết Mạn hóa đá, Ngải Huy cũng hóa đá.

Ở cửa vào doanh trại, Tang Chỉ Quân và Khương Duy định đến tìm hai người để bàn bạc công việc, ngây ra như tượng. Họ trợn tròn cả hai mắt, gần như không thể tin vào những gì đang nhìn thấy. Thời gian dường như đã dừng lại, không khí dường như cũng đông cứng lại vào đúng thời khắc này.

Tang Chỉ Quân cà lăm nói: "Các, các ngươi đang làm..."

Khương Duy lôi phắt Tang Chỉ Quân ra ngoài, không hề quay đầu lại, nói: "Các ngươi cứ tiếp tục, chúng ta không nhìn thấy gì cả."

Mặt Sư Tuyết Mạn chợt đỏ như hơ lửa, chỉ mong sao tìm được một cái lỗ nẻ để mà chui vào. Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Mắt Ngải Huy trợn tròn như mắt trâu, lúc này hắn giống như vừa bị giày xéo dưới móng của cả vạn con trâu vừa chạy qua, chỉ muốn đập đầu vào đâu chết quách cho rồi!

Bịch, tay Sư Tuyết Mạn run bắn, Ngải Huy bị thả rơi xuống giường như một đống vải rách.

Ngải Huy cảm thấy cả người đau điếng, thốt lên: "Á!"

Sư Tuyết Mạn đỏ bừng mặt, chạy trối chết.

"Này này này, ngươi đối xử với ân nhân vừa chữa trị cho mình như vậy sao? Này này này, quay lại đây, trước tiên phải tính toán cho xong, lần này giảm bớt được bao nhiêu nợ..."

Tiếng gọi eo éo của Ngải Huy ở sau lưng, thiếu chút nữa đã làm cho Sư Tuyết Mạn quay ngược trở lại tẩn cho thằng ôn này một trận nhớ đời.

Nàng cắn răng, đỏ bừng mặt, bay vút đi.

Vuốt ve an ủi luôn ngắn ngủi. Đương nhiên, hành động vừa rồi của hai người có được coi là vuốt ve an ủi hay không, mỗi người sẽ có một cách nhìn nhận khác nhau. Theo những gì mọi người nghĩ, hai người dù có đánh nhau đi nữa, cũng có thể coi là đang vuốt ve an ủi. Duy chỉ có Khương Duy và Tang Chỉ Quân, cứ mỗi lần gặp hai người là lại sẽ có vẻ hơi mất tự nhiên.

Lửa đã xém lông mày, tất cả mọi người đều giữ chức vụ quan trọng, ngày nào cũng phải xử lý không biết bao nhiêu là việc.

Vào rạng sáng ngày thứ hai, Ngải Huy bị đánh thức bởi tiếng kêu gọi vô cùng hấp dẫn của Lâu Lan.

"Mọi người, ăn cơm nào!"

Không hiểu sao, Ngải Huy chợt cảm thấy toàn bộ Ngư Cốt Đầu đang chấn động. Tiếng hoan hô vang lên ở khắp các ngõ ngách. Mỗi ngày, cứ khi nào nghe thấy tiếng gọi của Lâu Lan là mọi người sẽ cảm thấy thế giới này tươi đẹp xiết bao.

Kiểm tra qua một lượt, hắn cảm thấy bất ngờ bởi cơ thể không suy yếu là mấy.

Thương tích của cô nàng thép chỉ cần chữa mấy lần nữa là có thể khỏi hẳn, Ngải Huy vừa có ý nghĩ đó thì trong lòng đã cảm thấy tự hào. Thương tích khó chữa trị như thế, vậy mà mình vừa ra tay đã trở nên dễ như húp cháo!

Đến hôm nay, hắn đã dần quen thuộc với cái cơ thể cực kỳ ốm yếu này. Cũng phải thôi, làm người thì phải đối diện với sự thật.

Than trời trách đất cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì.

Ra khỏi phòng, ánh mặt trời tươi sáng ôn hòa khiến cơ thể ấm áp dễ chịu. Ngải Huy thư thái vặn lưng giãn gân cốt. Đến khi nhìn thấy đội quân đang gào lên đòi ăn có những ai, hắn ngớ người ra một lúc. Hầu như toàn bộ nòng cốt của Trọng Vân Chi Thương đêu có mặt, tất cả đang hau háu nhìn Lâu Lan.

Lâu Lan nhìn thấy Ngải Huy, hai mắt sáng lên, lập tức bưng một chén canh Nguyên xẹt tới: "Ngải Huy, ăn cơm đi!"

Biến thành tâm điểm của ánh mắt hâm mộ lẫn đố kị của mọi người, Ngải Huy nhếch mép cười, đầu óc như bay bổng trên mây: "Cảm ơn Lâu Lan!"

Hắn lập tức nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, lau miệng, vẫn chưa thỏa mãn. Đáng tiếc, giờ hắn không thể uống nhiều. Sau khi năm phủ tám cung bị phá hủy, hệ thống Nguyên lực gần như đã bị đảo lộn toàn bộ. Trong canh Nguyên lực có rất nhiều Nguyên lực, không có năm phủ tám cung thì không thể nào hấp thụ được.

Ngải Huy kinh ngạc thốt lên: "Ái cha, sao lại đến đông đủ thế này?"

Đáp lại hắn là một loạt những cái nguýt, mọi người cắm đầu vội vã ăn.

Không biết là ai chợt hô lên: "Lâu Lan là tất cả!"

Lập tức dẫn tới làn sóng hưởng ứng cuồng nhiệt.

Vừa nghĩ đến canh Nguyên Lực của Lâu Lan, tất cả mọi người đã chảy nước miếng đầm đìa, làm sao mà kiềm chế được, vậy là hùa nhau kéo cả đám tới ăn chực. Hiện giờ, trên Ngư Cốt Đầu tài liệu chồng chất như những núi, dường như dùng không bao giờ hết. Bởi đã không còn quẫn bách như ngày trước, canh Nguyên Lực mở rộng cung ứng. Chỉ cần ngươi có thể tiêu hóa hấp thụ, uống nhiều đến mấy cũng không có vấn đề gì.

Nếu như không thể hấp thụ được, dù canh Nguyên Lực rất dễ tiêu hóa thì ăn quá nhiều vẫn sẽ gây ra tình trạng ứ đọng Nguyên lực, gây ra ảnh hưởng xấu đối với cơ thể.

Ngải Huy cười hì hì, chẳng màng phản đối, ngó nghiêng nhìn khắp nơi: "Cô nàng thép đâu?"

Lâu Lan nói: "Tuyết Mạn bảo hôm nay có việc, sẽ không đến."

Ngải Huy sờ cằm, tưởng tượng lại cảnh tượng ngày hôm qua, trong lòng có phần nào hối hận. Ôi, lúc ấy có cơ hội tốt như vậy, làm sao lại không tranh thủ chấm mút một chút? Làm người quả nhiên không nên chết vì sĩ diện, phải mặt dày không biết xấu hổ như Bàn tử mới được.

Bàn tử bị kích động chạy tới: "A Huy, A Huy!"

Trong lòng Ngải Huy giật đánh thót, chẳng lẽ vừa rồi mình đã nói xấu Bàn tử ra miệng? Hắn khẽ ho một tiếng, cố gắng tự trấn an bản thân, ra vẻ cao thâm ngắm nghía Bàn tử từ đầu đến chân: "Làm tốt lắm, Bàn tử, đã thành đại sư rồi cơ đấy, trước kia đã coi thường ngươi mất rồi!"

Mục đích Bàn tử chạy đến đây chính là để khoe khoang, cho nên khi nghe thấy vậy, dù như đang nở từng khúc ruột, nhưng y vẫn ưỡn ngực, thái độ trang nghiêm: "Đúng thế, làm sao có thể làm mất mặt ngươi được! Đi nào đi nào, ta dẫn ngươi đi xem Phong Sào Trọng Pháo của ta một lần cho biết! Ngươi đừng có mà giật mình đấy!"

Ngải Huy quả thực vô cùng tò mò đối với Phong Sào Trọng Pháo của Bàn tử. Mặc dù Địa Hỏa Tháp Pháo do chính tay hắn tạo ra, nhưng khi đến tay Bàn tử thì nó mới thể hiện ra được hết giá trị của nó. Ngay cả Ngải Huy cũng phải cảm thấy giật mình trước sự lột xác của Bàn tử.

Tháp pháo do vị đại sư tháp pháp đầu tiên trong lịch sử tự mình tạo ra, Ngải Huy tương đối mong chờ.

Đến khi hắn nhìn thấy Phong Sào Trọng Pháo, hai mắt sáng bừng lên, nói: "Khá lắm, Bàn tử."

Bàn tử ngượng ngùng: "Quá khen!"

Ngải Huy đi quanh Phong Sào Trọng Pháo để xem xét, mắt càng lúc càng sáng hơn. Thông qua rất nhiều bộ phận của Phong Sào Trọng Pháo, đều có thể thấy được, tầm nhận thức về tháp pháo của Bàn tử đã vượt qua phạm trù của Địa Hỏa Tháp Pháo ban đầu.

Lý Hậu Đường đứng riêng một chỗ, thái độ hờ hững lạnh nhạt.

Ông ta là một người cổ hủ, tương đối chướng mắt với cách ăn mặc theo "phong cách dị hợm" của Ngải Huy. Biệt hiệu "Ngải Thợ cạo", có thể nói đã tạo ra tiếng xấu tột cùng, với một người coi trọng thanh danh như Lý Hậu Đường, thì lại càng không có một chút xíu hảo cảm nào.

Mặc dù Ngải Huy sáng chế ra Địa Hỏa Tháp Pháo, nhưng theo đánh giá của Lý Hậu Đường, việc đó chẳng qua chỉ là mèo mù vớ phải cá rán.

Đi quanh một vòng, Ngải Huy trịch thượng nói: "Không có vấn đề gì lớn, coi như tạm được, đúng là đại sư có khác!"

Lời tán dương của Ngải Huy khiến cho Bàn tử vô cùng đắc ý, vẻ tươi tỉnh hiện rõ trên mặt ai cũng có thể nhìn ra: "Đi theo ngươi lăn lộn lâu như vậy, sao lại không có một chút tiến bộ nào? Có chỗ nào cần cải tiến thì cứ việc nói ra, ta là người khiêm tốn mà, hề hề!"

Sự thấp thỏm không yên chôn dấu trong lòng Bàn tử cuối cùng cũng tan thành mây khói. Nếu A Huy chưa xem, y sẽ cảm thấy trong lòng không yên. A Huy nói không có vấn đề gì lớn, vậy thì nhất định là không có vấn đề gì lớn. Bàn tử có niềm tin tuyệt đối đối với Ngải Huy, cho dù sau khi tấn chức đại sư, niềm tin đó cũng chưa bao giờ từng dao động.

Nói về việc tấn chức đại sư tháp pháo, đến giờ Bàn tử vẫn chẳng hiểu mình đã tấn chức như thế nào, chẳng thể nhớ nổi những gì đã xảy ra.

Nhưng Lý Hậu Đường lại cảm thấy khó chịu. Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Không có vấn đề gì lớn? Vây có nghĩa là vẫn tồn tại vấn đề nhỏ? Kính xin Ngải Huy các hạ chỉ điểm một đôi điều."

Ngải Huy liếc nhìn Lý Hậu Đường. Hắn khẳng định là mình chưa bao giờ từng trêu chọc ông này, tại sao ông ta lại công khai tỏ thái độ không vừa mắt với mình như thế?

Hắn xua tay, bảo với Hà mù đang đứng bên cạnh: "Lão Hà, đến lượt ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.