Bình chướng kim phong dày đặc cản trở mọi ánh mắt của huyết tu, bọn họ không cách nào dò xét ra tình hình phía sau. Nếu bọn họ nhìn thấy phòng tuyến phía sau lúc này thế nào, nhất định sẽ không thong dong bình thản như vậy.
Doanh địa liên miên không dứt, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, tiếng người huyên náo. Đến ngôi sao trên bầu trời cũng bị lấn át, ảm đạm không sáng. Lúc này đã là đêm khuya, nơi đây vẫn đầy rộn ràng và gắng sức.
Đám thợ thủ công không ngủ không nghỉ, mắt kẻ nào cũng dầy đặc tơ máu. Đoàn người biết đại chiến sắp đến, địch nhân đã kéo tới bên kia phòng tuyến, không cần đốc thúc, ai nấy cũng đều dốc sức liều mạng làm việc.
Mỗi lò luyện đều có ánh lửa ngút trời, khẩu hiệu hô ứng liên tục, ánh lửa bập bùng hòa cùng nước thép đỏ bừng, tạo thành những tia lửa chói mắt bắn tung tóe.
Trên Ngư Cốt Đầu, Ngải Huy nhìn xuống quang cảnh khí thế ngất trời đó, có chút xuất thần. Từng đống vật tư như một gò núi liên tục được đưa đến những công tượng, hệt như một đám kiến cần cù.
Hắn không khỏi cười cười tự giễu, đại khái lúc này là thời điểm bản thân giàu có nhất.
Có nhiều công tượng như vậy, nhiều vật tư như vậy, lại có nhiều người như vậy mới khiến bản thân có thêm vài phần lực lượng đối mặt với trận chiến kế tiếp.
Đến đây đi, nếu đã không cách nào lùi bước, vậy thì chiến một trận đi!
Tiêu sạch vật tư, liều tất cả tính mạng, để có thể đánh một trận.
Đây là quyết tâm của Ngải Huy.
Dường như cũng không còn lựa chọn nào khác.
Một cỗ Phong Sào Trọng Pháo vừa mới đúc xong, còn vương hơi ấm chưa kịp nguội lạnh đã được đưa đến Tháp Pháo liên minh. Đầu tiên là được lắp đặt, sau đó một đội Tháp Pháo đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu chen chúc đi vào, học tập cách điều khiển Phong Sào Trọng Pháo.
Đây đại khái là một quá trình tu luyện điên cuồng nhất, cũng xa xỉ nhất. Chỉ sử dụng Phong Sào Trọng Pháo để chuyên luyện tập thực chiến.
Tại một nơi hẻo lánh của doanh địa, tiếng gào thét của Phong Sào Trọng Pháo ầm ĩ, liên miên không dứt.
Kha Ninh chạy tới chạy lui, qua lại kiểm tra các đội ngũ. Cổ họng y sớm đã khàn lại, tóc tai bù xù không chịu nổi, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu. cả người y như bị hun bởi khói lửa, nhưng lại tỏa ra khí chất đầy lăng lệ ác liệt khó tả.
Nếu Lý Hậu Đường nhìn thấy Kha Ninh lúc này, cũng sẽ chấn động.
Công tử ca năm đó, hôm nay như đã biến thành một người khác.
Thay đổi không chỉ có Kha Ninh, Đồng Quỷ Ngư Kim cũng lặng yên thay đổi. Hai người bọn họ đảm nhiệm chức vụ trong chiến bộ nhiều năm, trải qua rất nhiều biến cố, vẻ sắc sảo dần bị mài mòn trở nên khéo đưa đẩy. Tuy bọn họ am hiểu quân đội, có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng phần nhiệt huyết mãnh liệt đã sớm biến mất không chút tăm hơi.
Không biết có phải bị bầu không khí của Tháp Pháo liên minh, một liên minh tay mơ này ảnh hưởng hay không mà bọn họ cũng trở nên rất chuyên tâm. Một nơi sâu kín trong lòng mà bọn họ không để tâm đến, lại như có thứ gì đó yên lặng nảy sinh.
Đến bộ hạ của bọn họ, tinh thần diện mạo cũng đều rực rỡ hẳn lên.
Đa số trong Tháp Pháo liên minh đều là bại binh lúc trước, bọn họ không chịu rời đi là vì còn ôm trong lòng mong muốn báo thù, hi vọng có thể thoải mái đánh giết với huyết tu một trận. Bọn họ lo lắng nhất là chuyện bị chiêu mộ vào chiến bộ, lại phát hiện đám người phía trên không thật tâm muốn chống lại huyết tu mà chỉ định làm qua loa cho xong, sau lưng lại tùy thời chuẩn bị chạy trốn hoặc tranh quyền đoạt lợi.
Lúc đầu, bọn họ cũng chỉ muốn quan sát xem động thái của Ngải Huy là thế nào đã.
Về sau mọi người phát hiện, Ngải Huy thật tâm muốn đánh trận chiến này. Hơn nữa còn dám tiến hành trận đột kích kinh thế hãi tục như vậy, cho nên đánh giá về Ngải Huy cũng thay đổi rất nhiều.
Tâm tình bọn hắn, không rõ từ lúc nào đã lây nhiễm đến những người khác.
Hỏa Sơn Tôn Giả cảm khái nói: "Vốn ta còn cho rằng Tháp Pháo liên minh mới thành lập không lâu, sĩ khí phải sa sút, khó làm nên việc. Hiện tại mới phát hiện, sĩ khí đã đủ xài rồi a!”
Kinh nghiệm của lão dày dạn, kiến thức rộng rãi, nhưng chiến bộ kỳ quái như Tháp Pháo liên minh thì lão vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Đó là một chiến bộ tạm thời được xây dựng, trong đó lại có hơn phân nửa được tạo thành từ bại binh. Nhưng tâm tình lại không những không sợ chiến, mà còn là ngẩng cao đầu khiêu chiến.
Tiểu Sơn thản nhiên nói: "Nếu chỉ toàn là một đám nghểnh cổ đợi chết, thì Ngũ Hành Thiên sao có thể tồn tại được ngàn năm?”
Hỏa Sơn Tôn Giả gật đầu: "Chủ tướng bại quân còn có huyết dũng như vậy, thật khó có được. Nếu tất cả mọi người đều như vậy, thì huyết tu có gì đáng sợ?”
Ngải Huy bỗng nhiên mở miệng, cười lạnh nói: "Tất cả mọi người đều được như vậy? Mộng tưởng thật đẹp! Có người nói Ngũ Hành Thiên là một gốc cây mục nát, những người này chính là những mảnh gỗ cuối cùng còn sót lại. Chỉ dựa vào những mảnh gỗ còn sót lại đó, muốn khôi phục sinh cơ chẳng khác gì mơ mộng hão huyền. Huống chi, người ta căn bản cũng không muốn khôi phục sinh cơ, mà chỉ mong kéo dài hơi tàn.”
Tiểu Sơn cảm thấy lời của Ngải Huy có chút chói tai, không nhịn được nói: “Chuyện không tuyệt vọng như ngươi nghĩ đâu, hẳn Trưởng lão hội đã phải cân nhắc đến toàn cục.”
Nói xong câu này, gã cũng cảm thấy chột dạ, dứt khoát câm miệng.
Ngải Huy không tranh cãi thêm nữa. Hắn không phải là người ưa thích tranh luận, sở dĩ nói mấy lời vừa rồi là vì cảm thấy chút tưởng tượng trong lòng mọi người vừa rồi như thể đang tự lấp liếm mà thôi.
Huống chi, chuyện không liên quan gì tới hắn. Hắn không chiến đấu vì Trưởng lão hội.
Hắn quay mặt qua Hỏa Sơn Tôn Giả nói: “Tháp Pháo liên minh tu luyện thực chiến như vậy có hiệu quả không tệ, nhưng mà tiêu hao Tuyết Dung Nham quá lớn. Chúng ta cần phải chuẩn bị kĩ trước.”
Vẻ mặt Hỏa Sơn Tôn giả tràn đầy đau lòng nói: “Lão phu đang định nhắc nhở ngươi, làm gì có chiến bộ nào tu luyện giống như các ngươi? Trời ạ, một ngày tiêu phí hết bao nhiêu Tuyết Dung Nham? Tất cả là tiền a! Trước kia lão phu cảm thấy ngươi keo kiệt, hiện tại phát hiện lão phu nhìn lầm ngươi, ngươi tiêu xài quá mức dọa người!”
Ngải Huy nói: “Dung nham trong Ngư Cốt Đầu chắc chắn không đủ, cần thêm thứ khác bổ sung Tuyết Dung Nham. Chúng ta cần Địa Hỏa dung nham.”
Hỏa Sơn Tôn Giả bình thản: "Địa Hỏa dung nham? Giao cho lão phu!"
Ngải Huy có chút chờ mong: "Làm được sao?"
“Không có vấn đề!” Hỏa Sơn Tôn Giả đắc ý nói: "Rất nhiều người cho rằng chỉ có núi lửa mới có Địa Hỏa dung nham, sâu trong lòng đất đều có Địa Hỏa cả. Chẳng qua chôn dấu rất sâu, nhưng đối với lão phu mà nói, thì không thành vấn đề.”
Ngải Huy hành lễ nói: "Vậy làm phiền Tôn Giả rồi!"
Sở dĩ hắn tìm Hỏa Sơn tôn giả, là vì lão đã từng tạo ra một ngọn núi lửa ngay tại Thính Lôi thành, khiến Ngải Huy khắc sâu ấn tượng. Không nghĩ tới chuyện có thể giải quyết được, tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng rơi xuống.
Đột nhiên, tay trái hắn đau nhức kịch liệt, như thể có một bàn ủi nóng đang chà sát trên tay.
Hắn nhịn không được, kêu lên một tiếng thất thanh.
Nơi đó…là Sinh Diệt Hoa tế thuật!
Một lực lượng bá đạo, cực kỳ quỷ dị đột nhiên từ mấy cánh của Huyết hoa mai trên tay hắn đi ra, chui vào cơ thể hắn.
Cả người hắn đột nhiên mất kiểm soát, toàn thân cứng ngắc.
Tiểu Sơn và Hỏa Sơn tôn giả bên cạnh phát hiện Ngải Huy khác thường bèn biến sắc.
Tiếng kinh hô của Tiểu Sơn và Hỏa Sơn tôn giả trở nên hư ảo và xa xôi, mơ hồ như từ trong đám mây mù truyền đến. Kiếm vân trong cơ thể hắn như phát hiện ra nguy hiểm mà nổ tung lên, tự động vận chuyển, lôi đình nổ vang.
Ngải Huy cảm thấy cơ thể như bị một cỗ lực lượng xé rách, cả người như thể bị xé ra làm từng mảnh.
Từng tiểu Lâu Lan đang ở mọi ngóc ngách chỉ huy cân đối vật tư đều đột ngột dừng lại. Cả bọn làm cùng một động tác, cùng ngẩng đầu nhìn về phía Ngư Cốt Đầu, hai mắt lập lòe ánh đỏ.
Rồi cả bọn không hẹn mà cùng chạy như điên, tựa như thủy triều tràn về Ngư Cốt Đầu. Vô số tiểu Lâu Lan y hệt nhau vừa chạy, vừa đồng thời hô to.
"Ngải Huy nguy hiểm!"
"Lâu Lan đến rồi!"
---------------
Doanh địa tạm thời.
Tướng sĩ Thần Úy Tài Quyết đều đang thở dốc. Bọn họ vừa trải qua một cuộc ác chiến, vất vả lắm mới thoát khỏi địch nhân.
Không ai nói chuyện, mọi người đều tận dụng tất cả thời gian nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.
Từ tần suất chiến đấu, có thể nhìn ra được tình cảnh bọn họ đang càng lúc càng khó khăn. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bọn họ đã giao chiến với huyết tu tổng cộng mười hai lần. Chiến đấu với cường độ dày đặc như vậy, nhưng bọn họ vẫn cứng cỏi vượt qua.
Tình cảnh chuyển biến càng thêm xấu, thương vong có thể nhìn thấy trước được.
Số lượng thương vong của bọn họ không ngừng tăng lên. Nhất là Tài Quyết, tổn thất gần một nửa nhân thủ.
Đương nhiên, địch nhân tổn thất lớn hơn nhiều, số thương vong của địch nhân ít nhất cũng phải hơn gấp năm lần bọn họ. Thế nhưng ưu thế binh lực đối phương quá lớn. Tổn thất của Thần Linh bộ vô cùng nghiêm trọng, hai Huyết bộ càng trọng thương nghiêm trọng. Nhưng địch nhân lại có thêm hai Thần bộ, bốn Huyết bộ khẩn cấp tiếp viện đến, vẫn đủ sức giăng một tấm lưới lớn vây kín các nơi.
Tình cảnh khó khăn như vậy khiến Thần Úy Tài Quyết phải phát huy sự cường hãn đến tận cùng. Bọn họ như không biết mệt mỏi, không biết tuyệt vọng, cho tới bây giờ huyết tu vẫn chưa từng ngăn cản bước chân Thần Úy Tài Quyết thành công.
Chiến bộ huyết tu hôm nay, không còn kẻ nào dám cười nhạo Thần Úy Tài Quyết.
Nếu không phải Thiên Thần Tâm chủ động phóng thích chấn động, làm bại lộ vị trí của Thần Úy Tài Quyết. Dù có ba Thần bộ, sáu Huyết bộ liên hợp lại cũng không thể nào nắm bắt được Thần Úy Tài Quyết.
Đột nhiên, Tây Môn Tài Quyết nói: “Không thể cứ vậy mãi được.”
Vạn Thần Úy nhìn nàng: “Chúng ta không thể bỏ dở giữa chừng.”
“Đương nhiên không thể.” Gương mặt trẻ nít như trái táo của Tây Môn Tài Quyết ngẩng lên, thần tình lãnh ngạo: “Những ngày qua ta đã nghiên cứu chấn động của Thiên Thần Tâm. Có nghĩ đến một cách, có thể niêm phong chấn động của Thiên Thần Tâm lại.”
Gương mặt đầy gian nan mỏi mệt của Vạn Thần Úy đầy kinh hỉ: “Niêm phong chấn động của Thiên Thần Tâm? Ngươi có cách?”
Tây Môn Tài Quyết nói: "Phải thử qua mới biết được.”
Vạn Thần Úy khó nén khỏi gấp gáp: “Vậy chúng ta thử xem?”
Bọn hắn lâm vào tình thế bị động như hôm nay, cũng là vì Thiên Thần Tâm chấn động làm bại lộ vị trí. Nếu chấn động của Thiên Thần Tâm có thể bị niêm phong lại, khi đó tính ẩn nấp của bọn họ sẽ phát huy hiệu quả, khả năng địch nhân phát hiện ra bọn họ sẽ khó nhằn hơn rất nhiều.
Lúc đó, bọn hắn hoàn toàn có thể chơi trốn tìm với địch nhân bên trong dãy núi rậm rạp này, có thể kéo dài thời gian hơn.
Ánh mắt Tây Môn Tài Quyết đầy bình thản nhìn Vạn Thần Úy: “Nếu có người còn sống sót, hãy lưu lại chút hạt giống cho Tài Quyết.”
Dứt lời nàng đứng dậy.
Thân thể Vạn Thần Úy kịch chấn, há to miệng, nhưng không nói gì cả.
Tây Môn Tài Quyết nhìn chiến sĩ Tài Quyết chỉ còn thưa thớt, trên người chồng chất vết thương, trong mắt xuất hiện vẻ không đành và đau thương, nhưng nhanh chóng kiên định và cứng cỏi. Đến lúc này, còn có cái gì để mà do dự?
Từ lúc rời đi đã không có chút hối hận, chỉ cầu hi sinh sao cho có ý nghĩa.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lơ lửng trên không trung, tay nàng gõ gõ vào cung tên nhỏ tinh xảo, giọng nói lành lạnh.