Ngũ Hồ Chiến Sử

Quyển 4 - Chương 1: Cửu tử nhất sinh vì giao dịch của người khác



Một tòa trạch viện tại Hoa Dương, gần phía trước là một con sông lớn, hình dáng rất cổ quái.

Bên cạnh tòa trạch viện là một hào nước, dẫn nước tiến vào trạch viện. Thế nước cuồn cuồn chảy vào một bánh xe nước, bánh xe nước đặt cạnh một lò đúc thật lớn, dưới tác động của nước, quay nhanh tạo ra gió, thổi ngọn lửa trong lò bùng lên. Toàn bộ trạch viện được bao phủ bởi khói trắng dày đặc, khó có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật,

Kim Quý Tử lúc này đang cởi trần, mồ hôi đầm đìa chảy dài trên cơ thể. Các vật kim khí – mũ vàng, vòng đeo cổ vàng, vòng đeo tay bằng vàng, nhẫn vàng, đai lưng vàng, giày vàng - trên thân thể hắn đã không cánh mà bay mất. Chỉ riêng răng vàng là còn lại trong miệng hắn, không ai thấy được.

Nhìn thấy vàng lỏng sôi sục từ trong lò chảy ra, Kim Quý Tử mỉm cười, một nụ cười phảng phất như người cha khi thấy con mình được sinh ra đời.

Còn phải luyện thêm bảy lần nữa, thứ vàng lỏng này mới có thể loại bỏ hết tạp chất, trở thành hoàng kim thuần chất, khi đó mới có thể tạo hình. Dưới tay Kim Quý Tử tuy có không ít nhân tài luyện kim, nhưng chỉ duy nhất bản thân hắn mới có thể luyện ra loại kim khí hoàn mỹ nhất.

Bởi vì thế gian này không có ai si mê vàng như hắn, cũng như Trúc Phật Đồ Trừng si Phật, Cát Hồng si Đạo, Tạ Bá si Kiếm vậy.

Lúc này một người một ngựa - ngựa như gió, người như rồng - chạy đến trước người Kim Quý Tử thì dừng lại.

Ngựa vốn là danh câu Đại Uyển, người đương nhiên là Vương Tuyệt Chi.

Kim Quý Tử thấy Vương Tuyệt Chi, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Hắn đến Hoa Dương chỉ để chờ Vương Tuyệt Chi mà thôi.

Kim Quý Tử tươi cười bước đến, lộ ra một miệng đầy răng vàng:

- Ha ha, Vương công tử không những khinh công khoái tuyệt mà cưỡi ngựa cũng rất nhanh. Ta nghĩ trưa này công tử mới đến được đây, ai ngờ sáng sớm công tử đã đến.

Vương Tuyệt Chi không nói một lời, từ thân ngựa nhảy xuống, tung ra một quyền đánh Kim Quý Tử.

Kim Quý Tử chấn động:

- Vương công tử, ngươi đang làm gì vậy? – Đoạn xuất ra “Phân Kim thủ”, hay cánh tay vươn ra chặn một quyền của Vương Tuyệt Chi, đoạn lui lại sau vài bước.

Nhưng một quyền của Vương Tuyệt Chi quá nhanh, Kim Quý Tử tuy phản ứng nhanh, chiêu số ảo diệu, song vẫn không cản được một quyền, bị đánh trúng miệng. Kim nha mà hắn mất rất nhiều công phu mới luyện được, trộn lẫn với máu tươi phun ra.

Võ công Kim Quý Tử mặc dù không bằng Vương Tuyệt Chi, nhưng cũng không quá thua kém đến nỗi một chiêu đã bị đánh trúng miệng. Tuy nhiên Kim Quý Tử có nằm mộng cũng không nghĩ ra Vương Tuyệt Chi vừa đến đã không nói lời nào mà ngay lập tức động thủ. Gặp phải tình huống này, đừng nói là động tay động chân, ngay cả ý nghĩ cũng chưa thông, đã trúng quyền.

Vương Tuyệt Chi đắc thế, không buông tha, loạn quyền đánh ra, quát:

- Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết loại tài chủ, ác bá, máu lạnh!

Kim Quý Tử bị trúng một quyền, đau đến đầu váng mắt hoa, sợ đến thần hồn thất tán, một thân khí lực hoàn toàn biến mất, chỉ còn để Vương Tuyệt Chi đánh đấm như giết heo.

Đông Hải Kim Vương giàu nhất thiên hạ, thủ hạ là cao thủ không ít. Bọn chúng nhìn thấy chủ nhân bị đánh, tất cả đều phát ra binh khí lợi hại nhất, chiêu số ác độc nhất nhắm vào Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi phất ống tay áo, bốn gã đang xông đến bị kình phong đập vào mặt, hô hấp đình trệ, chiêu thức phát ra chưa được một nửa đã không thể tiếp tục thi triển. Vương Tuyệt Chi thừa lúc này, lại tát thêm mười tát vào mặt Kim Quý Tử.

Song một đao, một kiếm, một thương lại đồng thời tấn công đến.

Đao, kiếm tuy tầm thường, nhưng một chiêu thương pháp đâm đến Đại Hách huyệt ở bụng Vương Tuyệt Chi chính là độc môn tuyệt kỷ của Hỏa Tề Bang Lâm Chương Sơn – “Hỏa Tề thương pháp”. Một thương tuy vụng về, thô sơ lại ẩn chứa biến hóa, có thể phế bỏ nội lực của đối phương, đã biểu hàm được hết tinh túy của Hỏa Tề thương pháp.

Mũi chân Vương Tuyệt Chi tách ra, chia ra tả hữu đá bay đao kiếm, quát:

- Hỏa Tề thương pháp có gì là ghê gớm, xem ta nhất chiêu phá thương! – Đoạn biến chưởng thành đao chém xuống, chặt gẫy thương làm hai đoạn, lòng bàn tay lại lộn lên, vỗ thẳng vào mặt kẻ đó.

Người trên giang hồ ai chẳng biết Vương Tuyệt Chi võ công tuyệt đỉnh. Một cú vỗ này vỗ đến, người sử thương làm gì còn toàn mạng? Đại hán sử thương ôm mặt, kêu thảm vài tiếng, chợt phát hiện ra mình vẫn chưa chết, trên mặt cũng không hề có cảm giác đau đớn, mới tỉnh ngộ:

- Một chưởng của Vương Tuyệt Chi vừa rồi không hề mang theo nội lực.

Cao thủ lớp trước lui, lớp sau xông đến. Trong thoáng chốc, Vương Tuyệt Chi đã đánh lui mười một tên cao thủ. Hắn thấy cao thủ kéo đến càng ngày càng đông, không thể tiếp tục đánh Kim Quý Tử được nữa, thân hình như pháo thăng thiên, bắn thẳng lên cao.

Cú nhảy này nhanh như lưu tinh, ai dám xô vào? Đám cao thủ biết lợi hại, nhanh chóng thối lui, không ai dám cản trở.

Kim Quý Tử đứng dậy, lại lảo đảo muốn ngã, một tên tùy tùng bên cạnh vội chạy đến đỡ lấy hắn, nhưng lại bị hắn mắng:

- Vô dụng!

Đoạn tung cước đá bay tên tùy tùng bay ra ngoài, thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt gãy “lắc cắc”.

Kim Quý Tử bị Vương Tuyệt Chi đánh gãy ba cái răng vàng, máu tươi không ngừng ứa ra đầy miệng, không nhưng mũi sưng mắt thâm mà toàn thân cũng bị Vương Tuyệt Chi đánh cho thâm tím hết người, đau đớn khôn xiết. Tuy nhiên hắn cũng biết Vương Tuyệt Chi đã hạ thủ lưu tình không xuất ra chân lực. Nếu không, chỉ cần một chưởng đánh xuống thì hắn đã biến thành nhục tương, làm gì còn cơ hội đứng trên mặt đất?

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn của Kim Quý Tử, cười to nói:

- Thoải mái, thật thoải mái!

Kim Quý Tử cả giận hỏi:

- Tại sao ngươi xuất thủ đánh ta?

Nếu đối phương không phải là Vương Tuyệt Chi võ công cái thế, nếu Kim Quý Tử không nghĩ đến Vương Tuyệt Chi đã hạ thủ lưu tình, mà là người khác thì hắn đã sớm lệnh cho đám cao thủ nơi này xông vào băm vằm tên cuồng nhân đó thành trăm mảnh.

Hắn là Đông Hải Kim Vương Kim Quý Tử. Từ khi thành danh phát đạt cho đến nay đã hai mươi năm, chưa từng ăn phải quả đắng như hôm nay.

Vương Tuyệt Chi lạnh lùng nói:

- Việc Vương Tuyệt Chi ta làm cho đến nay chưa cần phải giải thích với ai. Nhưng nếu không nói cho ngươi biết thì cả đời này ngươi cũng không phục. Ngươi còn nhớ đến năm mươi gã xa phu?

Kim Quý Tử cũng không thèm để ý điều đó:

- Xa phu gì đây?

Hàm răng của hắn bây giờ đã bị khuyết đi răng cửa. Hở miệng ra là gió lùa vào, thanh âm nói chuyện cực kỳ hàm hồ, cực kỳ cổ quái, nghe thật buồn cười.

Vương Tuyệt Chi nói:

- Chính là năm mươi xa phu mà ngươi đã cho bọn họ năm mươi lượng. Sau đó đưa họ đi tìm chết. Ngươi tự thị có một ít tiền bạc xấu xa mà coi mạng người như cỏ rác. Ta nhìn hành vi đó không quen mắt. Cho nên phải trút lên người ngươi mới có thể hả giận!

Kim Quý Tử thầm nghĩ trong bụng:

- Đám tiện dân kia nhận tiền của người ta, tất phải gánh tai họa cho người ta, chết là đúng! – Bất quá hắn nhìn thấy dáng vẻ như hung thần ác sát của Vương Tuyệt Chi thì không dám thốt ra nửa câu.

Vương Tuyệt Chi lại chiếu tia mắt độc ác nhìn hắn, nói:

- Ngươi muốn nói bọn họ nhận tiền của người thì phải cam tâm tình nguyện tống mệnh cho ngươi đúng không? – Nói xong câu này, hắn mỉm cười, thản nhiên nói – Nếu bọn họ không phải là cam tâm tình nguyện chết thì vừa rồi ta đã chém ngươi thành năm mươi mảnh để tế vong hồn của bọn họ.

Kim Quý Tử vừa tức vừa giận, thầm nghĩ:

- Ta chửi năm mươi đời tổ tông nhà ngươi! Chỉ vì đám tiện dân này mà ngươi đùa bỡn với lão tử. Nếu có cơ hội, lão tử không chặt ngươi thành năm mươi đoạn, trả thù cho răng vàng của ta thì ta không phải họ Kim nữa mà chuyển sang họ của ngươi, gọi là Vương Quý Tử! – Trong lòng giận giữ nhưng trên mặt vẫn tỉnh như không, chỉ là đang cầm kim nha, khẽ rên rỉ đau đớn.

Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ đã đủ hả dạ, nói:

- Ta đã hả giận, bây giờ sẽ nói đến chính sự. Ngươi muốn ta áp vận lương thực, đã chuẩn bị xong hết chưa?

Kim Quý Tử vẫn lo lắng Vương Tuyệt Chi sau khi phát tiết thì sẽ vỗ đít bỏ đi, không vận lượng cho hắn nữa. Bây giờ nghe Vương Tuyệt Chi đề cập đến việc này, hắn mới yên tâm, gật đầu nói:

- Tổng cộng có tám mươi cỗ xe lớn, đang ở trên đường. Có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Vương Tuyệt Chi đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt từ phía sau truyền đến. Chỉ có nhất lưu cao thủ, giết rất nhiều người, hơn nữa lại đang có ý muốn giết người mới có thể phát ra loại sát khí sắc bén như lợi kiếm, bức người như vậy.

Hắn không suy nghĩ nhiều, nhảy vọt lên cao, lách thân sang một bên, nhìn thấy diện mạo của người đằng sau, không khỏi lạnh người, rùng mình một cái, nghĩ:

- Ồ, thì ra là hắn. Thảo nào sát khí lại sung mãn như vậy!

Hắn đang muốn vỗ xuống một chưởng, giáo huấn vị huynh đài vừa dọa hắn. Đột nhiên tên còn lại bắn đến trước người hắn, thân pháp nhanh như quỷ mị.

Vương Tuyệt Chi nhìn rõ dung mạo đối phương, cười to, nói:

- Nếu ta dùng võ công để thắng ngươi thì không tính là anh hùng! – Ngay lập tức thân hình uốn cong bảy lần.

Thân pháp Vương Tuyệt Chi liên tục biến đổi bảy lần, người kia cũng liên tục biến thân bảy lần, ngăn trước mặt hắn, khinh công cực cao, dường như không hề thua kém Trương Tân.

Vương Tuyệt Chi biết được người này tuy khinh công cao nhưng võ công còn thua hắn xa, chỉ cần xuất chưởng đánh ra thì người kia tất phải thối lui. Bất quá hắn là ai? Hắn là Lang gia cuồng nhân Vương Tuyệt Chi - một người cực kỳ cố chấp! Nếu hắn phát chưởng ra, chẳng phải đã thừa nhận khinh công bản thân không bằng người khác?

Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

Vương Tuyệt Chi há miệng, hít một hơi thật dài, bụng căng ra, đột ngột thở mạnh. phun khí ra, thân thể bay ngược về sau như lưu tinh. Đây chính là tuyệt chiêu của Dịch Bộ Dịch Xu – “Phu Tử Bôn Dật Tuyệt Trần”. Một chiêu này tụ tập chân khí ở đan điền, đồng thời phún xuất, gia tăng tốc độ, khinh công ngự khí, quả là thân pháp vô song trên đời.

Người kia khinh công tuy cao nhưng nhìn thấy khoảng cách giữa hắn và Vương Tuyệt Chi đã xa thêm sáu thước. Huống hồ Vương Tuyệt Chi là lui về phía sau, hắn lại tiến về phía trước, song tốc độ vẫn chậm hơn Vương Tuyệt Chi. Tóm lại khinh công của Vương Tuyệt Chi vẫn cao hơn hắn một bậc.

Vương Tuyệt Chi đắc ý, kêu lên:

- Phục Phi Điểu, ta đã thắng ngươi! – Đoạn đề khí vượt ra khỏi phạm vi đeo bám của Phục Phi Điểu.

Chỉ là hắn vừa bắn ra ngoài thì một thanh đại đao đã chờ sẵn, nhắm ngang người chém tới. Người cầm đao chính là nguyên nhân làm xuất hiện cỗ sát khí mãnh liệt vừa nãy.

Vương Tuyệt Chi đối với gã cầm đao, không khách khí như đối với Phục Phi Điểu. Mắt thấy một đao chém tới, lập tức tung thẳng ra một quyền, dùng cương đối cương, đại trảm đao bị chưởng phong hắn đẩy ra, quyền thứ hai đã đến ngực tên cầm đao, gã không cách nào tiếp tục tấn công, đành phải hồi đao phòng thủ.

Chỉ một chiêu Vương Tuyệt Chi đã có thể đổi thủ thành công.

Vương Tuyệt Chi tay đấm, miệng nói:

- Nếu không đáp lễ thì không lịch sự chút nào. Đến lượt ta tấn công.

Thế công của hắn phát ra liên miên bất tuyệt, một quyền lại tiếp một quyền. Mỗi quyền đều vận dụng toàn bộ nội lực, tựa hồ muốn giết chết đối phương, không đánh chết thì cũng phải đánh cho tàn phế, bán thân bất toại mới cam tâm.

Kim Quý Tử thấy thế vội hớt hãi kêu lên:

- Phục Phi Điểu, mau ngăn Vương công tử!

Một quyền của Vương Tuyệt Chi đang nện thẳng vào ngực gã cầm đao thì thân thể Phục Phi Điểu đã như một luồng gió chen thẳng vào giữa hai người, thân pháp như ma quỷ, quả nhiên không hổ là khinh công nổi tiếng giang hồ - Bang chủ Phi Điểu Bang.

Vương Tuyệt Chi không muốn đả thương Phục Phi Điểu nhưng kình khí một quyền này đã phát ra được nửa đường, làm thế nào có thể thu lực lại?

Chỉ thấy nét mặt Vương Tuyệt Chi đanh lại, nắm tay đột nhiên phát ra lực hút, hấp thu quyền lực quay trở lại, không hề gây tổn thương cho Phục Phi Điểu.

Chiêu này có tên “Kháng Long Hữu Hối” là một chiêu khó luyện nhất trong Dịch học của Vương gia. Tuy nhiên lại không có hiệu quả trong giao chiến. Cao thủ khi giao đấu thì chỉ sợ xuất chiêu không đủ lực, không thể giết chết đối phương, làm gì có ai luyện loại công phu có thể thu hồi lại nội lực?

Chỉ có loại người chấp mê bất ngộ như Vương Tuyệt Chi, mới tốn suốt một năm để luyện loại công phu nhàm chán, vô dụng “Kháng Long Hữu Hối” này.

Vương Tuyệt Chi từ khi xuất đạo, đây là lần đầu tiên sử dụng “Kháng Long Hữu Hối”. Hắn vui vẻ cười to:

- Một năm khổ công luyện tập, chung quy cũng không hề uổng phí. Thực sự là thoải mái, vui vẻ.

Mọi người ở đây đương nhiên không hiểu được những lời hắn nói. Ai nấy cũng đều nghĩ Vương Tuyệt Chi là Lang gia cuồng nhân, lâu lâu thốt ra lời lẽ điên điên khùng khùng, cũng chẳng có gì là lạ!

Phục Phi Điểu ôm quyền, nhìn hắn nói:

- Đa tạ Vương công tử hạ thủ lưu tình. – Vẻ mặt thản nhiên như không.

Phục Phi Điểu vốn chỉ nghĩ đơn giản, Vương Tuyệt Chi võ công trác tuyệt, thu hồi chưởng lực dễ như trở bàn tay. Ai ngờ càn khôn rộng lớn, nếu như Vương Tuyệt Chi không luyện thành “Kháng Long Hữu Hối” thì giờ phút này Phục Phi Điểu đã đi vào quỷ môn quan.

Kim Quý Tử thở phào một hơi, nói:

- Vương công tử xin dừng tay. Cao tiên sinh và Phục bang chủ đều do ta dùng trọng kim lễ vật thỉnh về đây, hỗ trợ công tử trong chuyến đi này. Bọn họ nghe nói công tử võ công trác tuyệt, lại khó có dịp gặp mặt nên nhịn không được, ấn chứng mấy chiêu, hoàn toàn không có địch ý.

Cao tiên sinh chính là gã cầm đại đao. Người này tên Cao Ngọc, là một gã độc hành đạo tặc chuyên hoành hành ở vùng Đông Bắc Trung Nguyên. Người này gian dâm cướp bóc, không việc ác nào không làm, nữ nhân nào bị hắn gian dâm cũng đều không thể tránh khỏi cái chết, dưới đao hắn không chết đến một ngàn người thì cũng đã là tám trăm. Người trong giang hồ hận hắn đến tận xương cốt, chỉ muốn phân thây hắn làm muôn mảnh. Tuy nhiên võ công hắn cực cao, lại cơ trí hơn người. Vào lúc loạn thế bây giờ, mọi người bảo trụ được tính mạng của mình đã là khó, còn có ai mạo hiểm chế phục hắn. Bất quá vừa rồi nếu không có Phục Phi Điểu kịp thời ngăn cản Vương Tuyệt Chi, tên tiểu sát tinh này đã bị một một quyền của Vương Tuyệt Chi đánh nát lục phủ ngũ tạng.

Vương Tuyệt Chi lạnh lùng nói:

- Ngươi thấy vừa rồi chỉ là ấn chứng võ công?

Kim Quý Tử xởi lởi nói:

- Đương nhiên là không phải, nhưng nếu không xuất kỳ bất ý như vậy, thì cũng không hứng thú. Hơn nữa Vương công tử là thiên hạ vô địch, làm sao có thể thất thủ dưới tay Cao tiên sinh và Phục bang chủ? Chuyện này không một ai dám nghi ngờ. Vì vậy mới có chuyện để hai người ấn chứng võ công với Vương công tử.

Vương Tuyệt Chi thản nhiên đáp:

- Cũng đúng, nếu ngay cả bọn họ mà ta cũng không thể thắng, làm sao có thể vận chuyển lương thảo đến Thiên Thủy? Không bằng chết trước cho tiện.

Kim Quý Tử nghe hắn nói vậy cũng không lên tiếng, hiển nhiên là thừa nhận.

Cao Ngọc lạnh lùng nói:

- Xuất thủ lĩnh giáo võ công của ngươi là chủ ý của ta. Ta đã nói với Kim tiên sinh, ta độc lai độc vãng, tuyệt sẽ không làm việc dưới quyền của ngươi. Nếu muốn ta làm việc dưới sự phân phó của ngươi, trừ khi võ công của Vương Tuyệt Chi ngươi phải hơn hẳn ta. Ta mới nghe theo hiệu lệnh của ngươi.

Vương Tuyệt Chi nhìn hắn, nói:

- Bây giờ ngươi đã biết võ công ta cao hơn ngươi, có muốn đánh thêm một trận nữa không?

Cao Ngọc đáp:

- Không cần. Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, thắng là thắng, bại là bại. Võ công của ngươi cao hơn ta, bình sinh mới thấy, bội phục, bội phục.

Cao Ngọc giết người, gian dâm vô số, nhưng đối với phương diện võ công thì hắn hoàn toàn là một gã hán tử đỉnh thiên lập địa.

Vương Tuyệt Chi nhìn đăm đăm vào mắt hắn, hỏi:

- Từ bây giờ ngươi chịu nghe hiệu lệnh của ta?

Cao Ngọc trả lời:

- Không sai, võ công ngươi cao, ngươi là anh hùng, ta cam tâm để cho ngươi sai khiến!

Vương Tuyệt Chi lại nói:

- Ta nói để ngươi hiểu hai việc. Thứ nhất, võ công cao chưa chắc đã là anh hùng, anh hùng không nhất thiết phải biết võ công. Người như ngươi thì cho dù võ công cao hơn cả Hiên Viên Long cũng không thể trở thành anh hùng được.

Cao Ngọc cả đời làm ác, nhìn thấy Vương Tuyệt Chi võ công thần kỳ nên mới cúi đầu. Bây giờ lại nghe đối phương giáo huấn, mặc dù không thuận tai nhưng cũng không phản bác. Nếu đổi lại là người khác thì hắn đã xuất đao chém kẻ đó làm đôi.

Vương Tuyệt Chi lại nói:

- Thứ hai, nếu võ công ta không bằng ngươi thì ngươi sẽ không nghe hiệu lệnh của ta. Ngược lại, võ công của ngươi không bằng ta, vậy ngươi làm sao có thể hỗ trợ cho ta?

Cao Ngọc nghe được câu này, nhất thời ngây người, nhưng nhìn khí thế bức người của Vương Tuyệt Chi, lại không thể biện bác, đành cúi đầu nói:

- Nếu ngươi không cần ta hỗ trợ thì xem như quên đi vậy.

Vương Tuyệt Chi quay sang Kim Quý Tử, hỏi:

- Kim tiên sinh, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.

Kim Quý Tử vội vàng nói:

- Mời công tử nói.

Vương Tuyệt Chi mỉm cười, nhìn hắn nói:

- Cao Ngọc luôn độc lai độc vãng, vì sao hắn lại làm việc cho ngươi?

Kim Quý Tử thoáng ngần ngừ, đây vốn là hiệp định của hắn và Cao Ngọc, nhưng dưới ánh mắt kiên quyết như muốn nung chảy sắt thép của Vương Tuyệt Chi, Kim Quý Tử bất đắc dĩ đành phải nói ra:

- Tại thời loạn thế này, các cự hộ giàu có đều thường xuyên bị quân đội viếng thăm, lấy sạch sẽ tài sản. Do đó họ mới liên kết lại thành một nhóm, đồng thời kháng cự sự cướp bóc của kẻ khác. Cao tiên sinh trước kia vốn là thảo khấu, tiêu dao khoái hoạt đã quen. Bây giờ mọi việc đã khó khăn, đành phải làm hộ vệ cho ta, mưu sinh cuộc sống.

Vương Tuyệt Chi hỏi:

- Ngươi cho hắn cái gì?

Kim Quý Tử đáp:

- Một ngàn lượng vàng.

Một ngàn lượng vàng mặc dù không nhỏ nhưng có thể sai khiến loại cao thủ như Cao Ngọc bán mạng vì hắn, số tiền đó cũng không thể xem là nhiều, ngược lại có thể thấy được Cao Ngọc quả thật đã lâm vào cảnh túng quẫn, bị Kim Quý Tử ép tới cùng.

Cao Ngọc thấy Kim Quý Tử ngay cả chuyện này cũng nói ra, tỏ ra xấu hổ. Nhưng cả hai người đang nói chuyện, hắn đều không thể đắc tội được. Chỉ còn cách tùy ý cho hai vị đại nhân kia thảo luận về hắn.

Vương Tuyệt Chi lại nói:

- Một ngàn lượng vàng đó, ngươi đã đưa cho Cao Ngọc chưa?

Kim Quý Tử cười nói:

- Đương nhiên là chưa, Vương huynh nghĩ ta là kẻ ngốc? Nếu chẳng may sứ mạng của hắn thất bại, chẳng phải ta sẽ lỗ vốn sao?

Vương Tuyệt Chi nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng chỉ thấy Kim Quý Tử mặc dù gãy mất mấy cái răng, mặt mày thâm tím, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn lộ ra tinh quang xảo quyệt, tinh ranh.

Vương Tuyệt Chi gật đầu, nói:

- Ngươi mặc dù bị ta đánh cho sứt đầu mẻ trán nhưng tuyệt không phải là gã ngốc. Ngươi định đưa một ngàn lượng cho Cao Ngọc thế nào?

Kim Quý Tử bị Vương Tuyệt Chi chế nhạo, nộ khí trong lòng bùng phát, nhưng vẫn phải nén nhịn, giận dữ nói:

- Trước tiên đưa cho hắn ba phần, sau khi hoàn thành công việc thì đưa nốt bảy phần còn lại.

Vương Tuyệt Chi “ồ” một tiếng:

- Ba phần là ba trăm lượng!

Kim Quý Tử gật đầu:

- Không sai!

Vương Tuyệt Chi lại nói:

-Ba trăm lượng vàng tại thời loạn chiến này, so với thời bình trước kia thì cũng rất đáng giá, đủ cho một gia đình mười người sống thung dung một đời.

Kim Quý Tử gật đầu:

- Không sai.

Vương Tuyệt Chi nhìn hắn mỉm cười:

- Ta đây đã yên tâm rồi – Đoạn phản thủ, tung ra một trảo, nắm ngay mạch môn của Cao Ngọc.

Cao Ngọc kinh hãi kêu lên:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì? – Mạch môn đã bị chế ngự, một chút khí lực cũng không thể phát ra.

Vương Tuyệt Chi khẽ than rằng:

- Ngươi vốn theo ta lên đường, cùng ta sóng vai tác chiến, ta không thể giết ngươi. Nhưng nếu ta không giết ngươi thì làm sao có thể làm cho các vong hồn đã bị ngươi giết yên tâm về miền cực lạc? Ta thấy ngươi cũng là một trang hán tử. Hôm nay sẽ cho ngươi một đường sống, nhưng ngươi sau này không thể hại người được nữa!

Nội lực hắn lập tức tuôn sang người đối phương, Cao Ngọc cảm thấy nửa người trên nóng như bị lửa thiêu đốt, nửa thân dưới lại lạnh lẽo như bị chôn trong hố băng. Hai đạo chân khí trái ngược nhau chạy thẳng vào đan điền, cảm giác thật thống khổ, sống không bằng chết, kêu lên thảm thiết mấy tiếng, ngất đi.

Vương Tuyệt Chi sử ra quái chiêu này có tên là “Thượng Hỏa Hạ Băng” phế đi nội lực trong đan điền của Cao Ngọc.

Kim Quý Tử chỉ còn biết thở dài, than:

- Cao tiên sinh võ công cao cường. Nếu có thể làm tiên phong mở đường cho công tử thì sẽ rất có lợi. Vì vậy ta mới dùng trọng kim mời hắn về đây….

Vương Tuyệt Chi lạnh lùng nói:

- Ta không cần một người như hắn làm khai lộ tiên phong.

Vương Tuyệt Chi há lại không biết có một cao thủ như Cao Ngọc làm trợ thủ thì rất có lợi? Tuy nhiên hắn rất ghét loại người gian dâm, giết người cướp của như Cao Ngọc. Cho nên tuyệt không thể hợp tác với Cao Ngọc được, thà chết trận còn hơn.

Kim Quý Tử nhìn thuộc hạ mang Cao Ngọc đi ra, nói:

- Tám mươi cỗ xe lớn, một trăm sáu mươi xa phu, thay nhau điều khiển xe. Một trăm sáu mươi tên xa phu này đều là hảo thủ, lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa cũng có thể chiến, là tiễn thủ trăm phát trăm trúng. Thực lực tuyệt không thua kém một đạo tinh binh.

Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:

- Trong tay ngươi có một đạo tinh binh, xem ra thuộc hạ thật không ít.

Kim Quý Tử đáp:

- Tại thời loạn thế này, quan binh, đạo tặc đều nhiều như nhau. Nếu không có thực lực nhất định, ta làm sao có thể buôn bán được?

Nói xong khẽ mân mê mấy cái răng trên tay, lại cảm thấy đau đớn, thầm nghĩ trong bụng:

- Nếu ta không dặn trước bọn thủ hạ, với thân thủ của ngươi cũng vị tất đã xông vào được đây. Hừ, ta thật là thất sách!

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy dáng vẻ tẩn ngẩn tần ngần của Kim Quý Tử, thầm cười trộm trong lòng. Đột nhiên hắn nhìn thấy một con chó.

Con chó này là một chú chó nhỏ màu vàng, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Vương Tuyệt Chi cũng đã từng ăn thịt những loài chó xinh đẹp nhất trên thế gian này. Song chú cẩu này tựa hồ không sợ Vương Tuyệt Chi ăn thịt nó, nó đi đến bên chân Vương Tuyệt Chi, một mặt sủa loạn, một mặt hít hít ngửi ngửi.

Kim Quý Tử lên tiếng giới thiệu:

- Chú chó này là Hoàng Phủ Nhất Tuyệt, cũng do ta mời đến đây để giúp công tử một tay.

Vương Tuyệt Chi kêu lên kinh ngạc:

- Hoàng Phủ Nhất Tuyệt?

Nếu vẻ mặt của Kim Quý Tử không nghiêm túc thì Vương Tuyệt Chi đã sớm cho chú cẩu đang sủa loạn này một cước bay lên chín tầng mây.

Kim Quý Tử nghiêm mặt nhìn hắn nói:

- Đúng vậy, Hoàng Phủ tiên sinh và tên công tử đều có một chữ “Tuyệt” giống nhau.

Vương Tuyệt Chi thở dài nói:

- Tên ta là “Tuyệt Chi” cũng không thể tính là tuyệt được, con chó này có thể gọi là “Nhất Tuyệt” mới xem là tuyệt.

Đột nhiên thanh âm của một nữ tử vang lên:

- Tên này là ta đặt cho nó, ngươi cho rằng nó không hay hay sao?

Nhìn lại, chỉ thấy nữ tử này mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao, mái tóc được búi cao tùy tiện, thân khoác một bộ trường bào màu trắng mỏng manh, lưng đeo một dải thắt lưng thật dày, thoáng nhìn qua có thể nhìn xuyên qua lớp trang phục mỏng, thấy rõ được những đường nét bên trong cơ thể, khiến cho người ta có cảm nghĩ chỉ cần giựt dải thắt lưng, tất cả thân thể ngọc ngà của nàng sẽ hiện lộ ra hết. Bất quá nàng hết sức thản nhiên trước cái nhìn của những người khác, lê gót đi đến trước người Vương Tuyệt Chi.

Trên vai nàng là một con chim ưng trắng như tuyết, dáng vẻ tinh anh thần võ, dáo dác nhìn xung quanh, hai chân bấu chặt vào đầu vai nữ tử, có thể nhìn thấy da thịt dưới lớp trường bào của nàng bị móng vuốt chim ưng chộp vào chảy máu, song nữ tử dường như không hề cảm thấy đau đớn.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy nữ tử này, cả người như mất hồn, đứng ngẩn ra một lúc lâu không nói nên lời. Vô luận là ai, nếu nhìn thấy một thiếu nữ như vậy thì cũng sẽ giống như hắn – không nói nên lời.

Giọng nói của nàng lại ôn nhu, nhẹ nhàng như bông tuyết nhưng ngữ khí so với Vương Tuyệt Chi còn có phần kiên định hơn:

- Cái mũi của Hoàng Phủ Nhất Tuyệt chính là cái mũi thiên hạ vô song. Đây chính là nhất tuyệt của nó.

Kim Quý Tử vỗ tay tán dương:

- Anh Tuyệt nhãn lực linh thông nhất, Hoàng Phủ Nhất Tuyệt khứu giác linh thông nhất, Tuyệt Vô Diễm luyện thú đệ nhất thiên hạ, không hổ là “Điểu, Thú, Nhân Tam Tuyệt”. Vương công tử có bọn họ tương trợ, cơ hội thành công sẽ tăng lên gấp bội.

Vương Tuyệt Chi lúc này mới biết người đứng trước mặt là Tuyệt Vô Diễm:

- Thì ra là Tuyệt Vô Diễm cô nương.

Hoàng Phủ Nhất Tuyệt nhìn thấy Tuyệt Vô Diễm, không thèm để ý đến Vương Tuyệt Chi nữa. Nó đủng đỉnh đi đến bên cạnh nàng, cọ xát vào chân, dáng vẻ cực kỳ thân thiết.

Tuyệt Vô Diễm nói:

- Anh Tuyệt và Hoàng Phủ Nhất Tuyệt sẽ phụ trách đi trước dò đường cho chúng ta, xem phía trước có mai phục hay không.

Vương Tuyệt Chi phải thừa nhận nếu dùng phi ưng và chó để dò đường thì quả là kế sách cao minh. Ưng có khả năng quan sát rất xa, chó có khả năng đánh hơi rất nhanh nhạy. So với dùng người để dò đường thì lợi hại hơn rất nhiều.

Hắn lẩm bẩm trong miệng:

- Thịt chim ưng rất dai, người ta sẽ không có hứng thú, nhưng thịt chó thì thật tuyệt, sợ rằng dò đường chưa xong thì đã bị người ta cho vào nồi.

Tuyệt Vô Diễm nghe hắn lẩm bẩm, nhíu mày nói:

- Hoàng Phủ Nhất Tuyệt võ công rất lợi hại, sẽ không dễ dàng bị người khác giết hại.

Vương Tuyệt Chi nghe xong câu này, biến thành mắt chữ “o”, miệng chữ “a”, choáng váng hết mặt mũi:

- Con…con cẩu này cũng biết võ công?

Tuyệt Vô Diễm khinh thường nhìn hắn nói:

- Khinh công thì Hoàng Phủ Nhất Tuyệt còn kém một chút, nhưng công lực còn tinh thuần hơn Anh Tuyệt.

Vương Tuyệt Chi vỗ vỗ trán, nói:

- Ngu chưa, cứ nghĩ mình đã là kẻ điên nhất, ai ngờ còn có kẻ điên cuồng hơn mình gấp bội. – Đoạn định thần lại, mới nói tiếp – Phi ưng của cô nhãn lực đệ nhất, cẩu khứu cũng là đệ nhất, vậy cô thì có cái gì đệ nhất? Không lẽ là thính lực?

Tuyệt Vô Diễm trả lời:

- Ta đang định nuôi một con dơi có thính lực đệ nhất.

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

- Nhưng cô không phải là dơi, vậy cuối cùng cô có gì là đệ nhất?

Tuyệt Vô Diễm lạnh nhạt đáp:

- Ta không có gì là đệ nhất, nhưng Hoàng Phủ Nhất Tuyệt và Anh Tuyệt chỉ nghe theo lời ta.

Vương Tuyệt Chi gật gù:

- “Công nuôi lớn, công dạy dỗ, ngươi có thịt ăn, đương nhiên ta cũng có xương mà gặm” đạo lý này hay lắm. Cô có bản lĩnh nuôi dạy thú như vậy cũng là nhất tuyệt.

Tuyệt Vô Diễm đột nhiên hỏi:

- Ta đây có đủ tư cách lên đường với ngươi chăng? Hay là ngươi sẽ đối phó với ta như Cao Ngọc?

Vương Tuyệt Chi vội vàng đáp:

- Không, không, đương nhiên là ta sẽ không đối phó với cô như vậy, nhưng ta còn có một câu hỏi.

Tuyệt Vô Diễm nhìn hắn nói:

- Có gì xin cứ chỉ giáo, không cần ngại.

Vương Tuyệt Chi ve cằm, nói:

- Thế còn những con chim bồ câu này thì có tuyệt kỹ gì? Là có võ công cao thâm, hay là mắt, tai, miệng, lưỡi vượt trội so với con người?

Hắn đang ám chỉ đến hai chiếc lồng sắt bên cạnh Tuyệt Vô Diễm. Mỗi lồng có mười chú bồ câu, tổng cộng là hai mươi con bồ câu.

Tuyệt Vô Diễm lắc đầu:

- Không phải, những con chim này không phải do ta nuôi.

Kim Quý Tử chen vào:

- Bồ câu này là tại hạ chuẩn bị cho Vương công tử.

Vương Tuyệt Chi vỗ tay, cười nói:

- Kim tiên sinh thật là hiểu lòng người, còn chuẩn bị thêm thức ăn tốt cho chúng ta trên đường đi, cố ý chuẩn bị đám bồ câu này cho ta, bồ câu tiềm quả là mỹ vị của thế gian.

Kim Quý Tử ho nhẹ mấy tiếng, đột nhiên hỏi:

- Vương công tử, công tử cũng biết lần này công tử vận lương, có rất nhiều người muốn trừ khử công tử mới cam lòng?

Vương Tuyệt Chi chớp chớp mắt, hỏi:

- Ngươi nói rõ ra một chút.

Kim Quý Tử nói:

- Trong thất đại tướng quân dưới trướng Thạch Lặc thì Khổng Trường, Chi Hùng đang thống lĩnh năm vạn tinh binh, bao vây Thiên Thủy, cho dù là một giọt nước cũng không thể lọt qua được. Nếu bọn chúng biết có người vận lương, viện trợ cho Mê Tiểu Kiếm, ít nhất cũng phân ra hai, ba vạn tinh binh để đối phó với công tử.

Vương Tuyệt Chi nhún vai, thản nhiên đáp:

- Chuyện này ta đã sớm đoán trước rồi. Ngươi đã quên là Thạch Hổ phát giác ra ta dùng kế “Kim thiền thoát xác”, hắn không truy đuổi theo mới là chuyện lạ.

Kim Quý Tử lại nói:

- Mê Tiểu Kiếm muốn lập thành vương quốc của người Khương, đã trở thành công địch của cả người Hán và người Hồ. Vì muốn tiêu diệt hắn mà cả Sát Hồ thế gia và Thạch Lặc đều đã tạm gác ân oán với nhau lại, đồng thời tham gia chiến dịch giết Mê Tiểu Kiếm. Lần này Sát Hồ thế gia phái đến Thiên Thủy nhất Bá, tam Hùng, thập nhất Hữu, có thể nói là đã xuất động hết tinh anh đến đây. Nếu bọn chúng biết công tử cứu viện cho Mê Tiểu Kiếm, khi đó Sát Hồ thế gia cũng sẽ bất chấp công tử là Hán nhân, sai cao thủ giết chết công tử.

Vương Tuyệt Chi lạnh nhạt hỏi:

- Còn gì nữa không?

Kim Quý Tử thở dài, nói tiếp:

- Ngoại trừ Sát Hồ thế gia thì còn có tứ đại tộc – Mộ Dung, Thác Bạt, Vũ Văn, Đoạn – tứ đại tộc của Tiên Ti cũng phái cao thủ đến. Ngay cả Thành Đô Vương Lý Hùng cũng tham gia, thề giết bằng được Mê Tiểu Kiếm mới cam lòng. Về phía Giang Tả của họ Tư Mã thì do Tổ Địch thân chinh suất lĩnh mười bảy cao thủ đến, trong đó có rất nhiều người là đệ tử của hai nhà Vương, Tạ.

Phương Bắc là lãnh địa của Lưu Thông, bởi vậy nhà Tư Mã, Lý Hùng, Tiên Ti tứ tộc, Sát Hồ thế gia đều không có cách nào điều quân đội đến đây, chỉ có thể phái cao thủ đến giáp công.

Vương Tuyệt Chi nghe hắn liệt kê ra một đại đội cao thủ, song trong lòng không hề cảm thấy sợ hãi. Trên đời này căn bản không có chuyện gì có thể làm cho hắn sợ hãi cả. Hắn bình thản nói:

- Ta hỏi ngươi, mấy con bồ câu này có đúng là dùng để tiềm ăn, nhắm rượu hay không? Ngươi liến thoắng, bô lô ba la một hồi, cái gì mà cao thủ, cái gì mà thấp thủ tìm ta gây rắc rối, mau trả lời câu hỏi của ta đi?

Kim Quý Tử giương mắt nhìn hắn, nói:

- Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm. Hai mươi con bồ câu này đã được huấn luyện trong quân đội, một con bay về, một con bay đến Thiên Thủy. Nếu công tử trên đường gặp phải nguy hiểm thì có thể thả bồ câu cầu viện ta hoặc Mê Tiểu Kiếm.

Vương Tuyệt Chi ôm bụng cười to:

- Mê Tiểu Kiếm giờ khắc này như lửa cháy đến đít, còn có thực lực cứu được ta hay sao? Nếu như gặp nguy hiểm, đến ta cũng không ứng phó được, bằng một chút đạo hạnh cỏn con của ngươi có thể cứu được ta hay sao? Hai mươi con bồ câu này xem ra đem hầm ăn là tuyệt nhất.

Trong tiếng cười lớn, Vương Tuyệt Chi mang theo tám mươi cỗ xe, một trăm sáu mươi tên hảo thủ xa phu, một cao thủ khinh công, một nữ nhân, một chó, một chim, hai mươi bồ câu , lục tục lên đường thẳng hướng Thiên Thủy.

Ánh mắt Kim Quý Tử dõi theo đoàn người đang khuất dần trên lộ, trong tay nắm chặt ba cái răng, lông mi dựng ngược hết lên, cũng chẳng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì!

Gã thủ hạ thân tín của gã, Đường A Hoanh tiến tới hỏi:

- Chủ nhân, Vương Tuyệt Chi to gan, dám khi dễ chủ nhân như vậy. Không lẽ người lại dễ dàng bỏ qua cho hắn rời đi vậy sao?

Trên mặt Kim Quý Tử lộ ra một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói:

- Ta không phải thả hắn đi, ta đang tiễn hắn tiến vào Quỷ Môn quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.