Ngũ Hồ Chiến Sử

Quyển 6 - Chương 4: Phượng hoàng nhất chiến



Phượng hoàng bay đi

Vùn vụt tung cánh

Phượng hoàng cất tiếng

Âm vang núi cao

Ngô Đồng xanh biếc

Trong ánh nắng mai. (Kinh Thi)

Phượng Hoàng ứng với hỏa tinh, đầu tượng trưng cho trời, mắt tượng trưng mặt trời, lưng tượng trưng cho mặt trăng, cánh tượng trưng cho gió, đuôi tượng trưng vĩ tuyến, không phải Ngô Đồng không đậu, không phải hạt tre không ăn, đích thực là loài chim thần thoại.

Song đã có mấy ai gặp được phượng hoàng thực sự trong truyền thuyết?

Trên đời không biết phượng hoàng có thật hay không, nhưng phượng hoàng mà Thạch Lặc và Vương Tuyệt Chi nhìn thấy là một nữ nhân tôn quý như phượng hoàng, xinh đẹp như phượng hoàng. Nếu trong thiên hạ có người xưng là phượng hoàng thì dám chắc người đó chỉ có thể là nàng.

Mỹ nhân này mặc một bộ trang phục màu đỏ rực rỡ, lả lướt như tiên tử, mạn diệu như phượng hoàng. Nàng chính là nữ chủ nhân của Sát Hồ thế gia – Phượng Hoàng phu nhân.

Phượng Hoàng phu nhân mỉm cười, ôn nhu nói:

- Thạch Lặc, ngươi và ta đối đầu đã nhiều năm. Rốt cuộc ngươi vẫn bại dưới tay ta.

Sắc mặt Thạch Lặc trở nên thực sự khó coi, vội vỗ ra một chưởng dập tắt đám gỗ đang cháy từ lúc đun nước tắm cho Vương Tuyệt Chi.

Phượng Hoàng phu nhân vỗ tay tán dương:

- Nhãn lực của ngươi quả nhiên lợi hại. Không sai, thứ củi này chính là Lang Kiền mộc ở núi Côn Lôn được ướp tẩm trong nước băng với bốn mươi chín loài kỳ hoa dị thảo, cộng với tinh dịch xử nam, máu huyết xử nữ, trải qua bảy lần ướp, bảy lần phơi. Sau bảy năm mới có thể luyện thành loại gỗ không màu không mùi “Chuyên Mê Thạch Lặc Chi Mộc”. Giờ phút này ngươi mới nhận ra thì đã quá trễ.

Vương Tuyệt Chi nén không được bèn ngắt lời nàng:

- “Chuyên Mê Thạch Lặc Chi Mộc”, cái tên này thực là quá sức cổ quái.

Phượng Hoàng phu nhân nhìn hắn giải thích:

- Nội lực của Thạch Lặc đã đến mức thông thần, đạt đến cảnh giới bách độc bất xâm, cho dù có trúng loại độc lợi hại nhất thì cũng không bị thâm nhập sâu vào cơ thể. Hơn nữa hắn là loại người nào cơ chứ? Độc dược tuyệt không có cách nào đến gần được hắn, chứ chưa nói đến việc làm hắn trúng độc.

Vương Tuyệt Chi tiếp lời:

- Cho nên phu nhân chế luyện ra loại độc mộc có độc tính cực độc cực chậm, đợi đến khi xâm nhập vào phủ tạng mới chậm rãi phát tác, chỉ dùng để đối phó với một mình Thạch Lặc.

Lúc này toàn thân Vương Tuyệt Chi đã trở nên mềm nhũn vô lực, độc lực tích tụ tại đan điền đang chậm rãi tản mát đi khắp nơi, tiếp tục làm thất tán chân nguyên. Hơn nữa độc lực tồn tại trong nội phủ tựa hồ như vô cùng vô tận. Vương Tuyệt Chi âm thầm kinh tâm, song vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc, cười nói thản nhiên như trước.

Phượng Hoàng phu nhân lại nói:

- Có một điểm Vương công tử nói không đúng. Ta là nữ nhân, làm sao có bản lĩnh chế được loại gỗ kỳ dị, độc nhất cổ kim này? Độc mộc này thực ra do Độc Thần khổ công suy nghĩ trong ba năm, lại mất bảy năm dụng công chế tạo, chỉ để đối phó với Thạch Lặc. Cho nên bắt buộc phải gọi là “Chuyên Mê Thạch Lặc Chi Mộc”.

Vương Tuyệt Chi nói:

- Tiếng đồn quả không sai, Độc Thần quả nhiên là người của Sát Hồ thế gia.

Phượng Hoàng phu nhân chậm rãi nói:

- Cha mẹ Độc Thần đều bị Khương nhân giết chết, hắn đối với người Hồ thì hận đến thấu xương. Ta tự thân chiêu dụ hắn trở thành một trong Ngũ Bá của Sát Hồ thế gia.

Vương Tuyệt Chi loạn ngôn đối đáp với Phượng Hoàng phu nhân, nhưng trong lòng âm thầm đánh giá tình thế:

- Thạch Hổ trúng đao nơi bụng, thương thế không nhẹ, hơn nữa thân đao hình như có độc, sắc mặt Thạch Hổ đã biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh, e là lành ít dữ nhiều.

Thạch Lặc đứng thẳng hiên ngang, trên mặt không một chút biểu tình, không ai có thể biết được hắn trúng độc nông sâu ra sao. Nhưng Vương Tuyệt Chi vẫn có thể từ bản thân mình đoán biết được phần nào tình hình của Thạch Lặc.

Vương Tuyệt Chi cẩn thận suy nghĩ:

- Phượng Hoàng phu nhân xem ra sẽ không giết ta. Nàng ta là nữ chủ nhân của Sát Hồ thế gia chứ không phải nữ chủ nhân của Sát Hán thế gia. Ta là Hán nhân, tất không thể chết. Song Thạch Lặc, Thạch Hổ thì sợ rằng không thể thoát được số kiếp này.

Trước đây hắn chỉ muốn giết chết phụ tử họ Thạch, nhưng giờ phút này biết được tính mạng của Thạch Lặc, Thạch Hổ như chỉ treo mành chuông thì trong lòng lại trở nên phức tạp, không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn có ba phần mờ mịt, ba phần rối rắm, ba phần lo lắng. Nếu võ công của hắn vẫn còn nguyên vẹn thì không chừng giờ phút này đã gạt bỏ tất cả, ngăn cản Phượng Hoàng phu nhân.

A Nguyệt trúng một chưởng của Thạch Hổ, không ngờ vẫn có thể đứng dậy hành lễ với Phượng Hoàng phu nhân:

- Hàn Hùng bái kiến phu nhân.

Vương Tuyệt Chi giật thót mình :

- Thì ra nàng cũng là người của Sát Hồ thế gia?

Phượng Hoàng phu nhân gật đầu:

- Nói không sai, Hàn Hùng trong Thất Hùng chính là gian tế tiềm ẩn bên cạnh Thạch Hổ.

Vương Tuyệt Chi cười khanh khách:

- Tôn chỉ của Sát Hồ thế gia là giết hết người Hồ trong thiên hạ. Không ngờ lại để cho một nữ nhân người Hồ làm Thất Hùng. Không thể trách Thạch Hổ ăn phải quả đắng. Tuy nhiên nàng ta là người Hồ, đợi khi đại sự của các người thành công thì nàng ta ắt cũng trở thành “chim chết cung gãy”, các người không thể không giết nàng ta đúng hay chăng?

Phượng Hoàng phu nhân quay sang nhìn A Nguyệt hỏi:

- A Nguyệt, ngươi là Hồ nhân ư?

A Nguyệt cung kính trả lời:

- Khởi bẩm phu nhân, A Nguyệt vốn tên thật là Hà Hôn Nguyệt, gia tộc ở Thượng Đảng, tổ phụ từng đỗ Hiếu Liêm tiên triều. Ở Thượng Đảng ai cũng biết là đại tộc Hán nhân. Năm Vĩnh Gia loạn lạc nổi lên, Hung Nô nhân Lưu Uyên giết hết cả nhà A Nguyệt, biếm thuộc hạ vào quan kỹ, lại đổi sang tên người Hồ. Sau đó may mắn gặp được phu nhân truyền thụ cho võ công, một lòng nhẫn nhục tại doanh trại người Hồ, chính là chờ ngày giết được phụ tử Thạch Lặc, báo thù nhà, trả nợ nước.

Thạch Lặc tặc lưỡi nói:

- Thì ra là thế. Hoàng thượng tặng một đám tỳ nữ người Hồ cho Hổ nhi, không nghĩ ra trong đó lại có một vị nữ tử Hán nhân nhưng mang thân phận Hồ nhân. Hổ nhi thua trong tay ngươi cũng là thiên ý.

Phượng Hoàng phu nhân lại nói:

- Thạch Lặc, ngươi đứng tốn công nói chuyện, trì hoãn thời gian, cố bức ra độc tố của Lang Kiền mộc. Từ nãy đến giờ, có đúng là ngươi phát giác ra càng vận khởi chân khí thì công lực càng tiêu án nhanh chóng hay không? Độc Thần luyện chế ra độc tính của loại gỗ này rất kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ càng hãm càng sâu. Nếu không thì làm sao có thể đầu độc được Thạch đại tướng quân uy chấn vũ nội?

Thạch Lặc thản nhiên đáp:

- Ta xem Lang Kiến mộc cũng không lợi hại như ngươi nói. Nếu không phải ta đã đại chiến với Tổ Địch và Lưu Côn thì loại độc này vị tất đã làm gì được ta.

Phượng Hoàng phu nhân mỉm cười:

- Thạch đại tướng quân nói lời này thật sai lầm. Kiếm Bá và Yên Hùng đều là bộ hạ của ta. Nếu không có lệnh của ta thì làm sao bọn họ dám khiêu chiến với ngươi? Độc Thần cũng đã biết Lang Kiền mộc độc tính mạnh nhưng vị tất đã khắc chế được thiên hạ đệ nhị võ công Thạch đại tướng quân. Cho nên ta mới đặc biệt sắp xếp liên hoàn kế. Cho dù ngươi không chết dưới song kiếm hợp bích của Lưu, Tổ thì cũng không thoát được độc dược Lang Kiền mộc.

Nàng nói Thạch Lặc là “thiên hạ đệ nhị võ công”, đương nhiên đệ nhất võ công chính là phu quân nàng – Hiên Viên Long.

Thạch Lặc gật đầu:

- Lưu Côn đúng là Yên Hùng, ta đã điều tra nhiều năm, đã biết được từ miệng thám tử.

Vương Tuyệt Chi đột nhiên chen vào nói to:

- Phượng Hoàng phu nhân, bà luôn cao ngạo như phượng hoàng. Lần trước ta và Thạch Hổ bị thương, bà cũng không thừa cơ giết chúng ta. Vì sao bây giờ bà không thèm để ý đến thân phận, không dám luận võ sinh tử với Thạch Lặc. Ngược lại dùng cách hạ độc hèn hạ như vậy?

Phượng Hoàng phu nhân ngạc nhiên:

- Thạch Lặc là cừu nhân giết cha ngươi. Sao ngươi lại lên tiếng giúp hắn?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Thạch Lặc nhất đại anh hùng, ta muốn đường đường chính chính tự tay đâm chết hắn, không muốn thấy hắn chết dưới độc kế của tiểu nhân!

Phượng Hoàng phu nhân mỉm cười, thản nhiên hỏi:

- Ngươi nói ta là tiểu nhân?

Vương Tuyệt Chi định thần nhìn nàng. Chỉ thấy mỹ mục của đối phương lưu chuyển, mê lực tỏa ra như tiên nhân, khiến cho người ta không thể đành lòng áp bức được. Hắn tuy cuồng vọng như lúc này cũng không thể thốt ra khỏi miệng nói nàng là “tiểu nhân”, nghĩ bụng:

- Cơ Tuyết mặc dù có thể coi là đệ nhất mỹ nhân nhưng so với vị kế mẫu này thì cũng không thể hơn được.

Phượng Hoàng phu nhân chợt lên tiếng, cắt đứt luồng suy nghĩ của Vương Tuyệt Chi:

- Thạch Lặc tướng quân là đại anh hùng có một không hai. Trên đời này có thể thắng được hắn chỉ có duy nhất một mình phu quân ta. Ta chỉ là tiểu nữ tử, mặc dù tự phụ dũng vũ vô song, trí kế vô địch. Nhưng cũng không dám ngạnh đấu với hắn. Tuy nhiên cho dù ta sử dụng quỷ kế gì để giết hắn thì người trong giang hồ cũng chỉ có thể bội phục bản lĩnh của ta mà thôi.

Vương Tuyệt Chi than thở:

- Không sai. Trong thiên hạ này người muốn dùng mưu kế sát hại Thạch Lặc đâu chỉ có ngàn vạn người. Song chỉ có một mình bà thành công. Chỉ bằng vào điểm này thì người trong thiên hạ đã không thể không bội phục bà.

Lúc này chợt truyền đến tiếng trống trận ầm ầm, tiếng tù và chói tai. Từ xa mơ hồ truyền đến thanh âm của thiên quân vạn mã, ngay cả mặt đất cũng chấn động ầm ầm.

Thạch Lặc tuy trúng độc nhưng vẫn trấn định kiên cường, song giờ phút này nghe được thanh âm của chiến tranh cũng không nhịn được biến sắc.

Phượng Hoàng phu nhân lại nói:

- Thạch Lặc, vừa rồi ngươi nhất định cho rằng thật may mắn. Ta tại sao lại ngu ngốc như thế, chưa chịu giết ngươi đúng không? Nơi đây là địa đầu của ngươi, quân đội có trên mười vạn hùng binh. Võ công Thạch Thông không có gì đáng để ý, Trương Tân đang ở Thiên Thủy giúp Diêu Dặc Trọng tập trung Xích Đình Khương tộc nhân thoát ly Khương Nhân đảng, tất cũng không thể đến đây cứu ngươi. Tuy nhiên thủ hạ dưới tay ngươi vẫn còn không ít, tỷ như Trúc Phật Đồ Trừng. Võ công của lão hòa thường này cũng không thể xem thường, e rằng không thua gì ta. Ngươi nghĩ nếu có chừng một ngàn hùng binh, tám đến mười gã cao thủ đến đây thì sẽ có cơ hội chạy thoát. Cho nên ngươi một mực trì hoãn thời gian, đúng không?

Thạch Lặc im lặng không nói.

Phượng Hoàng phu nhân lại nói tiếp:

- Ta chưa muốn giết ngươi chính là vì muốn ngươi chết cũng hoàn toàn tâm phục. Mười vạn tinh binh của Lý Hùng hành quân theo tiểu lộ, đã đến Thiên Thủy, muốn tiêu diệt toàn quân của ngươi. Giờ phút này quân tiên phong đã bắt đầu tiếp chiến. Đại quân của ngươi như quần long vô thủ, luận về chiến ý đã thua quân đội Lý Hùng chín phần. Về phần Trúc Phật Đồ Trừng đã có Sở Hùng và Triệu Hùng bám sát hắn, cho dù không thể thủ thắng nhưng vẫn có thể ngăn Đồ Trừng đến đây cứu ngươi.

Lần này phục kích giết Thạch Lặc, Phượng Hoàng phu nhân đã đích thân thống lĩnh Kiếm Bá Tổ Địch, Sở, Yên, Hàn, Triệu tứ hùng đến đây. Có thể nói đã dốc hết tinh anh, nhất định phải giết bằng được Thạch Lặc!

Thạch Lặc đột nhiên cúi xuống, rút trường đao bên hông Thạch Hổ ra. Động tác rút đao của hắn tuy thong thả nhưng hoàn mỹ như một vòng tròn không chút khiếm khuyết, không chút sơ hở.

Hắn cầm trường đao trong tay, chậm rãi nói:

- Phượng Hoàng phu nhân, thực ra người vòng vo kéo dài thời gian chính là ngươi, không phải là ta.

Phượng Hoàng phu nhân nở một nụ cười xán lạn như phượng hoàng giương cánh, cao giọng nói:

- Ta ư? Tại sao ta phải trì hoãn thời gian?

Thạch Lặc nhìn trường đao:

- Ngươi đối với ta vẫn tồn tại sự sợ hãi kiêng kỵ, sợ ta trúng độc chưa sâu, võ công vẫn lợi hại. Cho nên vừa rồi ngươi nói chuyện, phân tán tâm thần của ta chính là để xem công lực của ta đã hoàn toàn tiêu tán hay chưa. Chỉ cần ta lộ ra một chút sơ hở thì ngươi lập tức ra tay đoạt mạng.

Phượng Hoàng phu nhân vẫn cười, nhưng nụ cười lại có chút miễn cưỡng:

- Hừ, ngươi đừng làm hổ giấy để dọa ta. Nếu ngươi không trúng độc thì đã sớm một đao chém đến, giết ta. Vì sao đến lúc này vẫn chưa xuất thủ?

Thạch Lặc đáp:

- Nếu muốn biết một nam nhân có đúng là nam nhân hay không thì chỉ có một phương pháp – cởi quần hắn ra mà nhìn.

Phượng Hoàng phu nhân không hiểu rõ ý tứ của Thạch Lặc, chỉ “ồ” lên một tiếng.

Thạch Lặc lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi muốn biết ta có trúng độc hay không, cũng chỉ có một phương pháp.

Thạch Lặc từng bước từng bước tiến đến trước mặt Phượng Hoàng phu nhân, bước đi thật chậm, mỗi bước đều như có sức nặng của thiên quân, song khi đạp trên mặt đất lại thật nhẹ nhàng không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Phượng Hoàng phu nhân cười lạnh nói:

- Ngươi bất động thì còn xem được, ngươi di chuyển thì sơ hở của ngươi sẽ lộ ra. – Tay áo phất lên như hỏa phượng hoàng giương cánh, thân hình từ từ bay lên, phảng phất như một đám mây đỏ rực bao trùm lên đỉnh đầu Thạch Lặc.

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

- Đây chính là hình tượng “Phượng Hoàng Triển Sí, Lăng Không Phù Hư” trong truyền thuyết. Không ngờ thế gian thực sự có loại khinh công như vậy. Không biết bà ta dùng loại tâm pháp thần kỳ gì mà có thể dừng lại giữa không trung? – Võ công của Vương Tuyệt Chi tuy cao, kiến thức uyên bác nhưng vẫn không giải thích được thân pháp kỳ tuyệt Phượng Hoàng phu nhân đang sử dụng.

Thạch Lặc thản nhiên nói:

- Ta đúng là trúng độc, song vẫn còn vài phần công lực. Nếu như đại quân của Lý Hùng chưa đến, sự tình không cấp bách thì tuyệt sẽ không liều chết quyết chiến với ngươi. Tuy nhiên tình thế bây giờ đã không thể dừng lại được nữa rồi. – Đoạn giơ trường đao lên, hít một hơi thật sâu.

Vương Tuyệt Chi biết trận chiến kinh thiên động địa này trăm năm cũng khó gặp, bình tĩnh điều hòa hơi thở, chuẩn bị quan chiến. Song trong lòng lại rất khẩn trương - đúng ra hắn phải hy vọng Thạch Lặc sẽ thua, nhưng sâu thẳm trong nội tâm hắn lại không muốn nhìn thấy Thạch Lặc một đời anh hùng chết ở đây. Mặt khác hắn cũng không muốn giương mắt nhìn Phượng Hoàng phu nhân đẹp tựa tiên hoa lại phải chết dưới đao Thạch Lặc. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mong ai thắng trận, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

Thân hình Phượng Hoàng phu nhân loang loáng như xoáy nước cuộn tròn, càng chuyển càng nhanh, nhanh đến nỗi tựa như dính vào mũi đao đang dựng đứng của Thạch Lặc.

Thạch Lặc bất động, bất động như một ngọn núi.

Thân hình Phượng Hoàng phu nhân dần dần ép sát xuống, tiếp xúc với mũi đao. Trống ngực của Vương Tuyệt Chi bất giác đập liên hồi, thầm hô trong lòng:

- Đến, đã đến lúc rồi!

Mũi đao của Thạch Lặc đã xuyên qua trang phục Phượng Hoàng phu nhân nhưng hắn vẫn bất động.

Phượng Hoàng phu nhân ép thẳng xuống, mũi đao dễ dàng đâm vào bộ ngực cao vút nóng bỏng của nàng. Đột nhiên thân hình nàng biến mất, nhìn lại đã thấy nàng đến trước người Thạch Hổ.

Vương Tuyệt Chi luôn tự phụ khinh công vô song, nhưng giờ phút này chứng kiến thân pháp như quỷ mị của Phượng Hoàng phu nhân cũng tự thẹn, cảm thấy không bằng:

- Lộ khinh công này và Dịch Bộ Dịch Xu có những điểm khác nhau. Thân pháp Phượng Hoàng phu nhân thi triển cực kỳ quỷ bí trúc trắc, thậm chí vượt ra ngoài chính đạo. Song lại có khả năng thoạt phải thoạt trái, xảo diệu vô cùng, có thể thay đổi quỹ tích trong chớp mắt. Vương Tuyệt Chi ta tuyệt đối không có khả năng này.

Thạch Hổ lúc này đang hôn mê, với võ công của Phượng Hoàng phu nhân thì chỉ cần khẽ phát ra nội lực, Thạch Hổ sẽ chết ngay lập tức.

Phượng Hoàng phu nhân và Thạch Lặc mặc dù chưa hề ngạnh tiếp một chiêu nào, nhưng đã như giao thủ ngàn chiêu vạn chiêu. Vương Tuyệt Chi đứng bên chứng kiến cũng trở nên kinh tâm động phách, tâm khoáng thần di, thốt lên:

- Hảo võ công!

Vừa rồi tư thế cầm đao của Thạch Lặc trầm ổn vững chãi như một ngọn núi sừng sững, không hề lộ ra sơ hở. Phượng Hoàng phu nhân nhiều lần dụ địch, trước sau lộ ra bảy, tám chỗ sơ hở, thậm chí không tiếc dùng thân thể thử đao. Song Thạch Lặc vẫn bất động như cũ. Phượng Hoàng phu nhân nhất kế không thành, nhị kế tiếp tục phát ra, chuyển sang công kích Thạch Hổ. Trí kế so với võ công còn đáng sợ hơn một bậc.

Tâm tư của nàng rất cẩn thận, biết rõ với võ công lịch duyệt của Thạch Lặc, cho dù có thi triển kế dụ địch, vị tất hắn đã mắc mưu. Cho nên thừa dịp chưa giao thủ, giả vờ tấn công Thạch Lặc, thật ra là muốn giết Thạch Hổ. Cho dù Thạch Lặc có lộ ra sơ hở hay không thì nàng cũng quyết định trước tiên phải giết chết Thạch Hổ.

Thạch Hổ một khi chết đi thì tâm lý của Thạch Lặc không khỏi bị ảnh hưởng. Đây mới chính là thời cơ tốt nhất để nàng đánh bại Thạch Lặc!

Võ công biến hóa đa đoan như Phượng Hoàng phu nhân cũng chỉ có loại đại cao thủ như Vương Tuyệt Chi mới có thể nhìn ra được khúc chiết bên trong. Song trí kế của nàng thì ngay cả một người thông minh như Vương Tuyệt Chi cũng chỉ có thể đoán được năm, sáu phần mà thôi, hắn thực sự không thể đoán biết hành động tiếng theo của nàng là gì!

Còn Thạch Lặc thì sao? Hắn có đoán được mục đích của nàng hay không?

Cho dù Thạch Lặc nhìn ra được chiến thuật của Phượng Hoàng phu nhân đi nữa thì với một ít chân lực còn lại của hắn, chỉ sợ là ngay cả Tổ Địch cũng đánh không lại chứ chưa nói đến chuyện giao thủ với Phượng Hoàng phu nhân!

Bàn tay Phượng Hoàng phu nhân chớp động, xuất chiêu giết Thạch Hổ.

Làn môi anh đào của nàng chợt hé mở, cười khúc khích, thanh âm trong trẻo như chuông bạc rung lên. Bất luận giết được Thạch Hổ hay Thạch Lặc thì cũng phảng phất như việc nàng mua bán thu được lãi to vậy, không có gì phải phàn nàn.

Vương Tuyệt Chi nghe tiếng cười của nàng, chợt cảm thấy đầu hoa mắt váng, cước bộ lảo đảo đứng không vững.

Thanh âm trong trẻo này chính là tuyệt đỉnh tâm pháp “Đoạt Phách Ngân Linh, Nhất Tiếu Khuynh Thành Diêu”. Cao thủ bình thường nghe thấy tiếng cười này chỉ sợ đã lăn lộn trên mặt đất, kêu gào đau đớn…Song ánh đao chợt lóe lên.

Thạch Lặc cuối cùng đã xuất đao!

Mắt nhìn thấy tòng tử bị giết, Thạch Lặc đã không còn kiên nhẫn được nữa, trường đao rời tay bay ra!

Đao chưa đến nhưng kình phong đã rít lên trước với khí thế nhiếp nhân, có thể sánh với thiên quân vạn mã, gặp tiên sát tiên, gặp thần sát thần. Đao quang như một tấm lưới chụp đến, Phượng Hoàng phu nhân cho dù có ba đầu sáu tay cũng vạn lần không thể thoát khỏi đao võng.

Vương Tuyệt Chi trợn mắt, há hốc mồm, muốn thốt lên một chữ “hay” cũng không thốt ra được.

Hắn tuyệt không thể nghĩ ra Thạch Lặc đã trúng độc Lang Kiền mộc vẫn còn có thể xuất ra thần công như thế!

Võ công Phượng Hoàng phu nhân tuy cao nhưng dù sao cũng không có ba đầu sáu tay. Nếu là tình huống bình thường thì nàng đã không thể tránh được một đao kinh thiên động địa của Thạch Lặc.

Song bất ngờ nhất chính là đao thế của Thạch Lặc vừa mới khởi động thì thân hình Phượng Hoàng phu nhân đã đi trước một bước, thoát ly.

Một sát na trước nàng đã chuyển thân, tránh được nhất đao vô địch, phảng phất như nàng đã đoán trước được một đao của Thạch Lặc.

Thực ra Phượng Hoàng phu nhân không phải là đoán trước được nhất đao của Thạch Lặc. Căn bản là nàng không hề có ý muốn giết Thạch Hổ. Vừa rồi nàng xuất thủ giết Thạch Hổ chỉ là hư chiêu. Bất kể Thạch Lặc có xuất đao cứu Thạch Hổ hay không thì nàng cũng sẽ thu chiêu. Nếu muốn giết Thạch Hổ thì nàng đã sớm giết tại Thanh Hà, cần gì chờ đến ngày hôm nay?

Thạch Hổ mặc dù là đại nhân vật nhưng làm sao có thể so với Thạch Lặc? Nàng là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ - Phượng Hoàng phu nhân, chỉ muốn giết Thạch Lặc chứ không phải Thạch Hổ. Chỉ có Thạch Lặc mới đáng để cho nàng bày ra thiên la địa võng, liên hoàn độc kế, không tiếc thứ gì để giết hắn.

Thân hình Phượng Hoàng phu nhân chớp động, khinh khinh xảo xảo tránh được đao võng Thạch Lặc, bộ pháp hoa mỹ như tiên tử lăng vân. Đáng tiếc là nơi này không có đám thôn phu tục tử, nếu không dám chắc sẽ tưởng nàng là tiên nữ hạ phàm.

Vương Tuyệt Chi lúc này như ngây như ngốc:

- Võ công Phượng Hoàng phu nhân dù sao vẫn còn có thể nhìn rõ, song tâm tư thật sự khó lường, nhưng thứ làm cho kẻ khác khiếp sợ nhất lại chính là vẻ đẹp như thiên thần của nàng. Không nghĩ ra trên thế gian lại có mỹ nhân đẹp đến bậc này!

Phượng Hoàng phu nhân quay lại đỉnh đầu Thạch Lặc, tay áo cuốn lấy cổ Thạch Lặc…Nhưng trong tay Thạch Lặc đã thấy xuất hiện trường đao?

Một thanh đao đã bay ra, làm thế nào có thể quay trở lại trong tay chủ nhân?

Nguyên nhân rất đơn giản, cũng như cái mũi nó nằm trên mặt mà không nằm dưới mông. Nếu nó nằm dưới mông thì không phải cả ngày cũng sẽ ngửi phải mùi hôi thối sao?

Thạch Lặc lúc trước phi đao chỉ là hư chiêu!

Một đao mà đao thế gần phát ra lập tức thu hồi lại. Nội lực vận dụng xảo diệu đến mức không thể dùng chữ nghĩa để hình dung. Trong thiên hạ có thể sử đao đến mức xuất thần nhập hóa như vậy chỉ có một người duy nhất – Thạch Lặc.

Thạch Lặc lại cầm đao, mũi đao hướng lên trên, hồi phục lại tư thế ban đầu, cơ hồ như chưa hề cử động, một đao vừa rồi cứu Thạch Hổ chỉ tựa như ảo ảnh mà thôi.

Tay áo Phượng Hoàng phu nhân đã tung ra. Nàng dùng kế không thành, quyết tâm cường ngạnh, dùng tu vi một đời đánh một trận với thần đao của Thạch Lặc.

Tay áo động, đao bất động, đao tụ tranh đấu, cuối cùng ai thắng ai bại?

Tay áo sắp va chạm với trường đao, đột nhiên Phượng Hoàng phu nhân lộn người lại, hạ xuống đất nói:

- Thạch Lặc, hôm nay xem như ngươi may mắn. Nếu ngươi còn giữ được tính mạng, ta sẽ trở lại giết ngươi. – Dứt lời, nắm tay Hà Hôn Nguyệt, chân không chấm đất rời đi.

Thạch Lặc và Vương Tuyệt Chi thấy nàng đột nhiên thu chiêu, nhưng cả hai đều không cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này chỉ thấy từ xa bụi cuốn mù mịt, sát thanh vang trời. Một đại đội binh mã như thủy triều cuốn đến, hoàng kỳ tung bay, hiện rõ ba chữ “Thành Đô Vương”.

Đại quân Lý Hùng đã đến!

Phượng Hoàng phu nhân và Lý Hùng tuy đã bắt tay với nhau. Nhưng binh mã của Lý Hùng làm sao nhận ra nàng. Nếu đại đội binh mã này tràn đến đây, khi đó cho dù nàng có bản lĩnh bằng trời cũng khó có thể thoát được. Nàng tay nắm trọng trách của Sát Hồ thế gia, biết rõ giết Thạch Lặc tuy là đại sự nhưng dù sao bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn nhiều. Huống chi Thạch Lặc đã trúng độc Lang Kiền mộc, muốn chống lại đại quân của Lý Hùng thì còn khó hơn lên trời. Hà tất phải tự ra tay giết hắn!

Vương Tuyệt Chi cầm lấy một thanh gỗ, dùng song chưởng áp xoa ma sát, đốt cháy thanh gỗ. Tuy nội lực của hắn lúc này không bằng một phần mười trước đây nhưng phương pháp dùng chưởng tạo ra lửa thô thiển này vẫn không thể làm khó được hắn.

Thạch Lặc lắc đầu:

- Không hữu dụng.

Vương Tuyệt Chi đang muốn đốt tiếp Lang Kiền mộc, nghe lời ấy của Thạch Lặc, lấy làm lạ bèn hỏi:

- Sao?

Thạch Lặc nói:

- Độc tính của Lang Kiền mộc tối đa chỉ có tác dụng không quá phương viên một trăm thước. Nhưng chiến trường nơi đây đâu chỉ mười dặm? Địch binh đông đảo như vậy, khơi khơi một chút độc mộc này thì có thể đầu độc bao nhiêu người?

Vương Tuyệt Chi thấy vẻ mặt Thạch Lặc bình tĩnh như không, tựa hồ đã có đối sách, vội hỏi:

- Không lẽ ngươi đã có diệu kế khác?

Thạch Lặc đáp:

- Trong hoàn cảnh này làm gì có diệu kế? Chỉ có liều mạng đánh một trận, hy vọng có thể mở một đường máu mà chạy.

Vương Tuyệt Chi thấy hắn nói mà mặt tỉnh như không, từ đáy lòng xuất hiện sự bội phục, bèn nói:

- Đã không thể nào tránh được đánh nhau. Chúng ta chỉ có thể sóng vai tử chiến mà thôi. Ngươi còn bao nhiêu công lực?

Thạch Lặc hỏi ngược lại:

- Ngươi?

Vương Tuyệt Chi than:

- Độc tính của Lang Kiền mộc quả thực lợi hại, giờ phút này độc lực đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Công lực chỉ sợ còn chưa đến một thành.

Thạch Lặc im lặng không nói nữa.

Vương Tuyệt Chi lại gặng hỏi:

- Ngươi thì sao?

Thạch Lặc chép miệng than thở:

- Ta và Tổ Địch, Lưu Côn đánh một trận, chân nguyên đại hao, sau đó trúng độc Lang Kiền mộc, vừa rồi lại dùng một đao dọa Phượng Hoàng phu nhân, đã sử dụng toàn bộ công lực. Nếu lúc nãy nàng ta thật sự động thủ chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể đánh bại ta!

Vương Tuyệt Chi nghe vậy chút nữa đã té ngửa. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy đao uy của Thạch Lặc, thầm nghĩ Thạch Lặc tất phải còn vài ba thành nội lực, trong lòng còn có chút hy vọng. Bây giờ đã biết được chân tướng, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. Hắn tuy thiên sinh cuồng ngạo, nhưng lâm vào tuyệt cảnh này, đối mặt không phải là cao thủ mà là binh mã đầy trời ngập đất, trong lòng cũng không khỏi nổi lên một chút cảm giác sợ hãi.

Vương Tuyệt Chi chợt nói:

- Không bằng thi triển khinh công chạy trốn, khinh công của binh lính tất phải kém chúng ta.

Chỉ là vừa nói ra đã thấy không ổn. Bọn họ có thể chạy nhưng Thạch Hổ không thể chạy, A Hương, A Vi, A Hoàn cũng không thể chạy nhanh. Chẳng lẽ bỏ các nàng ở lại? Vương Tuyệt Chi tuyệt đối không phải là loại người này!

Thạch Lặc đương nhiên không hề thương tiếc tính mạng ba kỹ nữ. Hắn một đời kiêu hùng, nếu cần thì ngay cả Thạch Hổ cũng có thể hy sinh. Hắn lắc đầu nói:

- Phương pháp này không dùng được. Đại quân Lý Hùng tiến đến tiền đội là kỵ binh. Lúc này khí lực của ta tuyệt không thể so với khoái mã của hắn được.

Vương Tuyệt Chi lại nghĩ ra kế khác:

- Nếu là kỵ binh thì rất tốt, chúng sẽ có cơ hội đoạt ngựa đào tẩu.

Thạch Lặc lại hỏi:

- Không lẽ kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi lại giỏi hơn binh lính Để tộc?

Vương Tuyệt Chi ngây người, ngẩn ra, không trả lời được.

Thạch Lặc thản nhiên nói tiếp:

- Cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi giỏi hơn cả Quỷ Trì An thì cũng vô dụng. – Đột nhiên hắn dừng lại hỏi sang chuyện khác – Vì sao chúng ta nghe quân thanh đã một lúc lâu, hơn nữa kỵ binh chạy rất nhanh mà đến bây giờ nhân mã đối phương vẫn chưa ào ạt tiến đến?

Vương Tuyệt Chi phóng nhãn nhìn ra xa, chỉ thấy binh mã đối phương tiến lên rất chậm, ngạc nhiên nói:

- Bọn chúng tiến chậm như vậy, không lẽ không sợ chúng ta đào tẩu?

Thạch Lặc giải thích:

- Người cầm binh chính là đại tướng của Lý Hùng – Dương Nan Địch. Người này thông hiểu binh pháp, tất án chiếu theo mười nguyên tắc dụng binh. Hắn thấy chúng ta ít người, cho nên trước tiên bao vây phía sau chúng ta, hình thành một trận thế hình tròn, sau đó mới tiến lên. Vì vậy cho nên từ nãy đến giờ vẫn chưa đến đây. Với tình thế này, cho dù ngươi có cướp được ngựa thì cũng không thể chạy thoát được.

Lúc này địch binh đã đến gần, trống trận vang trời, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng bị át đi.

Đột nhiên một loạt tiếng khóc vang lên, Vương Tuyệt Chi quay đầu lại đã thấy ba người A Xuân, A Hoàn, A Vi khóc lóc thảm thiết. Nội lực ba người đều không mạnh, không bị độc tính Lang Kiền mộc ảnh hưởng bao nhiêu. Giờ phút này đối diện với cái chết không khỏi cảm thấy hoảng sợ:

- Ta…ta không muốn chết!

Vương Tuyệt Chi vốn định an ủi các nàng, song chính mình bây giờ cũng chỉ là Bồ Tát bằng đất phải vượt sông, làm sao có thể an ủi gì nữa? Chỉ có thể ôm lấy tam nữ, vận khởi nội lực nói:

- Đừng khóc, đừng sợ…..

Nam nhân bình thường có thể ôm tam nữ trong ngực thì đó chính là khoái lạc nhân gian. Song trong tình cảnh này, nam nhân bình thường có ôm tam nữ trong lòng thì cũng không thể cười được. Bất quá Vương Tuyệt Chi lại là ngoại lệ, hắn vẫn có thể cười.

Vương Tuyệt Chi trước nay không uống rượu, nhưng lúc này hắn đột nhiên phóng thanh cười to ba tiếng, uống một bát rượu đầy, đoạn cất tiếng ca:

Đối tửu đương ca

Nhân sanh kỷ hà

Thí như triêu lộ

Khứ nhật khổ đa

Khái đương dĩ khảng

Vưu tư nan vong

Hà dĩ giải ưu

Duy hữu đỗ khang.

Bản dịch Lệ Chi Sơn:

Nghêu ngao bên chén rượu đầy

Đời người thấm thoát tháng ngày thoi đưa.

Như hạt sương sớm tan mau.

Ngày qua ngày đến khổ phiền lo toan.

Ngậm ngùi lòng mãi chẳng quên

Ưu tư khó giải tiêu sầu chẳng quên.

Nâng lên một chén rượu đào

Một lòng theo gã tên là Đỗ Khang.

Hắn cười thống khoái, ca sảng khoái, thanh âm lan truyền ra xa, ngay cả thanh âm của mấy vạn đại quân cũng không lấn áp được. Đại quân của Lý Hùng nghe được tiếng cười giọng ca của Vương Tuyệt Chi, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

Trong tình thế này, cười mặc dù vô dụng, nhưng không cười thì còn đáng sợ hơn! Chi bằng cứ cười, hơn nữa phải cười thật to!

Lúc này Thạch Lặc xốc Thạch Hổ lên vai, đi nhanh lên phía trước nghênh địch. Khi cách tiền đội của đối phương năm mươi trượng thì dừng lại, trường đao vung lên xuất ra đao khí, đất cát trước mặt lập tức tung bay tán loạn hiện ra một cái hố to dài chừng mười trượng, sâu chừng một thước.

Vương Tuyệt Chi thấy thế bất giác hoảng sợ:

- Hắn đã trúng độc, còn có thể vận công chém ra một đao như vậy. Bản thân ta ngay cả khi hoàn toàn mạnh mẽ, vị tất đã có thể một chiêu tạo ra một hố lớn như thế!

Thạch Lặc gác đao lên vai ,thản nhiên nói:

- Các ngươi nghe đây, ta là Thạch Lặc. Bất cứ ai có gan vượt qua giới tuyến này thì đừng trách ta đao hạ vô tình.

Thanh âm rất bình thản, không quá lớn, cũng không mang vẻ đe dọa, nhưng chỉ cần bốn chữ “ta là Thạch Lặc”, đã có thể trấn áp toàn trường. Địch binh nghe thấy đều lộ vẻ khiếp sợ, đồng loạt ghìm cương. Chiến mã bị ghìm cương đột ngột, không khỏi đau đớn, chân trước chồm lên dựng đứng. Mấy vạn binh mã đột ngột dừng lại, không dám tiến thêm nửa bước. Thậm chí cách đao tuyến của Thạch Lặc mười thước cũng không hề có ai dám tiến đến. Sự thần hiệu của bốn chữ “ta là Thạch Lặc” quả nhiên ngay cả tiếng trống đình chiến cũng không thể sánh bằng.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy Thạch Lặc tùy tiện đứng thẳng cũng có thể phát ra khí phách chấn nhiếp mấy vạn đại quân. Trong lòng không khỏi kinh tâm động phách, bội phục không thôi.

Thạch Lặc vác đao, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Binh mã Lý Hùng bị khí thế Thạch Lặc dọa cho khiếp sợ lập tức trở nên im lặng. Lộ binh mã này bí mật cấp tốc hành quân theo tiểu lộ đến Thiên Thủy, để tránh kinh động địch quân, người ngựa đều ngậm tăm mà tiến. Tuy nhiên tình huống hành quân khi đó vẫn không thể giữ được sự im lặng như lúc này. Ngay cả chiến mã cũng bị khí phách của Thạch Lặc trấn áp, một tiếng ngựa hí cũng không phát ra.

Tình trạng này khiến cho Dương Nan Địch tức giận, hắn giơ cao bội đao, quát lớn:

- Nổi cờ, đánh trống, thổi tù và, chiến!

Hùng Hổ kỳ phất lên, vạn quân dịch chuyển!

Trống đốc trận vang lên, quân không thể không tiến. Trống lui binh giục giã, quân không thể không lui. “Hoàng Đế Xuất Quân Quyết” đã viết: “nha tướng truyền lệnh chính là ‘tinh’ của đại tướng, binh sĩ đánh trống chính là ‘khí’ của đại tướng. ‘Tinh khí’ cũng như là hình hài của đại quân vậy.”

“Tù và” vốn xuất xứ từ Khương Hồ, được đúc bằng đồng, dài năm thước, có hình dạng như sừng trâu. “Tù và” dùng để phụ trợ với tiếng chiêng trống mà điều khiển trận thế. “Tù và” vang lên thì tiếng trống ngừng, trống vang lên thì “tù và” dừng, nhờ thế mà trận pháp có thể tiến thoái, biến đổi dễ dàng.

Chiến lệnh đã phát, chiến kỳ đã giương lên, trống trận vang hồi, “tù và” cao vút!

Kiếm đã giơ cao, cung đã giương sẵn, nhưng…ba vạn bảy ngàn năm trăm bảy mươi gã hùng binh, không một ai dám tiến lên!

Dương Nan Địch cầm quân chinh chiến đã hai mươi ba năm, trải qua không dưới trăm ngàn trận chiến, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, nộ khí công tâm, quát vang như sấm động:

- Ai bất tuân quân lệnh, chém!

Dương Nan Địch tuy không có nội lực để truyền tiếng nói vang xa ngàn dặm nhưng dưới cơn động nộ rống lên một tiếng cũng không phải là chuyện đùa, lại thêm lúc này toàn quân yên tĩnh, thanh âm nhất thời truyền lan khắp chiến trận.

Nhưng… vẫn không ai dám cử động.

Dương Nan Địch lại quát:

- Các ngươi là một lũ hèn, không dám xung phong, chết đi! – Đại đao vung lên, hai gã tiên phong lập tức đứt đầu, thủ cấp bay lên trời.

Binh sĩ nhìn thấy thế nào dám đứng im? Nhưng nghĩ lại uy dung vừa rồi của Thạch Lặc lại sinh ra chần chừ. Bọn họ đều là tinh binh cửu kinh chiến trận, cho dù phải chết cũng không lui nửa bước. Tuy nhiên đối mặt với Thạch Lặc không phải là đối mặt với cái chết, mà chính là đối mặt với một thứ bá khí vô hình. Thuật điều binh vốn tối kỵ một điều - “tam quân không thể để bị đoạt khí”. Song bây giờ khí thế đã bị đoạt mất, chỉ còn lại sự sợ hãi, làm sao dám tiến lên? Trừ phi có ai đó tiến lên trước thì bọn họ mới có dũng khí xông lên liều mạng với vị “Bá Vương Đoạt Khí” kia.

Dương Nan Địch tức tối gầm lên:

- Phản rồi, phản rồi! – Đại đao lại vung lên chém ngã năm tên binh sĩ.

Thạch Lặc bình thản lên tiếng:

- Dương Nan Địch, nghĩ không ra có loại đại tướng giết bộ hạ như ngươi! Thân là đại tướng, chi bằng ngươi tiến lên trước quyết chiến cùng ta? Nếu ngươi không dám đánh với ta thì làm sao có thể bắt bộ hạ đi tìm chết?

Vương Tuyệt Chi vừa nghe, trong lòng lập tức “vỗ tay” khen hay.

Thạch Lặc nói ra lời này trừ phi Dương Nan Địch tiến lên trước tiên, bằng không lòng quân tất sẽ dao động. Chủ tướng không dám đánh, sĩ tốt sao dám xung trận? Bất quá Dương Nan Địch tuy tinh thông binh pháp nhưng võ công chỉ bình thường, làm sao dám tiến lên tiếp một chiêu, nửa thức của Thạch Lặc!

Dương Nan Địch mắt thấy binh lính đều lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức đồng tử đảo chuyển, suy nghĩ biện pháp cứu vãn tình thế, chợt ý niệm lóe lên trong đầu, hét lớn:

- Xuống ngựa, chém vào mông ngựa một đao!

Tướng sĩ Để nhân mặc dù không dám đánh một trận với Thạch Lặc nhưng chém một đao vào mông ngựa thì thừa can đảm. Quân tiên phong lập tức đồng loạt xuống ngựa, khai đao nhắm vào mông ngựa. Ngoại trừ vài con chiến mã vì đau mà chạy loạn, làm chết vài gã binh sĩ thì gần một ngàn chiến mã bị đau - đâu thèm biết Thạch Lặc là ai, khí phách là thứ quái quỷ gì - điên cuồng, hung hãn xông về phía Thạch Lặc và Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy vạn mã điên cuồng chồm đến, không khỏi luống cuống tay chân, kinh hãi hỏi:

- Thạch Lặc, bây giờ phải làm sao?

Ai ngờ Thạch Lặc không hề trả lời hắn mà ngược lại lảo đảo ngã xuống đất. Thạch Lặc đầu tiên đã thụ thương, sau đó lại trúng độc, công lực đã hao tổn bảy, tám phần. Vừa rồi lại xuất một đao phân chia giới tuyến với địch binh, nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật hắn đã đem toàn bộ công lực còn lại dồn vào đó. Cuối cùng kiệt lực, giờ phút này không chống chọi nổi nữa, ngã lăn ra đất.

Dương Nan Địch thấy Thạch Lặc ngã xuống, vui mừng khôn xiết:

- Thạch Lặc đã ngã xuống! Ai cắt được đầu hắn lập tức thăng mười cấp, thưởng một ngàn cân hoàng kim.

Chúng tướng sĩ mặc dù sợ Thạch Lặc, nhưng Thạch Lặc đích thị đã ngã xuống. Hơn nữa dưới hoàng kim tất có dũng phu, lập tức ùa lên tranh tiên, chạy theo sau ngựa, hô hào vọt đến phía trước.

Nói thì chậm, thực ra mọi việc diễn ra rất nhanh. Vạn mã phi nước kiệu, nhắm thẳng nhóm người Thạch Lặc, Vương Tuyệt Chi tung vó giẫm đạp!

Vương Tuyệt Chi cũng không để ý đến Thạch Lặc nữa, đem hết toàn lực tung chưởng, một con ngựa ba, bốn trăm cân bị chưởng phong đánh bay ngược lại, cuốn theo vài con nữa ở phía sau.

Vương Tuyệt Chi mắt nhìn thấy khe hở phía trước, nắm cổ tay A Hoàn, A Vi, song thủ vung lên ném hai nàng lên không rơi xuống lưng ngựa.

A Hoàn, A Vi đều là nữ nhân người Hồ, đương nhiên thành thục kỹ thuật cưỡi ngựa, vừa ngồi xuống lưng ngựa lập tức bắt lấy dây cương, hai chân vận lực khống chế chiến mã.

Vương Tuyệt Chi cứu được nhị nữ, vội thi triển Dịch Bộ Dịch Xu nhảy vọt về sau bảy bước, nắm lấy tay A Xuân. Lúc trước hắn xuất chưởng đánh cuồng mã cứu nhị nữ, mặt vẫn hướng về phía trước, lúc này không hề quay người lại mà vẫn có thể nắm được chính xác cổ tay A Xuân.

Hắn vận lực kéo nàng, ai ngờ thân thể A Xuân đột nhiên nặng tựa ngàn cân như có một lực đạo kéo nàng xuống đất.

Vương Tuyệt Chi quay người nhìn đã thấy A Xuân bị vướng chân, nằm dưới vó ngựa, miệng há to kêu lớn, tình thế hết sức thảm thiết. Song giờ phút này trời đất như rung chuyển bởi muôn ngàn thanh âm hỗn loạn, làm sao có thể nghe được thanh âm nàng muốn nói?

Vương Tuyệt Chi chỉ nhận biết được bàn tay hẫng nhẹ đi, đã thấy trong tay chỉ còn lại một cánh tay của A Xuân. Đây chính là cánh tay bị hai loại lực đạo lôi kéo dẫn đến gãy lìa.

Hắn phát lực vỗ ra một chưởng, chấn lui cuồng mã ra sau vài thước, ôm lấy A Xuân. Chỉ thấy hai mắt nàng trợn ngược, toàn thân mềm nhũn, máu tươi phun trào, còn có thể cứu ư?

Vương Tuyệt Chi đau đớn muốn khóc rống lên, bất quá hốc mắt làm gì có nước mắt mà chảy ra? Chỉ nghe thấy được ba tiếng kêu thảm thiết vang lên mà thôi.

Đột nhiên một giọng nói truyền đến:

- Vương Tuyệt Chi, tới bước này rồi ngươi còn không mau chạy trốn, còn hoang tưởng muốn cứu người? Ngươi cho dù ngông cuồng nhưng cũng đừng quá ngu ngốc mới đúng!

Giờ phút này còn ai có đủ sức để nói chuyện với hắn?

Người đó là ai?

Vương Tuyệt Chi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh đao như cầu vồng rực rỡ, đao phong tung hoành khắp nơi. Xương, máu, thịt ngựa tung bay tán loạn.

Thần đao!

Thạch Lặc một tay cầm đao, vác Thạch Hổ trên vai, uy phong lẫm liệt bước lại gần Vương Tuyệt Chi, thần thái so với lúc trước thì khác nhau một trời một vực.

Vương Tuyệt Chi vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi đã khôi phục được công lực?

Hắn biết rõ độc tính của Lang Kiền mộc, cho dù có bản lĩnh thông thiên triệt địa cũng không cách nào khôi phục công lực. Ngay cả Vương Tuyệt Chi tu luyện nội công huyền môn chính tông từ nhỏ cũng vô pháp khả thi. Huống hồ võ công Thạch Lặc tuy mạnh mẽ nhưng tập võ quá trễ, sở trường chính là võ công bá đạo của Hồ nhân. Nếu so về nội công thì tuyệt không tinh thuần bằng Vương Tuyệt Chi.

Nhưng Thạch Lặc vẫn là Thạch Lặc, con người này thực sự chứa đựng những thứ không ai hiểu nổi. Bất luận là việc gì đối với hắn cũng không thể không có khả năng!

Thạch Lặc đáp:

- Một đao vừa rồi ta đã gom góp toàn bộ công lực còn lại. Bây đừng nói là xuất đao, cho dù chỉ nhúc nhích đầu ngón tay cũng đã là chuyện vạn nan.

Hắn nhếch mép cười chua chát nói tiếp:

- Giờ đây ta chỉ còn có thể chờ chết mà thôi.

Vương Tuyệt Chi nghe vậy cười lớn:

- Ta cũng vậy. Ta không thể báo thù cho cha, nhưng rốt cuộc lại đồng quy vu tận với ngươi ở đây, xem ra cũng là thiên ý.

Hai người đánh lui được làn sóng cuồng mã đầu tiên, bây giờ làn sóng thứ hai - người ngựa lại kéo đến.

Vương Tuyệt Chi nhắm mắt chờ chết, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Thù cha, nợ nước, dân chúng khổ ải điêu linh…trong nháy mắt đã không còn tồn tại trong đầu hắn.

Vó ngựa gõ xuống mặt đất như sấm động, một làn gió vụt qua thân thể hắn, Vương Tuyệt Chi mở mắt, chỉ thấy một chiến mã vụt qua, chân trước chân sau tung lên như lăng không hư độ.

Chiến mã mình trắng như tuyết chỉ có đôi tai màu vàng, thân cao gối mỏng, ánh mắt giống hệt mắt người, miệng phun ra ra khí đỏ như máu, đích thị là thiên lý khoái mã.

Trên lưng ngựa có một người. Người này không cần dây cương, cũng không cần nơi đặt chân mượn lực, người ngựa còn lơ lửng giữa không trung đã huy động Thanh Long Yển Nguyệt Đao như tinh quang, chém sạch chân trước của đám ngựa xung quanh Vương Tuyệt Chi và Thạch Lặc.

Chiến kỹ như vậy trong thiên hạ chỉ có một người có thể làm được.

“Mã Bối Vô Địch” (1) Quỷ Trì An!

Ngựa bị mất chân trước, lập tức chúi đầu xuống đất, gãy cổ mà chết, binh sĩ chạy sau cũng vì thế mà khốn đốn. Nếu không bị người ngựa phía sau dày xéo thì cũng bị cảnh hỗn loạn làm cho lăn lộn dưới đất, huyết nhục tung bay.

Vương Tuyệt Chi lần trước chứng kiến Quỷ Trì An và Trương Tân giao thủ, cho rằng Trương Tân chưa dốc hết toàn lực, không khỏi xem thường Quỷ Trì An chỉ có hư danh, Hôm nay nhìn thấy Quỷ Trì An trên lưng ngựa uy phong lẫm liệt, linh hoạt còn hơn ở dưới đất, một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao vun vút như mãnh thú tung hoành, không khỏi sinh lòng thán phục đối với Quỷ Trì An, đột nhiên hắn lại nghĩ đến:

- Thiên Thủy lâm vào nạn đói, ngay cả Mê Tiểu Kiếm cũng phải chặt tay làm thức ăn. Sao lại còn một con ngựa béo tốt như khoái mã của Quỷ Trì An?

Vương Tuyệt Chi có điều không biết, con ngựa này tên là Thoát Thỏ (ma tốc độ), là chiến mã được Quỷ Trì An sủng ái nhất. Một người một ngựa đã trải qua vô số trận chiến, tâm linh tương thông với nhau, cực kỳ hiểu ý. Khi dân chúng trong thành Thiên Thủy cạn lương, Quỷ Trì An tự biết không hay bèn đem Thoát Thỏ ra ngoài thành phóng thích. Xung quanh Thiên Thủy vốn là thảo nguyên mênh mông, Thoát Thỏ có thể tùy ý tìm nơi gặm cỏ, nên trở nên mập mạp như bây giờ. Không ít binh sĩ tặc nhân nhìn thấy Thoát Thỏ đều muốn cướp đoạt, song thần mã thân kinh bách chiến, tốc độ cực nhanh, mã cước lợi hại. Mấy ngày nay đã đá chết không ít địch nhân.

Thiên Thủy được giải vây, Quỷ Trì An lập tức ra khỏi thành tìm ngựa. Chỉ cần vài tiếng huýt sáo, Thoát Thỏ đã nghe thấy thanh âm chủ nhân, quay về lại với hắn.

Quỷ Trì An ngồi trên ái mã, Thanh Long Yển Nguyệt đao tung hoành như long phi phụng vũ, huyết nhục được một phen tung bay rợp trời. Song không hề làm Thạch Lặc và Vương Tuyệt Chi bị thương chút nào.

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

- Người này mặc dù lợi hại, nhưng làm sao có thể chống đỡ được đại quân Lý Hùng tấn công? Chỉ e một lát nữa cũng sẽ cùng chết với ta.

Hắn đang muốn mở miệng nói Quỷ Trì An không cần cứu nữa, mau chạy đi. Nhưng thanh âm còn chưa ra khỏi yết hầu đã thấy Quỷ Trì An một đao đâm thẳng vào nách hắn.

Khí lực Vương Tuyệt Chi đã hoàn toàn tan biến, đừng nói là thi triển Dịch Bộ Dịch Xu, cho dù là di chuyển nửa bước cũng không xong. Chỉ dành giương mắt nhìn mũi đao xuyên qua nách, song lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào, thân hình lăng không bay lên.

Thì ra một đao này không phải là “đâm” mà là “nâng”, mũi đao xuyên qua phần nách dưới của hắn, hất tung Vương Tuyệt Chi như một con chim bay lên không trung, rơi xuống lưng một con ngựa.

Vương Tuyệt Chi ngồi trên lưng ngựa lập tức quan sát được toàn cảnh xung quanh, nhất thời vừa mừng vừa sợ. Chỉ thấy đại đội nhân mã Khương nhân tay đao tay thuẫn, gặp người là chém. Mặc dù bọn họ gầy gò như xương khô nhưng rất dũng mãnh, không hề sợ chết, tung hoành giữa vòng vây Để binh, mở ra huyết lộ.

Vương Tuyệt Chi chứng kiến sự mạnh mẽ đến mức hung hãn của Khương nhân mới hiểu được vì sao Thiên Thủy bị vây lâu như vậy vẫn không thất thủ. Thì ra Khương Nhân đảng một khi xuất trận thì lại liều mạng đến như vậy!

Hắn nhìn thấy được sinh lộ mà Khương nhân tạo ra, không chần chừ lập tức giục ngựa đến chỗ đại đội Khương nhân. Về phần A Hoàn, A Vi hai người thì kỹ thuật cưỡi ngựa của hai nàng còn cao hơn hắn, đã sớm đi trước dẫn đường.

Quỷ Trì An đang định “đâm” tiếp một đao vào nách Thạch Lặc thì một đạo kình phong cuốn tới, bức lui đại đao, đoạn một người lên tiếng:

- Chuyện của đại tướng quân không dám phiền đến Quỷ Trì tộc trưởng.

Nhìn lại đã thấy khăn xếp quạt lông, ngồi trên Vũ Hầu xa, vẻ mặt ung dung tự tại, phảng phất như cho dù trời có sập xuống thì y vẫn có đối sách. Người này chính là Trương Tân.

Trương Tân đi cùng đại quân Khương nhân, chém giết mà vào được đến đây. Khi thấy Thạch Lặc lập tức thi triển khinh công, tiến đến cứu chủ.

Trương Tân đứng dậy, rời xe, cung kính nói:

- Trương Tân tham kiến đại tướng quân.

Đao pháp Quỷ Trì An tuy uy mãnh nhưng đánh lâu cũng đã mệt, cuối cùng để cho vài tên Để binh vượt qua được đao võng đến phía sau Thạch Lặc, vung đao chém xuống.

Thạch Lặc, Trương Tân không hề động tay động chân nhưng Để binh lại tự động ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, trên người không hề có một vết thương.

Trương Tân tiếp lấy Thạch Hổ trên tay Thạch Lặc, nói:

- Đại tướng quân, thỉnh mời lên xe.

Trương Tân bình thường vừa tự tin, vừa kiêu ngạo nhưng đối với Thạch Lặc lại cung kính vô cùng, trung tâm như người hầu đối với chủ nhân.

Thạch Lặc y lời ngồi lên Vũ Hầu xa, sắc mặt vẫn bình thản như không, ngay một câu cảm tạ cũng không thốt ra.

Trương Tân lại nói:

- Đại tướng quân, Trương Tân đi trước mở đường, thỉnh mời tướng quân theo sau. – Dứt lời thân hình như gió lướt đi, vũ phiến tung hoành, chúng nhân đều bị dạt sang một bên.

Thạch Lặc ấn tay, Vũ Hầu xa chuyển động như bay bám sát sau lưng Trương Tân.

Ba mươi tên tinh binh Để binh xông lên, chia ra tấn công hai người Trương, Thạch. Binh khí từ tứ phương tám hướng đồng loạt bổ về hai người, không cho Trương Tân rảnh rỗi tiếp cứu Thạch Lặc.

“Choeng, choeng..” âm thanh kim thiết va chạm vang lên chát chúa. Tả, hữu, trước, sau Vũ Hầu xa đều xuất hiện đồng thuẫn ngăn cản binh khí đối phương, đoản tiễn từ xe bắn ra như mưa. Để binh trúng tên đều không kịp kêu lên một tiếng đã lăn ra chết tốt, Hiển nhiên đầu tên đã được tẩm độc cực mạnh.

Vũ Hầu xa vừa đánh vừa chạy, thoáng chốc đã cắt đứt được bộ binh Lý Hùng phía sau.

Vũ Hầu xa mặc dù thần kỳ vô song, nhưng làm sao có thể biết trước được hành động của địch nhân mà đối phó? Thật ra đó là nhờ Thạch Lặc ngồi trong xe thị vào võ công cái thế của mình phán đoán tình huống. Khi đó mới có thể quyết đoán xuất đồng bản, phóng độc tiễn, xoay tròn, khi đánh khi chạy như một cao thủ võ lâm.

Lúc này Vương Tuyệt Chi cũng đã hòa cùng Khương nhân phá vòng vây, trên đường trở về Thiên Thủy.

Chú thích:

(1): vô địch trên lưng ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.