Một tháng sau, xuân đến đông đi, cây hoa Lưu Tô ở Chiếu Nguyệt lâu rủ bỏ lớp tuyết băng giá để đâm chồi nảy lộc.
Vụ Nguyệt xách một thùng nước, cầm theo gáo, hai tay áo buộc lại gọn gàng, tưới nước cho cây Lưu Tô, từ khi nàng chuyển đến Chiếu Nguyệt lâu liền tự mình chăm sóc cây Lưu Tô này, mỗi ngày đều phải đích thân đến xem mới có thể yên tâm.
Ngày ngày nhìn Lưu Tô ra mầm mới, Vụ Nguyệt cũng thấy vui mừng, tưới nước xong nàng chuẩn bị xách thùng vào.
Vừa xoay người đột nhiên không phòng bị nhìn thấy Nguyên Võ đế mỉm cười đứng nhìn từ xa, bên cạnh ông là Tiêu Diễn.
Vụ Nguyệt ngẩn ra, Phụ hoàng cùng Hoàng huynh sao lại tới đây, nàng vội vàng thỉnh an, "Bái kiến Phụ hoàng, hoàng huynh."
Vụ Nguyệt đứng thẳng dậy, nàng hơi lo sợ nhìn về phía Tiêu Diễn. Tiêu Diễn cười trấn an, "Phụ hoàng thấy muội dọn đến Chiếu Nguyệt lâu đã nhiều ngày, nên đến nhìn xem ở có thoải mái không."
Trái tim thấp thỏm của Vụ Nguyệt để xuống, hướng về phía Nguyên Võ đế nói: "Phiền Phụ hoàng nhớ đến, Vụ Nguyệt ở đây rất tốt ạ."
"Tốt là được rồi." Nguyên Võ đế đi qua Vụ Nguyệt đến trước cây Lưu Tô, ông ngửa đầu nhìn tán cây, ánh mắt nhìn xa xăm như đang nhớ lại điều gì.
Hiện giờ phụ hoàng so với hồi ở bãi săn đã hoà ái với nàng hơn rất nhiều, Vụ Nguyệt đánh bạo hỏi: "Phụ hoàng nhớ mẫu phi ạ?"
Nguyên Võ đế nhìn qua Vụ Nguyệt nhưng không lập tức trả lời, thần sắc Tiêu Diễn thay đổi, lo lắng Vụ Nguyệt sẽ làm Phụ hoàng tức giận, đang định mở miệng giải vây thì nghe Nguyên Võ đế ấm áp cười: "Vừa nãy thấy ngươi tưới nước cho cây Lưu Tô, Phụ hoàng cảm giác như thấy mẫu phi ngươi năm xưa."
Bắt gặp ánh mắt hoang mang của Vụ Nguyệt, Nguyên Võ đế giải thích tiếp: "Năm đó mẫu phi ngươi cũng như thế này, hàng ngày đều tự xách nước tưới cây cho Lưu Tô."
Nguyên Võ đế nói làm Vụ Nguyệt cũng thấy nhớ mẫu phi, nàng nhìn vẻ mặt Nguyên Võ đế giống như thương tiếc, phụ hoàng hẳn là thật lòng thích mẫu phi nhỉ. Nàng biết mẫu phi có nỗi khổ riêng chỉ là gút mắc quá sâu đến nàng cũng không hiểu.
Biết Nguyên Võ đế đến Chiếu Nguyệt lâu, Lan ma ma liền vội vàng dâng trà lên, thấy Vụ Nguyệt vẫn bình an vô sự, bà hơi thả lỏng tâm tình, hành lễ: "Mời Hoàng thượng, Điện hạ dùng trà."
Nguyên Võ đế xua tay, "Không cần, trẫm chỉ đi ngang qua xem công chúa thôi."
Nguyên Võ đế lại nói thêm hai câu với Vụ Nguyệt rồi mới cùng Tiêu Diễn rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu.
Lan ma ma tiễn người đi xong liền vội buông khay trà xuống, đến bên cạnh Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt nhìn dáng vẻ khẩn trương của bà, cười an ủi, "Ma ma đừng lo, Phụ hoàng chỉ đến xem con thôi."
Lan ma ma sao có thể không lo lắng, mỗi lần công chúa gặp Hoàng thượng bà đều phải đề phòng, "Hoàng thượng có nói gì không?"
"Cũng không nói gì nhiều." Vụ Nguyệt xoat người nhìn cây Lưu Tô, "Chắc là Phụ hoàng nhìn thấy cây Lưu Tô này mà nhớ tới mẫu phi, còn nói con giống mẫu phi."
"Hoàng thượng nói người giống nương nương?" thần sắc Lan ma ma phức tạp nhìn Vụ Nguyệt.
Phản ứng của bà làm Vụ Nguyệt thấy kì quái, chỉ là chưa để nàng nghĩ thêm, Lan ma ma liền cười nói, "Đây là chuyện tốt, chứng minh rằng Hoàng thượng vẫn nhớ kỹ nương nương."
Vụ Nguyệt gật đầu, nàng cũng cảm thấy như vậy.
***
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tiêu Diễn đi theo Nguyên Võ đế đến Ngự thư phòng, Nguyên Võ đế đi đến ngự án ngồi xuống, đưa tay cầm lấy tấu chương lật xem.
Cao Toàn Chiếu từ ngoài đi vào báo, "Hoàng thượng, Tam điện hạ đã trở lại, đang đợi cầu kiến bên ngoài ạ."
Nguyên Võ đế ngước mắt, "Truyền!"
Tam hoàng tử Tiêu Phái đi vào điện, "Nhi thần khấu kiến Phụ hoàng."
Xong quay sang Tiêu Diễn, "Hoàng huynh!"
Tiêu Diễn gật đầu: "Lần này Tam đệ đi tìm Huyền Thanh Tử nên rời kinh đã lâu, lần này trở về chắc hắn đã tìm được."
Tiêu Phái cười khổ lắc đầu, nói với Nguyên Võ đế: "Bẩm Phụ hoàng, nhi thần tìm được Huyền Thanh Tử ở núi Thương Giác, chỉ là, không mời được người về."
Nguyên Võ đế rời mắt khỏi tấu chương, "Trẫm triệu hắn vào cung, lại có Hoàng tử đến mời về, Huyền Thanh Tử vì cái gì dám không tới!"
"Huyền Thanh Tử tính tình cổ quái, vừa đe doạ vừa dụ dỗ đều vô dụng, nhi thần ý định cưỡng chế bắt hắn về, hắn liền tuyệt thực để phản đối, nhi thần bất đắc dĩ, chỉ có thể về trước bẩm báo."
Ánh mắt Nguyên Võ đế sắc bén, "Cho nên ngươi nói với trẫm, ngươi bó tay không có cách nào?"
Tiêu Phái rùng mình, "Nhi thần nhất định dẫn Huyền Thanh Tử nhanh chóng trở về phục mệnh!"
Âm thanh Nguyên Võ trầm thấp, "Lui xuống đi!"
Trong mắt Nguyên Võ đế rõ ràng bất mãn với Tiêu Phái, ông vốn cũng không coi trọng đứa con trai này, chỉ vì mẹ đẻ hắn là tỳ nữ thân phận thấp hèn, mà Tiêu Phái cũng giống mẫu thân hắn, tính tình mềm yếu, không có nửa phần hăng hái của hoàng tử mà lại vô dụng, trầm mê chốn phong nhã,
Tiêu Phái cùng Tiêu Diễn rời khỏi Ngự Thư phòng, hắn nhíu mày nhìn về phía Tiêu Diễn: "Hoàng huynh có biện pháp gì không, hoàng huynh cũng biết, bảo ta làm mấy chuyện không thể lôi ra ánh sáng thì còn được, chuyện khác thật sự không có cách nào."
Tiêu Diễn vỗ vai trấn an hắn, "Thôi, cô giúp ngươi đi mời Huyền Thanh Tử kia."
Tiêu Phái nghe vậy liền vui vẻ, ánh mắt như trút được gánh nặng, "Vậy, cảm tạ Hoàng huynh trước."
Tiêu Diễn cười, "Huynh đệ một nhà, cần gì nói cảm ơn."
Tiêu Phái gật đầu, "Vậy thần đệ đi trước."
Tiêu Diễn nhìn Tiêu Phái đi rồi quay sang thái giám bên cạnh nói, "Gọi Tạ Vụ Hành đến, cô muốn gặp hắn."
"Dạ, nô tài đi ngay." Thái giám nhận mệnh lui xuống.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tạ Vụ Hành nhanh chóng đến Đông cung, Tiêu Diễn nói lại mọi chuyện cho hắn, "Huyền Thanh Tử kia xác thực khó đối phó, Tam hoàng tử đến gặp còn như chạm phải vách tường. Phụ hoàng muốn thỉnh hắn vào cung luyện đan, tuyệt đối không được để hắn bị thương, cho nên nếu ngươi mời được hắn về thì cũng sẽ coi như lập công."
Tiêu Diễn ngước mắt nhìn về phía thiếu niên, "Ngươi có chắc chắn không?"
Tạ Vụ Hành nói, "Vi thần không dám phụ sự phó thác của Điện hạ!"
Tiêu Diễn gật đầu cười, "Vậy thì tốt!"
Tạ Vụ Hành rời khỏi Đông cung, Trọng Cửu chờ ở một bên lập tức đuổi theo.
"Truyền lệnh xuống, dặn Ngô Dũng chuẩn bị nhân mã, ngày mai đi theo ta." Tạ Vụ Hành phân phó
"Vậy thuộc hạ..."
"Ngươi ở lại trong cung, để ý công chúa."
Trọng Cửu gật đầu, "Thuộc hạ đã hiểu."
Trọng Cửu đi theo Tạ Vụ Hành một đoạn thì phát hiện phương hướng này không phải về Tây Xưởng mà là đến Chiếu Nguyệt lâu.
Phản ứng của hắn chính là đại nhân muốn gặp công chúa.
"Đại nhân có cần thuộc hạ đi thông truyền không ạ?" Trọng Cửu nhìn biển Chiếu Nguyệt lâu phía trước, chần chừ mở miệng.
Sắc mặt Tạ Vụ Hành nhạt nhẽo làm người ta không nhìn ra cảm xúc, Trọng Cửu không xác định được đại nhân tột cùng là muốn làm gì. Mãi đến khi Tạ Vụ Hành khẽ hất cằm, hắn mới hiểu ý tiến lên phía trước.
Đi núi Thương Giác cũng không cần quá nhiều thời gian, nhưng chỉ cần nghĩ đến một khoảng thời gian hắn không nhìn thấy công chúa liền không chịu được.
Rất khó chịu, nên để nàng nhìn thấy hắn, nói chuyện cùng hắn, nàng tức giận cũng được.
Tạ Vụ Hành thong thả sờ xương ngón tay, nhìn thấy Lan ma ma ra thì khoé miệng liền trùng xuống.
Vẫn không muốn gặp hắn sao.
Lông mi hắn rũ xuống che đi ánh mắt, bàn tay hơi dùng sức nắm chặt, tiếng khớp xương khẽ vang lên.
Hắn buông tay, ngẩng đầu nhìn, Lan ma ma đúng lúc đi tới nơi, hắn cong môi cười: "Ma ma."
"Ai~" Lan ma ma hơi gật đầu, "Công chúa không ở đây."
Hoá ra là không ở đây chứ không phải không muốn thấy hắn.
Một chút mong đợi làm hắn như sống lại.
Ngay sau đó Lan ma ma nhăn mày nói, "Công chúa cùng Hạ Lan công chúa xuất cung rồi, ta chẳng yên tâm chút nào."
"Xuất cung?" Tạ Vụ Hành nhíu mày, ngữ khí trầm thấp.
Tiểu cống chúa cũng từng xuất cung, bên ngoài đối với nàng hoàn toàn xa lạ, nàng nhất định sẽ sợ hãi, hơn nữa ngoài kia tốt xấu lẫn lộn. Càng nghĩ Tạ Vụ Hành khoé miệng Tạ Vụ Hành càng trầm xuống, "Đi chỗ nào?"
"Nói là đi Tụ Hiền các gì đó."
Lan ma ma cau mày lắc đầu, Hạ Lan công chúa này muốn gì liền làm đó thật sự khiến bà đau đầu, lúc đầu gọi công chúa rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu còn nói mấy câu tốt lành, chỉ là quay đi một lúc liền có người tới bảo đã xuất cung, còn được Hoàng thượng cho phép.
Lan ma ma thở ngắn than dài, nói với Tạ Vụ Hành, "Ta muốn hỏi người, có thể hỗ trợ đi nhìn công chúa một chút."
"Ta biết rồi." Tạ Vụ Hành lời ít ý nhiều, lập tức xoay người xuất cung.
*
Tụ Hiền các.
Chen chúc ở cầu thang lên tầng có một bóng thiếu nữ nho nhỏ đội mũ có rèm che đang bị một nữ tử áo đỏ khác kéo đi.
"Biểu tỷ, chậm một chút." Âm thanh nhỏ như muỗi kêu bị tiếng ồn ào trong các che lấp gần như không thể nghe thấy.
Đằng sau lớp rèm mũ, khuôn mặt nhỏ của Vụ Nguyệt trắng bệch, người xunh quanh đông đúc làm nàng hoảng sợ, hiển nhiên chưa từng gặp qua tình cảnh này.
Nàng cũng không biết thế nào lại mơ mơ hồ hồ theo biểu tỷ xuất cung, nàng hôm nay vốn định đi chứng kiến hai người thi đấu mà.
Ở sân bắn, Lâm Hữu Trì đã theo đúng yêu cầu của biểu tỷ mà bắn trúng hồng tâm, sau đó hắn hỏi biểu tỷ khi nào sẽ bắt đầu đọc sách, biểu tỷ liền nói hắn phải đưa các nàng xuất cung chơi trước đã, còn không biết cầu được lệnh bài của Phụ hoàng từ khi nào, khiến Lâm Hữu Trì không thể thoái thác.
Thật vất vả mới chen lên được tầng hai, Lâm Hữu Trì dẫn hai người đến một căn phòng nhỏ, rời khỏ đám đông chen chúc, Vụ Nguyệt mới có thể thở ra một hơi thật dài.
Nàng tháo mũ xuống, Vụ Nguyệt lặng lẽ nhìn xuyên qua tấm rèm châu nhìn ra bên ngoài, trong mắt toàn là mới lạ, quay người hỏi Lâm Hữu Trì, "Lâm đại nhân, đây là đâu?"
Nàng thấy trong các đều là nam tử mang dáng dấp văn nhân.
Lâm Hữu Trì giải thích: "Từ xưa đến nay Tụ Hiền các là nơi thí sinh vào kinh đi thi tề tựu."
"Vậy những người kia đều sĩ tử kì thi mùa xuân năm nay sao?"
"Nói cách khác Tân khoa trạng nguyên năm nay rất có thể đang ở trong đám người đó." Hạ Lan Loan khẽ huých tay Vụ Nguyệt, "Chính là nhân trung long phượng (1) đấy."
Vụ Nguyệt không hiểu ám chỉ của nàng, nàng nói, "Đúng vậy nhỉ."
Hạ Lan Loan hứng thú đánh giá các thiếu niên trẻ tuổi tài năng trong các, ánh mắt hưng phấn sáng quắc làm Lâm Hữu Trì hơi nhíu mày.
"Nếu xem xong rồi, hai vị cô nương liền theo ta trở về thôi."
"Gấp gì chứ." Hạ Lan Loan vất vả lắm mới có thể xuất cung, sao có thể về nhanh như vậy.
Nàng thấy bên dưới có một nhóm người vây quanh một chiếc bàn, tò mò hỏi: "Chỗ đó đang làm gì vậy?"
Lâm Hữu Trì đáp: "Cược thẻ hoa, người cảm thấy sĩ tử có khả năng đỗ đạt cao liền cược thẻ bằng cách viết tên hắn vào đó, nếu hắn trúng cử có thể có tiền."
Hạ Lan Loan nghe vậy liền hứng thú, lôi kéo Vụ Nguyệt đi qua.
"Từ từ." Vụ Nguyệt vội cầm mũ lên, đội cẩn thận rồi mới chạy theo. Nếu không nhiều ánh mắt xa lạ như vậy sẽ làm nàng lo lắng không biết làm sao.
Hạ Lan Loan kéo nàng đến trước bàn, chưởng quầy đưa cho hai người hai cái thẻ hoa, bảo các nàng viết tên xong liền ném vào giỏ tre là xong.
"Muội chọn ai?" Hạ Lan Loan ghé vào tai Vụ Nguyệt nhỏ giọng nói, "Không chừng lại chọn đúng lang quân như ý đấy."
Vụ Nguyệt bị nàng trêu chọc liền đỏ mặt, nhưng nàng cũng cảm thấy có lý, hai ngày nay cùng biểu tỷ đọc thoại bản trong đấy cũng có câu chuyện xưa tương tự như vậy.
Vì thế tiểu công chúa liền nghiêm túc xem danh sách tên các sĩ tử kì thi lần này.
Chỉ là nhiều tên như vậy, nàng không biết ai với ai nên nhất thời không chọn được, cuối cùng chọn bừa một cái tên dễ nghe nhất rồi ném thẻ hoa đi.
"Biểu tỷ, ta xong rồi."
Ở bên cạnh Hạ Lan Loan cũng chọn lựa kỹ càng, "Muội chọn Lục Bức Ngiễn sao, vậy ta chọn Thẩm Nam Dung, đến lúc đó xem xem là ánh mắt của ai tốt hơn."
Lâm Hữu Trì đột nhiên mở miệng, "Người Hạ Lan cô nương chọn có vẻ sẽ không phải Trạng nguyên đâu?"
"Sao không thể là Trạng nguyên chứ?" Hạ Lan Loan chớp mắt, hứng thú nhìn lại hắn, "Không biết khoa cử của Lâm công tử của năm đó, ngài có được Trạng nguyên không?"
Nàng đương nhiên biết Lâm Hữu Trì ngày trước chỉ được Bảng nhãn.
Lâm Hữu Trì mặt không đổi sắc nói, "Lâm mỗ bất tài, không được Trạng Nguyên."
Vụ Nguyệt thấy hai người lại chuẩn bị đấu võ mồm, liền lôi kéo Hạ Lan Loan trở về nhã gian.
*
Gã sai vặt nhìn thấy một nam tử mặc trang phục áo xanh đi lên, chất liệu không thể nói quý giá bao nhiêu, gương mặt trắng trẻo tuyệt mỹ đứng giữa đám người hiển nhiên là hạc giữa bầy gà, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm làm người khác không dám khinh thường.
Gã ta vội tiến lên tươi cười chào đón, "Công tử cũng tới cược thẻ hoa sao, hay là tới dự khoa cử."
Tạ Vụ Hành không nhìn hắn, ánh mắt quét một vòng chuẩn xác dừng đằng sau tấm rèm châu, ở phía sau là một thân ảnh yêu kiều đang ngồi đó.
Gã sai vặt thấy hắn không nói gì đang định hỏi lại thì Trọng Cửu đã tiến lên một bước chỉ tay vào nhã gian đối diện phòng của Vụ Nguyệt, "Căn phòng kia."
Gã sai vặt nghe hiểu vội dẫn người qua.
Bên kia Vụ Nguyệt vẫn chưa biết chuyện gì, tiểu nhị bưng điểm tâm lên nàng liền cầm mỗi tay một tiếng đưa tới hoà giải, "Biểu tỷ, Lâm đại nhân ăn vài miếng đi, mau nếm thử xem có ngon không." Tiểu công chúa cười tươi.
"Đa tạ Ngũ cô nương." Lâm Hữu Trì gật đầu cảm tạ, cầm lấy miếng bánh cắn một cái.
Hạ Lan Loan thấy hắn không nói nữa cũng thôi, nhận lấy điểm tâm ăn theo.
Tiểu công chúa xinh đẹp có đôi má lúm đồng tiền, rộng lượng chia đồ ăn cho người khác. Tất cả những điều này đều từng là của hắn, nhưng hiện tại, hắn đã dễ dàng bị thay thế rồi sao, hắn nghĩ tiểu công chúa có thể cho tất cả mọi người chứ không chỉ có mình hắn.
Khoé môi Tạ Vụ Hành cười tự giễu, ánh mắt tưởng chừng bình tĩnh lộ ra tia âm trầm.
Lâm Hữu Trì không dám dẫn các nàng xuất cung lâu, ngồi thêm một lát liền đưa người trở về.
Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan tách nhau ra, trên đường trở về Chiếu Nguyệt lâu, hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà phủ lên cảnh vật, trời cũng sắp tối.
Nàng đi nhanh hơn.
"Meo~~Meo~~"
Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu mơ hồ làm Vụ Nguyệt nhớ lại con mèo trắng trước đây, chẳng lẽ nó còn sống?
Nàng theo tiếng kêu quay đầu lại, trên đầu trời đã tối dần, tầm mắt mê mang cũng nhìn không rõ nữa.
Nàng thấy trong bụi có hình như có bóng trắng, loáng một cái liền nhảy đi mất, có lẽ thật sự là con mèo đó.
Vụ Nguyệt nghĩ ngợi, quyết định đuổi theo.
Nàng đuổi vòng qua vọng lâu ra đằng sau núi giả thì thấy có một cái hồ nhỏ, mèo trắng đang ghé vào bên hồ, đôi mắt nàng sáng lên, quả thật là con mèo đó.
Chưa kịp tiến lên nàng bất chợt thấy Tạ Vụ Hành ngồi xổm bên cạnh nó, sườn mặt ẩn trong nắng chiều, con ngươi thâm thuý không có ánh sáng trông càng đen hơn, ngón tay thon dài đang vuốt ve con mèo.
Không ngờ sẽ thấy Tạ Vụ Hành ở đây, nháy mắt tiểu công chúa liền sững sờ.
Tạ Vụ Hành cảm thấy nàng đã đến gần, khoé môi cong lên gọi, "Công chúa."
Vụ Nguyệt nhìn hắn xoa mèo, nhẹ nhàng cắn môi hỏi, "Sao ngươi lại ở đây?"
Còn có con mèo này nữa, sao giống như rất quen thuộc với Tạ Vụ Hành, ngoan ngoãn nằm một bên cho hắn vuốt ve.
"Lần trước sau khi nó chạy trốn, nô tài sợ công chúa không yên tâm liền đi tìm, không ngờ lại tìm được thật, sợ người khác phát hiện nên vẫn lén nuôi." Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng giải thích, hắn ngước mắt nhìn Vụ Nguyệt.
"Công chúa đến nhìn nó xem." Âm thanh trầm thấp khó lường.
Không biết có phải do trời càng ngày càng tối không, Vụ Nguyệt cảm thấy trên người nàng lành lạnh. Làm nàng muốn dựa vào Tạ Vụ Hành, bước chân không tự chủ tiến lên trước.
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm từng bước của nàng, mỗi một bước nàng tới gần làm hắn nhịn không được run rẩy, hắn giống như con thú đói lâu ngày đang nằm chờ con mồi, chỉ cần con mồi đến gần sẽ lập tức nhào ra, ánh mắt có ý cười hưng phấn quỷ dị.
Nhưng tiểu công chúa đột nhiên dừng lại, thần kinh hắn bị kích thích chợt nổi nóng, thâm tâm như đang kêu gào nàng bước tới, vì sao lại không cần hắn nữa.
"Ta đem đến cho công chúa xem." Tạ Vụ Hành nâng mèo trắng lên cánh tay, đứng lên đi về phía Vụ Nguyệt.
"Ta không cần xem." Vụ Nguyệt phồng má nghiêng đầu về một bên, đôi mắt lặng lẽ liếc nhìn con mèo trong tay hắn, nghĩ ngợi nói: "Nếu ngươi nuôi nó thì phải bảo vệ nó cho tốt, đừng nói chuyện không giữ lời."
Vụ Nguyệt nói như giáng một đòn cảnh cáo làm Tạ Vụ Hành tỉnh táo lại, con ngươi trầm thấp co lại, răng nanh, móng vuốt cùng những ý đồ xấu xa cũng chật vật thu liễm lại.
Vụ Nguyệt thấy hắn không lên tiếng liền quay đầy đi thẳng, bằng không nàng sợ sẽ không nhịn được tiến lên sờ mèo nhỏ mất.
Vậy mà lại không trúng kế của hắn.
Tạ Vụ Hành nhìn Vụ Nguyệt đã đi xa, sắc mặt âm trầm, mèo trắng trên tay hắn như cảm giác được nguy hiểm liền nhảy xuống chạy vào bụi cỏ trốn mất,
Hắn vừa làm gì vậy, từ Tụ Hiền các trở về, hắn giống như bị con quái vật xấu xí dưới đáy lòng xâm chiếm. Lý trí đều bị vứt ra một bên, chỉ còn khát khao muốn hành động. Hắn dụ dỗ tiểu công chúa đến đây là muốn làm gì, chỉ cần nàng tiến gần thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi hắn sẽ không do dự giữ nàng lại.
Tạ Vụ Hành nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh. Hắn đúng là đáng chết!
(1) nhân trung long phượng: rồng phượng giữa biển người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường