Ngự Hoàng

Chương 162: Sóng lớn cuộn trào



Biên soạn: Lik_sss.

*****

Hoằng Nghị và Hoài Viễn công khai khiêu chiến rồi. Vì người kia, bắt đầu một trận chiến ngầm.

Hoài Viễn sẽ không dâng Ngôn Vô Trạm cho bất kỳ ai, Hoằng Nghị cũng sẽ không để người y cưới vào nhà lại mặc cho người ngoài làm càn.

Bọn họ đều là người thông minh, trước khi nắm chắc chiến thắng sẽ không buộc Ngôn Vô Trạm tỏ rõ thái độ, bọn họ hiện tại phải làm chính là lôi kéo người kia thật sự về bên cạnh mình.

Mức độ đặc sắc của trận chiến này không thua bất cứ trận chiến nào, chỉ là số người tham dự quá ít mà thôi.

Thực lực hai người ngang nhau, trận chiến này cũng khá phí tinh lực.

Nhân lúc bọn họ quấn chân lẫn nhau, Ngôn Vô Trạm lại được nhàn rỗi.

Sau khi cùng Hoằng Nghị lăn qua lăn lại, nguyên khí của hắn tổn thương nặng, hắn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, huống hồ Ải An Đồng gần ngay trước mắt, hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, vì trận chiến này, Ngôn Vô Trạm gạt bỏ tạp niệm, ngoại trừ quan tâm động tĩnh của đế đô thì chính là nghỉ ngơi, những thứ khác, cái gì hắn cũng không muốn.

Bọn họ đối với hắn rất tốt, hắn cũng yên tâm thoải mái đón nhận.

Ngôn Vô Trạm sống quá yên tịnh, nhưng những người khác lại không như vậy...

Hoằng Nghị phải đề phòng không chỉ một mình Hoài Viễn, còn có Bắc Thần, còn có Lạc Cẩn.

Y không có khả năng ngăn cản bọn họ gặp mặt, nhưng Hoằng Nghị đã ngăn chặn khả năng Ngôn Vô Trạm cùng bọn họ xảy ra bất kỳ quan hệ bất chính gì, y giám sát rất chặt, mấy người kia một chút cơ hội cũng không có.

Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết, Bắc Thần và Lạc Cẩn cũng hiểu ý của hắn.

(*Tư Mã Chiêu: nhân vật thời tam quốc.)

Quan hệ của bọn họ vốn phức tạp, không ai có thể nắm chắc, lại thêm thân phận người kia, có việc, được ngày nào hay ngày đó, bọn họ đều giả vờ hồ đồ, Hoằng Nghị làm vậy, giống như lôi thứ mập mờ này ra ánh sáng, lớp vỏ bọc kia bị Hoằng Nghị đâm thủng rồi.

Không ai có tư cách độc chiếm hắn, dù trước đây từng xảy ra chuyện gì. Nếu vậy, hai người khác cũng không khách sáo nữa.

Quy mô trận chiến ngầm này trở nên to lớn, hơn nữa sau lần đánh lén ở lầu xanh, số lần ám sát của Phó Đông Lưu cũng dần tăng lên, hai chuyện hợp cùng nhau, thoáng cái liền náo nhiệt.

Đương sự lại thật sự không cảm thấy gì, nhưng đầu Mộ Bạch lại không ngừng đau, hắn cảm thấy còn tiếp tục nữa hắn sớm muộn cũng chết yểu.

Mấy tên này ai cũng đều không phải đèn cạn dầu, bên này chưa xong, bên kia đã tới, Mộ Bạch cố tình ngăn cản, lại thật sự là có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể nhìn cục diện trở nên hỗn loạn.Ngay lúc Mộ Bạch cho rằng mọi việc đều không còn cách nào khống chế, bọn họ đã đến Ải An Đồng.

Cụ thể là đến thế nào, Mộ Bạch không rõ ràng lắm, nói chung bọn họ đã đến rồi. Giữa nhiều lần ám sát và đấu tranh nội bộ, nguy hiểm không ngừng, đã đến rồi.

Không ngoài dự tính của Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu quả thật muốn quyết nhất thắng bại ở đây.

Ải An Đồng đã sớm bố trí xong, Ngôn Vô Trạm từ rất xa liền thấy trận địa binh sĩ sẵn sàng đón địch trên tường thành, cửa thành đã đóng chặt.

Hành trình đến đây tạm dừng, bọn họ đóng quân ở Thành Đại Dương, đối diện Ải An Đồng.

Phải bận tâm phía đế đô, quân đội của Phó Đông Lưu chỉ có thể điều động xa nhất tới Ải An Đồng, y không thể tiến xa hơn nữa, mà Thành Đại Dương đối diện này, vừa vặn trở thành quân doanh của Ngôn Vô Trạm.

Đây cũng là kế hoạch bọn họ đã sớm chuẩn bị trước đó.

Trước lúc bọn họ đến, Thành Đại Dương đã sớm phòng bị, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, có điều Phó Đông Lưu bên kia án binh bất động, cho nên đến giờ vẫn chưa bắt đầu bất kỳ trận chiến nào, bọn họ đều đang đợi thời cơ sau cùng.

Người đứng đầu các bên đến.

Đại quân tập trung ở đây, dọc đường sắp xếp đội ngũ mở đường, chờ lúc đám người Ngôn Vô Trạm an toàn đến nơi liền cùng bọn họ đi tới, chờ đến Thành Đại Dương, nhân số đội ngũ này cũng có chút hùng tráng, có thể nói là một đại quân oai phong hùng dũng.

Phó Đông Lưu sẽ thế nào, trong lòng Ngôn Vô Trạm đều rõ, hắn chỉ hỏi thăm đại khái một chút tình hình Ải An Đồng liền đi nghỉ ngơi.

Ngày này cũng tới rồi.

Đêm đầu tiên ở Thành Đại Dương, người kia đuổi hết mọi người, hắn tự giam mình trong phòng, một lần ngồi xuống này chính là một đêm.

Giây phút hắn nhìn thấy bầu trời mờ sáng, lúc mặt trời mọc hôm nay, mọi thứ sẽ đều khác rồi.

Đế đô của hắn, ngôi vị hoàng đế của hắn, sớm muộn vẫn phải trở về trong tay hắn.

Lúc hắn rời phòng, mấy người kia đang dùng bữa sáng, bầu không khí trên bàn cơm cùng bình thưòng không có gì khác biệt. Hắn ngồi xuống, có điều trong tích tắc cầm chén lên, người kia khẽ nở nụ cười.

Dùng cơm xong, bọn họ vốn phải bắt đầu thương lượng kế hoạch tác chiến, thế nhưng trước đó, người kia lại bảo Hoài Viễn đi chuẩn bị một vài thứ...

Mấy người không hiểu tại sao, tập trung tại hậu viện phủ trạch tạm thời, bọn họ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng không thể từ trong đó tìm đáp án có ích gì, trái lại người kia, hắn chỉ ngồi một bên chậm rãi uống trà, đối với ngờ vực của bọn họ làm như không thấy, cũng không có ý định trả lời.

Tiếng chó sủa xa xa truyền tới, nghe âm thanh này số lượng cũng không ít, Bắc Thần vừa định hỏi người kia muốn làm gì, Ngôn Vô Trạm đã đặt chén trà xuống, lúc này Hoài Viễn dựa theo căn dặn của người kia, dắt tới mấy con chó.Mấy con chó này, chủng loại khác nhau, nhưng hình thể không khác biệt lắm, có con liên tục sủa, cũng có con im lặng không lên tiếng, nhưng mắt chứa sát ý, nói chung mức độ hung tàn khá ngang nhau.

Ngôn Vô Trạm cần nhiều chó như vậy, nhất định không phải chuẩn bị giết ăn thịt.

Chó dắt tới rồi, tiết mục liền chính thức bắt đầu, Ngôn Vô Trạm cho người nọ một ánh mắt, người nọ rất nhanh ném thịt đã chuẩn bị trước đó xuống đất.

Thịt là chuẩn bị dựa theo số lượng chó, có điều y ném rất có ý tứ, thịt cũng không để chung một chỗ, mà rãi rác khắp nơi, nhìn kỹ sẽ phát hiện y ném theo vòng tròn.

Chuẩn bị xong xuôi, người kia liền gật đầu với người dắt chó.

Ở đây tổng cộng có mười con chó, chia làm hai đội, người dắt chó nhận lấy sợi xích buộc giữa năm con chó, buộc cùng một chỗ, sau đó năm con chó này được dẫn tới chỗ để thịt.

Ước chừng đi tới vị trí trung tâm, người nọ liền thả xích sắt trong tay, y vừa buông lỏng, mấy con chó kia lập tức chạy theo các hướng khác nhau, dây xích buộc vọn chúng lập tức kéo căng.

Do hình thể không khác biệt nhiều, nên cũng không con nào có thể chiến thắng đối phương, ngoại trừ bị vòng cổ siết chặt lấy, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Bọn nó muốn ăn thịt, lại không có cách nào dùng sức mạnh giành chiến thắng, đến cuối cùng, năm con chó này cắn xé lẫn nhau, cục diện trong nháy mắt tràn ngập máu tanh.

Dừng ở đây, Ngôn Vô Trạm cho dắt ra một đội khác.

So với đám chó sủa loạn ầm ĩ vừa rồi, mấy con chó này lại vô cùng yên lặng, bọn nó im lặng đi tới cùng vị trí, chuyện giống vậy lần nữa xảy ra.

Có điều bọn nó rất nhanh phát hiện lý do, khiến mọi người có chút bất ngờ chính là, bọn chúng không tiếp tục cắn xé, năm con chó này lại gom lại cùng nhau, do một con trong đó đi đầu, còn lại phối hợp theo, nó lấy được thịt trước mặt mình sau đó liền đổi sang cái khác, sau nhiều lần như vậy, mấy miếng thịt kia đều bị bọn chúng lấy được, sau đó chúng trở lại vị trí ban đầu, im lặng nhai nuốt.

Ngôn Vô Trạm muốn cho bọn họ nhìn thấy chính là những thứ này.

Hắn nhìn bọn họ cười, trong nháy mắt đó, dụng ý của hắn bọn họ đều hiểu rõ.

Ngôn Vô Trạm thật ra đã sớm biết mấy người này cuộn trào sóng ngầm, thế nhưng hắn vẫn không quan tâm, có điều đến thời điểm quan trọng này, đã không thể để bọn họ liều lĩnh càn quấy, bọn họ hiện giờ phải làm, chính là đoàn kết nhất trí, cùng chống địch.

Náo loạn cũng đã náo loạn rồi, tiếp theo phải làm việc chính.

Giống như mấy con chó này, nhóm phía trước chưa qua bất cứ huấn luyện gì, cho nên bọn chúng chỉ nghĩ đến chính mình. Đội sau đó là Ngôn Vô Trạm tuyển chọn kỹ lưỡng, những con chó này đã qua huấn luyện nghiêm khắc, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đôi khi khả năng phản ứng của chúng còn nhanh hơn người, vì vậy, chúng biết phối hợp.Đây mới là điểm mấu chốt.

Chúng biết tranh nhau, ai cũng không ăn được, không bằng phối hợp lẫn nhau.

"Có biết các ngươi lần đầu vì sao thua không?" Người kia cười nhạt, hắn tượng trưng vuốt ve vạt áo, động tác kia tự nhiên ưu nhã, người kia hơi khom người, từ từ đứng lên, hắn nhìn bọn họ, mắt chứa thâm ý, "Có muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó? Chờ báo thù xong, hãy nghĩ đến những chuyện khác, nếu không, đây chính là vết nhơ vĩnh viễn không thể xóa bỏ trong đời các ngươi."

Người kia nói xong liền đi.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ, người này lại nhìn rõ như vậy.

Hai ba câu, một màn xiếc là có thể vạch rõ vấn đề của bọn họ... điểm trí mạng nhất này.

Bọn họ lại một lần nữa cảm thán, người này tuyệt đối không giống như hắn biểu hiện ra, thật ra hắn mới thật sự là bí hiểm, khiến người khác vĩnh viễn không thể nhìn thấu.

Hắn đơn giản chỉ là ngụy trang mà thôi, mê hoặc lòng người, trong lúc vô tình bị dẫn vào bẫy rập của hắn.

Ngôn Vô Trạm, rất đáng sợ.

Bọn họ đã sớm biết, thế nhưng chất độc này, đề phòng không được, tránh cũng không thoát. Giống như đêm đó đánh lén, nếu đổi thành bất cứ ai đơn độc hành động, chính là sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.

Bọn họ không ăn ý, không biết phối hợp, lại không tin tưởng lẫn nhau, dù cùng nhau hành động, nhưng là làm theo ý mình, kết quả này, bọn họ phải thua không thể nghi ngờ.

Bọn họ đủ mạnh, nhưng ván cờ này, sức mạnh chỉ là hào nhoáng bên ngoài, bọn họ cần chính là một thứ có thể liên kết những hoa mỹ này lại cùng một chuỗi mà thôi.

Ngôn Vô Trạm có năng lực gom bọn họ lại cùng nhau, cũng có năng lực trấn an lòng người, mua chuộc lòng người, để bọn họ vì hắn sử dụng. Thật sự phát huy ra toàn bộ bản lĩnh của mình.

Ngôn Vô Trạm trăm mưu ngàn kế, nắm vững đại cục.

Hiện giờ, bọn họ đứng trên cùng một chiếc thuyền, dù trước đây có ân oán gì, hiện giờ đều phải buông bỏ, chờ sau khi sự việc kếy thúc, bọn họ tùy tiện chơi đùa, thế nhưng hiện giờ, không được có bất cứ một sai lầm nào, càng đừng nói đến nội chiến sai lầm.

Ngôn Vô Trạm khiến bọn họ hiểu ra, mấy người này cũng một lần nữa suy tính, có điều trước đó, Bắc Thần đột nhiên lại nghĩ tới, người kia chính là lấy chó để ví dụ bọn họ...

Hắn quả thực thiếu đánh, có điều...

Vuốt cằm, Bắc Thần sao lại cảm thấy, bộ dáng người kia ngay cả lúc châm chọc bọn họ cũng thú vị như vậy...

Vấn đề khó giải quyết nhất đã xử lý xong.

Mấy ngày sau, Phó Đông Lưu xuất hiện ở Ải An Đồng. Nhận được tin tức, dưới sự hầu hạ của Hoài Viễn, người kia khoát chiến giáp, lần đầu đi lên tường thành Thành Đại Dương.

Trận chiến cuối cùng bắt đầu rồi.

................

(Tiểu kịch trường)Lạc Cẩn: Hắn lấy mấy con chó này là có ý gì?

Bắc Thần: Hắn đang nói chúng ta là chó cắn chó.

Hoài Viễn: Chỉ có ngươi thông minh.

Hoằng Nghị: Ngu ngốc

Mộ Bạch bộc bạch: Chuyện ngu ngốc nhất trên thế giới chính là một tên ngốc thừa nhận hắn bị người khác nói là đồ ngốc.

Bắc Thần: Em gái các ngươi =o=

...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.