Ngự Hoàng

Chương 164: Mây bây sương phủ



Ngôn Vô Trạm không ngờ tới Lạc Cẩn sẽ cùng Bắc Thần phối hợp diễn ra tiết mục như vậy, dù không tổn thương được Phó Đông Lưu, nhưng đòn giảm uy phong này vẫn là không tệ.

Xem ra màn 'lấy chó chỉ người' kia của hắn vẫn rất có hiệu quả.

Khả năng lĩnh ngộ của mấy tên này cũng không tệ.

Nhìn thấu khen ngợi của người kia, Bắc Thần trở về liền quấn lấy hắn tranh công, đương nhiên là lúc không có người.

Đối đầu kẻ địch mạnh, bọn họ không còn thời gian nội chiến, vì vậy mấy người đều lùi một bước, mọi thứ lại trở về điểm khởi đầu, có điều bọn họ đều rất rõ ràng, từ sau khi Hoằng Nghị phá vỡ mọi thứ, dù là trở về, cũng không thể giống như trước đây.

Trong lòng mỗi người đều có dự định, đánh trận quan trọng, việc riêng cũng quan trọng như vậy.

Chỉ là sẽ không còn tình huống giương cung bạt kiếm, minh tranh ám đấu nữa.

Mộ Bạch cũng coi như là có thể bớt vài cọng tóc bạc rồi.

Từ giờ trở đi, mấy người bọn họ sẽ thay phiên đến thành trì kia, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, trận chiến này, không phải cứ can đảm hy sinh là có thể thành công, là đấu dũng, cũng là đấu trí, Phó Đông Lưu vô cùng gian xảo, y nhất định không phải là một đối thủ đơn giản, càng không hay là bên cạnh y còn có một Vân Dương cùng với rất nhiều kẻ bọn họ chưa biết, tương tự cao thủ đêm đó đánh lén Hoằng Nghị.

Địch mạnh, ta không yếu, dù Phó Đông Lưu thật sự yên yên ổn ổn thủ thành, bọn họ cũng phải trong thời gian ngắn nhất công phá, bất kể phương pháp.

Bắc Thần giúp người kia cởi khôi giáp, trọng lượng bộ ô kim giáp này cũng không nhẹ, y ước lượng hai lần, thầm nói người này cũng thật lợi hại, dùng tới âm mưu quỷ kế, e là Lạc Cẩn cũng không phải đối thủ của hắn, nói tới mua chuộc lòng người, Bắc Thần liền không thấy ai mà hắn không thể chế phục, lại nhìn chiến trường này. . . . . .

Ngôn Vô Trạm ngày hôm nay vẫn luôn ở trước nhất, dáng vẻ mạnh mẽ kia của hắn khắc sâu tận đáy lòng Bắc Thần, hắn là đang giết người, nhưng Bắc Thần lại càng nhìn thấy vẻ đẹp. . . . . . rất có mị lực, cũng rất quyết đoán, chỉ cần nhìn hắn liền sẽ nhiệt huyết sôi trào, sĩ khí bừng bừng.

Người này dù nhìn thế nào đều khiến người khác yêu thích.

"Nếu không nặng, thật muốn để ngươi cứ mặc nó." Bắc Thần tiếc hận giúp hắn đem khôi giáp đi, dáng vẻ hắn mặc khôi giáp, Bắc Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, uy nghiêm lại mười phần bá khí, nhưng cùng lúc, cũng cho người khác một cảm giác cấm dục, giống như tăng lữ không hỏi chuyện săc tình, là tướng lĩnh chỉ biết đánh giặc, khiến người ta không nhịn được muốn kéo bộ khôi giáp dày nặng này ra, tìm tòi hư thực, "Chờ có cơ hội, ta nhất định phải lột sạch ngươi, chỉ mặc thứ này làm một lần."Chỉ mới tưởng tượng, Bắc Thần đã cảm thấy tuyệt không thể tả rồi.

Động tác rửa mặt của người kia dừng lại, xuyên qua màn nước, hắn nhìn Bắc Thần một cái, y hẳn phải biết thứ kia nặng cỡ nào chứ, hơn nữa vô cùng lạnh lẽo, mặc nó làm, chỉ có thể thiêm phiền phức. . . . . .

Hơn nữa, lúc mặc ô kim giáp, y vuốt ve thế nào?

Nghĩ tới đây, người kia đột nhiên ngẩn ra, hắn liền vội vàng vốc nước che đi biểu tình trên mặt, mà lúc này Bắc Thần nhìn hắn rửa gần xong, liền đưa khăn vải tới.

Có điều y không đưa cho người kia, mà là giúp hắn lau mặt.

"Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ta vừa nãy, bắn có xa không?" Nói đến đây, Bắc Thần liền cả mặt cười dâm đãng, y đang hỏi mũi tên vừa nãy kia của y, nhưng vẻ mặt y lại mở rộng ra y khác.

Người kia nở nụ cười, không để ý ám chỉ trong đó của y, "Tạm được, Phó Đông Lưu và ngươi xấp xỉ."

"Nói bậy, hắn sao có sức mạnh như ta." Vẻ mặt Bắc Thần lại rất nhanh xấu xa cười cười, "Ta không phải rất lợi hại? Không chỉ sức lực lớn, còn bắn rất xa, rất xa. . . . . ."

Ngôn Vô Trạm lần này không lên tiếng, chỉ cười, Bắc Thần nhìn hắn như vậy, trực tiếp dán tới, trực tiếp nói thẳng, "Chi bằng chúng ta bây giờ thử xem, rốt cuộc là ai bắn xa hơn."

"Ngươi lợi hại." Bàn về không biết xấu hổ, Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn không phải đối thủ của y, hắn chịu thua, ngược lại từ trong tủ đồ lấy quần áo ra, có điều hắn chưa kịp mặc, đã bị Bắc Thần cướp đi, người cũng bị y đè lên tủ.

Vẻ mặt Bắc Thần thay đổi, "Thật không muốn để ngươi đi ra ngoài."

Cuộc chiến này mới bắt đầu đánh, Ngôn Vô Trạm còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, dù biết vậy, Bắc Thần vẫn muốn độc chiếm người này thêm một lúc, Hoằng Nghị trước đó giám sát quá chặt, bọn họ rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy xa không thể với. . . . . . Cảm giác này rất tồi tệ, Bắc Thần không muốn thử một lần nữa.

Người kia biết y đang nghĩ gì, cũng biết tâm tình Bắc Thần vào giờ phút này, nhưng ngoại trừ cười, hắn cái gì cũng không thể làm.

"Hôn ta." Có lúc, quá thông minh cũng không phải việc tốt, nếu hiện tại y điên rồi, ngu ngốc rồi, có phải là có thể bất chấp hậu quả, muốn làm gì cũng được rồi.

Nhưng không có, Bắc Thần không có quyền buông thả, y không cam lòng, nhưng chỉ có thể yêu cầu như vậy.

Lần này, Ngôn Vô Trạm không phản đối, hắn như ước nguyện của y, ở trên môi y khẽ điểm một cái, nhưng hắn chưa kịp rời đi, đã bị Bắc Thần hung hăng cạy mở miệng, hôn sâu xuống. . . . . .

Hắn nghe thấy Bắc Thần mắng một câu 'mẹ nó'.

Bắc Thần vừa bắt đầu đã biết thân phận của hắn, y cũng biết y và người này không thể có tương lai, vì vậy y nói, không nghĩ đến sau này, chỉ cần hiện tại.

Nhưng y phát hiện, hiện giờ, đối với y mà nói, dường như còn thiếu rất nhiều. . . . . . y muốn càng nhiều hơn.

Thân phận của Ngôn Vô Trạm đối với hắn mà nói coi như vô dụng, thế nhưng hiện giờ, nếu như hắn không phải hoàng thượng thì tốt biết bao. . . . . .Thân phận này, mang đến cho y rất nhiều trở ngại, còn có không thể.

Y muốn có được hắn, thậm chí không thể giống như trước kia, lấy ra tính cách sơn tặc của y, không có được liền đi cướp, y ngay cả tư cách để cướp cũng không có, bởi vì thứ y cướp được, cũng chưa chắc là của y.

Y cũng không phải không nghĩ tới loại bỏ đối lập, nhưng so với điều đó, trước phải có được trái tim người kia mới là quan trọng.

Có lúc, Bắc Thần rất muốn hỏi hắn, người trong lòng Ngôn Vô Trạm ngươi mong nhớ đến cùng là ai.

Bắc Thần không nhìn ra nặng nhẹ, y cảm thấy, hắn đối xử với bọn họ ngang nhau, tốt như nhau, dung túng như nhau, rộng rãi như nhau, nhưng hắn càng như vậy, càng khiến người ta không an. . . . . .

Bọn họ đối với hắn, đến cùng xem là gì?

Thật sự có 'khác nhau' không?

Chiến đấu mới bắt đầu, Bắc Thần lại không muốn nó kết thúc, cứ như vậy tiếp tục kéo dài, mãi đến tận lúc y có thể bỏ được người này.

Bằng không, hắn về cung rồi, y phải làm sao đối mặt với nỗi khổ tương tư.

Bắc Thần đời này chưa từng vấp ngã, nhưng lần này y nói không chắc, có thể lần này, là đủ để y đem hết thảy đều ném vào, bao gồm cả mạng trong đó.

Chỉ cần người này muốn, cái mạng, y cũng sẽ cho đi. . . . . .

Ải An Đồng.

"Lạc Cẩn lại là hậu duệ Cửu Minh tộc." Điểm này, Phó Đông Lưu thật sự không ngờ tới.

Chuyện ở Thanh Lưu Thành, y và Vân Dương đều biết, có điều lúc đó bọn họ chăm chú với Ngôn Vô Trạm, đối với người tiếp xúc với hắn, cho tới những thứ vô dụng, bọn họ đều không để ý.

Sơ sẩy này, lại để lọt manh mối quan trọng như vậy.

Cùng với lo sợ, Phó Đông Lưu cũng khá tự trách.

Vân Dương ngồi dưới đèn, khói thuốc lượn lờ, mặt hắn cũng không rõ ràng, lúc Phó Đông Lưu nói lời này, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, "Ngươi cẩn thận một chút."

Ngôn Vô Trạm bên kia không thể đều là những kẻ vô dụng, dù danh tiếng không tốt, nhưng đều là nhân vật đỉnh của đỉnh, bọn họ đã chịu thiệt một lần, sẽ không có lần sau.

Phó Đông Lưu gật đầu, y hiểu rõ, "Hôm nay may có ngươi."

"Không có ta, ngươi cũng sẽ như vậy." Phun ra hơi khói, giọng nói Vân Dương cũng nhàn nhạt như làn khói kia, giống như lúc nào cũng sẽ tung bay, "Đông Lưu, ngươi tốt nhất không nên quá ỷ lại vào ta. . . . ."

Công kích kia tuy rằng tới đột ngột, nhưng lấy thân thủ của Phó Đông Lưu, muốn né tránh cũng không phải là việc khó, y không nhúc nhích, bởi vì y biết Vân Dương nhất định sẽ giúp y.

"Ta không phải ỷ lại ngươi, là ta tin tưởng ngươi." Phó Đông Lưu cười, y làm rõ ý Vân Dương, y đi tới bên cạnh Vân Dương, đè xuống tẩu thuốc hắn giơ lên bên môi, "Vân Dương ngươi nhớ kỹ, không có ngươi, sẽ không có Phó Đông Lưu ta, một ngày ta không có cách nào ỷ lại vào ngươi, ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi không quan tâm."Vân Dương cũng có thể chết, thế nhưng hắn chết rồi, Phó Đông Lưu y tuyệt đối sẽ không sống một mình. 

Giang sơn, y cần, nếu không có Vân Dương, có được cũng vô dụng.

"Đừng nói lung tung." Vân Dương rút tẩu thuốc lại, lần nữa đưa vào trong miệng, hắn nhắm chặt mắt lại, có điều u ám trên đỉnh đầu rất nhanh tan đi, Phó Đông Lưu ngồi xuống cạnh hắn.

"Chuyện kia, nhìn dáng vẻ bọn họ còn chưa phát hiện." Phó Đông Lưu kề sát vào Vân Dương, nói nhỏ.

Vân Dương ngẩn ra, hắn biết Phó Đông Lưu chỉ cái gì, tai vách mạch rừng, bọn họ không nói rõ, hắn chỉ gật gật đầu, đáp lại Phó Đông Lưu .

Phó Đông Lưu một lần nữa ngồi xuống, nụ cười trên mặt tràn đầy tự tin, "Dù dưới tay hắn có vô số binh mã, dù hắn có người tài ba giúp đỡ, dù hắn là chân mệnh thiên tử, đến cuối cùng, hắn vẫn sẽ chết, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."

Hơi khói từ mũi miệng Vân Dương chậm rãi bay ra, hắn mở mắt ra, nhìn thấy vĩnh viễn sương mù không tan đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.