Ngự Hoàng

Chương 179: Lũ lụt cuồn cuộn



Mặt Ngôn Vô Trạm âm trầm hướng về bản đồ địa hình hoàn toàn mở ra, nội dung bên trên hắn đã sớm khắc trong trí óc, xung quang Đại Dương Thành, dù là hòn đá hắn cũng biết, hắn không ngờ tới Vạn Chi Kha lại ở trên đây làm trò. . . . . .

Cách Đại Dương không xa có một con sông, lượng nước chứa trong sông kia khá lớn, mặt sông rộng đến ngay cả cầu cũng không thể bắc qua, chỉ có thể dùng đò qua sông. Đại Dương Thành ở chỗ trũng, mỗi lần đến mùa hạ, việc chủ yếu chính là phòng lụt, nếu sông kia vỡ đê, cả Đại Dương Thành đều sẽ bị nhấn chìm.

Hiện giờ, vừa lúc là mùa hạ, đêm qua còn đổ một trận mưa lớn như vậy.

Nếu Ngôn Vô Trạm là Vạn Chi Kha, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, điều kiện thuận lợi ông trời ban cho.

Hắn và Lạc Cẩn đều đoán không ra Vạn Chi Kha đang chờ cái gì, bây giờ hắn biết rồi, bọn chúng chờ, chính là trận mưa to này.

Nghĩ vậy, huynh đệ họ Ngô có dụng ý khác, trận chiến của bọn họ và Hoằng Nghị, bề ngoài là đang công thành. Về thực chất lại là ở phá hoại đất đai xung quanh Đại Dương Thành.

Dùng sức mạnh của bọn họ làm cho bên dưới trống rỗng, một khi nước sông vỡ đê, đất đai sẽ lập tức lún xuống, cùng theo 'kênh dẫn nước' bọn họ để lại chảy về phía Đại Dương Thành. . . . . . Huynh đệ họ Ngô động tay động chân ngay trước mặt bọn họ.Cho nên khai chiến trước đó không có hành động là sợ bị bọn họ phát hiện dẫn tới đề phòng, chỉ có như vậy, Vạn Chi Kha mới có thể làm đến thần không biết quỷ không hay. . . . . .

Sự thật chứng minh, gã đã đúng.

Từ con sông đến Đại Dương, lấy tốc độ dòng nước tính toán, không tới nửa canh giờ, Đại Dương Thành sẽ bị nhấn chìm.

Ngôn Vô Trạm đã phái người đi xem, có điều đáp án cơ bản không quan trọng, mặc cho Vạn Chi Kha có ý định đánh vào đây hay không, Ngôn Vô Trạm đều phải nghĩ cách giải quyết mầm họa này.

Nhưng bằng sức mạnh của bọn họ, muốn cùng tự nhiên đối kháng, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Hay là nói, gần như không có khả năng.

Hiện tại đào kênh cách ly đã không còn kịp, đó là một công trình lớn, không mất một năm, nửa năm thì không xong. Một tháng đối với bọn họ mà nói đã là cực hạn, càng đừng nói là lâu như vậy. . . . .

Đầu óc Ngôn Vô Trạm xoay chuyển rất nhanh, nhưng biện pháp nghĩ ra lại từng cái bị hắn bác bỏ, mà lúc này, Mộ Bạch mặt tối sầm lại tiến tới.

Nhìn thấy vẻ mặt của y, người kia liền biết suy đoán của hắn chính xác.

Lạc Cẩn thấy vậy, quay đầu bước đi, Ngôn Vô Trạm không hỏi y đi đâu, mà tiếp tục nhìn bản đồ địa hình kia.

Nghiêm trọng rồi.

Lúc này Hoằng Nghị và Bắc Thần đang ở Đại Dương Thành hướng về phía con đê nghĩ biện pháp, bên cạnh hắn chỉ có một Hoài Viễn gặp nạn không có hốt hoảng, cũng không có bất an, yên lặng đứng ở phía sau hắn, chờ hắn sai khiến bất cứ lúc nào.

Vào giờ khắc lửa cháy đến chân mày này, Ngôn Vô Trạm lại cảm thấy vui mừng, mấy tên hắn gặp được, vào lúc nguy hiểm, cũng chỉ có bọn họ có thể gặp họa không loạn, trợ giúp cho hắn.

Không ai nói muốn đưa Ngôn Vô Trạm đi, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, Ngôn Vô Trạm không đi được.

Nếu bọn họ là Vạn Chi Kha, nhất định sẽ mai phục ở chỗ an toàn, chờ người kia tự chui đầu vào lưới.

Cùng với bỏ thành mà đi, không bằng nghĩ cách chiến thắng trận lũ này.

Theo thời gian trôi qua, mặt đất rung động ngày càng nhiều lần, cường độ cũng so với vừa rồi mãnh liệt hơn, người kia liếc mắt nhìn từng vòng tròn hiện lên trong chén trà, hiện giờ đã qua một chén trà, lũ lụt không lâu sẽ vọt tới Đại Dương Thành, đến lúc đó, đừng nói là tường thành, cả thành đều sẽ bị hồng thuỷ nuốt chửng.

Phải làm gì. . . . . .

Ngay lúc này, dưới chân đột nhiên rung động kịch liệt, xa xa truyền đến âm thanh kinh động, người kia vội vàng đỡ lấy bàn, trong đôi mắt trừng lớn mang theo vô cùng kinh ngạc, động tĩnh lớn như vậy không phải núi lỡ đất sụp, chính là nước lũ đến rồi. . . . . . . . . Đã vậy còn quá nhanh.

Mặt đất rung động không ngừng, người kia liếc mắt nhìn hướng vẫn đang nổ vang vang vọng, hắn xoay người liền chạy ra ngoài, Hoài Viễn không ngăn hắn lại, mà đi ở phía trước người kia, nhưng hai người vừa ra khỏi cửa lớn, đã bị Thủ Ô vội vàng chạy tới chặn lại."Thiếu gia của chúng thần đã nói, người sẽ không để cho hoàng thượng chết ở đây, hoàng thượng cứ an tâm ở đây chờ đi."

Thủ Ô nhảy xuống ngựa, vọt thẳng đến trước người kia hành lễ, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy trên gương mặt trẻ trung kia tràn đầy mồ hôi, có thể thấy đoạn đường này, Thủ Ô đi gấp đến mức nào.

Có điều vẻ mặt y lại khá ung dung, khóe miệng kia thậm chí còn mang theo một vệt cười như có như không.

"Thiếu gia của chúng thần còn nói, dù người dùng thân để chặn, cũng sẽ không để hoàng thượng có mảy may tổn thương." Lúc nói lời này, Thủ Ô chính là đang cười, chỉ là trên mặt mang một vệt bi tráng không dễ nhận ra. . . . . .

Dáng vẻ này, rất có mấy phần cảm giác oai phong lẫm liệt.

Ngôn Vô Trạm lặng lẽ nhìn Thủ Ô, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, Thủ Ô cúi đầu, giống như muốn che giấu vẻ mặt, không biết bờ môi bị sợi tóc che chắn lặng lẽ nhếch lên một cái. . . . . .

Câu trước là Hoằng Nghị bảo y truyền đạt, câu sau kia là Thủ Ô tự mình thêm vào, nói sao cũng là thiếu gia nhà mình, y không giúp Hoằng Nghị, còn ai giúp chứ. . . . . .

Thiếu gia nhà y tâm tình tốt, cuộc sống những người làm thuộc hạ này cũng có thể dễ chịu hơn một chút.

Bọn họ đều nhận ra, hoàng thượng đối với thiếu gia nhà mình ảnh hưởng lớn cỡ nào, lúc bọn họ khâm phục sự quyết đoán của thiếu gia nhà mình, liền cố hết sức giúp thiếu gia nhà mình chia lo giải nạn. . . . . .

Giống như hiện giờ. Dù là lòng dạ sắt đá cũng phải cảm động đi.

Thủ Ô ở trong lòng căng thẳng.

Có điều Ngôn Vô Trạm lại là đang nghĩ, câu trước kia phù hợp với tính cách Hoằng Nghị, câu sau kia, đánh chết y cũng sẽ không nói. . . . . .

Hắn so với Thủ Ô phải hiểu rõ Hoằng Nghị hơn rất nhiều.

Nhưng thời điểm này, hắn không có tâm tình đi tính toán những thứ này, một trận rung động dữ dội cắt ngang suy nghĩ của hắn, Ngôn Vô Trạm nhìn về phía tây một cái, hắn vẫn không yên lòng, phải đến nhìn.

"Hoàng thượng, bên kia nguy hiểm, thiếu gia không cho người qua." Ngôn Vô Trạm hơi động, Thủ Ô lập tức lại chặn đường của hắn.

"Không tới đó, thì đi đâu?" Nếu không giải quyết được vấn đề vỡ đê, toàn bộ Đại Dương Thành nguy hiểm như nhau, hắn ở đâu cũng giống nhau, còn không bằng đi xem thử, cũng yên tâm hơn.

Ngôn Vô Trạm mới đi hai bước, Thủ Ô nhanh chóng nháy mắt hai cái, y nói, "Không bằng đi ngủ là được rồi."

---------------

Phía tây Đại Dương Thành.

Bắc Thần đang dẫn một đám người dùng linh lực liều mạng đập xuống đất, đây không tính là đột ngột sườn dốc lên tới nơi đều là người, bọn họ đều đang làm chuyện giống vậy, mặt đất vì bị linh lực hội tụ cùng nhau đập không ngừng run rẩy, tiếng vang đinh tai nhức óc kia chính là từ đây vọng lại.

Trước mặt bọn họ đã có thêm cái hỗ to sâu mấy trượng, có điều như vậy còn thiếu rất xa, Bắc Thần đại khái liếc mắt nhìn, liền lại bắt đầu phóng linh lực ra.

Thời gian của bọn họ không nhiều lắm, Bắc Thần đã có thể nghe thấy tiếng dòng nước, may mà chỗ dòng nước đi qua đều là dốc thoải, sẽ không trực tiếp từ trên đỉnh đầu dội xuống, chấn động cũng không mạnh như vậy, nếu như tốc độ của bọn họ nhanh, có thể khiến nước này tách khỏi Đại Dương Thành. . . . . .

Hoằng Nghị liếc nhìn tấm lụa trên tay, vẽ bên trên chính là hướng chảy hoàn chỉnh của hệ thống thoát nước của Đại Dương Thành, Đại Dương Thành ở vào chỗ trũng, đề phòng nạn hồng thủy, hệ thống thoát nước ở đây so với thành thị bình thường càng hoàn thiện hơn một chút, chức năng cũng càng đầy đủ hơn một chút.

Có điều dân chúng Đại Dương Thành khá may mắn, những năm gần đây, nơi này lại chưa từng gặp nạn lụt, vì vậy hệ thống thoát nước này sau khi dựng lên cũng chưa từng dùng qua một lần, Hoằng Nghị cũng không rõ thứ quá lâu đời này còn có thể dùng hay không, nói chung ngựa chết chữa thành ngựa sống, lửa cháy đến nơi, bọn họ cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không đánh cược một lần.

Thấy Bắc Thần bên kia đào gần được rồi, Hoằng Nghị liền ra hiệu thuộc hạ có thể bắt đầu, nghe thấy tiếng nước sau lưng, Bắc Thần lập tức ra hiệu dừng lại, sau đó tất cả mọi người bằng tốc độ nhanh nhất rút về trong thành.

Đạp tường thành, Bắc Thần xoa loạn mồ hôi trên đầu một hồi, y nghiêng người nhìn dòng nước tuôn ra trong đập nước bọn họ đập ra, cho đến hiện giờ, mọi việc đều vẫn coi như thuận lợi, nhưng có thể thành công hay không, phải xem sau đó rồi.

"Đến rồi!"

Một tiếng hô vang này bị tiếng dòng nước nuốt trọn, trong đôi mắt tràn đầy tinh thần kia của Bắc Thần phản chiếu dòng nước mãnh liệt tuôn ra từ trong sương mù dày đặc, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sự hùng vĩ giờ phút này vẫn khiến máu của y sôi trào theo, ngay cả sức lực hít thở cũng lớn hơn bình thường rất nhiều. . . . . .

Từ góc độ này nhìn lại, dòng nước này so với Đại Dương Thành còn cao hơn, giống như từ phía chân trời lao xuống .

Cảnh tượng hoành tráng này khiến người ta không thể khống chế mà run rẩy.

Không khí mang tới ẩm ướt, không khí bị thế nước ảnh hưởng, gió từ bốn phương tám hướng thổi mạnh lung tung, sợi tóc giống như điên cuồng múa loạn, đập lên mặt lại mang theo một chút đau, Bắc Thần đè lấy tóc bị gió thổi loạn, một giọt nước rơi trên mặt y, cảm giác lành lạnh này khiến tinh thần hắn trong nháy mắt căng thẳng.

Bắc Thần ra hiệu.

"Làm cho ông! Bỏ cả mạng vào cũng phải đánh nó trở về cho ông!"

Tiếng gào của Bắc Thần che đi dòng nước xiết, âm thanh khàn khàn này khiến cho tất cả mọi người vì vậy mà run một cái, giống như một luồng sức mạnh mạnh mẽ, lập tức rót vào thân thể của bọn họ.

Bắc Thần nổi điên khiến bọn họ cũng nổi điên theo.

Liên quan đến tính mạng, không quan tâm gì nữa.

Lúc này, dòng nước đi tới trước mắt, giống như con thú khổng lồ há ra cái miệng lớn như chậu máu. . . . . .

..................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.