Lúc Hoằng Nghị tới, Ngôn Vô Trạm đang xem sách, không phải thứ hữu dụng gì, chỉ đơn giản là tập thơ, hắn ngủ không được, tùy tiện lật giở mà thôi.
Người kia nhìn thấy y, liền buông sách trong tay xuống, “Sao không đi cùng ông ngoại ngươi?”
Giờ này, sao còn lại đến chỗ hắn. Hoằng Nghị cùng ông ngoại y không phải đã lâu không gặp sao?
”Đi rồi.” Lần này ra ngoài, ông hoàn toàn là vì Hoằng Nghị, nhưng cũng chỉ một lần như vậy mà thôi, ông không thể liều lĩnh bộc lộ sự tồn tại của gia tộc mà trợ giúp bất kỳ ai.
Lúc người kia gật đầu, Hoằng Nghị đã đi qua rồi, có điều y không ngồi xuống một phía khác của bàn, mà trực tiếp ngồi xuống cạnh người kia, cũng thuận thế nắm chặt tay người kia.
”Tức giận sao?” Liên quan tới ông ngoại y hôm nay không lễ độ cùng những lời quá đáng ông nói với người kia.
Người kia cười lắc đầu, không có gì phải tức giận, “Suy nghĩ của người già đều không khác mấy, ông ấy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.”
Ngôn Vô Trạm nói xong, Hoằng Nghị lập tức nhìn lại, dùng cặp mắt lạnh lẽo mà sắc bén kia nhìn, dường như muốn nhìn nội tâm người kia. . . . . .
Hoằng Nghị chưa từng nhìn thấy hắn như vậy.
Ánh mắt kia, mang theo nghi vấn, cũng có đau lòng.
”Nhìn ta làm gì?” Bị Hoằng Nghị giống trống khua chiêng nhìn như vậy, người kia khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười, lẽ nào y cảm thấy hắn đang miễn cưỡng vui cười hay sao? Hắn đẩy Hoằng Nghị đang ngạc nhiên một hồi, có điều nói đến ông ngoại y, hắn lại nhớ tới một chuyện khác. Việc này lúc đó hắn không phát hiện, sau đó càng nghĩ càng thấy thú vị. . . . . .
Ví dụ như, cách trò chuyện kỳ dị giữa Hoằng Nghị và ông ngoại y.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy hai người lời ít ý nhiều, không cần bất kỳ giải thích gì vẫn có thể thuận lợi trao đổi như vậy. Còn rất trôi chảy.
Hắn từng nhàm chán suy đoán vì sao Hoằng Nghị nói chuyện ngắn gọn như vậy, vì sao y cứ làm một mặt núi băng như vậy, chẳng lẽ là lúc còn bé bị cái gì kích thích, hay là y nói chuyện thành câu sẽ bị lắp, nhưng hôm nay hắn cuối cùng cũng tìm được đáp án rồi. . . . . .
Huyết thống di truyền quả là thứ rất thần kỳ, thì ra tính cách cũng có thể di truyền.
Bộ dạng xấu xa này của Hoằng Nghị, hoàn toàn là rút ra từ ông ngoại y.
”Ông ngoại ngươi vẫn nói chuyện như vậy?” Người kia nhìn như thuận miệng hỏi, có điều khóe miệng cố nén không nhếch lên đã bán đứng suy nghĩ thật sự của hắn.
Hoằng Nghị làm như không thấy, rất nể mặt mà gật đầu.
”Ngươi từ nhỏ đã nói chuyện như vậy?”
Nhìn người kia rất cực khổ nín cười, Hoằng Nghị gật đầu lần nữa.
”Không phải cảm thấy thú vị, nên bắt chước theo, sau đó không đổi lại được?”
Lần này Hoằng Nghị không nói, mặt y không đổi nhìn lại người kia.
Được rồi, y từ nhỏ đã như vậy.
Tiếp tục hỏi, tên Hoằng Nghị này nhất định sẽ tức giận, người kia hiểu rõ trong lòng, liền im miệng, có điều miệng vừa khép lại, hắn liền nghĩ tới một chuyện khác. . . . . .
”Bản lĩnh này của ông ngoại ngươi, ngươi biết không?” Hắn chỉ là trộm mộ.
”Không biết.” Y là người khác họ, dù ông ngoại rất thương y, nhưng quy tắc tổ tiên không thể đổi.
”Này, tật xấu chán ghét đàn ông này của ngươi, ông ngoại ngươi có không?”
“. . . . . .”
Hoằng Nghị lần nữa im lặng, mặt cũng hoàn toàn trầm xuống.
Rõ ràng thấy được từ trong mắt người kia dò hỏi như vậy. . . . . .
Sao, ngươi đối với ông ngoại ta rất có hứng thú? Ngươi không phải còn muốn già trẻ đều ăn chứ, có cần y tìm ông ngoại y trở lại không. . . . . .
Ngôn Vô Trạm ho khan, hắn chẳng qua là cảm thấy thú vị thôi. Tuy ông ngoại Hoằng Nghị rất trẻ, nhưng bọn họ không thích hợp. . . . . . Hắn cảm ơn ý tốt của Hoằng Nghị rồi.
Không muốn dẫn lửa đốt mình, người kia rót cho mình chén trà, mượn động tác uống trà che giấu bản thân không nhịn được cười, Hoằng Nghị nhìn khóe miệng người này nhếch lên, con mắt lạnh như băng hơi híp lại, lúc mở ra lại, y đã chuyển ánh mắt sang phía khác. . . . . .
”Rất có tinh thần.”
Động tác uống trà của người kia dừng lại, nụ cười không cách nào khống chế kia lập tức cứng lại, ung dung trước đó đột nhiên không thấy đâu, ánh mắt mang theo ý cười cũng chỉ còn yên tĩnh. . .
”Xin lỗi.”
Hoằng Nghị nói xong, là yên lặng hồi lâu.
Hai người, ai cũng không lên tiếng nữa, cũng không cử động nữa.
Hoằng Nghị hôm nay là cố ý để ông ngoại y biết quan hệ của bọn họ. Y làm như vậy là muốn cho ông ngoại y, cho tất cả mọi người biết người này là của y, đồng thời, y cũng là vì mình.
Ngôn Vô Trạm trước sau chưa quyết định, hắn đối với mỗi người đều bình đẳng, hắn như vậy khiến bọn họ đều không an tâm, Ngôn Vô Trạm là y cưới về, là người của y, Hoằng Nghị không thể thua, y phải chiến thắng tất cả mọi người, có được hắn.
Dựa vào chuyện này, y để người kia thấy rõ tình cảm của y, bị y cảm động, cũng thay đổi sắc mặt, để địa vị bản thân ở trong lòng hắn có chút khác biệt, vượt qua những người khác.
Đây là suy nghĩ của Hoằng Nghị.
Nhưng lời người kia hôm nay lại khiến y khá bất ngờ.
Y vẫn không rõ ràng, cảm giác đối với người kia được gọi là gì.
Hoằng Nghị cảm thấy hắn khác biệt, hắn khiến người ta chán ghét, cũng khiến người buồn bực, nhưng cùng lúc, lại khiến y không bỏ xuống được.
Hắn là người duy nhất có thể khiến y chủ động đụng chạm, khiến y yêu thích không buông tay.
Có lẽ là vì trách nhiệm, có lẽ là vì đoạn thời gian bình thản mà lại khó quên này. . . . . .
Y chỉ không muốn buông hắn ra, không muốn mất đi hắn mà thôi.
Muốn chiếm hắn làm của riêng, muốn chiến thắng tất cả mọi người, trở thành duy nhất của y.
Nhìn thấy hắn và những người khác ở cùng nhau, Hoằng Nghị tức giận, y cũng không cách nào lý giải, tuy rằng suy nghĩ của người kia bọn họ đại khái đều đoán được, nhưng tham lam của hắn lại hoang đường như vậy. . . . . .
Hắn không chịu chọn, bọn họ sẽ tự mình phân ra thắng bại, thay hắn quyết định.
Người thắng dĩ nhiên sẽ trở thành người trong lòng hắn.
Thế nhưng. . . . . .
So với thắng bại, so với đấu đá, so với cùng hắn lựa chọn, người kia mới càng quan trọng. . . . . .
Lời như vậy, Hoằng Nghị không muốn nghe thấy lần thứ hai.
Y cảm thấy, y đã làm chuyện không bằng cầm thú.
Lúc đó, y muốn tự tát vào miệng mình.
Đối với tình cảm mờ mịt và khó xử của người kia, khi nhìn thấy bóng lưng hắn kiên quyết rời đi, Hoằng Nghị thông suốt tỉnh ngộ rồi.
Chẳng biết từ khi nào, hắn đã ảnh hưởng sâu như vậy với y, hắn đã vững vàng chiếm đóng trong lòng y rồi.
Vì vậy, y nguyện ý vì hắn đi chết, vì vậy, dù biết hắn sẽ phụ lòng y, lợi dụng nó, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Cái thứ gọi là tình cảm này, không có gì có thể so đo tính toán, chỉ có hai trái tim mà thôi.
Yêu hắn rồi. . . . . . Là thật sự yêu.
Vì hắn, có thể liều lĩnh, dù là miễn cưỡng cầu toàn. . . . . .
Y cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy Ngôn Vô Trạm như ngày hôm nay nữa.
Lấy xuống chén trà đã nguội trong tay người kia, Hoằng Nghị nắm lấy vai hắn, khiến hắn nhìn mình, giây lát, Hoằng Nghị nói, “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Hoằng Nghị, như hiểu như không.
Ánh nến mờ ảo khiến đường nét trước sau vẫn lạnh như băng trên mặt Hoằng Nghị dịu lại không ít, nhìn lại y, người kia bật cười, nụ cười kia rất nhẹ, cũng rất nhạt, “Việc ông ngoại ngươi nói, ngươi không lo lắng?”
Hắn không nghe câu tiếp theo, nhưng ông ngoại Hoằng Nghị sẽ nói cái gì, hắn đều biết rõ.
”Ngươi biết sao?” Hoằng Nghị không trả lời, mà đem vấn đề một lần nữa vứt cho Ngôn Vô Trạm.
”Ta là hoàng thượng.” Nụ cười gượng gạo, lại không có ý cười, ánh mắt dời về phía khác, người kia khẽ nói, “Có lẽ sẽ.”
Hoằng Nghị im lặng.
”Sợ sao?” Ngôn Vô Trạm không nhìn thấy mặt Hoằng Nghị, hắn cũng không muốn biết vẻ mặt y giờ phút này, “Nhân lúc vẫn còn kịp, ngươi có thể đi.”
Hoằng Nghị vẫn không nói gì, nhưng trước khi hắn lại mở miệng, y đã đẩy hắn lên trên giường.
Sau đó, y chặn lấy miệng hắn.
Ánh nến chập chờn, hai bóng người thân mật chồng lên nhau, phản chiếu trên tường.
Hoài Viễn vào cửa, nhìn thấy đầu tiên chính là hình bóng chồng lên nhau, y dừng lại, giây lát, y lùi ra.
Cầm trong tay chính là hoa quả chuẩn bị cho người kia, có điều nhìn có vẻ, Ngôn Vô Trạm không cần tới rồi.
Tựa trên cửa một lần nữa đóng chặt, Hoài Viễn ngẩng đầu, nhìn phía chân trời, ánh trăng xua tan mặt đất tăm tối, nhưng Hoài Viễn không rõ, ánh sáng này có thể rọi sáng tim y hay không. . . . . .
Chỗ sâu nhất này.
. . . . . .
Thành công công phá Ải An Đồng, bọn họ không ở thêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị xuất phát, đánh về đế đô.
Trước khi đi, Ngôn Vô Trạm sắp xếp cho dân chúng Đại Dương. Đại Dương Thành tuy thành công chống đỡ kiếp nạn này, có điều trong thành đã không có cách nào để người ở, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống, Ngôn Vô Trạm sắp xếp dân chúng đến các nơi, cũng hứa hẹn trong tương lai không xa sẽ xây dựng lại Đại Dương.
Đây là nơi hắn sống lại, cũng là nơi có ý nghĩa kỷ niệm, Ngôn Vô Trạm sẽ khiến nơi này càng thêm phồn vinh, cũng càng thêm huy hoàng.
Giữa đế đô và Ải An Đồng còn có ba toà thành, có điều công phá cửa ải nguy hiểm nhất, những thành sau sẽ không có uy hiếp quá lớn, thu phục giang sơn, ngay trong tầm tay.
Không lâu sau đó, đại quân giương cờ chữ 'Ngôn' liền rầm rầm rộ rộ đi tới tòa thành tiếp theo —— Trọng Khê.
Trọng Khê là con đường phải qua để đi về đế đô, vì trận chiến này, tuyến đường vốn nên náo nhiệt liền không thấy bất kỳ xe, ngựa gì, nhìn cảnh tượng tiêu điều này, khó tránh khỏi khiến lòng người cảm khái.
Rời đế đô quá lâu, lại có chút nhớ, người kia nhìn về phía đế đô, không bao lâu, hắn nhất định sẽ khiến mọi thứ đều khôi phục như lúc ban đầu.
Gần Trọng Khê không có thành khác, vì lẽ đó bọn họ chỉ có thể cắm trại ở mấy dặm bên ngoài, hắn đã lâu không ở trong lều bạt, một giây khi đi tới, nghĩ đến đầu tiên lại là Vân Dương. . . . . .
Người kia cười, vì chính mình mà buồn cười.
”Không có chuyện, cười ngốc cái gì?” Bắc Thần vừa đi tới liền thấy người kia một mình ở đây cười, đồng thời ôm lấy hắn, Bắc Thần nắm lấy cằm hắn nghiêng qua ngiêng lại, “Sao, nhớ tới ta?”
Người kia ngẩn ra, trái lại nụ cười càng lớn hơn, “Cũng không biết Đại Hoàng* trong trại các ngươi thế nào rồi.”
(*Đại Hoàng: con chó lớn, ai không hiểu coi lại chương lúc Thúc ở trong Liệt Long Trại nha)
Mặt Bắc Thần xoạch một tiếng rơi xuống đất.
Ngôn Vô Trạm lại cười thành tiếng, hắn đẩy Bắc Thần ra, hiện giờ ở lều bạt, nhiều người mắt hỗn tạp, hắn bảo Bắc Thần bớt phóng túng một chút.
Muốn ôm cũng phải đợi thả màn cửa xuống.
”Tình hình bên Trọng Khê thế nào?” Làm đến trên giường dựng lên tạm thời, người kia mở bản đồ địa hình ra, vừa nhìn vừa hỏi Bắc Thần.
Bắc Thần vừa muốn nói, Hoài Viễn đã đi vào.
”Không tốt lắm.”
Người kia ngẩng đầu, nhìn thấy Hoài Viễn cả mặt nghiêm túc cùng Bắc Thần bất đắc dĩ nhún vai.
Lại là không tốt lắm. . . . . .
Trong tay tên Phó Đông Lưu này còn có bao nhiêu quân bài chưa dùng tới chứ?