Ngự Hoàng

Chương 208: Lưỡng bại câu thương



Ngôn Vô Trạm ngã xuống, tất cả mọi người tay chân luống cuống, tình cảnh nhất thời rơi vào hỗn loạn, không lo được kẻ địch trước mắt, cũng không đoái hoài tới Phó Đông Lưu sắp chết, bọn họ đồng thời toàn bộ hướng về phía Ngôn Vô Trạm tụ lại, nhưng khi nhìn đến, người kia hai mắt nhắm nghiền , bên môi nhuốm máu... 

Ngôn Vô Trạm hoàn toàn mất đi tri giác, lẳng lặng nằm trong lồng ngực Thất, dáng vẻ kia, không khác gì chết rồi... 

Bọn họ thậm chí không thấy ngực hắn phập phồng. 

Mấy tên nhóc từ trước đến giờ vẫn luôn mạnh mẽ kia, giờ phút này lại không biết nên phản ứng ra sao, so sánh với nhau, Thất liền tĩnh táo hơn nhiều, y kiểm tra thử hơi thở người kia, mà Mộ Bạch đồng thời mở rộng quần áo người kia ra, hắn ở chỗ trái tim sờ soạng một hồi, sau đó hai người đồng thời cho ra kết luận... 

”Không có chuyện gì.” Bây giờ là không có chuyện gì, nhưng sau đó không thể nói. 

Câu kế tiếp, bọn họ không nói ra, thông qua vẻ mặt của bọn họ mấy tên kia cũng đoán được... 

Phó Đông Lưu chết tiệt! 

Chấn động qua đi, là căm giận ngút trời, nhưng khi bọn họ nhớ tới, phía sau đã không còn người nữa... 

Không chỉ bọn họ, phản ứng bất ngờ của Ngôn Vô Trạm khiến binh lính ít nhiều cũng nhận lấy một chút ảnh hưởng, nhân lúc loạn lạc đám người Vân Dương đã đưa Phó Đông Lưu đi... 

Phó Đông Lưu bị trọng thương, tình hình không thể lạc quan, nhưng Ngôn Vô Trạm bên này cũng không tốt chỗ nào. 

Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi, có điều, chỉ chốc lát sau y ra quyết định, “Rút lui.” 

Không rút lui cũng không được, nếu bọn chúng đã rời khỏi vòng vây, vậy lại muốn tìm tới sẽ không dễ dàng, nói không chắc còn có thể đón nhận đại quân tiếp viện của đối phương, quan trọng hơn là... 

Tình hình người kia cũng không cho phép đợi lâu. 

Bọn họ không rõ ràng Ngôn Vô Trạm như thế nào, nhưng linh cảm không lành này lại là đại khái giống nhau. 

... 

Dưới giám sát của Lạc Cẩn, Hoài Viễn thay thuốc, thân bị thương này của y vốn ngay cả xuống giường cũng rất vất vả, nhưng Hoài Viễn vẫn cứ bận rộn hơn nửa buổi tối, dù y kiên cường hơn nữa, thân thể từ lâu đã đạt tới cực hạn, nhưng vừa khiến như vậy, Hoài Viễn cũng ngủ không được... 

Không có tin tức của người kia, y làm sao cũng không có cách nào an tâm nhắm mắt lại... 

Hoài Viễn chờ được rồi, thế nhưng người kia là được mang trở về. 

Hoài Viễn không biết vẻ mặt mình lúc đó là gì, sấm sét giữa trời quang cũng chỉ đến như vậy, vì bắt được Phó Đông Lưu, y từ lâu đã bày xuống thiên la địa võng, dù không có cách nào bắt giữ, tên kia cũng không thể còn sống rời đi, rõ ràng đã không có nguy hiểm gì, rõ ràng chỉ thiếu một bước cuối... 

Tròng mắt mất đi thần thái cùng con ngươi đồng dạng khiếp sợ kia của Lạc Cẩn giao nhau, hai người giật mình một cái, lập tức tỉnh lại, bọn họ cuống quít chạy tới lều của Ngôn Vô Trạm, mà lúc này, Ngôn Vô Trạm đã được đặt lên giường, có điều người lại từ đầu đến cuối không tỉnh lại... 

Trong nháy mắt nhìn thấy người kia như đang ngủ say, thân thể cao ngất của Hoài Viễn rõ ràng lắc lư hai lần, y cho rằng y phải ngã xuống, nhưng trước đó, y lại là một bước dài lẩn đến trước giường... nắm lấy đầu ngón tay lạnh như băng của người kia, Hoài Viễn định dùng nhiệt độ của mình lay tỉnh hắn, gò má ma sát lưng bàn tay hắn, Hoài Viễn ngây ngô nhìn người kia, “Hoàng thượng...” 

Hai chữ này, mang theo run rẩy, cùng với hoảng sợ của Hoài Viễn... 

Y so với ai khác đều lo sợ hơn. Sợ người này thật sự mất đi. 

Nếu như vậy, Hoài Viễn sẽ thật sự cái gì cũng mất đi. 

Y đã nói phải tự làm xong chuyện này, nhưng người kia không đồng ý, sớm biết, y sẽ không nghe hắn, y cho rằng không có nguy hiểm, mọi thứ y đều đã chuẩn bị xong... 

Tại sao mỗi lần bỏ mặc, đến cuối cùng đều là kết quả khiến y đau đến không muốn sống... 

Tóc trên trán che đi vẻ mặt Hoài Viễn, kể cả người kia bị y dùng sức nắm lấy tay, Hoài Viễn quỳ gối một bên giường, như pho tượng hồi lâu không nhúc nhích, lưng y vẫn thẳng tắp, thế nhưng bọn họ không biết, Hoài Viễn có đang khóc hay không... 

Bắc Thần gắt một cái, y mấy bước liền rời khỏi lều, y đưa đại phu tốt nhất trong trại của mình tới, lúc y trở lại, Lạc Cẩn cũng vừa kéo theo cổ tay Lâu Thanh Hàn, hai người cùng đến, lại cùng ném người trong tay lên mặt đất... 

Hết thảy người hiểu y lý trong quân doanh đều đến đông đủ, bao gồm cả trị cho ngựa, căn lều rộng rãi của Ngôn Vô Trạm tụ đầy người, chỉ cần có một tia hi vọng bọn họ sẽ không từ bỏ, thế nhưng... 

”Cung chủ, thuộc hạ không đủ năng lực.” Lâu Thanh Hàn lắc đầu, nhưng gương mặt kia vẫn không chuyển sang chỗ khác, đã bị Lạc Cẩn một đạp đá lăn rồi... 

Chủ nhân vĩnh viễn ưu nhã của chính mình giờ khắc phút này lại giống như thú hoang phát điên, tròng mắt u ám kia mang theo đỏ đậm, Lạc Cẩn hung hăng nhìn Lâu Thanh Hàn, “Trị, trị không được, ngươi đi chết.” 

Dù gã chết đi, Lâu Thanh Hàn cũng không có cách nào cứu Ngôn Vô Trạm. 

Ngoại trừ lắc đầu, chính là lắc đầu. 

Giống như là truyền nhiễm, những tên y thuật hơn người, thân mang tuyệt kỹ này, đều một mực lắc đầu... 

Bị đánh, bị mắng, bị uy hiếp, thậm chí có người thật sự mất mạng, nhưng không có một ai đi lên phía trước... 

”Hoàng thượng bị người hạ độc” Lời này, Lâu Thanh Hàn đã nói không chỉ một lần, nhưng hắn không xác định Lạc Cẩn cùng mấy người khác có nghe vào hay không, bởi vì bọn họ ngoại trừ buộc những đại phu này trị liệu cho Ngôn Vô Trạm, hoặc là lấy tướng lệnh ép buộc, một đêm này lại không nói gì, “Cung chủ, độc dưới gầm trời này, không có loại Lâu Thanh Hàn ta không giải được. Nhưng lần này thì khác, không ai nhìn ra được hoàng thượng trúng độc lúc nào, có thể gần đây, có thể vào càng sớm hơn trước đây, độc này vẫn ẩn núp ở trong thân thể hắn, nếu như không gặp được vật dẫn cuối cùng, có thể cả đời cũng sẽ không phát độc, một khi gặp phải, sẽ... Hơn nữa, Cung chủ người biết, trên người hoàng thượng vốn có một chút sức mạnh kháng độc, nhưng độc này có thể che lại, ở trong thân thể hắn lâu như vậy cũng không bị nung chảy, loại chất độc này, ta chưa từng thấy, cũng không rõ ràng, lại càng không hiểu biết.” 

Ngay cả năng lực kháng độc bản than của Ngôn Vô Trạm cũng không có tác dụng, càng đừng nói một Lâu Thanh Hàn rồi... 

Đó là bí dược độc truyền của hoàng thất Nam Triều. 

Lâu Thanh Hàn, những thầy thuốc này đều nói qua, bọn họ có thể nhìn ra nguyên nhân, nhưng cũng không có cách nào trị liệu. 

Việc này đã vượt qua sở học của bọn họ. 

Trị không được, tất cả mọi người trị không được. 

Lúc đại phu trị liệu, Hoài Viễn vẫn cứ ở bên cạnh giường người kia, vẫn tư thế kia, không có bất kỳ thay đổi nào, thế nhưng, lời của đại phu, y nghe được, bao gồm tiếng thở dài của bọn họ... 

Hoài Viễn không khóc, mắt vẫn mở trừng rất lớn, chỉ là mắt chỉ trống rỗng... 

Y sai lầm rồi sao? 

Y không nên bỏ mặc người kia, y nên đem hắn quấn vào bên người mới đúng phải không? 

Chỉ để hắn thuộc về mình, không cho bất kỳ ai cơ hội, cũng không cần bận tâm cảm nhận của hắn, dù hắn đau lòng gần chết, chí ít như vậy, hắn sẽ không chết... 

Lời của Phó Đông Lưu, dù chiến cuộc ra sao, Ngôn Vô Trạm đều phải chết, gã có cách lấy mạng của hắn, còn là mười phần nắm chắc. 

Hoài Viễn không tin, y xem đây chỉ là kế sách chiêu hàng của Phó Đông Lưu mà thôi, lợi dụng tâm lý lo lắng cho người kia của y, nhưng Hoài Viễn tuyệt đối không ngờ, Phó Đông Lưu lại là nói thật... 

Độc trên người Ngôn Vô Trạm hẳn là không quá lâu, chí ít trước khi bọn họ xuất cung, Ngôn Vô Trạm vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, bởi vì bọn họ nói một vị thuốc dẫn này, phóng tầm mắt khắp Nam Triều, chỉ có hoàng cung mới có... 

Đó là Cẩm Miên Hoa đến từ Đông Câu, ngọt như tơ liễu, đầu thu bay tán loạn, mùi thơm nồng nặc, có thể truyền ngàn dặm... 

Hoàng hậu Nam Triều chính là công chúa Đông Câu, vì là giảm bớt cảm giác nhớ nhà của nàng, Ngôn Vô Trạm cố ý sai người đến Đông Câu lấy được những Cẩm Miên Hoa này... 

Cẩm Miên Hoa không dễ sống, Ngôn Vô Trạm bỏ ra rất nhiều sức lực, mới ở trong cung gieo xuống một mảng nhỏ, Hoài Viễn không quên được cảnh tượng đẹp đẽ lúc Cẩm Miên Hoa nở ra, mật hoa bay bay, như đầy trời tuyết trắng, mang theo mùi thơm thấm ruột thấm gan, gần như đem toàn bộ hoàng cung vây chung quanh... 

Thế nhưng, lúc hoa này nở, chính là giờ chết của Ngôn Vô Trạm. 

Nếu Ngôn Vô Trạm đã sớm trúng độc, vậy hắn không sống được tới giờ, giải thích duy nhất chính là, trong lúc hắn vi phục xuất tuần này, Phó Đông Lưu đã nghĩ cách để hắn trúng độc, mà khoảng thời gian này, nếu như Hoài Viễn đoán không sai, chính là đoạn thời gian Ngôn Vô Trạm bị bọn họ bắt đi... 

Đó là thời điểm duy nhất cũng là dễ dàng nhất để Phó Đông Lưu ra tay. 

Vì vậy Phó Đông Lưu mới tràn đầy tự tin 

Độc này ngay cả năng lực kháng độc của bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không có tác dụng, dù là hắn thắng, chỉ cần hắn trở lại trong cung, Cẩm Miên Hoa vừa mở, hắn lập tức sẽ độc phát người vong... 

Phó Đông Lưu sẽ không làm chuyện không có chuẩn bị. 

Nghĩ đến cũng đúng, gã không dễ dàng bắt Ngôn Vô Trạm vào tay, sao có thể dễ dàng như vậy liền để bọn họ cứu đi... 

Là bọn họ sơ sót. 

Thế nhưng, thân thể Ngôn Vô Trạm, bọn họ không phải không có kiểm tra, không có trúng độc, cũng chưa từng bị người hạ cổ... 

Bọn họ không phải không nghĩ tới, mà là độc này quá mức xảo quyệt, bọn họ không tra ra được. 

Đây là thủ đoạn cuối cùng của Phó Đông Lưu, khi gã bị ép đến đường cùng sẽ dùng tới. 

Có thể giữ mạng, có thể xoay chuyển càn khôn. 

Lạc Cẩn để Lâu Thanh Hàn đi điều chế thuốc, nhưng Lâu Thanh Hàn ngay cả Ngôn Vô Trạm trúng độc gì cũng không rõ ràng, gã không có chỗ xuống tay, huống chi, độc này chính là nhắm vào mạng Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu cơ bản sẽ không cho bọn họ cơ hội cứu trị... 

Có thể, sau khi hừng đông, hoàng thượng sẽ băng hà. 

Tất cả thầy thuốc đều bị đuổi ra, mệnh lệnh nhận được là giống nhau, không chế ra thuốc giải, bọn họ đều phải chết, ai không muốn sống, nhưng bọn họ thật sự không có năng lực... 

Thanh Nhiên nhìn người trên giường đôi môi đã biến thành xanh tím, dưới gầm trời này có thể cứu Ngôn Vô Trạm chỉ có một người, đó chính là Phong Vô của Vô Ưu Cốc... Vị bán tiên lưu lạc nhân gian kia. 

Thế nhưng... 

Dù y có thể tìm được Phong Vô, Ngôn Vô Trạm có thể đợi đến y trở về sao? 

Bất kể nói thế nào, y cũng phải đi thử xem. 

Thanh Nhiên chỉ nói với Thất một câu chờ y trở về, liền biến mất trong màn đêm, Thất biết mục đích chuyến này của y, nhìn hướng Thanh Nhiên phía trước, Thất cũng không biết, Thanh Nhiên có kịp hay không... 

Thanh Nhiên đi không bao lâu, người hôn mê kia đột nhiên lại bắt đầu ho ra máu, lần này, máu đã thành màu đen, có điều sau khi, Ngôn Vô Trạm không hôn mê lần nữa, mí mắt nặng nề kia từ từ mở ra... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.