Ngự Hoàng

Chương 211: Trong mệnh có lúc



Phó Đông Lưu hăng hái, trải qua mưu lược cùng sắp xếp dài đằng đẵng, gã cuối cùng cũng nghênh đón thắng lợi cuối cùng. 

Ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay, giang sơn gần ngay trước mắt. 

Gã thắng rồi, tuy rằng không vẻ vang. 

Thế nhưng, ai lại đi tính toán quá nhiều như vậy? 

Dân chúng cần là an cư lạc nghiệp, còn ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế đó, thật ra đều không quan trọng, cũng không ai quan tâm. 

Tháng năm dài đằng đẵng đi qua, chờ sau khi gã thoái vị, dân chúng có thể nhớ, chỉ có công lao của gã đối với Nam Triều, về phần những việc quá khứ gã đã làm, sớm đã bị dòng lũ lịch sử, bị vụn vặt cuộc sống bao trùm... 

Phó Đông Lưu gã sẽ ghi danh thiên cổ. 

Gã có tự tin này. 

Dưới sự chỉ huy của Phó Đông Lưu, tướng sĩ toàn quân thế như chẻ tre, hào khí ngất trời... 

Đối phương ở dưới thế tiến công mãnh liệt của bọn họ liên tục bại lui, tuy vẫn miễn cưỡng duy trì trận hình, nhưng đã là không thể cứu vãn, ngoại trừ vẫn lùi lại, tình cờ phản kích, xem ra cũng chỉ là giãy chết mà thôi. 

Phó Đông Lưu mắt lạnh nhìn đội ngũ đang bị quân đội của gã từng bước xâm chiếm, quân doanh phe địch gần ngay trước mắt, cờ lớn chữ 'Ngôn' kia phấp phới bay theo gió, có điều không tốn thời gian dài, là cờ này sẽ ở dưới chân vạn người bước qua... 

Không hàng, gã sẽ tác thành quyết tâm liều chết của bọn họ. 

Ngay lúc này, trong quân doanh phương xa đột nhiên chạy ra một đội người, tiếng vó ngựa mơ hồ, nhưng Phó Đông Lưu kinh dị phát hiện, âm thanh kia lại xuyên thấu hoàn cảnh ầm ĩ, rót vào tai gã... 

Cảm giác này, khá khó khăn. 

Phó Đông Lưu híp mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ đối phương, chỉ tiếc khoảng cách quá xa, không bao lâu những người kia liền bị đoàn người ngăn trở. 

Không thấy được, tiếng vó ngựa vẫn rõ ràng như cũ, Phó Đông Lưu cứ như vậy an tĩnh nghe, giờ phút này, âm thanh kia dường như thành duy nhất... 

Tiếng vó ngựa kia như mang theo sức mạnh nào đó, chỗ nó đi qua, chỉ còn yên tĩnh, Phó Đông Lưu nhìn nơi phát ra âm thanh gần như có thể trực tiếp công kích đến tim kia, sau đó, đội ngũ trước mặt chầm chậm tách ra. 

Đoàn người nhường ra một con đường rộng rãi, âm thanh một đường bay nhanh lại đã biến thành nhàn nhã tản bộ, súc sinh kia bước nhàn nhã tới trước mặt Phó Đông Lưu, người đang ngồi bên trên càng là tự đắc, dáng vẻ cười nhạt này, càng giống như tới đây du sơn ngoạn thủy ... 

Lạc Cẩn vẫn phong độ, y ưu nhã nắm lấy dây cương, dẫn ngựa tới phía trước đội ngũ, sau đó, Bắc Thần, Hoằng Nghị cùng Mộ Bạch nối đuôi nhau mà ra, cùng vị trí của Lạc Cẩn song song, xếp hàng ngang. 

Sự xuất hiện của bọn họ, Phó Đông Lưu không chút bất ngờ, điều này đại biểu, khí số Ngôn Vô Trạm đã hết, mọi thứ gã sắp xếp, tất cả đều sạch sẽ rồi. 

Ngay cả những người này, cũng cùng đi ra rồi. 

”Ta tưởng là ai chứ, dám chạy đến trước cửa ông đây ngang ngược, hóa ra là Phó đại nhân thể lực và tinh lực hơn người.” Bắc Thần tựa như cười mà không cười, dù thô bạo vẫn uy nghiêm, nhưng Bắc Thần cũng không giống tướng quân khí thế bàng bạc chinh chiến sa trường, một thân vô lại này thật sự khiến y có chút ý tứ kiêu hùng thời loạn lạc, dũng mãnh bất kham, kiêu căng khó thuần, cũng càng thích hợp với Bắc Thần, “Không khiến Phó đại nhân không xuống giường được, công phu của Bắc Thần quả thật vẫn chưa đến nơi đến chốn.” 

Pha thêm tiếng cười mập mờ, một giọng nói không hề lớn từ sau mới bay tới, “Đại đương gia chúng ta chính là đặc biệt chỗ này... Mặt hàng gì cũng ăn được.” 

Giọng nói này, là Thủ Ô. 

Bọn họ đây tuyệt đối là cố ý. 

Có điều đối mặt với châm biếm như vậy, Phó Đông Lưu lại không để ý lắm, gã vẫn ung dung, Bắc Thần cười, gã cũng cười, tự nhiên như trò chuyện phiếm bình thường, chỉ là bật thốt lên ác độc như lúc ban đầu... 

Đối với khiêu khích của Bắc Thần, gã châm biếm lại, “Phó nào đó cho rằng, mấy vị sẽ mặc đồ tang ra ngoài nghênh chiến.” 

”Cha Phó đại nhân chết rồi?” Mộ Bạch kinh ngạc, dáng vẻ sau khi hết khiếp sợ biến thành đồng tình có thể nói là sinh động, ông chủ Thiên Thủy Viên, cũng không phải có tiếng không có miếng. Bắc Thần biết đổi mặt, Mộ Bạch lại có thể sử dụng chính mặt của y, biểu diễn ra dáng vẻ khác nhau, cái gọi là biến hóa khôn lường chính là đang nói cái tên này. 

Trước khi Phó Đông Lưu đáp lại, Hoằng Nghị tích chữ như vàng cũng rất cho mặt mũi mà mở miệng: “Nén bi thương.” 

Lạc Cẩn không nhịn được cười, lời này vẫn đúng như lời Hoằng Nghị sẽ nói... 

Chuyện cười lạnh như băng. 

Mỗi lần đều khiến người ta vừa cười vừa cả người nổi da gà. 

”Hậu sự của lệnh tôn, chúng ta chưa kịp tham dự, có điều Phó đại nhân không cần lo lắng, nể tình ngươi một tấm lòng hiếu thảo, vậy chúng ta đưa ngươi đến trước mặt lệnh tôn, để cho hai cha con các người đoàn tụ, đến lúc đó, Lạc Cẩn sẽ chuẩn bị một món quà lớn, đưa cho hai vị, bày tỏ tâm ý.” Lời này Lạc Cẩn nói khách sáo, nhưng ẩn chứa mãnh liệt, lại phối hợp dáng vẻ công tử khiêm tốn hữu lễ này của y, đồng thời kinh diễm, cũng khiến người ta tóc gáy dựng đứng. 

”Mấy vị thật biết nói đùa, đến cùng muốn vì ai làm tang sự này, các ngươi và ta rõ ràng trong lòng, còn cần vờ mạnh, giả bộ bình tĩnh lại dựa vào miệng lưỡi mau mắn vô vị này sao?” Ở trong mắt Phó Đông Lưu, những lời độc ác của bọn họ chỉ là trẻ con, gã không những không buồn giận, trái lại tâm tình không tệ, gã thật sự muốn xem dáng vẻ càng điên cuồng hơn của bọn họ... Có điều, không có cơ hội rồi. 

”Ái khanh chỉ người phương nào, nói nghe thử, trẫm, cũng muốn biết.” 

Giọng nam uy nghiêm, trầm ổn mà khá đầy đặn từ phía sau mấy người vang lên, giọng nói kia khiến con ngươi Phó Đông Lưu đột nhiên co rút lại, lại nhìn những người kia ở mức độ khác nhau nhếch lên khóe miệng, tim gã đột nhiên chùng xuống, phần ung dung kia cũng mang tới một chút hoang mang... 

Giọng nói kia, là tên đàn ông vô dụng kia. 

Thế nhưng, hắn đã chết rồi mới phải. 

Hiện tại cũng nên mục nát rồi... 

Đây hẳn là trò xiếc mấy tên này dùng để nhiễu loạn gã, hắn không phải thật, nhưng, giọng nói của Ngôn Vô Trạm, gã làm sao lại không nhận ra... Đây không thể là bắt chước theo. 

Phó Đông Lưu kinh ngạc nhìn về phía Vân Dương, người nọ cũng đang nhìn phía sau những người kia, chân mày cau lại... 

Theo ánh mắt của Vân Dương, Phó Đông Lưu nhìn qua khe hở giữa Mộ Bạch và Bắc Thần, người bị bọn họ ngăn trở lúc này động dây cương, chậm rãi đi tới trước... 

Cuối cùng, dừng lại ở trước bốn người. 

Tròng mắt Phó Đông Lưu theo người kia xuất hiện càng căng lại, gã không tin điều gã thấy, thế nhưng... 

”Ngôn Vô Trạm?!” 

Phó Đông Lưu không lừa được chính mình, dáng vẻ bên ngoài có thể làm giả, giọng nói có thể bắt chước theo, nhưng khí chất một người lại không cách nào thay đổi, cũng bắt chước không được, người trước mắt, là Ngôn Vô Trạm thật trăm phần trăm... 

Hoàng đế sớm nên băng hà kia. 

Phía sau hắn, là Hoài Viễn vĩnh viễn đi theo. 

Phó Đông Lưu giờ phút này ngoài khiếp sợ chính là không cách nào lĩnh hội, so với tai họa ngập đầu hay là trời đất sụp đổ còn khiến gã chấn động hơn, răng môi hé mở, ngoại trừ hô lên tên người kia, Phó Đông Lưu lại đã quên nên phản ứng gì... 

”Phó Đông Lưu, tục danh của trẫm cũng để cho bọn chuột nhắt các ngươi có thể gọi thẳng?” 

Người kia mặc khôi giáp ô kim, một dạng uy phong lẫm lẫm, một dạng anh tư hào sảng, dù vẫn tinh thần, nhưng sắc mặt có chút trắng xám, môi vẫn mơ hồ lộ ra màu tím đen... 

Trữ Uyên thấy thế cũng là một mặt kinh ngạc, ánh mắt hắn không thể tin quét trên người Ngôn Vô Trạm, dáng vẻ kia giống như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy, hắn vững tin Ngôn Vô Trạm trúng độc của hắn rồi, nhưng độc kia lại không thể lấy mạng của hắn... Việc này không thể nào. 

Ngôn Vô Trạm ngày đó chính là máu đen, vậy chứng minh độc tố đã xâm nhập tâm tỳ, chảy vào máu... Vì sao... 

Bất kể kiểm tra như thế nào, Trữ Uyên cũng không cách nào từ trên người Ngôn Vô Trạm tìm ra đầu mối, hắn rối rắm thu lại tầm mắt, mà lúc này, hắn theo bản năng nhìn Vân Dương một cái... 

Vân Dương lù lù bất động, bình tĩnh nhìn người “sống lại từ cõi chết” kia, giống như tất cả những thứ này đều cùng y không có quan hệ, chiến đấu này, thắng bại này, còn có hoàng triều... 

”Phó Đông Lưu, ngươi soán vị cướp ngôi, hành thích vua đoạt quyền, trẫm hôm nay phải diệt trừ nghịch tặc như ngươi, lập lại kỷ cương Nam Triều, lập lại uy nghiêm hoàng thất, cảnh tỉnh thiên hạ.” 

Lời nói không dài, nhưng nói năng có khí phách, mang theo trọng lượng ngàn vạn, hắn là hoàng thượng, không giận tự uy, sự tồn tại của hắn, cũng khiến người ta hai đầu gối như nhũn ra, chỉ muốn quỳ bái... 

Hắn là... Đại Đế Vương, Chân Long Thiên Tử không thể đạt được. 

”Phó Đông Lưu, giết không tha.” 

”Hoài Viễn tiếp chỉ.” Hoài Viễn xoay người, vốn là cung kính lập tức biến thành lạnh lùng, y nhìn Phó Đông Lưu, tuyên chỉ. 

Chiến dịch chỉ dừng lại chốc lát một lần nữa kéo vang, cùng kế hoạch của Phó Đông Lưu cách biệt rất xa, gã không rõ vì sao Ngôn Vô Trạm lại còn sống, có điều nhìn thấy ánh mắt ngạo thị chúng sinh của người kia, Phó Đông Lưu tự nói với mình, vậy gã sẽ khiến hắn lại chết một lần. 

Lần này, người canh giữ bên cạnh Ngôn Vô Trạm người là Bắc Thần, tinh lực của y vĩnh viễn không cách nào khô cạn, như vậy mới có thể chu đáo bảo vệ hắn, dù y càng thích vọt tới trước nhất đi chiến đấu, nhưng bồi tiếp người này, hiện tại, so cái gì đều quan trọng hơn. 

Hoài Viễn một bước không rời sở dĩ rời khỏi Ngôn Vô Trạm là vì y muốn cùng Vân Dương phân ra thắng bại. 

Y đã để hắn ở trước mặt mình trốn đi hai lần, chuyện này đối với Hoài Viễn mà nói là sỉ nhục lớn lao, y đã sớm lập lời thề, phải tận tay loại trừ, hôm nay, y nên vì chính mình hoàn thành tâm nguyện rồi. 

Vân Dương nhìn thấu ý đồ của Hoài Viễn, y khinh thường hừ cười, kháp chặt bụng ngựa tiến lên đón tiếp, nếu Hoài Viễn là tên đầu tiên tìm chết, vậy y sẽ không khách sáo tiếp nhận. 

Chiến dịch cuối cùng, bắt đầu rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.