Bởi vì y là Vân Dương, Ngôn Vô Trạm mới nói như vậy, dù hắn giúp y rửa sạch nghi ngờ, tất cả mọi người sẽ không động tới y nữa, Vân Dương cũng sẽ không sống một mình.
Y đã sớm hạ quyết tâm, giúp Ngôn Vô Trạm bình loạn, ổn định thiên hạ, sau đó, y cùng Phó Đông Lưu đi tìm chết. Y nợ Phó Đông Lưu, trên đường xuống suối vàng, kiếp sau, kiếp sau sau nữa Vân Dương vẫn theo cùng. Không liên quan đến tình cảm, là nợ của y, y thay Ngôn Vô Trạm thiếu nợ.
”Vân Dương, ngươi đừng chết.” Ngôn Vô Trạm lặp lại, vành mắt đỏ càng đỏ, nhưng cuối cùng cũng không chảy xuống một giọt nước mắt.
”Ta...” Vân Dương mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng ngoại trừ thở ra kéo dài và run rẩy, y không thể nói ra thứ gì khác...
”Đừng chết, ta xin ngươi.” Hắn từng chết một lần, hắn biết được cái chết đáng sợ dường nào, sau khi sống lại, Ngôn Vô Trạm càng quý trọng sinh mệnh, cũng càng biết cảm ơn, tay lướt qua bàn, hắn ôm lấy cổ Vân Dương, hắn kéo Vân Dương về phía mình, đầu hai người ở phía trên bàn khe khẽ chạm nhau, tư thế giống như loài vật, “Ta không cho ngươi chết...”
Vân Dương không cử động, yên tĩnh mặc hắn kì kèo, một lúc sau, y nói, “Ta có lỗi với hắn...”
Năm chữ này, nhìn như giản đơn, lại dốc hết tình cảm của Vân Dương... Áy náy, hổ thẹn cùng với đau xót đối với Phó Đông Lưu...
Y khiến Ngôn Vô Trạm thiếu chút nữa khóc lên.
Vân Dương là dùng mạng của y để đổi cho mình, y thay hắn đi chết, không có Vân Dương, hắn đã sớm chết rồi...
”Trữ uyên mắng rất đúng, hắn yêu sai người rồi, yêu một thứ lòng lang dạ sói như vậy...”
Vân Dương thích tự do, y cho rằng mình sẽ thoải mái không trói buộc sống hết cuộc đời này, nhưng cuối cùng y cũng không thoát khỏi lẽ thường... Vì người kia, vì phần tình cảm kia, y đã bỏ rất nhiều thứ, bao gồm cả danh dự của y, cùng với suy nghĩ tự do kia.
Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn cũng không quên được tên nhóc hung hăng càn quấy, vô pháp vô thiên lần đầu tiên gặp mặt, khi đó, Vân Dương chính là trời, chính là luật vua.
Còn có sự bá đạo của y khi hỏi hắn là muốn ai cũng có thể lấy làm chồng, còn là chỉ bị một mình y làm... Thô bỉ, dung tục, nhưng một phút kia, Vân Dương sáng chói đến gai mắt... Đó mới là Vân Dương.
”Đừng nói mình như vậy.” Ngôn Vô Trạm không thể thấy y như vậy, Vân Dương không nên như vậy.
Vân Dương cũng không phải vô tình vô nghĩa, ngược lại, y là người trọng tình nghĩa nhất trên đời này. Thật ra Vân Dương có rất nhiều con đường có thể chọn, y không cần khiến cho mình chật vật như vậy...
Ngay từ đầu y liền rời đi, cả hai bên y đều không quan tâm, sẽ không ai trách cứ, cũng sẽ không ai oán hận y. Nhưng y lựa chọn một phe trong đó.
Thế nhưng, y chọn Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm sẽ chết, y chọn Ngôn Vô Trạm, Ngôn Vô Trạm vẫn sẽ phải chết.
Quan trọng hơn là, y vì hứa hẹn lúc đầu, lừa mình dối người, ở cùng một chỗ với Phó Đông Lưu, vậy đối với Phó Đông Lưu mà nói mới càng tàn nhẫn hơn, bởi vì y không thương gã.
Đối với Ngôn Vô Trạm, đối với chính y, không chỉ là thương tổn, còn là sĩ nhục.
Bôi nhọ tình cảm.
Vân Dương phản bội Phó Đông Lưu, nhưng đây chẳng qua là về chuyện mưu phản này, về tình cảm, dù là đối với Phó Đông Lưu hay là đối với chính mình, Vân Dương đều có trách nhiệm.
Y lúc đó không đồng ý với Phó Đông Lưu, càng chưa từng vào lúc Phó Đông Lưu bày tỏ tình cảm chạm vào gã, bởi vì Vân Dương không xác định tình cảm của mình, y sợ phụ lòng Phó Đông Lưu. Nếu y không thương gã, bọn họ vẫn có thể làm bạn bè, còn có chỗ quay đầu lại. Cho nên lúc Vân Dương thích Ngôn Vô Trạm, y vẫn tự do, y có thể yêu bất kỳ ai. Cơ bản không tồn tại việc lừa gạt tình cảm.
Thật ra, dù không gặp phải Ngôn Vô Trạm, mà là một người khiến Vân Dương động lòng, y cũng sẽ lựa chọn giống vậy, cùng Phó Đông Lưu thẳng thắn và thành thật, Vân Dương đối với tình cảm của mình là trung thành.
Có điều, cũng có ngoại lệ, nếu như y thật sự cùng Phó Đông Lưu ở chung một chỗ, đừng nói là lại thích ai, Vân Dương sẽ không nhìn bất cứ người nào khác. Y sẽ hết sức cố gắng cũng chịu trách nhiệm mà một người đàn ông nên có.
Cho nên, Vân Dương như vậy, sao lại là vô tình vô nghĩa... Ngược lại, y là người đàn ông có tình nghĩa nhất Ngôn Vô Trạm từng gặp.
”Ngôn Vô Trạm, vì ta, sống thật tốt.” Vân Dương nâng mắt, sờ sờ gương mặt sắp khóc của người kia, “Chúng ta đã định trước không có cách nào ở cùng một chỗ, có thể yêu ngươi như vậy, đã đủ vui rồi.”
Dù không có Phó Đông Lưu, dù không có mọi thứ này, bọn họ cũng không có khả năng.
Dừng ở đây thôi.
Vân Dương đã gặp được người y muốn gặp...
”Được rồi, không nói nữa, để ta ôm ngươi một cái.” Vân Dương thở hắt ra, dáng tươi cười ngạo nghễ một lần nữa dào dạt bên môi, y đưa tay, phát hiện giữa hai người còn có một cái bàn thấp, y nhíu mày, sau đó dùng cách thức của Vân Dương xử lý xong cái bàn kia.
Tiếng chén dĩa rơi xuống đất dẫn thị vệ tới, người kia tại nháy mắt bọn họ xông vào ngăn lại, bởi vì lúc này hắn đã bị Vân Dương ôm vào trong lòng rồi...
Cảm giác bị Vân Dương ôm lấy, như trước không thay đổi, khiến người ta an tâm, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như cũng có tác dụng an thần, chỉ là, Vân Dương gầy đi rất nhiều...
Tim gần như lập tức bị quất đau, nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã bị Vân Dương ôm nằm xuống.
Nằm ở trên giường, đang đắp chăn, Vân Dương cái gì cũng chưa làm, chỉ ôm hắn.
Ôm rất chặt, rất chặc.
Vân Dương vốn không muốn nói cùng hắn những thứ này, thế nhưng y không từ chối hắn được, y cũng biết, Ngôn Vô Trạm đã sớm đoán được, hắn chỉ là muốn nghe y nói ra mà thôi.
Cũng được, biết thì biết, y không cần hắn đồng tình và thương cảm, cũng không cần hắn vì vậy mà thay đổi gì.
Lúc Vân Dương làm việc này, cơ bản chưa từng trông chờ Ngôn Vô Trạm sẽ cảm kích, oán hận y thì tốt, như vậy y có thể chết trong tay hắn, Ngôn Vô Trạm đời này cũng sẽ không cảm thấy nợ y cái gì, hắn sẽ làm thật tốt hoàng đế của hắn, sống thoải mái.
”Thuốc của ta chỉ có thể kéo dài thời gian phát độc, không thể hoàn toàn giải độc, hơn nữa mỗi lần dùng, khoảng cách thời gian phát độc sẽ ngày càng ngắn, ta đã cố gắng hết sức, thật sự không có cách, ngươi để cho bọn họ thử xem, bọn họ có nhiều đường, hẳn có thể hợp chế ra thuốc giải.”
Ngôn Vô Trạm biết Vân Dương chỉ 'bọn họ' là ai, hai chữ kia Vân Dương nói rất bình tĩnh, thế nhưng đối Ngôn Vô Trạm mà nói, cũng một đòn nghiêm trọng.
Quan hệ giữa bọn họ, Vân Dương đã sớm biết rõ, Vân Dương đối với hắn là trung thành, vậy hắn thì sao?
Thật ra người khốn nạn nhất không phải Vân Dương, là hắn mới đúng...
Vân Dương có lỗi với Phó Đông Lưu, thế nhưng y lại không có lỗi gì, Vân Dương vì hắn cố gắng nhiều như vậy?
Hắn không thể chấp nhận Phó Đông Lưu, Vân Dương làm sao dễ dàng chấp nhận bọn họ? Lại làm sao có thể thấy hắn phản bội vẫn tiếp tục yêu hắn? Giúp hắn làm những thứ này...
Nếu như có thể, Vân Dương muốn độc chiếm hắn cả đời, thế nhưng, y không yêu được hắn nữa, nên nhường người có thể yêu hắn, thay y yêu hắn, thay y chăm sóc hắn, cũng bảo vệ hắn...
Có đôi khi, Vân Dương so với hắn còn ngu ngốc hơn.
”Vân Dương, ta...”
Ngôn Vô Trạm cố gắng quay đầu lại, hắn còn muốn cùng Vân Dương lại nói một chút gì đó, thế nhưng hắn khẽ cử động Vân Dương liền ghì lại eo hắn, không cho hắn xoay người, dù cho chỉ là liếc mắt...
Y chôn mặt mình trong hõm vai người kia, y không cho hắn nhìn y...
”Ngủ đi, ta cho rằng không còn cơ hội lại ôm ngươi ngủ, được rồi, rất tốt.”
Vân Dương như vậy, hắn sao ngủ được?
Ngôn Vô Trạm định xoay người, nhưng bị Vân Dương cố sức kéo ra sau một cái, mông hắn đụng phải bụng dưới bằng phẳng của Vân Dương, hắn nghe thấy Vân Dương ghé vào tai hắn cười...
”Ngươi đây là đang quyến rũ ta?”
Hai người thoáng cái thân mật như vậy khiến người kia trực tiếp cứng người lại rồi, có điều, không bao lâu bắp thịt cứng nhắc liền thả lỏng, hắn không phải là chưa quen cùng Vân Dương như vậy, chỉ là hiện giờ hắn không có tâm tình cùng hắn như vậy...
Huống chi Vân Dương còn...
”Ngôn Vô Trạm, đừng tưởng rằng độc của ngươi chưa giải sạch, ta sẽ không dám làm ngươi, ngươi còn cử động một cái, ngươi có tin ta ở đây làm ngươi hay không!”
Uy hiếp của Vân Dương vĩnh viễn là thứ có hiệu quả nhất, tuy nói Vân Dương trước đây là vì tốt cho hắn, thế nhưng khống chế và áp chế của y đối với hắn là thật, Vân Dương vừa nổi giận, Ngôn Vô Trạm liền như phản xạ có điều kiện, lập tức dịu ngoan...
Quen rồi.
Người trong ngực không giãy dụa nữa, Vân Dương ngược lại xấu xa đẩy hắn hai cái, “Sao không cử động? Ngươi không muốn ta phục vụ ngươi một chút sao? Giúp ngươi liếm, còn uống vào, ngươi có chịu không?”
Người kia run lên khiến Vân Dương cười ra tiếng, y thô bạo vỗ lên mông người kia một cái, “Lẳng lơ cái gì?! Mới như vậy đã hưng phấn vậy rồi? Mau ngủ nhanh cho ta, nếu không, hôm nay ta thật sự sẽ không để ngươi dễ chịu.”
Vân Dương vẫn luôn thô bạo, cũng ngang ngược, có điều, sau khi nói xong, y cũng dùng tay mình bọc người kia lại, tay hai người rũ xuống trước bụng Ngôn Vô Trạm, bọn họ cũng không lại nói chuyện, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của nhau...
Cứ như vậy qua một đêm.
Ngủ cùng Vân Dương là việc nguy hiểm, cáu kỉnh lúc y rời giường rất nghiêm trọng, y bình thường sẽ quên người bên cạnh là ai, sau đó một đạp đạp xuống đất, có điều, mỗi lần, Ngôn Vô Trạm đều ngủ ở trong, cho nên tình huống mông tiếp đất rất ít, phần lớn thời gian là bị đạp mạnh một cái.
Có điều hôm nay, hắn lại không bị đạp.
Lúc hắn tỉnh lại, chỗ sau lưng đã trống không.
Vân Dương đi rồi.
Lúc hắn không biết.
Người kia lẳng lặng ngồi dậy, trong lòng trống trải, hôm qua hắn cũng cảm giác được, Vân Dương là tới chia tay với hắn...
Đối với Vân Dương mà nói, đây đã là xa xỉ rồi, y không nghĩ tới cuối cùng có thể vượt qua như vậy, còn có thể gặp được hắn, còn có thể ôm hắn ngủ một đêm...
Thế nhưng, chính mình thì sao?
Vân Dương thoải mái như vậy đi rồi...
Người kia cố sức xoa xoa gương mặt cứng nhắc, hắn thở dài, sau đó chôn mặt trong bàn tay...
Vân Dương, ngươi đừng chết...
Vân Dương vì hắn làm nhiều như vậy, hắn còn có tư cách yêu cầu y sống vì hắn sao?
Dùng tình cảm của hắn uy hiếp y sao?
Ép y đến ngay cả giải thoát cũng không được, gánh chịu hết những thứ này sống tiếp...
Nếu có thể, hắn nên để Vân Dương tự do.
Thế nhưng...
Hắn rất muốn bất chấp mọi thứ nói nếu như yêu ta thì đừng bỏ đi, hãy sống tiếp.
Hắn có thể làm cho Vân Dương, còn có thứ gì chứ?
Cái nhìn của Vân Dương cũng rõ ràng giống vậy.
Vân Dương, không đáng...
Mọi thứ y làm vì hắn đều không đáng, y dốc hết tất cả, đổi lấy chỉ là...
Người kia ngẩn ra, mắt cũng nóng rồi...
'Ngôn Vô Trạm, sống tiếp thật tốt.'
Đây là tình yêu của Vân Dương, yêu cầu duy nhất của y.