Hoài Viễn chỉ nói một câu như vậy liền thả cho Bắc Thần đi rồi.
Toàn bộ quá trình, người kia đều trong trạng thái mất hồn, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, Bắc Thần đã kéo hắn về tới tẩm cung rồi.
Ánh mắt nghi ngờ của Hoài Viễn khiến người kia lo sợ không yên, bây giờ nhớ tới cũng vẫn sợ hãi trong lòng, hắn không xác định Hoài Viễn có phát hiện cái gì hay không, hắn cảm thấy sau này vẫn là không nên lộ liễu như vậy, trong hoàng cung này bất kỳ ai, hắn đều có thể lừa gạt được, thế nhưng Hoài Viễn thì không.
Hoài Viễn khôn khéo như vậy, sớm muộn cũng sẽ phát hiện.
Dù sao trong tẩm cung của hắn giấu người.
Ngôn Vô Trạm vốn tưởng rằng may mắn qua ải, nhưng không ngờ, vào buổi tối, Hoài Viễn đã tới rồi...
Lúc Hoài Viễn tới, thái giám đang chuẩn bị nước cho hắn tắm rửa thay, vẻ mặt vốn buông lỏng, lúc nhìn thấy Hoài Viễn lập tức căng thẳng, đặc biệt ánh mắt dò xét này của Hoài Viễn chậm rãi đảo qua trong điện...
Ngôn Vô Trạm cũng muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tim lại không tự chủ được treo cao theo ánh mắt Hoài Viễn, lúc tum sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ánh mắt Hoài Viễn dừng trên thùng gỗ trước mặt hắn...
Ánh mắt như có điều suy nghĩ này của Hoài Viễn khiến tim người kia nhất thời hơi chút hồi hộp, mồ hôi lạnh cũng hợp với tình hình ướt đẫm cả lưng, hắn vừa định nói gì đó dời đi sự chú ý của Hoài Viễn, Hoài Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên...
Động tác ngẩng đầu của Hoài Viễn rất chậm, chậm đến hơi thở người kia cũng dừng lại theo, nhưng y lại đột nhiên giương mắt, dưới tình huống Ngôn Vô Trạm không có một chút chuẩn bị, ánh mắt hai người nháy mắt tụ hợp...
Áp lực vô hình đột nhiên kéo tới, trong chớp mắt ấy, đối diện với đáy mắt mang theo gơn nước của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm lại suýt chút nữa lùi về sau hai bước...
”Lập xuân rồi, trời ẩm ướt, hoàng thượng không cần cứ tắm trong hậu điện, khí ẩm quá nặng.”
...
Ao Thanh Hòa.
Đây đã từng là nơi Ngôn Vô Trạm thích nhất, hiện giờ chỉ còn đứng ngồi không yên, nước không quá ngực cũng vẫn không khiến người ta than thở thoải mái, ngược lại là ép người nghẹt thở.
Hoài Viễn bảo cung nữ phục vụ rời đi, hiện giờ Ao Thanh Hòa lớn như vậy chỉ còn hai người bọn họ.
Chỗ tuy lớn, lại không có chỗ trốn, người kia chỉ có thể nhắm mắt ngồi bên trong, hắn thậm chí không có lý do từ chối, bởi vì trước đây hắn thường đơn độc ở chung cùng Hoài Viễn như vậy...
So với cung nữ, hắn càng thích Hoài Viễn hầu hạ hơn...
Đây là thói quen của hắn, yêu cầu của hắn.
So với sự căng thẳng của người kia, Hoài Viễn lại ung dung hơn nhiều, y cởi quần áo, kéo lên ông tay áo lót, lúc y kéo được một nửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền ngẩng đầu nhìn Ngôn Vô Trạm một cái, “Hoàng thượng, thần xuống hầu hạ sao?”
m thanh dễ nghe kia của Hoài Viễn vang vọng trong không gian Ao Thanh Hòa, xuyên qua tầng tầng khói mù, giống như nước suối, thấm ruột thấm gan, người kia có chút chậm chạp quay lại, trong lúc mịt mờ, hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Hoài Viễn...
Quần áo của Hoài Viễn xưa nay ngắn gọn lại sạch sẽ, dù là áo lót cũng không thấy một chút lộn xộn, vạt áo lót chỉnh tề nhét vào trong quần, khiến vải vóc mềm mại kia nhẹ nhàng dán vào thân thể, cổ ái hơi mở rộng, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, ánh mắt bén nhọn dời theo vạt áo trùng điệp, đại khái có thể thấy rõ đường nét cơ bụng hoàn mỹ kia...
Hoài Viễn mặc trang phục cấm vệ, vì để thuận tiện hành động, áo cấm vệ cũng không phải loại rộng thùng thình, quần cũng giống như vậy, vải vóc màu đen dường như không cách nào ẩn giấu đôi chân ẩn chứa sức mạnh vô hạn này của Hoài Viễn, từ góc độ này nhìn tới, hai chân kia của Hoài Viễn càng có vẻ thon dài hơn...
Ánh mắt người kia cuối cùng cố định trên quan hài dưới chân Hoài Viễn, hắn không nhìn lại lên trên nữa, nước quá nóng khiến mặt hắn cũng căng đỏ, dáng vẻ kia của Hoài Viễn, quá khiến người suy nghĩ xa xôi...
Càng không muốn nghĩ, càng sẽ không tự chủ được nhớ lại, lồng ngực rắn chắc cùng hắn dây dưa, đôi chân thon dài kia triền miên cùng hắn, còn có cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hắn, bàn tay xinh đẹp của Hoài Viễn còn từng ôm eo hắn, không ngừng nắm lấy phía trước cứng rắn của hắn, còn tiến vào rất nhiều chỗ không nên vào...
Trong miệng hắn, còn có...
Ngôn Vô Trạm âm thầm rên rỉ, nghĩ tiếp nữa, e là thân thể sẽ phản ứng, hắn ho khan hai tiếng một lần nữa xoay trở về, “Không cần, cứ như vậy hầu hạ đi.”
Câu trả lời của người kia kéo dài rất lâu, Hoài Viễn lại không nói gì nữa, chỉ cười nhạt nói 'Vâng', sau đó yên vị trên vách ao chỗ người kia dựa vào...
Hoài Viễn sờ lên tay người kia, tỉ mỉ cọ rửa cánh tay của hắn, cường độ vừa phải cùng với thoải mái quen thuộc này khiến người kia thích thú nhắm hai mắt lại, căng thẳng đêm nay dường như vào giờ phút này giảm bớt không ít...
Vẫn là Hoài Viễn phục vụ tốt, tên Bắc Thần kia luôn nghĩ chiếm lợi ích...
”Dường như, rất lâu rồi chưa hầu hạ hoàng thượng.”
Lông mi người kia run lên, dường như muốn mở mắt, có điều cuối cùng vẫn miễn cưỡng 'Ừm' một tiếng liền không có đoạn sau...
”Hoàng thượng gần đây khí sắc không tệ.”
Có lẽ là bầu không khí và cảm giác đều rất tốt, Ngôn Vô Trạm chỉ nghĩ một chút, liền lại 'Ừm' một tiếng...
”Mọi người đều nói, hoàng thượng gần nhất tâm tình cũng không tệ.”
Nghe đến đây, người kia mơ hồ nhận ra nguy hiểm, tuy rằng trên mặt vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã không thoải máu như vừa rồi, quả nhiên cuộc sống thoải mái sẽ khiến cảnh giác của thú hoang tê liệt, ở trước mặt Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm cũng không biết, từ thú này nên nói chính mình, hay là Hoài Viễn.
”Tàm tạm.” Người kia đáp lại qua loa.
”Hoài Viễn cũng cảm thấy, hoàng thượng gần nhất tâm tình không tệ, đây là, gặp chuyện gì tốt đẹp sao? Khiến hoàng thượng vui vẻ đến như vậy? Hoàng thượng có thể nói với Hoài Viễn một chút hay không, để Hoài Viễn cũng vui vẻ theo một chút.” Câu hỏi đột ngột của Hoài Viễn thay đổi đi nhiều, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều, ý cười trong giọng nói không giảm, nhưng cảm giác ngột ngạt lại tự nhiên mà sinh ra.
Người kia ho khan, quá chột dạ, hắn trực tiếp ngồi thẳng, ánh ắmt có chút tự do nhìn chằm chằm gương mặt vặn vẹo của mình trên mặt nước, Ngôn Vô Trạm thầm nói, làm người, thật sự không thể làm việc trái với lương tâm mà...
Hắn hiện giờ một chút sức lực cũng không có, rõ ràng có thể đuổi Hoài Viễn đi, hắn hiện giờ chỉ có thể nhắm mắt qua loa...
”Quốc thái dân an, trẫm dĩ nhiên là vui vẻ...”
Hoài Viễn gật đầu, giống như đồng ý với lời người kia nói, sau đó y bắt đầu cọ ngực người kia...
Ngón tay Hoài Viễn xoa ấn thân thể hắn. Thân thể vốn cứng đờ lại vì đụng chạm này của Hoài Viễn mà thả lỏng ra, ngón tay Hoài Viễn giống như có sức mạnh đặc thù gì đó, đến mức cả một mảnh đều là cảm giác tê dại, ngay cả xương cũng có chút mềm ra...
Thế nhưng lần này Ngôn Vô Trạm cũng không dám xem thường, hưởng thụ cảm giác nơm nớp lo sợ, cũng thật sự là một mùi vị khác biệt.
”Hoàng thượng không lật bài, không sủng ái bất kỳ phi tử nào, bồi bổ suông thế này, thân thể chịu được sao?”
Vẫn không có bất kỳ âm thanh gì.
”Có điều nhìn dáng vẻ hoàng thượng như vậy, hẳn là trải qua không tệ, đều nói, thân thể dễ chịu, da dẻ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, chỗ này của hoàng thượng, có phải có thể nói là vô cùng mịn màng rồi không?”
Thở dài, Ngôn Vô Trạm đầu hàng, nếu để nói tiếp Hoài Viễn, hắn không chắc sẽ nói ra gì đó.
”Ngươi đã sớm biết rồi.” Người kia là dùng câu khẳng định mà không phải nghi vấn, tiếp tục giả vờ nữa cũng không có gì thú vị, hắn cũng không muốn tiếp tục nghe những lời ám chỉ này của Hoài Viễn.
”Ừm.” Hoài Viễn thản nhiên thừa nhận, sau đó phản ứng như bình thường, nói, “Dưới gầm trời này người sẽ gọi ta là 'Tổng quản' cũng chỉ có một mình Bắc Thần mà thôi.”
Lời của Hoài Viễn khiến người kia chợt nhìn sang, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của người kia, Hoài Viễn vô tội gật đầu, y không nghe lầm, Bắc Thần hôm nay là gọi y như vậy...
Lẽ nào hắn không nói cho y biết, y là Cấm Vệ Tổng Trưởng, cùng tổng quản thái giám không phải một ngành...
Nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra nước mắt cộng thêm thất vọng ủ rũ này của Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn cuối cùng nhịn không được cười lên, nghe thấy tiếng cười của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm có vẻ càng thêm lúng túng...
”Đừng cười nữa.” Người kia đẩy Hoài Viễn một cái, tay mang theo nước, để lại trên người Hoài Viễn dấu bàn tay rõ ràng, có điều chỗ hắn đẩy tới thật sự không lý tưởng, vừa vặn ngay ngực Hoài Viễn, thứ màu sắc hơi đậm kia liền trực tiếp hiện rõ ra, việc này khiến Ngôn Vô Trạm lại liên tiếp ho khan, vội vàng giống như phỏng tay rút tay lại, “Ngươi biết được lúc nào?”
Nhất định không phải hôm nay.
Những câu hỏi kia của Hoài Viễn chứng minh y đã quan sát hắn lâu rồi.
”Ngày đầu tiên hắn đến ta đã biết rồi.” Hoài Viễn hài hước tiếp tục giúp hắn tắn rửa.
Người kia lần thứ hai ngạc nhiên trừng tới.
”Nói sao thì ta cũng là Cấm Vệ Tổng Trưởng có được không? Hoàng thượng thật sự cho rằng phòng bị trong cung lơi lỏng như vậy, ai cũng có thể tùy tiện đi vào?” Hoài Viễn giương mắt, cho người kia một ánh mắt không được coi thường y.
Dù y không chịu trách nhiệm an toàn của cả hoàng cung, nhưng chỗ này của Ngôn Vô Trạm chưa bao giờ có sơ hở.
Chức trách của Hoài Viễn chính là bảo vệ an toàn của người này.
Ngôn Vô Trạm lần này thật sự cúi đầu ủ rũ, hắn bất mãn lầm bầm, “Sớm đã biết, tại sao không nói.”
”Bởi vì hoàng thượng muốn như vậy mà.” Hoài Viễn thản nhiên trả lời, Ngôn Vô Trạm tự mình không nói, chính là đại biểu hắn muốn che giấu Bắc Thần, vậy y cần gì vạch trần hắn.
”Cái này, trẫm biết sai rồi.” Người kia vì sự trẻ con của mình mà áy náy, nhưng giọng điệu lại càng thêm bất mãn, giống như là đứa nhỏ không cam lòng bị cha mẹ dạy dỗ.
Từ khi biết người này, Hoài Viễn chưa từng thấy hắn nhận sai, cũng chưa từng thấy dáng vẻ 'oan ức' như vậy của hắn...
Hoài Viễn bên ngoài bình tĩnh, nhưng thực tế, y cũng rất muốn đâm đầu vô tường...
Y nhịn cười đến cả người đều run lên.
Nếu như bây giờ y nói, dáng dấp này của Ngôn Vô Trạm rất khiến người ta yêu thích, khiến y hận không thể hung hăng chà đạp mấy lần, chỉ sợ hắn sẽ bị y làm cho thẹn quá hóa giận, kéo ra ngoài đánh bằng roi...
Có điều thật sự quá khiến người khác yêu thích rồi.
”Có thể đừng cười nữa hay không?” Ngôn Vô Trạm bất mãn nhìn sang, tuy rằng Hoài Viễn không phát ra tiếng, thế nhưng tay ở trên ngực hắn run run là thế nào, hơn nữa chuyện này buồn cười như vậy sao?
”Ta hẳn là vui mừng người tới là Bắc Thần mà không phải Hoằng Nghị, như vậy ta cũng không cần phái người kiểm tra bên dưới hoàng thành, xem có phải đột nhiên có thêm ra cái hang nào cần lấp hay không.” Hoài Viễn nghênh mặt lên, tiếp tục động tác trước đó, chỉ là nụ cười đã thu lại, rất nhanh lại không thể khống chế mà lộ ra, “Hoàng thượng, người cảm thấy Hoằng Nghị sẽ từ bên dưới đào hang tới đây sao?”
Hoài Viễn ho khan, y không nên lại trêu hắn, nếu không, thật sự sẽ nổi giận rồi, có thể thấy được dáng vẻ Ngôn Vô Trạm phấn chấn như vậy, y làm sao có thể không vui vẻ...
Hoài Viễn cũng rất lâu chưa từng ung dung như vậy, Ngôn Vô Trạm thống khổ bao lâu, Hoài Viễn đau lòng cho hắn, chỉ có thể khó chịu càng lâu hơn so với hắn...
Thế nhưng, Hoài Viễn còn lâu mới biểu hiện ra, y còn phải động viên người này.
Người nhìn như kiên cường, thực chất lại là người yếu ớt nhất này.
”Đã lâu không thấy hoàng thượng cười như vậy.”
Lời của Hoài Viễn khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra lần nữa, ánh mắt vắng vẻ chuyển sang mặt nước, người kia mím mím môi, một lát sau mới lại mở miệng, “Hoài Viễn, trẫm...”
”Hoàng thượng, người thương hại chúng sinh, người lo nước thương dân, người vì thiên hạ bỏ cái tôi. Thật ra, hoàng thượng, chỉ cần Nam Triều ổn định lại hưng thịnh, sẽ không có ai để ý quá nhiều chuyện như vậy, hoàng thượng có tấm lòng bao dung, thần dân của ngươi cũng sẽ vì sự bao dung của ngươi mà bao dung, chúng ta đều muốn nhìn thấy hoàng thượng vui vẻ và hạnh phúc. Vì vậy, đừng quá làm khó dễ chính mình, ít nhất Hoài Viễn muốn nhìn thấy hoàng thượng hiện giờ, mà không phải con rối sau khi hồi cung.”
Hai tròng mắt mắt mở to, phản chiếu gương mặt tươi cười dịu dàng của Hoài Viễn, trong chớp mắt ấy, Ngôn Vô Trạm dường như thật sự sống lại rồi.