Ngự Hoàng

Chương 241: Va chạm trực diện



”Tên khốn nhà ngươi là cố ý sao?” Mới ngồi xuống, Mộc Nhai liền chỉ mũi giáo về phía Mộ Bạch cả mặt nhìn có chút hả hê, lúc trước bọn họ vẫn luôn cùng nhau, Mộ Bạch không thể nào không biết chuyện của Bắc Thần và Ngôn Vô Trạm, nhưng tên khốn này lại không nói tới một chữ. 

”Kinh hỉ.” Mộ Bạch cười híp mắt nhấm rượu, dịp này hôm nay không phân chia quân chủ, gã và Ngôn Vô Trạm cũng tính là có giao tình, liền gật gật đầu coi như chào hỏi. 

”Kinh hỉ cái rắm.” Mộc Nhai tức giận mắng một câu, hắn đây là mẹ nó kinh hãi mới đúng. 

Hắn đã nói Bắc Thần rất kỳ quái, không chỉ bảo hắn bao lấy Nhất Phẩm Lâu, còn phải dùng sức mạnh của tinh kỵ quân, hắn hỏi y là nhân vật ghê gớm gì, Bắc Thần lúc đó chỉ cười, hiện giờ hắn biết rồi, Bắc Thần mang theo người này, vẫn thật sự là đáng để hắn khua chiêng giống trống như vậy. 

Mộc Nhai và Mộ Bạch không cần y giới thiệu, thân phận Ly Hận Thiên, Ngôn Vô Trạm cũng đã nhìn thấu, vì vậy Bắc Thần đặt trọng điểm lên hai người khác, y chỉ vào thanh niên bên cạnh Mộ Bạch nói, “Hắn là Lôi Tung, người Tây Thiện.” 

Người được gọi đến tên khe khẽ gật đầu một cái, ánh mắt người kia dừng trên mặt Lôi Tung chốc lát, hắn cười nhạt, “Lôi Gia ở Tây Thiện như sấm bên tai, chỉ là không ngờ quốc sư đương triều lại trẻ tuổi như vậy.” 

”Hoàng thượng nói quá lời rồi, Lôi Tung kinh hoảng.” Lôi Tung khiêm tốn đáp, không hề đề cập bất kỳ vấn đề gì liên quan đến thân phận lẫn nhau, bọn họ hôm nay chỉ là bạn bè gặp mặt, không liên quan đến chính sự. 

Người kia gật đầu, đề tài này coi như chấm dứt ở đây. 

Có điều thân phận Lôi Tung này, vẫn khiế hắn không thể không kinh ngạc... 

Lôi gia chính là đệ nhất đại gia tộc nước Tây Thiện, nhiều đời làm quốc sư, địa vị hiển hách. 

Hắn còn nhớ, sau khi hắn lên ngôi không lâu, tin tức nước khác đầu tiên nhận được chính là có liên quan đến Lôi Tung này —— 

Quốc sư Tây Thiện đột ngột qua đời, từ con là Lôi Tung tiếp nhận. 

Ngôn Vô Trạm còn từng xem chân dung Lôi Tung, chẳng trách vừa vào cửa, hắn đã cảm thấy người này khá quen mặt. 

Ánh mắt quét đến Mộc Nhai đang cùng Ly Hận Thiên thì thầm, Bắc Thần đã nói, y cùng với mấy người Mộc Nhai này giao tình rất tốt, e rằng chính là mấy vị trước mặt này, chỉ là không ngờ đến, trong này còn có trọng thần nước khác. 

Mộc Nhai cũng là thân mang trọng trách, binh quyền Nam Triều nằm trong tay hắn, có điều Ngôn Vô Trạm cũng không lo Mộc Nhai sẽ trở giáo đối mặt, lấy tính cách Mộc Nhai, nói Lôi Tung bị hắn xúi giục còn tạm được. 

Hắn cũng không ngại Mộc Nhai giúp hắn thu nạp một viên đại tướng. 

Ngôn Vô Trạm đoán ra thân phận Lôi Tung, Bắc Thần không chút nào bất ngờ, không đoán ra mới là kỳ quái, sau đó Bắc Thần chỉ vào một người khác nói, “Thư Huyền, thiếu chủ Nhất Hợp Bang.” 

”Thời gian trước, Thư Huyền không ở Nam Triều, không có thể giúp được chút việc.” Khác với người khác, Thư Huyền cả người đều vùi trên ghế, trong tay gã cầm tẩu thuốc hoa mỹ, lúc nói chuyện còn lười biếng hút một hơi, khách sáo của Thư Huyền, Ngôn Vô Trạm không nghe thấy, xuyên qua lớp sương mù nhẹ kia, hắn như chợt thấy được bóng dáng của Vân Dương... 

Y còn đang cười, ý cười lại đã không còn, Ngôn Vô Trạm so với ai khác đều rõ ràng hơn, Thư Huyền không phải Vân Dương, hắn chính là thấy vật nhớ người mà thôi... 

Hiện giờ, hắn chỉ cần vừa nhìn thấy tẩu thuốc là có thể nhớ tới người kia... Hắn muốn biết, Vân Dương có mạnh khỏe hay không. 

Bắc Thần liếc người kia một cái, ngược lại dùng sức ôm hắn vào trong lòng, Ngôn Vô Trạm đột nhiên không kịp chuẩn bị, cứ như vậy cùng Bắc Thần dán thật chặt cùng một chỗ... 

Bắc Thần vòng lấy chính là vai hắn, đây tuyệt đối không phải thân mật của anh em bình thường, động tác này của y đại biểu cái gì không cần nói cũng biết. 

Quả nhiên mọi người vừa nhìn thấy cũng nhíu mày ở mức độ khác nha, Ngôn Vô Trạm cũng thấy không phù hợp, nhưng trước khi hắn đẩy Bắc Thần ra, người cả mặt vô lại này lại lộ ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, “Năm đó hắn lên ngôi, Mộc Nhai dẫn người đến rồi, một thoáng này cũng gần năm năm rồi, đừng nói ta không tuân thủ giao hẹn, cũng đừng nói anh em không coi nghĩa khí ra gì, người tìm được rồi, ta không dối gạt cũng không che giấu, mang đến cho các ngươi xem.” 

Ngôn Vô Trạm không biết Bắc Thần là chỉ cái gì, hắn chỉ biết những người này sau khi nghe được lời nói của Bắc Thần, lông mày không thấy giãn ra, trái lại càng nhíu càng sâu, bầu không khí vốn thoải mái cũng đột nhiên nghiêm túc lên, ngay cả Mộc Nhai cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, có điều chỉ chốc lát sau, người phá vỡ cục diện bế tắc vẫn là Mộc Nhai. 

”Ngươi là... Thật lòng?” Hắn hỏi Bắc Thần. 

”Phí lời.” Bắc Thần không tỏ rõ ý kiến. 

”Thế nhưng, hắn là...” 

”Mộc Nhai, anh hùng không hỏi xuất xứ.” Bắc Thần cắt ngang lời Mộc Nhai muốn nói, y cũng biết bọn họ vì sao có vẻ mặt này, nhìn Ly Hận Thiên bên cạnh Mộc Nhai một cái, liền đổ đầy ly rượu trước mặt, “Được rồi, hôm nay giờ đến phiên ta mời các ngươi.” 

Bắc Thần uống cạn chén rượu kia, lúc chén rượu kia nặng nề rơi xuống đất, Mộc Nhai cũng không nhiều lời nữa. 

Thứ gọi là tình cảm này chính là chuyện như vậy, không liên quan đến thân phận địa vị, giống như hắn, người yêu là cha đẻ hắn, nhưng như vậy thì sao? Yêu thì yêu, Bắc Thần nói rất đúng, anh hùng không hỏi xuất xứ. 

Nếu đây là lựa chọn của Bắc Thần, vậy làm anh em phải chúc phúc cho y. 

Mộc Nhai đáp lễ Bắc Thần một chén, cục diện bế tắc này cứ như vậy đánh vỡ, mọi người khôi phục như thường, bắt đầu uống rượu chơi đùa, nâng cốc nói chuyện vui vẻ, bàn luận trên trời dưới biển, cũng không bàn luận bất cứ chuyện gì liên quan đến thân phận, đây là hiểu ngầm của bọn họ, lằn ranh kia không ai sẽ vui vẻ. 

Bầu không khí trên bàn rượu cũng không vì có thêm Ngôn Vô Trạm mà xảy ra thay đổi, có Bắc Thần ở đây, người kia cũng sẽ không cảm thấy có chút không tự nhiên. 

Dù là cùng mọi người uống rượu trêu đùa, Bắc Thần cũng sẽ không lơ là cảm nhận của người kia, y khéo léo mang hắn vào thế giới của bọn họ. 

Rượu qua ba tuần, đang uống vui vẻ, liền nghe thấy dưới lầu ồn ào một trận, cùng Bắc Thần liếc mắt nhìn nhau, Mộc Nhai ra hiệu bọn họ tiếp tục, liền một mình đi xem thử. 

Mộc Nhai vừa đi, Ly Hận Thiên trước sau cố gắng che giấu chính mình liền căng thẳng. 

Mộc Nhai ngồi giữa hắn và Ngôn Vô Trạm, hắn giống như một bức tường khiến Ly Hận Thiên an tâm, hiện tại, bức tường kia không còn, cảm giác tồn tại của hoàng thượng lập tức mạnh mẽ, thứ gì đó đưa vào trong miệng lúc này dường như nhai sáp. 

Y đang cầu khẩn trong lòng, Ngôn Vô Trạm đừng chú ý đến y, đang khổ sở chờ đợi Mộc Nhai mau mau trở về. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng một lần nữa mở ra, Ly Hận Thiên như trút được gánh nặng, lần thứ nhất y cảm thấy sự tồn tại của Mộc Nhai là chuyện hạnh phúc như vậy, y cũng lần đầu tiên cảm thấy tên nhóc tính tình nóng nảy như có thai này đáng yêu như vậy, ngay khi Ly Hận Thiên chuẩn bị đưa tay ra ôm lấy vị chúa cứu thế vĩ đại này, Bắc Thần lại kéo Mộc Nhai lại... 

”Bên ngoài làm sao vậy?” Bắc Thần hỏi. 

”Không có chuyện gì, người quen, tới dùng cơm bị binh sĩ ngăn cản, chúng ta tiếp tục.” Mộc Nhai muốn về chỗ của mình, thế nhưng Bắc Thần lại nắm lấy hắn không tha. 

”Không có chuyện gì là tốt rồi, ngươi tạm thời chờ một chút” Nói xong, Bắc Thần dùng cánh tay đẩy Ngôn Vô Trạm một cái, y bảo hắn ngồi vào chỗ Mộc Nhai, “Ngươi ngồi vào trong.” 

Người kia liếc mắt nhìn y, không nói gì liền nhường chỗ, lần này hắn và Ly Hận Thiên đụng vào nhau rồi, sự chú ý đang để trên người Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện người bên cạnh tại một giây hắn đến gần đã hóa đá... 

Bắc Thần hơi di chuyển ghế, kéo Mộc Nhai sang một bên, trước khi mở miệng còn chưa yên tâm nhìn Ngôn Vô Trạm một cái, xác định bọn họ nói chuyện, người kia không nghe được, y mới cả mặt thần bí nói, “Ta có việc hỏi ngươi.” 

”Ta cũng có chuyện hỏi ngươi.” Dù Bắc Thần không kéo hắn đơn độc ra riêng, hắn cũng chuẩn bị lén lút hỏi Bắc Thần một chút, có thể chuyện này đối với những khác người mà nói không coi vào đâu, nhưng Mộc Nhai là thần tử, bên này lại bạn tri kỉ của hắn, tin tức rung động này, đến bây giờ hắn cũng chưa bình tĩnh lại, “Người... Ngươi chạm vào rồi hả?” 

”Phí lời.” Giữ đến bây giờ còn là tính cách của Bắc Thần y sao? 

Nghe xong lời này, vẻ mặt Mộc Nhai đầu tiên là ngạc nhiên, ngược lại trở nên so với Bắc Thần còn thần bí hơn, hắn cũng đưa đầu nhìn Ngôn Vô Trạm một cái, xác định người kia thật sự không nghe được bọn họ đang nói gì, mới hạ thấp giọng hỏi Bắc Thần, “Vậy các ngươi, ai ở dưới?” 

Loại vấn đề tạp nham này theo lý không giống thứ Mộc Nhai sẽ hỏi tới, thế nhưng hết cách rồi, hắn thật sự rất tò mò... 

Tính tình của Bắc Thần này chắc chắn không thể bị người đè, nhưng dáng vẻ kia của hoàng thượng cũng không thể bị người đè... Hai người này cùng tiến tới vốn là chuyện rất khiến người ta tò mò có được không? 

Bắc Thần nghe xong, cũng không trực tiếp trả lời, mà là cao thâm khó dò, nhìn Mộc Nhai nhếch lên khóe miệng... 

Mộc Nhai nhíu mày, trong mắt tràn đầy không thể tin. 

Bắc Thần khẽ gật đầu một cái, nhưng khá kiên định và chắc chắn. 

Mộc Nhai hít khí, ngược lại cầm chén rượu lên, cả mặt kính nể quay về Bắc Thần, người nọ cũng tương tự cầm chén rượu, cùng Mộc Nhai dứt khoát chạm một cái, sau đó hai người đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch. 

Mọi thứ, đều không trong lời nói. 

Uống rượu xong, Bắc Thần lại như trước sap tới gần, y muốn hỏi chuyện chính, “Ta hỏi ngươi, người không đủ chia phải làm sao?” 

Mộc Nhai cũng hít khí lạnh, khác với kinh ngạc trước đó, hắn gần như kêu thành tiếng, Mộc Nhai bị đả kích quá độ theo bản năng nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, hắn nhìn thế nào cũng không nhìn ra, hoàng thượng lại... khụ khụ... khẩu vị lớn như vậy. 

Thấy Mộc Nhai phản ứng quá kịch liệt, sợ làm cho người kia chú ý, Bắc Thần vội vã ôm lấy cổ hắn, đè hắn lại, hai người đầu sát bên đầu, bắt đầu xì xào bàn tán. 

Bình tĩnh tâm tình, Mộc Nhai mới lại nhỏ giọng hỏi, “Mấy cái?” 

”Ngươi chớ xía vào.” Tức giận trừng Mộc Nhai một cái, cái này làm sao y có thể nói, “Ta chỉ hỏi ngươi, không đủ chia phải làm sao? Tình huống kia của nhà các ngươi... không kém bao nhiêu đâu?” 

Mộc Nhai người tài gan lớn, kinh hãi cũng kinh hãi rồi, rất nhanh thì bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ chốc lát, liền tiến đến bên tai Bắc Thần không biết đã nói gì đó. 

Theo đề tài Mộc Nhai tiến vào, miệng Bắc Thần từ từ mở lớn, sau khi đạt đến trình độ nhất định, Mộc Nhai cũng nói xong, lúc này đến phiên Bắc Thần khiếp sợ, hắn không thể tin nhìn Mộc Nhai, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc, “Ngươi chắc chắn chứ?” 

”Đừng nói ngươi chưa từng thử.” Mộc Nhai hừ cười. 

”Từng thử.” Bắc Thần cau mày, “Thế nhưng trước đây chỉ là chơi đùa, ta đối với tên này là thật lòng.” 

”Phí lời, ai mà không thật lòng.” Sau đó lại ở bên tai Bắc Thần nói gì đó, lần này nói xong, nghi hoặc trong mắt Bắc Thần đã bị nóng lòng muốn thử thay thế, cuối cùng, Mộc Nhai còn có thâm ý khác vỗ vỗ tay Bắc Thần, tình ý sâu xa nói, “Mùi vị trong đó, không cách nào nói nên lời.” 

Bắc Thần quay lại nhìn người kia một cái, tự động đổi trong lời Mộc Nhai nói lên người người kia, Bắc Thần cười mờ ám, y không có ý tốt nhìn lại Mộc Nhai, “Hay quá? Tốt quá.” 

”Dĩ nhiên.” Mộc Nhai cũng đáp lại y gương mặt tươi cười tương tự, hai vị này cấu kết với nhau làm việc xấu nở nụ cười một hồi, Mộc Nhai lại kéo Bắc Thần lại, “Ta nói, hắn như vậy, ngươi có thể ăn được?” 

Mộc Nhai rất nghi ngờ ánh mắt và khẩu vị của Bắc Thần, còn có mấy vị huynh đài khác mà hắn chưa biết kia... 

Ngôn Vô Trạm trông lạnh lùng, cứng rắn lại gàn bướng, một chút tình cảm cũng không có, nghe nói hắn sủng hạnh phi tử chỉ là làm theo thông lệ, cơ bản cũng không hiểu chiêu trò gì... 

Ngôn Vô Trạm như vậy, e là ngay cả kêu cũng sẽ không kêu một tiếng đi... 

Bắc Thần làm sao làm được? Tự tìm niềm vui? Hay là còn làm gì khác? 

Hơn nữa khí thế người kia đặt ở đó, Mộc Nhai cảm thấy, đối mặt loại đàn ông này, hắn ngay cả cứng cũng không cứng nổi, đừng nói ăn vào... 

”Ngươi không hiểu đâu.” Bắc Thần mập mờ hừ cười hai tiếng. 

Mộc Nhai lại nhíu mày một cái. 

Bắc Thần tiếp tục gật đầu. 

Sau đó Mộc Nhai lại cầm chén rượu lên, kính nể hướng về Bắc Thần, người nọ cũng giống như vừa rồi, cùng hắn chạm chén... 

Bên kia nói chuyện khí thế ngất trời, Ly Hận Thiên lại rơi vào vạn kiếp bất phục, y càng sợ cái gì càng gặp cái đó... Càng tự nói với mình không cần để ý, con mắt lại càng không thể khống chế nhìn về phía Ngôn Vô Trạm... Hết cách rồi, y chột dạ nha... 

Ngôn Vô Trạm ban đầu không để ý đến ánh mắt bên cạnh, chỉ tiếc Ly Hận Thiên nhìn quá nhiều lần, đến cuối cùng hắn muốn lơ là cũng không được... 

Ánh mắt tên kia lấp loé, cả mặt căng thẳng, dù là vì biết thân phận của mình, phản ứng này cũng không đúng lắm, đây rõ ràng là... 

”Ly Hận Thiên, ngươi có việc giấu trẫm.” 

Đũa vừa đặt xuống, bàn rượu trong nháy mắt yên tĩnh. 

............ 

【Tiểu kịch trường】 

Ngôn thúc: Ly Hận Thiên, nếu như nói Quách Tinh Tinh giúp đàn ông thiên hạ giải quyết một vấn đề khó, vậy ngươi sẽ thay tất cả tiểu công giải quyết một vấn đề khó. 

Ly thúc: Vấn đề nan giải gì? 

Ngôn thúc: ta và cha ngươi cùng rơi xuống sông, ngươi cứu ai trước? 

Ly thúc: ... 

3 giây sau... 

Ly thúc: Mẹ ngươi... 

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.