Ngự Hoàng

Chương 249: Hậu cung hiểm ác



Thời gian huấn là một tháng, trong thời gian này, bọn họ thấy tận mắt đen tối và tĩnh mịch sau cửa cung.

Dù Hoài Viễn không đánh tiếng, những người phụ nữ tương đối xuất sắc trong Phong Vũ Các đều vì các loại nguyên nhân bị đưa ra khỏi cung, ngay cả bọn họ bên này, cũng không ít thiếu niên diện mạo xuất chúng khó thoát một kiếp.

Hoài Viễn đã sớm nói, quá trình tuyển phi rườm rà lại nặng nề, hoàng thượng không thể quan tâm từ đầu tới đuôi, cho nên sẽ tránh không được một ít việc mờ ám.

Có rất nhiều người tướng mạo xinh đẹp, đừng nói vào cung gặp vua, ngay cả Sơ Thẩm cũng không qua được, tuyển phi là tầng tầng sàng lọc, cũng là đang lột da từng tầng một, chờ thật sự đưa vào trong cung, chưa chắc đều là tinh anh.

Dù còn sót lại, trong khi xét duyệt và huấn luyện cũng sẽ có không ít người vì các loại nguyên nhân mà đào thải đi, mà những người bị đào thải này, chẳng qua là rơi vào tay vương tôn quý tộc chọn trúng các nàng.

Những đường ra này coi như là tốt, nếu không có chỗ dựa, e rằng trực tiếp sẽ chôn thân trong thâm cung này.

Bất ngờ đột tử, thậm chí là thân mang bệnh hiểm nghèo, bọn họ đều từng thấy qua.

Các đời triều đại đều là như vậy, hoàng thượng dù biết được, cũng không thể nào ngăn cản, tuyển phi giai đoạn rất nhiều, liên can rất nhiều, huống chi hoàng đế cũng không có sức lực xem qua hình dạng tất cả mấy nghìn phụ nữ trước đó, cũng không thể mỗi người đều bảo vệ thỏa đáng.

Lần này cũng như vậy, tuy rằng so với trước đây nghiêm ngặt hơn, nhưng Ngôn Vô Trạm chỉ có thể bảo đảm mấy người bọn họ an toàn, những thứ khác, hắn không có bản lĩnh đó.

Dù vậy, nên tới vẫn phải tới.

Độc trong ấm của Lạc Cẩn sẽ không lập tức lấy mạng y, có điềum nếu dùng lâu dài, y sẽ bộ mặt sinh ra lở loét, đến cuối cùng, toàn thân thối rữa mà chết.

Đến lúc đó, thần y thiên hạ cũng cứu không được, tình trạng độc này phát ra lại vô cùng giống như sinh ra lở loét, cho nên cuối chỉ phải dựa theo bệnh hiểm nghèo để xử lý. Phương pháp ác độc lại sạch sẽ.

Thời gian huấn luyện một tháng, mắt thấy gần đến kết thúc, đây coi như là càn quét sau cùng sao?

Bắt đầu di chuyển mấy tảng đá lớn bọn họ rồi.

Người hạ độc, Lạc Cẩn đã đoán được đại khái, có điều y lười tranh cãi, y có vô số phương thức lặng lẽ giết tên kia, có điều Lạc Cẩn mặc kệ, những người đó sớm muộn cũng sẽ rời đi, vì những tên tạp nham này mà rước cho mình phiền phức thì cái được không bù đắp đủ cái mất rồi, dù sao với bản lĩnh của bọn họ cũng không thể tổn thương được Lạc Cẩn y hoặc là hai người còn lại. Bản thân cẩn thận một chút là được rồi.

”Bộ dạng quá tốt cũng là tội nghiệt a.” Bắc Thần lười biếng vươn vai, y vừa khẽ động, tờ giấy vo ở đầu ngón tay chẳng biết bay tới nơi nào, y lười nhìn, chuyển ánh mắt sang Lạc Cẩn, gần đây Lạc Cẩn rất bận, giống như đã thương lượng xong, chuyển mũi nhọn đều nhắm ngay y.

Không phải không ai tìm Hoằng Nghị và Bắc Thần gây phiền phức, chỉ là so với Lạc Cẩn, bọn họ thật sự không tính là gì.

Lạc Cẩn là người không có chống lưng nhất trong bọn họ, lại là người phù hợp điều kiện phi tử nhất, không chỉ bằng khí chất, còn có tính cách nhìn như khéo léo của y. Đương nhiên trở thành bia ngắm.

”Thật thất vọng.” Hoằng Nghị đặt bút xuống, y nhìn nét mực chưa khô trên giấy tuyên, lẩm nhẩm một câu, y biết mọi người hiện tại đều đang buồn bực, sao Lạc Cẩn còn chưa chết, y thoạt nhìn rõ ràng yếu đuối như vậy...

”Hoằng công tử, đến cùng là bọn họ thất vọng hay là ngươi đang thất vọng? Bằng không ngươi cũng tham gia vào đi.”

Ánh mắt hờ hững chuyển sang Lạc Cẩn, Hoằng Nghị nói: “Đề nghị tốt.”

Lạc Cẩn còn chưa kịp nói, cửa lớn rộng mở liền đi vào một người, bọn họ vốn không để ý, nhưng lúc này tất cả mọi người đứng lên, lại rất nhanh quỳ xuống, bọn họ vừa nhìn sang, chưa nhìn còn tốt, ba người đồng thời sửng sốt...

Là mắt có vấn đề hay là đầu có ảo giác, sao bọn họ giống như nhìn thấy được người kia?

Sự thật chứng minh, bọn họ không nhìn lầm, Ngôn Vô Trạm thật sự tới rồi.

Đột nhiên tập kích, không cho thông báo, cũng không có một chút gợi ý, hắn đã trực tiếp tới Phong Vũ Các rồi, lại trực tiếp giết tới đây.

Hắn muốn cho bọn họ một kinh hỉ, cũng muốn xem dáng vẻ không có chuẩn bị của bọn họ...

Ngôn Vô Trạm không ngồi xuống, mà chọn một vị trí gần đó, như vậy thoạt nhìn có chút thân thiện, thực chất hắn là muốn ở gần bọn họ một chút... Dù sao, đã lâu không gặp được. Nói không nhớ là giả.

Người kia ra hiệu mọi người không cần đa lễ, cũng không cần căng thẳng, tùy tiện một chút là được rồi, hắn hôm nay chính là đến gặp mọi người.

Sau đó, Ngôn Vô Trạm nhìn về phía cung nữ chủ sự, rất hiền hoà hỏi, “Hôm nay bọn họ học cái gì?”

Còn chưa tới Chung Thẩm, hoàng thượng lại đã tự mình xuất hiện, đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ trước đến nay, dù hoàng thượng đã miễn lễ, cung nữ chủ sự vô cùng kích động vẫn phình phịch một tiếng quỳ xuống, cũng vô cùng có quy tắc dập đầu một đầu, “Bẩm hoàng thượng, đang kiểm tra vẽ tranh.”

Cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú là yêu cầu cơ bản nhất.

Người kia gật đầu, sau đó lại hỏi, “ m luật đã thi chưa?”

”Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa thi.”

”Như vậy à...” Kéo dài âm cuối, Ngôn Vô Trạm vuốt cằm, dường như đang suy tư gì đó, bộ dáng này của hắn nhìn như nghiêm túc, thế nhưng một ít người đột nhiên sinh ra dự cảm không hay, ngay cả Hoài Viễn phía sau hắn cũng không khỏi không nhìn hắn thêm vài lần.

Luôn cảm thấy bộ dạng tên này không phải đang nghĩ chuyện tốt gì, quả nhiên, sau một lát người kia dựng thẳng lưng, hướng về phía mấy người cách đó không xa thản nhiên nở nụ cười, “Tốt lắm, trẫm sẽ tự mình kiểm tra.”

Hoàng thượng tự mình kiểm tra, việc này đối với bọn họ mà nói là vinh hạnh lớn lao, tâm tình mọi người giờ phút này đều là căng thẳng và kích động, chỉ có một người sắc mặt không tốt...

Lạc Cẩn và Hoằng Nghị đang nhìn Bắc Thần, Hoài Viễn cũng đang nhìn...

”Trẫm sẽ không làm khó các ngươi, đơn giản hát một điệu hát dân gian cho trẫm nghe thử là được” Ngôn Vô Trạm tự động hạ thấp độ khó, nếu là kiểm tra nguyên bộ, e rằng đến khi trời tối, hắn cũng không đi được, cho nên đối với bọn họ mà nói, hẳn là một tin tức khá tốt, chỉ là Bắc Thần sau khi nghe, sắc mặt càng thêm khó coi. Quả nhiên, người kia đường hoàng nói xong lời này, đã đem gương mặt tươi cười nhắm ngay hắn, “Ngươi tên gì?”

Tên mẹ ngươi...

Bắc Thần ở trong lòng mắng một câu, có điều vẫn chắc nịch quăng ra hai chữ, “Bắc Thần.”

Cung nữ chủ sự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng hung hăng trừng Bắc Thần, sao những thứ nàng dạy, người này đều đã quên rồi, đây không phải là định khiến nàng xấu mặt sao...

Có điều hoàng thượng hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tệ, không những không tức giận, trái lại khóe miệng mỉm cười, hàm ý này, hoàng thượng gần đây đổi khẩu vị? Thích hoang dã một chút?

Cung nữ ở trong lòng suy đoán.

”Bắc Thần, tên rất hay.” Làm bộ lẩm nhẩm mấy câu, Ngôn Vô Trạm quay về Bắc Thần lộ ra một nụ cười cổ vũ, “Đừng căng thẳng, tùy tiện hát cho trẫm chút gì đều được.”

Có ai nói cho hắn biết, nụ cười này của hắn rất đáng đánh hay không...

Có ai nói cho Bắc Thần biết, biểu tình của y giờ phút này rất... thú vị hay không.

Mặt Hoài Viễn không đổi đứng phía sau người kia, trời biết trong lòng tiểu nhân y cười đến dạ dày rút gân, ngay cả Lạc Cẩn cũng bưng kín mặt...

Mà Bắc Thần từ trước đến nay thích giúp vui, cuối cùng không cười nổi, hắn dùng sức siết hai nắm tay, thì ra người này là tới gây phiền toái... Mọi người biết hắn hát lạc nhịp. Ngôn Vô Trạm càng rõ ràng hơn.

Cùng người kia nhìn nhau, đón ánh mắt nhìn có chút hả hê của hắn, Bắc Thần thầm nói, được lắm, ngươi độc! Hoàng thượng lớn nhất.

Người kia ra vẻ không sao cả nhướng mày, hắn chính là lạm dụng chức quyền đó thì sao chứ.

Bắc Thần gật đầu, được, bọn ta xem.

Hắn muốn nghe y hát khúc đúng không, được rồi, vậy thì nghe đi.

Bắc Thần cũng không mất bình tĩnh, mở miệng liền hát, giọng y không tệ, khả không biết vì sao âm thanh phát ra lại kỳ dị như vậy, lúc miệng cung nữ chủ sự có thể nhét vào một quả trứng gà, Lạc Cẩn đã hoàn toàn gục xuống bàn tử trận, về phần Hoài Viễn rất muốn nói, hoàng thượng, lần sau có chuyện này, ngươi đừng tìm ta, y nhịn cười nhịn đến miệng cũng muốn rút gân rồi...

Chỉ có Hoằng Nghị vững vàng bất động, chỉ là lúc Bắc Thần hát, hơi cách xa y một chút.

Biểu tình của tất cả mọi người đều rất phong phú, chỉ có người kia khá chăm chú, nghe Bắc Thần hát xong một câu cuối cùng, hắn chuyển ánh mắt sang cung nữ chủ sự, “Ngươi cảm thấy, hắn hát thế nào?”

Tất cả mọi người trả lời trong lòng: Khá... không được tốt lắm.

Cung nữ chủ sự vô cùng đau đớn liếc mắt nhìn Bắc Thần, nàng không phải tiếc hận thay Bắc Thần, mà là hối hận không sớm xử lý xong Bắc Thần, gây ra rắc rối lớn như vậy, hại nàng mất mặt lớn như vậy, nói không chừng, ngay cả mạng cũng mất...

”Lão nô hiểu rồi, lão nô sẽ...” Hát thành như vậy, sau này kinh động thánh giá rồi, không phải trò đùa, con đường của Bắc Thần chỉ có một, mất đi tư cách.

Nhưng Ngôn Vô Trạm lại phun ra mấy tiếng, nói ra ý kiến khác biệt, “Trẫm thật ra lại cảm thấy, rất thú vị.”

Hoàng thượng ngươi là tai gì chứ?

Cung nữ chủ sự thầm rống giận, có điều vẫn theo ý hoàng thượng gật đầu, “Vâng, rất thú vị.”

”Có điều thật sự là khó nghe.” Ngôn Vô Trạm lại nói.

Hoàng thượng ngươi cố ý sao?

Cung nữ chủ sự khóc không ra nước mắt.

”Được rồi, giữ lại đi, trẫm muốn nghe khúc thì có nhiều người khác có thể hát, trẫm cũng không phải chọn con hát.”

Đến cuối cùng, người kia đã nhân từ bỏ qua cho Bắc Thần, lúc cung nữ chủ sự dập đầu tạ ơn, Bắc Thần cắn răng nghiến lợi cũng bày tỏ cảm tạ, “Hoàng thượng, thật tạ ơn người.”

”Đừng khách sáo.” Người kia cười nói.

Bắc Thần trong đầu dây thần kinh nào đó 'bụt' một tiếng liền đứt rồi.

Hắn chọc giận Bắc Thần rồi.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Bắc Thần thuộc loài chó, còn chọc nữa tên nhóc bên dưới kia nhất định sẽ nhào lên cắn người, người kia liền vội vàng chuyển ánh mắt sang người khác, lại tượng trưng kiểm tra mấy người, một lát sau, mặt Bắc Thần âm trầm mới lại lần nữa xuất hiện trong mắt người kia...

Bắc Thần còn chưa nguôi giận.

Người kia ho khan, “Bắc Thần à...”

Ánh mắt Bắc Thần liền liếc qua, làm rắm gì!

”Vừa rồi các ngươi không phải thi vẽ tranh sao, đứ tranh gì đó của ngươi cho trẫm nhìn một cái.”

Giọng nói Ngôn Vô Trạm rõ ràng khác với vừa rồi, nghe vào trong tai người khác chỉ là suy nghĩ đột phát, thế nhưng mấy người kia biết, hắn đang dỗ dành Bắc Thần...

Lần này Bắc Thần là thật sự nổi giận, không phải y nói hai ba câu là có thể dỗ được, hắn khiến y mất mặt tới như vậy...

Mặt Bắc Thần không thay đổi nhìn hắn, trái lại giọng điệu kỳ quái hừ một tiếng, “Vậy thật là không khéo, tranh của Bắc Thần vẽ ở ngay dưới long đĩnh*, hoàng thượng muốn xem, phiền nhấc long đĩnh của người xuống trước.”

(*Long đĩnh: Mông rồng)

Hoài Viễn phí công rồi, vai Lạc Cẩn rung động rồi, Hoằng Nghị rất muốn bỏ đi, về phần cung nữ chủ sự, nàng rất muốn chết.

.............

[Hậu cung Ngô Vô Trạm truyện.] Phần 3 của Hậu cung Chân Hoàn truyện..:))))))))))))))))))

”Hoàn hoàn nhất niễu sở cung yêu. Phong thủy ở Tử Cấm Thành này rất tốt nhất định không để cho các chàng hương tán ngọc tiêu..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.