Ngự Hoàng

Chương 260: Phiên ngoại 5 – Đi vào săn bắn



"Hoài Viễn, ngươi cảm thấy uất ức không?"

Trong tiểu viện của Hoài Viễn, cùng vị trí, chỉ là lần này người kia không ngồi trên tảng đá lạnh như băng, dưới mông là cái đệm vừa dày vừa mềm.

Không phải chỗ này của Hoài Viễn đơn sơ đến ngay cả ghế cũng không có, mà là hắn thích nhìn Hoài Viễn từ góc độ này.

Trong nháy mắt dòng nước lướt xuống, thân thể phản xạ ánh trăng kia, quả thật có thể gọi là giống như ảo mộng rồi.

Thân thể Hoài Viễn, dù nhìn mấy lần cũng nhìn không đủ.

"Uất ức?" Thùng gỗ giơ lên đến đỉnh đầu dừng lại, y nhìn người kia một hồi mới dội nước bên trong xuống đầu, "Không có, như vậy rất tốt."

Ngôn Vô Trạm vẫn cảm thấy có chút thua thiệt cho Hoài Viễn, cùng mấy người khác là danh chính ngôn thuận ở cùng nhau, nhưng Hoài Viễn lại vĩnh viễn đứng ở một vị trí không thể được đưa ra ánh sáng, quan hệ của bọn họ không thể bại lộ, ở trong mắt người khác, dù hắn đối tốt với Hoài Viễn, Hoài Viễn cũng cùng lắm là cấm vệ được sủng ái mà thôi. Ngoài ra, chẳng là cái thá gì.

"Không cần nghĩ nhiều, đây là quyết định của bản thân ta, so với làm phi tử của ngươi, ta càng muốn giờ phút canh giữ bên cạnh ngươi hơn" Đặt thùng xuống dưới chân, Hoài Viễn mang theo cả người đầy nước đi tới, Ngôn Vô Trạm lúc trước từng hỏi y, là muốn làm phi tử cùng bọn họ, hay là tiếp tục làm Cấm Vệ Tổng Trưởng, Hoài Viễn không chút chần chừ lựa chọn cái sau, "Giao ngươi cho bất kỳ ai, ta đều không yên lòng, chỉ có tự mình trông chừng mới có thể yên tâm, ta không phải người mạnh nhất, nhưng là tốt nhất đối với ngươi, hiểu rõ làm sao bảo vệ ngươi nhất, hiểu rõ ngươi nhất, cũng hiểu rõ nhất ngươi muốn cái gì."

Giọt nước trên đầu ngón tay thuận theo gò má người kia trượt xuống dưới cằm hắn, Hoài Viễn trực tiếp giúp hắn liếm sạch, chóp mũi cọ sát, giây lát ánh mắt tụ hợp, hai người bèn nhìn nhau cười.

Nhìn ánh mắt Hoài Viễn, người kia giúp y lau khô vệt nước trên người, động tác của hắn rất chậm, thay vì nói đang lau chùi, không bằng nói hắn đang vuốt ve...

Mỗi một tấc da thịt cũng không bỏ qua.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoài Viễn dội tắm như vậy hắn đã muốn làm thế này rồi.

Đây là một loại thói quen, cũng là vì Hoài Viễn mà nghiện.

"Đừng chỉ lau người trên, bên dưới nữa." Ánh mắt dính liền, Hoài Viễn nâng người kia lên, tay y khoát lên lưng hắn, nhưng bụng dưới hai người lại có khoảng cách nhất định, chỗ đó, là để người kia lau.

Yết hầu cử động lên xuống, người kia rũ mắt xuống, động tác trên tay không ngừng nghỉ, khăn vải vòng qua thắt lưng cường tráng của Hoài Viễn, đi tới phía trước...

Trên người Hoài Viễn chỉ mặc một cái quần, người kia rất dễ dàng liền kéo ra miếng vải kề sát trên người y này, khăn vải âm ẩm xẹt qua bụng dưới, bọc lấy thứ nửa cứng giữa hai chân Hoài Viễn...

"Lau cẩn thận một chút, nếu không lát nữa bắt ngươi liếm khô... Xít, nhẹ chút, bóp gãy rồi."

Tuy nói vậy, Ngôn Vô Trạm cũng không thấy thứ kia có chiều hướng gãy, trái lại sau khi hắn không cẩn thận dùng sức nắm chặt thì hoàn toàn cứng rắn...

"Vừa nãy ở Ao Thanh Hòa đã tắm một lần, rất sạch sẽ..." Người kia nhỏ giọng lầm bầm, bọn họ vừa nãy đều đã tắm.

"Hửm?" Giọng Hoài Viễn mang theo giọng mũi nồng đậm, y cười nhẹ, "Vừa nãy cũng là ngươi tắm, hôm nay ta còn chưa chạm tới."

Người kia không nói, khăn vải từ lúc cuốn lấy thứ kia thì không di động, Hoài Viễn thấy vậy ý cười càng đậm...

"Thích như vậy sao? Cũng không nỡ buông ra, những chỗ khác, hoàng thượng không giúp ta chà xát sao?"

Đầu tựa lên vai Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm không né tránh, mà là cuốn lấy chỗ kia cử động lên xuống, hắn từ dưới lên nhìn Hoài Viễn, nhìn gương mặt y từng chút một bị dục tình chiếm cứ...

Ngôn Vô Trạm thích trêu chọc Hoài Viễn, nhìn thấy Hoài Viễn vì khiêu khích của hắn mà sinh ra phản ứng, hắn hưng phấn không rõ.

"Tự mình đi vào, hay là ta ôm ngươi?" Hoặc là ở đây cũng được, dù sao sân nhỏ của y, cơ bản sẽ không có ai đến.

"Ngươi chịu để trẫm thả ra sao?" Học theo giọng điệu của Hoài Viễn, người kia hỏi ngược lại.

"Không chịu được" Hoài Viễn cảm thấy, sau khi về cung, người này càng mê người, cũng càng ngày càng biết làm sao quyến rũ người khác, dáng vẻ chủ động của hắn, thật sự đòi mạng người khác, "Vì vậy đêm nay cứ để ở bên trong đi, lúc ngủ cũng vậy, hoàng thượng, ngươi nói có được không?"

Thay cho phóng đãng trước đó, người kia nghiêm túc nhìn về phía Hoài Viễn, nếu không phải ngón tay cái của hắn liên tục xoa nắn phía trước thứ kia, Hoài Viễn thật sự cho rằng tên nhóc này trở mặt, biến trở về hoàng thượng uy nghiêm kia...

"Cấm Vệ Tổng Trưởng của trẫm, ngươi có biết, cái giá của ăn nói ngông cuồng là gì không?"

Hoài Viễn trực tiếp bế người kia lên, y không đi vào nhà, mà là đến trước vại nước, y để Ngôn Vô Trạm vịn lấy vại nước, cũng thuận thế kéo quần hắn ra, "Hoài Viễn không làm được, hoàng thượng cũng có thể chặt đầu Hoài Viễn xuống."

Câu nói tiếp theo của Ngôn Vô Trạm bị Hoài Viễn mạnh mẽ đẩy vào mà cắt ngang, mặt nước vì va chạm của Hoài Viễn mà nổi lên từng vòng tròn lăn tăn, hắn vừa mở mắt là có thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của chính mình, dung mạo không rõ, nhưng dục tình kia lại rõ ràng như vậy...

...

Hoài Viễn không ngu, y mới không làm phi tử.

Cấm Vệ Tổng Trưởng quan bậc nhất phẩm, bổng lộc so với phi tử nhiều hơn không nói, quan trọng hơn là, thân phận này tự do. Hoài Viễn có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn, y cũng có thể giờ phút canh giữ bên cạnh Ngôn Vô Trạm, không có ràng buộc, cũng không cần kiêng kỵ quá nhiều.

Mấy người khác thì lại không được vậy, bởi vì thân phận đặc thù, trong tình huống chưa được cho phép, bọn họ ngay cả Noãn Xuân Các cũng không ra khỏi được.

Hoài Viễn không phải ngày đầu tiên vào cung, quy tắc trong cung, y so với ai khác đều rõ ràng hơn, y đã sớm nghĩ đến kết quả hôm nay, cho nên lúc đầu Ngôn Vô Trạm hỏi y, y lập tức từ chối.

Thân phận cấm vệ không chỉ có thể khiến y muốn làm gì thì làm, càng nhiều hơn chính là, người kia còn cảm thấy thua thiệt hắn.

Vì vậy Hoài Viễn một chút cũng không uất ức, trái lại là khá thoả mãn.

...

Nam Triều và Bắc Chiêu xưa nay giao hảo, lúc tiên hoàng tại vị, hai nước đã thường có qua lại, Ngôn Vô Trạm sắc lập nam phi, hành động này chấn kinh thiên hạ, quốc vương Bắc Chiêu đương nhiên sẽ không kiến thức nông cạn, ngày Ngôn Vô Trạm lập phi, gã phái người đưa hậu lễ, sau một tháng, nhân lúc nhàn hạ, gã tự mình bước lên lãnh địa Nam Triều, đến trước chúc mừng.

Thiết Lặc đối với phi tử mới của Ngôn Vô Trạm khá tò mò, gã rất muốn xem nhưng người đoạt được ưu ái của hoàng đế Nam Triều kia dáng vẻ ra sao, đáng tiếc chính là, những người kia tuy là đàn ông, thế nhưng là người trong hậu cung của đế vương, thân phận của bọn họ không tiện gặp Thiết Lặc.

Quốc vương Bắc Chiêu đường xa mà đến, Ngôn Vô Trạm dĩ nhiên không thể để cho gã thất vọng mà về, không gặp được phi tử mới, hắn liền giành thời gian trống ra, tự mình chiêu đãi vị khách quý này, vì vậy mấy ngày nay hắn không đi Noãn Xuân Các.

Những người kia oán than ngất trời, Hoài Viễn lại là dáng vẻ ung dung, làm Cấm Vệ Tổng Trưởng của Ngôn Vô Trạm, y chắc chắn phải giờ phút đi theo bên cạnh hoàng thượng, bảo vệ an toàn của hắn.

Y danh chính ngôn thuận cùng Ngôn Vô Trạm đơn độc với nhau.

-------------------

Sân bắn hoàng gia.

"Võ Uy Sử, ngươi có cảm thấy màu sắc hồ ly trắng này rất thích hợp với cha ngươi hay không?" Trong lồng sắt giam giữ hai con hồ ly một đen một trắng, đây là Thiết Lặc bắt được từ núi tuyết rất xa, đừng xem chỉ là hồ ly, màu đen rất thuần, màu trắng xuyên suốt, hai con hồ ly không thấy một cái lông tạp, tuyệt đối là thế gian hiếm thấy. "Chờ một lúc bản quân săn được nó, ngươi mang về, làm cho hắn cổ áo lông hoặc là bao tay, đã lâu chưa gặp hắn, coi như là mồi phần tâm ý của bản quân."

Mộc Nhai hừ lạnh, hắn dứt khoát từ chối ý tốt của Thiết Lặc, "Vậy thì không cần phiền quốc quân phí tâm, thứ thích hợp với cha mình, Mộc Nhai nhất định làm việc phải làm, trái lại, Mộc Nhai không tâm tình rãnh rỗi tranh đoạt những thứ vô vị kia."

Nói cách khác, quản cho tốt chuyện của mình là được, Mộc Nhai bảo gã ít nhớ thương cha hắn.

Chuyện giữa Thiết Lặc và Ly Hận Thiên, Ngôn Vô Trạm sớm có nghe thấy, quan hệ của những người kia rắc rối phức tạp, không phải hai ba câu có thể giải thích rõ, cho nên đối với trao đổi của hai người kia, Ngôn Vô Trạm chẳng qua là làm như không nghe thấy, mà đặt sự chú ý trên lồng sắt trước mặt.

"Ngươi thích con nào?" Nhân lúc hai người kia hăng hái đấu võ mồm, Hoài Viễn lặng lẽ tiến đến trước, vì là góp vui, hôm nay Hoài Viễn cũng cùng bọn họ săn bắn.

"Đều được, ngươi cảm thấy con nào được?" Người kia mắt nhìn thẳng, dùng giọng nói tương tự hỏi Hoài Viễn.

"Đen đi." Bất kể là màu sắc và cảm giác đều hợp với khí chất của người kia, y thay hắn quyết định, sau đó Hoài Viễn nhìn hai người kia một cái, xác định bọn họ không nhìn bên này, mới lại nhỏ giọng bổ sung một câu, "Dù nhỏ một chút, nhưng làm khăn choàng, lại thêm bốn cái cổ tay áo, vậy là đủ rồi, nguyên liệu còn dư lại, tìm người tay nghề tỉ mỉ cắt nay, may đai."

"Làm cái gì?" Nếu chia ra làm cổ tay cùng tay áo, vậy tấm da hồ ly thượng hạng này không phải là hỏng rồi sao, người kia khó hiểu.

Hoài Viễn duỗi ra ngón tay cái, làm động tác chỉ xuống, sau đó y quay về phía người kia mập mờ nháy mắt, "Hoài Viễn rất chờ mong, dáng vẻ hoàng thượng chỉ mặc tấm da hồ ly này."

Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu rõ ý Hoài Viễn, hắn ho khan hai tiếng, không nhìn ánh mắt tràn đầy ám chỉ này của Hoài Viễn nữa.

Ý của Hoài Viễn chính là, đến lúc đó để hắn trần trụi, chỉ đeo cổ áo và cổ tay áo, bộ làm dư ra kia thì đeo vào trên mắt cá chân, còn cái đai nhỏ kia, Hoài Viễn ra dấu đã đủ rõ, là đeo vào chỗ kia của hắn...

Hình ảnh hiện lên trong đầu làm cho mũi người kia ngứa ngáy, chân kẹp lấy bụng ngựa lại càng như có chiều hướng nhũn ra, hắn liều mạng kiềm chế, thế nhưng những hình ảnh kia lại không lái đi được...

Hắn thậm chí đã có thể cảm nhận được cảm giác lông hồ ly kia chạm vào chỗ da mềm nhất.

"Hoàng thượng, người có khỏe không?" Mắt thấy mặt Ngôn Vô Trạm càng ngày càng đỏ, Mộc Nhai ngẩng đầu nhìn mặt trời đang gay gắt một hồ, "Có cần gọi thái y hay không?"

"Trẫm không có chuyện gì, có hơi nóng mà thôi." Ngôn Vô Trạm cuống quít xua tay, lời này mới nói ra, một túi nước liền đưa tới, Ngôn Vô Trạm không nhận ra túi nước, thế nhưng nhận ra cái tay cầm lấy nó. Hắn không dám nhìn Hoài Viễn, giật lấy túi nước liền ực một hớp, có điều lúc trả lại, ánh mắt hai người chính là vô tình đụng nhau...

"Hoài Viễn rất chờ mong biểu hiện của hoàng thượng."

Lời nói có hàm ý khác này khiến mặt người kia soát cái tới đỏ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.