Ngôn Vô Trạm hôm đó là được Lạc Cẩn và Bắc Thần khiêng về.
Hoài Viễn theo sát phía sau.
Về phần chuyện gì xảy ra, không cần nói cũng biết.
Ngôn Vô Trạm cũng không phải thật sự dự định sủng ái Trân Phi, hắn chỉ là vì chặn miệng lưỡi ba hoa của mọi người mà thôi, tuy rằng hắn thừa nhận khi nhìn thấy dáng vẻ Trân Phi quần áo nửa cởi thì động tâm, nhưng hắn xin thề, đây tuyệt đối là phản ứng tự nhiên nhất của đàn ông, hắn không có muốn làm gì đó.
Hắn yêu bọn họ, nhưng đồng thời hắn cũng là một người đàn ông bình thường đúng không.
Lần này, hắn hai bên cùng đắc tội rồi.
Chưa nói đến Noãn Xuân Các, chỉ nói hậu cung của hắn.
Trân Phi sau đó mới lại phản ứng được, Lạc Cẩn và Bắc Thần đây là chạy tới chỗ nàng tranh sủng rồi đi.
Hoàng thượng hiếm khi lật bài của nàng, lại qua loa hồ đồ bị bọn họ cướp đi, không chỉ vậy, còn ở chỗ của nàng...
Trân Phi tìm hoàng hậu đòi công bằng, chúng phi tần bị lạnh nhạt quá lâu cũng hết thảy chạy đến chỗ hoàng hậu tố khổ, bình lặng của hậu cung bị bốn người đàn ông kia làm rối loạn hoàn toàn, đến cuối cùng, hoàng hậu không thể không đi một chuyến đến Noãn Xuân Các.
Ý nàng vốn là lấy thân phận hoàng hậu ra dạy dỗ bọn họ, bao gồm cả hoàng thượng mất công bằng.
Lúc hoàng hậu tới, mọi người đang dùng cơm, sự xuất hiện của nàng khiến mấy người trên bàn trao đổi ánh mắt, bọn họ đã đoán được mục đích của hoàng hậu chuyến này.
Trước khi hoàng hậu phát uy, bọn họ triển khai hành động trước đi.
Sau khi làm xong lễ tiết, Lạc Cẩn lập tức thân thiện đi nghênh đón, "Tỷ tỷ, mau ngồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa. Lạc Cẩn từ lâu đã muốn tới chỗ tỷ tỷ thỉnh an, chỉ tiếc thân phận đặc thù, chỉ đành niệm trong lòng mấy tiếng tỷ tỷ khỏe, hiếm có được hôm nay có cơ hội, Lạc Cẩn có thể cùng tỷ tỷ trò chuyện vài câu."
Mấy tiếng tỷ tỷ này, gọi đến hoàng hậu có chút choáng váng, nàng chưa kịp phản ứng, Bắc Thần bên kia liền sắp xếp xông vị trí, chén đũa mới đặt bên cạnh Ngôn Vô Trạm, Bắc Thần cũng bắt chuyện theo, "Tỷ tỷ, ngươi vì sao giờ mới đến gặp bọn ta?"
Bắc Thần nói, có chút oán giận, còn có chút mùi vị chế nhạo, y vô tội nhìn hoàng hậu, trong nụ cười mang theo một cái xấu xa...
Hoàng hậu vốn nhìn thấy Lạc Cẩn liền có chút căng thẳng, khó khăn lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị mở miệng, lại thấy gương mặt tươi cười của Bắc Thần...
Hoàng hậu chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, đầu choáng váng từng cơn...
Nàng vẫn là không quen bị nhiều đàn ông vây quanh như vậy, còn là nhiều cảm giác khác biệt như vậy, lại là đàn ông tuấn tú như nhau.
Dưới sự dẫn dắt của Lạc Cẩn, hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh Ngôn Vô Trạm, ngồi đối diện nàng vừa lúc là Hoằng Nghị, ánh mắt hai người cứ như vậy không hẹn mà gặp rồi...
Con ngươi hờ hững lại thâm thúy của Hoằng Nghị khiến tim hoàng hậu chợt dừng lại, lại nhìn dáng vẻ Hoằng Nghị khẽ vuốt cằm, hoàng hậu thiếu chút nữa trực tiếp té xỉu...
Cứ như vậy, hoàng hậu ra quân chưa thắng thân đã chết trước.
Không đợi dùng cơm xong, hoàng hậu đã rời đi trước rồi, Ngôn Vô Trạm không ngăn cản, hắn đêm nay nói khá ít, không phải vì sự xuất hiện của hoàng hậu, mà là hậu quả mang đến.
Bọn họ cũng đều sớm nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện này, cho nên ngày đó Lạc Cẩn mới cùng hoàng hậu xây dựng tốt quan hệ, có điều bây giờ nhìn lại, như vậy còn thiếu nhiều lắm...
Trên đường rời đi, hoàng hậu bất ngơ cùng Vân Dương gặp nhau.
Nếu không có Vân Dương, hoàng hậu đã sớm không còn.
Lúc người của Phó Đông Lưu định xông vào hậu cung, hoàng hậu đã chuẩn bị treo cổ tự tử, nàng là công chủ Đông Câu, nàng là hoàng hậu Nam Triều, nàng chịu không nổi loại xỉ nhục kia.
Thế nhưng Vân Dương đã cứu nàng.
"Tướng quân..." Theo bản năng hô lên, nhưng thoáng qua lại phát hiện mình xưng hô như vậy có thiếu sót, thân phận Vân Dương hiện giờ không phải tướng quân, mà là phi tử. Thế nhưng, nàng lại không có cách xem y trở thành phi tử ngang hàng đám người Lạc Cẩn.
Ở trong lòng hoàng hậu, Vân Dương vẫn là võ tướng chấn động bốn phương như tu la địa ngục, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, chặn ngang trước hậu cung kia... Dù Vân Dương đã làm cái gì, y vẫn đã bảo vệ các nàng. Giống như thái hậu, hoàng hậu cảm kích y.
"Hoàng hậu có việc, đừng ngại nói thẳng." Vân Dương thản nhiên mở miệng, không đề cập tới thân phận lẫn nhau, cũng không sửa lại xưng hô chưa đúng của hoàng hậu.
Nhìn Vân Dương, giây lát, hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài, nói ra lời vừa rồi chưa thể nói ra...
"Hoàng thượng từ lúc lập phi tử tới nay..."
Hậu cung kiêng kị nhất chính là sủng ái một người, nhưng bây giờ hoàng thượng không phải đối tốt với một phi tần, mà là cả hậu cung đều lạnh nhạt, việc này tuyệt đối không phải chuyện đùa, quan trọng hơn là, hoàng thượng bên này mới quyết định lâm hạnh phi tần hậu cung, nam phi bên này lại tới tranh sủng. Đây là chuyện ngàn vạn lần không hay.
Nàng là người đứng đầu hậu cung, nàng nhất định phải duy trì công bằng, ổn định hài hòa của hậu cung.
Nàng hôm nay vốn là tới răn dạy, nhưng lời này cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng, hoàng hậu chỉ hy vọng Vân Dương có thể giúp nàng khuyên nhủ hoàng thượng mấy câu, nếu không oán khí của hậu cung kia nàng cũng không khống chế được nữa.
-------------
Thấy hoàng hậu thất bại kết thúc, đến cuối cùng sự tình vẫn là chọc đến chỗ thái hậu rồi, lão nhân gia bà tự mình hạ lệnh, nếu Ngôn Vô Trạm không thể ổn định hậu cung, vậy bà sẽ niêm phong Noãn Xuân Các.
Từ lúc vào cung tới nay, nguy cơ to lớn đầu tiên.
Chuyện này, Ngôn Vô Trạm đối với bọn họ không nhắc tới một chữ, hắn không muốn để bọn họ lo lắng, chuẩn bị một mình giải quyết rồi.
Ngôn Vô Trạm không nói, bọn họ cũng rõ rõ ràng ràng, bao gồn người kia gần đây chấp nhận chỗ đó.
Bọn họ sao có thể để một mình hắn gánh chịu những thứ này, huống chi chuyện này cũng không phải một mình hắn có thể chịu nổi.
...
Mười lăm tháng tám.
Theo thường lệ Ngôn Vô Trạm phải cùng chúng phi tần dùng bữa, cùng ngắm trăng cùng quây quần.
Bởi vì thân phận mấy người bọn họ đặc thù, cho nên yến hội trong cung bọn họ có thể không tham gia, thế nhưng lần này, bọn họ chủ động yêu cầu đi theo.
Không phải tất cả mọi người đi, chỉ có Lạc Cẩn và Bắc Thần đi theo.
Trường hợp này bọn họ mới càng thêm thích hợp.
Mặc vào phục sức phi tần đặc biệt chế tác vì bọn họ, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, nhìn sao cũng không tự nhiên như nhau, Lạc Cẩn quen mặc quần áo sặc sở, y còn có thể chịu đựng sự nặng nề của vải vóc này, nhưng đối với Bắc Thần quen ăn mặc nhẹ nhàng mà nói, thật là muốn láy mạng già rồi.
"Cẩn Phi, ngươi nói bọn ta có cần trang điểm gì đó hay không?" Tức giận kéo cổ áo, nhìn chính mình quái dị trong gương, Bắc Thần hỏi Lạc Cẩn.
"Có cần tìm cho ngươi một cái yếm mang vào hay không?" Lạc Cẩn lạnh lùng hỏi.
"Vậy phải thêu hoa mẫu đơn."
Không để ý tới nữa, Lạc Cẩn ra khỏi cửa trước.
Bữa cơm đoàn viên đêm nay ở Ngự Hoa Viên, hai người xuất hiện khiến bầu không khí vốn coi như thả lỏng chợt biến đổi, biểu tình chúng nữ tuy không thay đổi quá lớn, nhưng ngoan lệ, độc ác trong ánh mắt cũng vô cùng rõ ràng.
Bọn họ tự nhiên trở thành tiêu điểm, cũng rất rõ ràng, yến hội đêm nay sẽ không yên bình.
Bọn họ đều đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nếu không như vậy, bọn họ vẫn sẽ không tới.
Ngôn Vô Trạm ngồi vững tại ghế trên, đối với bầu không khí kỳ quái trên yến hội ngoảnh mặt làm ngơ, tất cả cứ theo trình tự tiến hành, đợi chúng phi tần kính rượu hắn xong thì đến phiên Bắc Thần và Lạc Cẩn vào cung cuối cùng kia mời rượu.
Bắt đầu từ Ngôn Vô Trạm, mỗi một phi tần vào cùng trước bọn họ đều phải kính đến.
Bọn họ không theo danh hiệu phi tử mới, vì vậy không xếp theo vai vế, chỉ cần là người phụ nữ của Ngôn Vô Trạm, dù địa vị ra sao, cũng không thể bỏ sót.
Sau Hoàng thượng là hoàng hậu, sau đó cứ vậy mà suy ra, hai người này bưng ly rượu, rất cung kính đi mỗi bàn một lần.
Bọn họ vào cung, cùng các nàng chia sẻ đàn ông không nói, còn muốn độc chiếm, còn muốn chiếm lấy, những người phụ nữ này mỗi một người đều có oán niệm trong lòng, nhân cơ hội mời rượu, các nàng mọi cách làm khó dễ, người tốt tính chỉ hơi hơi mà thôi, gặp phải người xấu tính, trực tiếp liền âm thầm ra tay.
Hai người kia ai cũng không nói tiếng nào, chỉ là tốt tính mỗi một người đều nhẫn nại, mãi đến cuối cùng, lúc Bắc Thần rót rượu, rượu chảy xuống văng lên tay áo một phi tử bên cạnh nào đó...
Đối phương không chút chậm trễ, đi tới liền ném cho Bắc Thần một cái tát, sức lực phụ nữ không lớn, không đau không ngứa, thế nhưng móng tay bén nhọn lại để lại trên mặt Bắc Thần mấy vệt máu.
Ngôn Vô Trạm cũng nhìn không được nữa, hắn mấy bước liền đến trước mặt bọn họ, ở trước mặt mọi người, hắn nâng mặt Bắc Thần cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó giọng nói lạnh thấu xương vang lên bên trên Ngự Hoa Viên...
"Quậy đủ chưa?! Còn gây sự nữa, trẫm sẽ giải tán hậu cung này!"
Gần đây hắn chịu áp lực cũng quá nhiều rồi, những người phụ nữ này náo loạn hắn cũng đủ phiền rồi, hôm nay còn không biết suy xét muốn ở trước mặt hắn động vào người của hắn, tốt lắm, chẳng bằng nhân cơ hội này, giải quyết xong hết mọi chuyện.
Hắn cũng lười lại nghĩ đối sách.
Hoàng thượng quát lớn khiến bữa tiệc này thoáng cái vắng lặng, chúng phụ nữ trừng mắt không thể tin nhìn Ngôn Vô Trạm, có người đã trực tiếp bị dọa ra nước mắt, ngay cả hoàng hậu cũng trợn mắt há mồm...
Chẳng ai ngờ tới, hoàng thượng lại sẽ nói ra những lời này.
Giải tán hậu cung, đây là chuyện lớn bằng trời.
"Hoàng thượng, chuyện đêm nay, tự bọn ta sẽ giải quyết, ngươi đi về nghỉ trước đi." Bắc Thần liếm liếm chỗ bị thương trong khoang miệng, lớn đầu như vậy vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ đánh, mùi vị không tệ.
Lời của Bắc Thần khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, hắn vừa muốn mở miệng, chợt nghe Lạc Cẩn bên kia lạnh lùng nói, "Hoài Viễn, dẫn hắn đi."
"Hoàng thượng, quay về đi." Hoài Viễn không nói hai lời liền chặn trước mặt Ngôn Vô Trạm, cũng không quản thân phận lẫn nhau ra sao, kéo Ngôn Vô Trạm liền lẩn đi ra ngoài.
Bọn họ đã bàn bạc xong, hôm nay chính là tới giải quyết vấn đề.
Ngôn Vô Trạm ngay cả chỗ phản kháng cũng không có đã bị Hoài Viễn lôi đi, lúc này chúng phụ nữ vẫn là vẻ mặt ngạc nhiên, bởi vì lời nói vừa rồi của hoàng thượng, cũng bởi vì thái độ mấy người kia đối với hoàng thượng...
Dường như, bọn họ mới là người nắm giữ mọi thứ.
Dám ra lệnh cho hoàng thượng.
"Được rồi, không còn người ngoài, các vị tỷ tỷ, chúng ta tâm sự một chút đi."
Món ăn đã lên đủ, dưới yêu cầu của Ngôn Vô Trạm, thái giám và cung nữ đều lui ra, ở đây thật sự không có người ngoài.
Nên đi đều đã đi, nên ở cũng đều ở lại, Bắc Thần cởi áo bào nặng nề, lộ ra nguyên hình, y hướng về phía mọi người cười vô lại, mấy vệt móng tay trên mặt thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.