Người chăn ngựa dắt ngựa đực đã cho dùng thuốc tới, dù là buổi tối, thứ to dài dưới bụng ngựa vẫn đỉnh đạc đập vào mắt mọi người. Ngôn Vô Trạm nghe thấy Bắc Thần ghé vào lỗ tai hắn huýt sáo, còn phát ra tiếng khen ngợi tấm tắc...
Thứ kia của ngựa thật là rất lớn.
Ngựa cái đều bị buộc vào một cái khung, cái khung rất đơn giản, hai thanh gỗ chắc chắn cắm trên mặt đất, ở giữa bắt ngang một thanh gỗ cùng phẩm chất, tổng cộng có hai cái khung như vậy, hai cái khung cách nhau khoảng một vai đàn ông.
Cái khung rất thấp, dây cương quấn chặc mấy vòng, đầu ngựa cái đều bị kéo xuống, cách cái khung cũng không quá một nấm tay.
Tư thế này khiến chân trước ngựa cái mở rộng ra, nửa người trên nghiêng xuống, như vậy nửa thân dưới tự nhiên liền hướng lên trên...
Trên khung tổng cộng buộc ba con ngựa, tình hình nhìn chung là giống nhau, lúc này người chăn ngựa dắt ngựa đực đến phía sau một con ngựa cái...
Con ngựa này bị cho dùng thuốc, khá hưng phấn, không cần bất kỳ ai hướng dẫn, trực tiếp liền chồm lên, ngựa đực dùng chân sau chống đất, chân trước khoát lên người ngựa cái, thứ vừa dài vừa thô khiến người ta khiếp sợ kia cọ sát phía sau ngựa cái, tìm cửa vào...
Có thể do quá hưng phấn hoặc là ngựa cái không phối hợp, thứ kia mấy lần đều bị ngựa cái dùng đuôi chặn lại, giằng co một hồi, ngựa đực vẫn không tiến vào được ngựa cái...
Lúc này ngựa đực bắt đầu nóng nảy hí lên, tiếng hí này cùng lúc bình thường không giống nhau, mà tràn ngập âm thanh thú tính...
"Nó nhịn rất khó chịu đây." Không biết từ lúc nào, Bắc Thần dời đến phía sau người kia, tay vốn ôm vai hắn cũng đổi thành vòng qua eo hắn, cằm Bắc Thần gác lên vai Ngôn Vô Trạm, nhỏ giọng nói với người kia.
Khoảng cách của hai người rất gần, tiếng ồ ồ của ngựa đực lấn át tất cả, cho nên lời bọn họ nói, không ai có thể nghe được.
Ngôn Vô Trạm chỉ liếc mắt về phía Bắc Thần một cái, hắn cũng không thấy gì, liền thu lại ánh mắt, tiếp tục xem lai giống.
Lần đầu tiên không thành công cũng rất bình thường, người chăn ngựa dắt ngựa đực, lần thứ hai dẫn nó tới trước ngựa cái, lần này lại có người tới giúp đỡ, lúc ngựa đực một lần nữa đè lên, y chọn đúng thời điểm gạt đuôi ngựa cái ra, sau đó cầm lấy thứ kia của ngựa đực, giúp nó tìm đúng hướng...
Thứ vừa to, vừa dài kia của ngựa đực có thể so với cánh tay một người trưởng thành, người chăn ngựa nắm chỗ nào, tay cũng đều không thể hoàn toàn vòng qua...
Da dẻ người chăn ngựa màu nâu khỏe mạnh, chỉ là đỡ dưới vật to lớn màu đen kia, có vẻ đặc biệt trắng, cũng rất rõ ràng..."Có lớn hay không..."
Lai giống ngựa đối với Ngôn Vô Trạm mà nói là một việc khá mới mẻ, cho nên hắn nhìn rất chăm chú, lúc Bắc Thần hỏi, hắn cũng không để ý. Nhưng khi thứ gì đó của ngựa đực thành công tiến vào, Ngôn Vô Trạm rõ ràng cảm giác được, có thứ gì đó, nửa mềm nửa cứng đâm vào mông hắn...
Những lời này của Bắc Thần là một lời hai ý.
Hắn đang hỏi của con ngựa có lớn hay không, cũng đang hỏi Ngôn Vô Trạm, của hắn có lớn hay không...
Ngôn Vô Trạm bước tới trước một bước nhỏ, tạo khoảng cách giữa thân thể hai người, nhưng Bắc Thần lại như không hiểu ý động tác này của người kia, lại sáp lại gần, còn đem mặt vùi vào vai hắn, cũng không xem màn biểu diễn trên đất trống nữa...
Ngựa đực điên cuồng cử động, đây là tư thế giao phối nguyên thủy nhất, vó sau của nó đạp trên đất, mọi người có thể thấy rõ ràng từ mông đến đùi của nó, hình dạng bắp thịt co ép, có thể cảm nhận được động tác mạnh mẽ của nó...
Giao đoạn cao trào của ngựa thật ra lại rất ngắn, sau khi đẩy rất nhanh mấy cái là kết thúc. Lúc này người chăn ngựa chọn đúng thời điểm, ghìm chắc dây cương một cái, một người đè lại mông ngựa đực, phía trước ngựa cái vốn vẫn bị chèn ép không thể nhúc nhích cũng có một người đứng, trước sau cùng nhau hợp sức, bọn họ giúp hai con vật này hoàn thành bước cuối cùng...
Như vậy, thứ kia mới có thể đi vào sâu nhất, tỷ lệ thành công cũng lớn hơn một chút, nếu không cẩn thận để rơi ra, lần lai giống này sẽ thất bại.
Thứ kia của ngựa đực tuột ra, mềm rũ xuống.
"Nhìn được chứ không dùng được nha..." Bắc Thần lại chắc lưỡi một tiếng, sau đó gối lên vai người kia, nhìn cổ của hắn, lại thấp giọng nói, "Mới có một chút như vậy, cũng không có cảm giác, ngươi nói đi... Tông Bảo thúc, ngươi nghĩ xem lớn như vậy tốt, hay là lâu hơn một chút, có lực hơn một chút, mỗi lần đều có thể trực tiếp đi vào sâu nhất, chạm tới chỗ khiến người khác thoải mái..."
Lời này của Bắc Thần đã không còn đơn giản đang hỏi về lai giống rồi.
Lúc này, người chăn ngựa đã dắt ngựa đực đến trước một con ngựa cái khác, ngựa đực đã dùng thuốc, rất nhanh thì khôi phục tinh thần, con mắt xanh đen tựa như tỏa sáng...
Xem cũng xem xong rồi, Ngôn Vô Trạm mới chuyển ánh mắt sang Bắc Thần, hắn không ầm ĩ, mà là dùng âm lượng giống Bắc Thần nói, "Xem thú vật làm cũng có thể khiến ngươi kích động như vậy, suy diễn ra nhiều vấn đề như vậy, ta thật khâm phục."
Ngôn Vô Trạm vờ nghiêm túc mắng hắn.
Bắc Thần cũng không tức giận, cười ha hả, đón lấy ánh mắt người kia, chậm rãi nói, "Ta chỉ thăm dò người một chút, nên thế nào thì tốt hơn, hăng hái hơn, có cảm giác hơn..."
Bắc Thần nói xong, lại liếc nhìn chỗ thân thể hai con ngựa dính vào nhau một cái, sau đó tự nhiên hăng hái, nhìn chằm chằm...
"Cái này, ngươi không nên hỏi ta, mà là đi hỏi con ngựa cái ấy." Ngôn Vô Trạm cũng nhìn theo y, hắn vô cùng chậm rãi trả lời, đối với ám chỉ của Bắc Thần, tạm thời đánh trống lãng.Bắc Thần cười nhẹ hai tiếng, cũng không lên tiếng nữa, cằm gác trên vai người kia, chăm chú quan sát buổi tiệc 'thú vật' này...
Sau một lúc, Ngôn Vô Trạm liếc lên vai một cái, bộ dáng Bắc rất hứng thú xem lai giống, không nói mấy lời sâu xa chọc người nữa...
Đáy mắt Bắc Thần tỏa ra ánh sáng, màu sắc óng ánh, che đậy tất cả, khiến không ai có thể đọc được tâm tư của y, cũng đoán không ra suy nghĩ của y...
Ngôn Vô Trạm nghĩ, hình như gần nhất hắn luôn có thể gặp người như vậy. Ngay cả hắn cũng không có cách nào nhìn thấu tâm sự người khác. Lạc Cẩn cũng thế, Bắc Thần cũng vậy...
Lai giống thuận lợi kết thúc, mọi người cũng giải tán, bên kia vừa động, Bắc Thần lập tức buông hắn ra, tựa như vừa rồi không phát sinh việc gì, y chỉ như những người làm khác, tình cờ đứng cạnh Ngôn Vô Trạm.
Bắc Thần không ở lâu, nói lời chào liền rời đi, Ngôn Vô Trạm phải cùng những người khác thu dọn tàn cục, hắn cũng không nói nhiều với Bắc Thần, bất quá trong lòng lại cứ luôn suy nghĩ...
Ý đồ Bắc Thần rất rõ ràng, tuy không hiểu hắn vì sao phải tìm tới mình, thế nhưng Bắc Thần nhất định là có ý đồ với hắn... Bắc Thần trẻ tuổi như vậy, tự nhiên lại thích người có tuổi tác như hắn...
Nghĩ tới đây, người kia dừng một chút, tay làm việc dọn dẹp, tốc độ cũng chậm nửa nhịp...
Xem tình hình trước mắt, Bắc Thần lại thật rất thích hợp với hắn, Ngôn Vô Trạm muốn thử mùi vị đàn ông, vừa vặn Bắc Thần lại đưa tới cửa, cùng y chơi đùa một chút cũng không có gì không thích hợp.
Thân phận và địa vị rất phù hợp, sẽ không khiến người khác chú ý.
Chỉ là...
Diện mạo Bắc Thần và hình thể của y khiến Ngôn Vô Trạm có chút không tiếp nhận được.
Bắc Thần không thể xem là tuấn tú, dùng xinh đẹp hình dung còn có chút không bằng, gương mặt y tàm tạm, ngoại trừ đôi mắt coi như đẹp so với những người đàn ông khác thật không thể nào khen...
Có điều, tính cách hắn tốt, cởi mở, phóng khoáng, nếu y dễ nhìn thêm một chút, Ngôn Vô Trạm nhất định không do dự gì. Cùng người như vậy chơi đùa, hắn không cần lo nghĩ về sau, hai bên sẽ rất nhanh kết thúc.
Có điều sau đó, Ngôn Vô Trạm lại bác bỏ.
Hắn vẫn lắc đầu, Bắc Thần không thích hợp với hắn.
Không chỉ gương mặt, vóc người cũng không phù hợp yêu cầu của hắn, quá cường tráng...
Hai người bọn họ không khác nhau lắm.
Ngôn Vô Trạm không muốn ôm ấp người có thân thể giống mình như vậy, hắn chưa thử qua đàn ông, lần đầu tiên nên tìm người yếu đuối một chút thì hơn, quá cường tráng, hắn sợ mình ăn không trôi, tiêu hóa không được...
Như Lạc Cẩn là vừa vặn.
Lạc Cẩn thật ra lại phù hợp mọi mặt, điều kiện quan trọng là y không phải thiếu gia Lạc Gia...
Lắc lắc đầu, Ngôn Vô Trạm quyết định không suy nghĩ miên man nữa, hắn ra ngoài là có việc phải làm, không thể để loại sự việc quấn chân, nếu muốn, chờ sự việc kết thúc, để Hoài Viễn tìm mấy người hắn nhìn được, cảm nhận một lần...
Dù như vậy sẽ mấy đi chút hứng thú, có điều có còn hơn không.
Có thể nếm món ngon là được rồi.
Ngôn Vô Trạm không muốn nghĩ tới, thế nhưng việc này lại chủ động tìm tới cửa, không để cho hắn cơ hội chạy trốn.
Khi hắn làm xong công việc, lúc đang vẫy nước trên tay, hắn rốt cuộc nhìn thấy Lạc Cẩn...
Trong tay Lạc Cẩn đang cầm cái áo đêm đó hắn đưa cho y, cặp mắt như mang theo một tầng sương mù kia chăm chú nhìn hắn chằm chằm, thật lâu mới chớp một cái...
"Cẩn thiếu gia."
Ngôn Vô Trạm cung kính gọi, người kia cũng cúi đầu, sau đó liền đưa áo qua cho hắn.
"Trả ngươi áo."
Việc này đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, đơn giản là được thương mà lo, hắn không ngờ sự tình tiến triển thuận lợi như vậy, có điều trên mặt người kia cũng không lộ ra vẻ vui mừng, mà là khá kinh ngạc và lo sợ, "Cẩn thiếu gia, việc này sao có thể, để Cẩn thiếu gia tôn quý hạ mình mặc quần áo của ta vốn đã là có lỗi, lại còn để Cẩn thiếu gia tự mình đi một chuyến..."
Lạc Cẩn nghe hắn khách sáo một hồi, sau khi xác nhận người kia đều nói xong, y mới mở miệng...
"Ta thấy rồi." Lạc Cẩn thản nhiên nói.
Người kia khó hiểu, ánh mắt mang ý dò hỏi. Hắn nhìn không thấu Lạc Cẩn, thay vì suy đoán lung tung, trực tiếp hỏi mới là chính xác.
Quả nhiên, Lạc Cẩn rất nhanh trả lời, có điều lúc này càng khiến hắn thêm mơ hồ... Bạn đang �