Người kia nằm một mình ở trong căn lều rộng lớn, cả người xụi lơ như trước, không lấy đâu ra chút sức lực nào, hắn trừng hai mắt nhìn phía trên, tự đoán nội dung bức mật hàm, cùng với chủ nhân của nó...
Thể lực của hắn có hạn, nhưng khôi phục rất nhanh, không bao lâu, tim đập như nổi trống cũng ổn định lại một chút, Ngôn Vô Trạm thử ngồi dậy, tuy rằng toàn thân vẫn mềm nhũn không có sức, nhìn chung cử động đã không có vấn đề gì.
Xoa xoa cái đầu còn mơ mơ hồ hồ, Ngôn Vô Trạm định bụng rời khỏi cái giường này, mặc dù hắn rất cần, nhưng hắn cũng biết, thứ này nguy hiểm cỡ nào.
Lúc hạ tay xuống, hắn vô tình nhìn thấy trên cổ tay mình, có hơn hai vết hồng...
Ngôn Vô Trạm hờ hững giơ lên trước mắt, đây là bị xích sắt trói.
Da phía trên bị tróc, mà thịt cũng bị cọ sát một lớp, cả cổ tay đều sưng, có lẽ là do quá đau, dù xích sắt kia trói chặt, hắn cũng không nhận thấy...
Hắn sống hơn ba mươi năm, vẫn chưa bao giờ chịu khổ sở như vậy...
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe một trận ồn ào bên ngoài, bởi khoảng cách quá xa, Ngôn Vô Trạm nghe không được rõ lắm, thế nhưng dần dần, âm thanh kia càng lúc càng lớn, tiếng phụ nữ khóc xen lẫn tiếng đàn ông chửi bới truyền rõ ràng vào trong tai hắn...
Sau một lát, âm thanh kia xuất hiện ở bên ngoài lều, sau đó, hai cô gái bị binh sĩ đẩy đi tới.
Bọn lính cũng không đi vào lều, mà chỉ nói với binh lính gác cửa mấy câu đơn giản liền đi. Cứ như vậy, trong lều chỉ còn Ngôn Vô Trạm và hai cô gái.
Hai cô gái kia là người bị trói đến cùng với hắn.
Bất quá quần áo các nàng thay đổi thành hai bộ quân phục rộng thùng thình, tóc xõa, còn đang nhỏ nước, trong không khí mơ hồ có mùi hương tươi mát, các nàng hẳn là vừa được tắm rửa, còn về việc vì sao các nàng lại bị tống đến đây thì không cần nói cũng biết.
Hai cô gái ôm lấy nhau, thấp giọng khóc sụt sùi, Ngôn Vô Trạm không để ý các nàng, chờ hai chân khôi phục cảm giác, liền ngồi xuống phía bên kia lều.
Ngôn Vô Trạm mệt rã rời, mê man ngủ thiếp đi, chờ hắn tỉnh lại, Vân Dương đã trở về, hơn nữa, còn đang nhìn hắn.
Trong khi hai cô gái sạch sẽ, Ngôn Vô Trạm lại có vẻ dơ bẩn kinh khủng, Vân Dương hứng thú nghiên cứu những vằn đen trên mặt hắn, y nghĩ bộ dáng người này rất thú vị...
Người kia tựa vào lều ngủ mê man, không thấy trầm ổn và thành thục, trái lại mang theo một chút trẻ con, như vậy, khiến người khác không nhịn được muốn bắt nạt...
"Ngươi tiếp tục ngủ, hay là đi ra ngoài? Đương nhiên, nếu ngươi muốn xem, ta cũng không ngại."
Phía sau Vân Dương, hai cô gái kia lạnh rung đứng ở cạnh giường, không cần phải nói Ngôn Vô Trạm cũng biết bọn họ muốn làm gì, trầm mặc lắc đầu, sau đó kéo lê hai chân nặng nề đi ra khỏi lều...
Ráng chiều lạnh lẽo, toàn bộ quân doanh khoác lên một vẻ bi tráng. Người kia cũng không đi xa, mà ở phía ngoài lều tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn biết rõ, trừ phi Vân Dương cho phép, không thì hắn không thể rời khỏi cái lều này.
Hắn vừa ngồi xuống không lâu, bên trong liền truyền đến tiếng phụ nữ kêu khóc, âm thanh không lớn, rất thê thảm, nghe ra là không muốn, nhưng cô gái kia cũng không có phản kháng, mà là chấp nhận chiều theo rồi.
Tất tất tác tác vang lên một trận, chợt nghe một tiếng hét thảm, sau đó liền có tiếng thân thể va chạm bành bạch. Có lẽ là đau đớn, cô gái không kiềm nén nữa, tiếng khóc kia lớn hơn rất nhiều, bất quá đã không còn cảm giác bi thảm...
Không lâu sau, tiếng khóc biến thành tiếng thở dốc dồn dập. Lại một hồi, tiếng thở dốc lại biến thành rên rỉ, cảm giác cũng từ đau khổ biến thành vui thích...
Xem ra, Vân Dương này đối với phụ nữ rất có bản lĩnh.
Ngôn Vô Trạm dựa vào lều nhìn trời, từ nắng chiều đến trời sao, âm thanh trong lều cũng từ đau khổ thành vui thích, hết đợt này tới đợt khác, đợi tới lúc Vân Dương dày vò xong, ánh trăng đã lên tới cành liễu...
Hắn là hoàng thượng, lại nghe trộm Vân Dương làm loại chuyện này...
Mặc dù vô tâm, nhưng cũng nghe được.
Từ đầu tới cuối, Vân Dương dũng mãnh và lợi hại, hắn từ tiếng kêu của hai cô hầu có thể thấy được.
Hắn cũng là nam nhân, nghe được loại âm thanh này, khó tránh khỏi có chút động tình, bất quá cũng chỉ một chút mà thôi, Ngôn Vô Trạm cũng không phản ứng quá nhiều, hắn vẫn rất rõ ràng hoàn cảnh của mình ở thời khắc này.
Vân Dương gọi binh sĩ để bọn họ mang mấy cô gái đi, Ngôn Vô Trạm lúc này vừa vặn quay đầu lại, buổi chiều hai cô gái không muốn đủ điều, giờ thì sắc mặt ửng đỏ, hơi thở như nước thủy triều, các nàng run hai chân, mang theo một thứ như si mê thỏa mãn rời khỏi.
Ngôn Vô Trạm chỉ hờ hững nhìn, trong lòng suy đoán, không biết thay đổi này, là vì khuôn mặt tuấn mỹ của Vân Dương hay là kỹ thuật của hắn...
"Lão già kia, ngươi, vào đây."
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm còn dừng ở một nửa bắp chân lộ ra của cô gái, chợt nghe thấy một tiếng lười biếng ở bên trong, hắn dừng lại, xoa xoa chân có hơi sưng, đi vào trong lều.
Trong lều, Vân Dương cả người khỏa thân ngậm tẩu thuốc, khoác đại một cái thảm lên bên hông, vừa vặn che chỗ thắt lưng. Trong lều tràn đầy mùi của cuộc vui vừa rồi, người kia theo bản năng nhíu mày, mà lúc này, Vân Dương phun ra một làn khói trắng thật dài, đưa tay về phía người kia...