Vân Dương bị hắn làm cho cứng lên. Cây gậy kia dựng đứng trong nước, thỉnh thoảng đụng vào cánh tay hắn...
Nhìn Vân Dương, Ngôn Vô Trạm không dám cử động nữa, tia nhìn nguy hiểm phát ra từ mắt người kia, dù hắn muốn quên đi cũng không được...
"Gì chứ, ngươi chưa từng bị người khác đụng chạm qua sao?" Mới rồi ôm ấp hai nữ nhân, dù là thân thể hay tinh thần, Vân Dương đều thỏa mãn rồi, nên hắn cũng không muốn làm tiếp loại chuyện đó, thế nhưng người này lại dễ dàng kích động cảm giác của hắn...
Ngôn Vô Trạm đụng chạm, chà sát, giống như đang đùa giỡn, khiến hắn trong lúc vô tình, liền có phản ứng...
Đối với phản ứng của Vân Dương, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể chọn cách im lặng, hắn cúi đầu định tiếp tục giúp hắn lau rửa, nhưng lúc này, Vân Dương đột nhiên bắt lấy cổ hắn, khiến hắn quay về phía mình...
Hơn nửa người Ngôn Vô Trạm vốn đang chìm trong nước, lần này, thiếu chút nữa đã ngã lộn nhào vào...
Ngôn Vô Trạm nắm lấy vách thùng, lúc này mới may mắn không ngã nhào đầu vào, trong thùng gỗ chấn động mãnh liệt, cằm người kia đã chìm trong nước, nhưng tay Vân Dương vẫn nắm chặt gáy hắn, trán hai người chỉ cách một tấc là đụng nhau...
"Ngươi sao lại mời gọi đàn ông như vậy hả? Có phải là quen nghề rồi không." Giọng Vân Dương rất nhỏ, có chút nhẹ nhàng không rõ, mắt cũng hơi nheo lại, mi trên mi dưới dán vào nhau, che đi ánh sáng trong mắt, nhưng cũng không che được vẻ nguy hiểm bên trong.
Tay còn lại của Vân Dương nổi lên từ dưới nước. Tay ướt nhẹp xoa nhẹ lên ngực trần của người kia, chậm rãi lướt đi, bao phủ trong bàn tay, nước theo cánh tay hắn chảy xuống, trong căn lều im ắng, phát ra tiếng tí tách trong trẻo...
Vân Dương nắm lấy phần nhô ra trước ngực hắn. Ngôn Vô Trạm muốn cúi đầu, cánh tay đè ở cổ hắn chợt dùng lực, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể tiếp tục nhìn Vân Dương. Sau đó, hắn lắc đầu, "Không có."
Người kia tựa như rất ít khi nói chuyện...
Hơn nữa, luôn bình tĩnh như vậy.
Vân Dương rất muốn nhìn thử dáng vẻ lúc hắn hoảng loạn không thôi, ý loạn tình mê...
Hẳn là sẽ rất thú vị.
"Ngươi tên gì?" Chỉ mới tiếp xúc không lâu, người này lại khiến hắn mấy lần nảy sinh hứng thú, Vân Dương nghĩ, ý định giữ lại của hắn khá là hợp lý.
"Tông Bảo." Ngôn Vô Trạm trả lời, đây là nhũ danh* của hắn. Con bà nó, dù hắn đã lớn vầy rồi, dù hắn hiện là hoàng đế, thái hậu lúc không có ai vẫn gọi hắn như vậy.
(*Nhũ danh: tên cúng cơm, tên tục, ví dụ Tí, Tèo...)
"Tông Bảo." Lặp lại hai chữ này, Vân Dương từ trong nước đứng dậy, không nhìn người kia, cũng không chú ý vật đang ngẩng đầu trong quần, lau sơ người, Vân Dương liền lên giường. Trước khi nằm xuống, ra hiệu người kia cho binh sĩ dọn dẹp, hắn cũng có thể đi nghỉ ngơi.
Hắn đối Ngôn Vô Trạm rất có hứng thú, nhưng Vân Dương là tướng quân, luôn biết kiềm chế bản thân, hắn cũng không phải loại người phóng túng, nếu đã thỏa mãn, cũng không cần phải làm tiếp, dù sao người này còn ở tròn tay của hắn, hắn muốn, lúc nào cũng được.
Vân Dương không vội.
"Tôi ngủ ở đâu?" Trong lều này chỉ có một cái giường, dưới đất cũng không có trải gì, Ngôn Vô Trạm nhìn bốn phía, cuối cùng vẫn là trước khi Vân Dương nằm xuống, lên tiếng hỏi.
Vân Dương cười nhẹ, "Ngươi có thể lên đây, ta ôm ngươi ngủ."
Ngôn Vô Trạm vừa nghe, quay đầu đi ra cửa gọi binh lính, chờ bọn họ dọn dẹp xong, người kia liền đi tới chỗ hắn ngủ gục lúc chiều, ở đây có cái bàn nhỏ, phía dưới trải một tấm da thú, trên bàn để nghiên mực và giấy, còn có bản đồ địa hình được đánh dấu, đây cũng là nơi Vân Dương xử lý công vụ.
Ngôn Vô Trạm đến bên cạnh bàn, không quan tâm với những thứ trên bàn, nằm xuống liền ngủ.
Đêm đầu tiền hắn ở trại lính cứ như vậy đi qua.
Hôm sau, lúc thức dậy, Vân Dương đã đi khỏi, thấy bên cạnh đặt một bộ quân phục mới tinh, người kia mới phát hiện hôm qua hắn quá mệt, cứ trần truồng như vậy mà ngủ, cũng không có đắp gì...
Bất quá thân thể Ngôn Vô Trạm khỏe mạnh, ngoại trừ bắp thịt mỏi như do hoạt động quá sức, cũng không có gì khác không ổn.
Người kia mặc quần áo định ra khỏi lều, lại bị binh sĩ cản lại. Không lâu sau, bọn họ đưa đồ ăn tới. Ngôn Vô Trạm lúc này mới phát hiện, hắn chính là bị giam lỏng. Có thể thuyết, Vân Dương không cho hắn ra ngoài.
Hắn đây xem là gì?
Thực sự trở thành nam sủng* của tướng quân?
Việc này cũng quá buồn cười.
Người kia nhét đồ ăn vào miệng, hắn thật sự đói. Sau đó hắn tự tính toán, hắn phải nghĩ cách ra ngoài, nếu cứ bị giam ở đây, vậy hắn tới đây còn có ý nghĩa gì.
Bất quá...
Động tác nhai nuốt đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén đường đảo thật nhanh một vòng... �
Đây có lẽ là một cơ hội tốt...
Ở đây chỉ có một mình hắn, nói không chừng, có thể tìm thấy vật hắn cần...
Bất quá Ngôn Vô Trạm cũng không lập tức hành động. Hắn biết rõ, Vân Dương không có khả năng sơ sẩy như vậy, để một người không rõ lai lịch ở lại trong lều của hắn, hắn không thể khéo quá hóa vụng được...
Vân Dương cả ngày không quay lại, lúc xế chiều, Ngôn Vô Trạm lại gặp được người mà hắn không ngờ tới...
Chính là hai cô gái ngày hôm qua. Chỉ là hôm nay, các nàng không hề khóc, trên gương mặt mơ hồ có chút hồng hào...