Mạnh Cực tiên nhân dĩ nhiên là vui mừng, nhưng lại sợ thượng thần hiểu nhầm, liền giải thích luôn: "Minh Nguyệt lâu chúng ta là tửu lâu đàng hoàng, nhưng chắc hai vị thượng thần cũng hiểu được, mấy năm nay kinh tế trên thiên giới không có khởi sắc, kinh doanh ăn uống lại cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tiểu tiên cũng không còn cách nào khác. Minh Nguyệt lâu là tiệm lâu đời, nếu như không có lượng khách ra vào, thì không tránh khỏi phải đóng cửa tiệm, đây cũng là một cách thu hút khách nhân đến, những tiệm khác cũng đều làm như vậy. Hơn nữa, tiểu tiên cũng chỉ là để tiểu cá yêu đứng ở đó thôi, chứ không để nàng ta phải làm việc khác..."
Việc khác. Chân mày Dung Lâm khẽ động, đó là điềm báo cho sự nổi giận.
Mạnh Cực tiên nhân vẫn đang chìm đắm trong suy tư của chính mình, tự lẩm bẩm một mình: "Tiểu cá yêu này tuy rằng trắng trẻo xinh đẹp, ngực to eo thon, chân cũng mảnh khảng nõn nà, nhưng lại không có tài nghệ gì khác, chỉ có thể làm bình hoa. Làm bình hoa một thời gian có thể được, nhưng nếu để lâu dài, mọi người cũng không muốn thưởng thức cái đẹp nữa, dựa vào gương mặt mà kiếm cơm thì tóm lại không thể kiếm cả đời được, cho nên mới nói, ngày sau ta đưa nàng ta đến chỗ Bích Vân tiên tử học ít điệu múa điệu hát dân gian gì đó, cố gắng chuẩn bị đầy đủ chút."
Trong lòng Dung Lâm phiền muộn, cất bước vào trong Minh Nguyệt lâu, vốn dĩ muốn trách mắng một phen, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiểu cá yêu như vốn không quen biết hắn, một mực cung kính khom lưng, trên miệng toàn nói những lời khách khí.
Nàng trưởng thành rồi.
A Liên lại không có suy nghĩ này, nàng nhìn thấy thượng thần tất nhiên vui mừng, nhưng ở Minh Nguyệt lâu nhiều người như vậy, nàng lại đang ở bên ngoài đón khách, sao có thể có quan hệ gì với thượng thần được? Lúc thượng thần cứu nàng ra khỏi U Ti cục, cũng không muốn người khác biết hai người quen biết nhau, lần này nàng cũng dứt khoát giả bộ không quen biết thượng thần, để tránh gây phiền phức cho hắn.
Mạnh Cực tiên nhân vội nói: "Tiểu Liên à, ngươi còn đứng im ở đây làm gì, mau đưa hai vị thượng thần lên lầu đi,"
A LIên cười tươi như hoa "vâng" một tiếng, liền đi lên phía trước, đưa hai vị thượng thần lên trên.
Dung Lâm ở phía sau lưng nàng, nhìn nàng bước đi, đôi chân như thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn, mũi cũng ngưa ngứa.
Dung Lâm suy xét một hồi, hơi do dự.
Nếu hắn thể hiện tâm trạng tức giận, bắt tiểu cá yêu thay ngay chiếc váy không biết xấu hổ này xuống, vậy thì đúng như ý nàng. Nàng làm như vậy, cũng chỉ để chứng minh hắn còn quan tâm nàng, nếu như không quan tâm, tại sao phải quản nàng mặc cái gì?
Lý trí khống chế tình cảm, hắn nên coi như không nhìn thấy, nàng tất nhiên thấy khó mà lui...
Nhưng –
Dung Lâm hít một hơi thật sâu, lại nghĩ, nếu như hắn làm vậy, tiểu cá yêu sẽ thật sự đắm chìm, vậy nên làm thế nào?
Tiểu cá yêu đã dẫn bọn họ đến gian phòng, sau đó lại nhẹ nhàng lui ra như hồ điệp.
Dung Lâm ngồi xuống, toàn thân như còn lưu lại chút mùi hương, tinh tế hít nhẹ một lát, hàng lông mày càng cau lại.
Sao lại thoa mùi hương chất lượng kém như vậy, còn không bằng mùi cá tanh lúc ban đầu.
Những món ngon quý hiếm và mới lạ, quỳnh tương ngọc lộ được đưa lên, nhưng Dung Lâm không cảm thấy đói, ngược lại, Tiêu Bạch ngồi đối diện lại hiếm khi có dáng vẻ thoải mái vui vẻ như vậy. Tiêu Bạch uống cạn một ly, nhìn Dung Lâm nói: "Rượu này ngon đấy."
TIêu Bạch không có sở thích nào khác, tuy nhiên lại rất thích rượu. Không biết tại sao người trên đảo kia thấy hắn uống đến say mèm bất tỉnh nhân sự liền không thích hắn uống rượi, mọi chuyện hắn luôn chiều theo ý nàng, tất nhiên trước mặt nàng hắn sẽ không dám uống nhiều.
Tiêu Bạch lại nói: "Ngươi đã quan tâm đến tiểu cá yêu như vậy, thì bảo nàng ta qua đây là được, tội gì bày ra bộ mặt khó coi thế kia."
Tất nhiên Dung Lâm không phải người thích đem chuyện tâm trạng mình không vui đi kể cho người khác, huống hồ, hắn cũng ít khi phiền muộn, chủ yếu tâm trạng luôn bình thản, bình thường hay làm mấy chuyện tốt. Cả ngày luôn cao cao tại thượng, phong đạm khinh vân, luôn có dáng vẻ tiêu dao không tranh với đời, chưa từng trải qua những ưu tư phiền muộn của phàm phu tục tử.
Dung Lâm nâng ly uống cạn, nói: "Bản thân nàng không học tốt, ta chỉ dạy được một lúc, chả nhẽ lại chỉ dạy nàng cả đời?"
Tiêu Bạch không nói gì, vẫn còn giật giật khóe miệng.
Dung Lâm thưởng thức rượu ngon, muốn để tâm trạng mình bình tĩnh lại, nhưng không biết tại sao càng uống càng muốn bộc phát ra. Hắn bỏ chén rượu xuống, sử dụng phép thuật nghìn dặm để xem dáng vẻ bây giờ của tiểu cá yêu kia.
Nhưng không nhìn thấy bóng hình của nàng bên ngoài Minh Nguyệt lâu.
Quan sát một lát thì nhìn thấy tiểu cá yêu đang ở bên trong một gian phòng, bị một nam nhân vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn...
*
Khi Mạnh Cực tiên nhân chạy đến nơi, bên trong phòng đã trở nên hỗn loạn.
Hắn vội vàng tiến lên phía trước, nhặt chiếc áo bào màu tím của nam tử rơi xuống đất, liên tục nói xin lỗi.
Nam tử áo bào tím run rẩy đôi tay bị thương, trừng mắt nhìn nam tử trước mặt và tiểu cá yêu đứng đằng sau hắn, lành lùng cười nói: "Sớm nghe danh thượng thần Dung Lâm hào hoa phong nhã bậc nhất, nhân hậu lương thiện, không ngờ lại nhàn rỗi đến vậy, đến việc riêng của người khác cũng muốn nhúng tay vào?"
A Liên hơi hoàn hồn lại, trái tim vẫn đang rối loạn đập thình thịch, nàng giơ tay lên nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của vị thượng thần trước mặt, nói nhỏ: "Thượng thần, Mạnh Cực tiên nhân nói rồi, vị này chính là Long Hà tiên quân..." Lại bổ sung thêm, " Long Hà tiên quân là vị hào tiên nổi danh, trước kia còn quyên góp cho Cửu Tiêu các chúng ta một lầu thư các, người đừng so đo với tiên quân nữa."
Dung Lâm liếc nàng một cái.
Ánh mắt của thượng thần không hề có một chút ấm áp, A Liên có chút hoảng loạn, ấp a ấp úng nói: "Ta sợ... ta sợ thượng thần người gặp phải phiền phức gì đó."
Dung Lâm không hề để ý gì đến Long Hà tiên quân, nhưng lại nhìn Mạnh Cực tiên nhân, lạnh lùng nói: "Rõ ràng là ngươi biết nàng ấy là cá của ta, mà lại dám để nàng ấy làm loại chuyện như này?"
Vẻ mặt Mạnh Cực tiên nhân sững lại, ngơ ngác nhìn tiểu cá yêu bên cạnh thượng thần.
Rốt cuộc cũng là người từng trải, lúc này hiểu ra, nhất thời bị dọa cho đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Dung Lâm lại nói với Long Hà tiên quân: "Nếu như lần sau ngươi dám chạm vào một ngón tay của nàng, thì đôi tay của ngươi chắc cũng không cần giữ nữa!"
Nói xong hắn dẫn tiểu cá yêu ra ngoài, chỉ để lại Mạnh Cực tiên nhân và Long Hà tiên quân đưa mắt nhìn nhau.
Bên ngoài trăng dần nhô lên cao, sắc trời cũng không còn sớm.
Dung Lâm bực bội nắm lấy tay của người bên cạnh, sầm mặt cả một đọan đường, không hề nói một lời.
Còn A Liên chớp chớp mắt, quan sát hắn cẩn thận, lúc này dù nàng có ngốc đi nữa cũng nhìn ra tâm trạng hắn rất tệ, bỗng cắn cắn môi, không biết làm thế nào mới tốt.
Qua một lúc lâu sau, mới nghe thấy thượng thần mở miệng nói: "Vẫn còn muốn quay về đó?"
Hả?
A Liên lắc đầu nói không có, nhưng sau đó lại chậm chạp nói: "Thật ra...thật ra ta cũng không thích như vậy."
Dung Lâm cúi đầu nhìn nàng: "Không thích mà vẫn còn làm?"
A Liên giật giật quai hàm, nói: "Ta mắc nợ thượng thần nhiều như vậy, ta nghĩ nên mau chóng trả..."
Dung Lâm nghĩ ngợi, nói: "Việc này không cần gấp, món tiền này coi như ta đầu tư cho ngươi, về sau từ từ trả cũng được."
A LIên nói: "Nếu như...nếu như ta không qua được cuộc tỷ thí lần này thì phải làm sao?" Đến lúc đó nàng không ở lại Cửu Tiêu các.
Dung Lâm nghe thấy liền dừng lại, im lặng nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng phiền muộn, liền giơ tay xoa mặt nàng, lấy tay áo nhẹ nhàng xóa đi những vết phấn son trên mặt nàng.
Lớp trang điểm quá dầy, dù gương mặt có xinh đẹp đến mấy thì lúc này cũng trở nên giống con mèo hoa. Dung Lâm thật sự cảm thấy dáng vẻ này của nàng còn dễ nhìn đôi chút, nói, "Bởi vậy nên những ngày này, ngươi phải tập trung luyện pháp thuật, đừng có xuất đầu lộ diện, đến lúc ngươi có thể được ở lại Cửu Tiêu các, thì hẵng tính chuyện trả tiền, ta sẽ sắp xếp cho ngươi công việc khác."
A Liên gật gật đầu, vui vẻnói: "Đêm nay ánh trăng rất đẹp, chúng ta thi bơi lại lần nữa được không?" Vẫn chưa thấy thượng thần trả lời, liền chớp chớp mắt nói, "Lần này ta sẽ nhường thượng thần mà."
Hắn sải bước về phía trước, tay áo bay bay, giống như có thể bước về ánh trăng bất cứ lúc nào.
Bóng hình nhỏ nhắn tụt lại phía sau, vừa hoạt bát đuổi theo, kéo tay hắn nói: "Đi mà, đi mà."
"Không đi."
"Tại sao?"
"Không muốn."
"Có phải thượng thần sợ thua ta không?"
"...Nếu như ngươi thua, ta sẽ đem ngươi nấu thành món canh đầu cá."
"Được, được."
"...."
*
Nếu thượng thần đã nói nàng có thể tạm thời chưa trả nợ vội, tất nhiên A Liên sẽ chuẩn bị hết sức để nghênh đón kì thi sắp tới của của tân đệ tử Cửu Tiêu các. Trong một tháng này, thượng thần đã chỉ dạy cho nàng rất nhiều, tuy rằng tiến bộ không ít, nhưng rốt cuộc cũng là vì gốc rễ căn bản còn kém, nên so với những đệ tử khác vẫn còn cách một khoảng cách khá xa.
Trước đêm tỷ thí, Dung Lâm không muốn nàng luyện tập nhiều thêm nữa, nên bơi cùng nàng, thả lỏng tinh thần. Nhưng A Liên bình thường ồn ào huyên náo thì tối nay cũng khó tránh khỏi lo lắng âu sầu, kiệm lời trầm mặc. Dung Lâm biết nàng có áp lực rất lớn, vì vậy an ủi: "Đừng quá lo lắng, giả sử thật sự không thể qua được, thì thi lại lần sau là được."
A Liên vặn vặn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Vậy thì phải đợi ba trăm năm nữa."
Dung Lâm thản nhiên nói: "Chỉ ba trăm năm thôi." Đối với thượng thần đã sống ba vạn năm mà nói, ba trăm năm này chỉ là một khoảng thời gian trôi qua trong chớp mắt, cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng đôi mắt to ươn ướt của nàng nhìn hắn, nói: "Vậy chúng ta phải xa nhau ba trăm năm rồi."
Chúng ta.
Dung Lâm sững lại, không biết phải nói tiếp ra sao. Từ khi nào giữa hắn và nàng đã trở thành "chúng ta" rồi? Hơn nữa từ trước đến giờ bọn họ không hề ở cùng nhau, thì lấy đâu ra việc "xa nhau"? Nhưng hôm nay Dung Lâm lại quan tâm đến cảm xúc của nàng ấy, lại không hề suy tính xem lời của nàng có hợp tình hợp lý không. Vả lại, Dung Lâm yên lặng nhìn gương mặt của tiểu cá yêu, hiếm khi ở bên cạnh hắn có một người huyên náo như vậy, nếu như bỗng chốc không còn nữa, có lẽ hắn thực sự có chút không quen.
A Liên nghe thấy, ngoan ngoãn gật đầu: "Ta biết rồi. Ta sẽ cố gắng vì thượng thần."
"....Ừ."
Ngày hôm sau là ngày diễn ra cuộc tỷ thí giữa các tân đệ tử, mới sáng sớm, Điền La đã vội vàng kéo nàng ra ngoài.
A Liên hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Điền La nói: "Ngươi đi theo ta là được."
Mặt A Liên ngơ ngác, liền đi cùng Điền La đến bãi cỏ trước nhà ăn, lại nhìn thấy một đoàn những đệ tử mới cùng với bọn họ xếp thành một hàng dài. A Liên không nhìn thấy phía trước hàng có gì, thì đã bị Điền La kéo đi xếp hàng ở dưới cùng.
Điền La quay đầu lại với vẻ mặt hưng phấn nói với nàng: " Ngồi trước chúng ta chính là sư tỷ Cẩm Lý lớn hơn chúng ta ba khóa, sư tỷ Cẩm Lý chính là niềm tự hào của thủy tộc chúng ta, mỗi lần thi đấu đều đứng hạng đầu. Sư tỷ Cẩm Lý sống một mình trên tiên đảo, chúng ta rất khó có cơ hội gặp mặt, mà năm sau sư tỷ phải vượt qua long môn, đến lúc đó thân phận khống giống với lúc trước. Hôm nay chúng ta được hưởng chút vận may, hi vọng cuộc thi hôm nay có thể thuận lợi."
A Liên rất đồng ý với nàng.
Sau khi hưởng chút vận may từ sư tỷ Cẩm Lý, A Liên và Điền La đi đến địa điểm tỷ thí.
Kết quả kiểm tra có bốn bậc, được chia thành: hạng nhất, hạng hai, hạng ba, hạng cuối.
Nếu như vốn là người thiên giới, thì hai bài thi này chỉ cần lấy hai hạng cuối, thì có thể thuận lợi vào nhập học, chính thức trở thành đệ tử của Cửu Tiêu các.
Thế nhưng từ nhỏ những con cháu thiên giới đã được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, đa số đều tài giỏi hơn nhiều so với những đệ tử từ ngoài đến.
Mà đối với những đệ tử giống như A Liên và Điền La, yêu cầu để vào được Cửu Tiêu các phải cao hơn một chút, hai bài thi này phải được hai hạng nhì hoặc từ hạng nhì trở lên mới có thể được ở lại Cửu Tiêu các.
Đạo hạnh của A Liên còn nông cạn, nhưng riêng thi văn lại không làm khó được nàng. Sau khi kiểm tra xong, liền nhận tấm thẻ màu đỏ "hạng nhất" từ trong tay Xung Hư tôn giả, cảm tạ nói: "Cảm ơn tôn giả."
Xung Hư tôn giả luôn xem thường tiểu yêu như A Liên, nhưng khi làm phu tử, sao lại không kì vọng đệ tử của mình thành tài được, tất nhiên cũng hiếm khi cổ vũ nói: "Đừng nên kiêu ngạo, qua được môn văn cũng không thể hiện được điều gì, chiều nay thi võ mới quan trọng."
A Liên nghiêm túc gật đầu, tỏ ý là bản thân đã biết rồi.
Trình độ văn hóa của Điền La không cao, lúc thi văn vẻ mặt phiền não cắn cắn cán bút, đợi đến lúc nộp bài, nhận lấy thẻ bài hạng hai từ trong tay Xung Hư tôn giả, mới cảm động đến mức lệ rơi lưng tròng.
Sau đó hai người gặp được Tiêu Táo đã sớm ra ngoài, hỏi thăm một hồi, thì nhìn thấy trong tay Tiêu Táo cầm một tấm thẻ bài màu đỏ.
Hai người cũng đã được chứng kiến pháp thuật của Tiêu Táo, bây giờ lại nhìn thấy Tiêu Táo thi văn thuận lợi, Điền La liền nói: "Nếu như ta có thể giống ngươi thì tốt quá."
Tiêu Táo làm gì có tài giỏi như bọn họ nói, nàng ấy còn sống lâu hơn bọn họ mấy ngàn năm, đến lúc bấy giờ thì chắc chắn bọn họ sẽ giỏi hơn nàng.
Cuộc thi võ buổi chiều tràn ngập khí thế sục sôi.
Cuộc thi võ này không giống như thi văn, đó là chiến trường dùng đao thương thật, trên khán đài đang có rất nhiều con mắt dõi theo.
Tất cả các đệ tử được chia làm mười tổ, mỗi tổ mười hai người, hai người so chiêu, vào thời khắc này vận may rất quan trọng.
Thí dụ như Điền La, liền bốc được tổ Quý.
Các đệ tử khác trong tổ Quý đều không có người nào vô cùng xuất sắc, đại đa số những người đấy Điền La đều quen cả, hơn nữa pháp thuật cũng bình bình. Nói thế nào đi nữa Điền La cũng có bốn trăm năm đạo hạnh, phần thắng trong tổ Quý cũng khá lớn, cố gắng hơn nữa thì có thể dẫn trước một chút.
Điền La thở nhẹ một hơi, lại hỏi A Liên: "Ngươi thì sao? Ngươi bốc được tổ nào?"
Nàng cạy tay A Liên ra, nhìn thấy dòng chữ phía trên ngay ngắn rõ ràng ghi "tổ Ất".
Tất cả mười hai đội, Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Những đội càng xếp ở phía trước thì tu vi càng lợi hại.
Giống như Tiêu Táo, bốc phải đội Giáp, nhưng nàng ấy tinh thông pháp thuật, vốn dĩ là người tài giỏi, tất nhiên sẽ không lo lắng.
Nhưng ở trong chúng đệ tử tu vi của A Liên gần như kém nhất, nếu như bốc vào đội tương đương như của Điền La, tổ Nhâm tổ Quý, thì còn có thể thử một lần, nhưng bây giờ lại bốc phải tổ Ất, nơi tập trung những anh tài, thì nào có phần thắng?
Điền La lo lắng nói: "A Liên? Làm sao bây giờ?"
A Liên nắm lấy thẻ trúc trong tay, cũng ngơ ngẩn trong khoảnh khắc, nàng quay đầu lại, nhìn thấy những tân đệ tử đã chuẩn bị trên sân của tổ Ất, nàng sẽ là đối thủ cạnh tranh kế tiếp.
....Đại đa số là những đệ tử ưu tú của thiên giới, còn có hai cao thủ ở hải tộc.
Thắng bại căn bản không cần dự đoán.....Cho dù nàng đấu với ai, cũng đều không có cơ hội chiến thắng.
Tiêu Táo cũng rất lo lắng, tuy rằng A Liên rất cố gắng, nhưng vấn đề ở chỗ thực lực, dù có cố gắng hơn nữa cũng chỉ có ba trăm năm đạo hạnh. Nếu như nàng may mắn, bốc được tổ Nhâm, tổ Quỳ thì có thể nghĩ cách đổi với nàng ấy, nhưng bây giờ nàng lại bốc phải tổ Giáp.
Ba người thật sự không có cách nào để xoay sở.
Bạch Tầm đứng ở đằng xa, nhìn thấy bọn đang sầu não không thôi, liền lập tức bước tới, hỏi A Liên: "Ngươi ở tổ nào?"
Qua vài lần tiếp xúc, A Liên đã không còn vẻ sợ sệt Bạch Tầm, ngược lại còn coi hắn là bạn. Nàng cầm lấy thẻ bài đưa hắn xem, nói: "Tổ Ất."
Hắn đã từng nhìn thấy lúc đầu khi còn ở hồ Động Trạch, nàng vì để được vào trong danh sách ở Cửu Tiêu các, không tiếc sinh mạng để thi đấu, không biết bao nhiêu lần tưởng nàng ấy không gượng dậy nổi, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững dậy. Hắn thấy nàng cau mày lại, liền không nghĩ nhiều, không chút do dự đoạt lấy thẻ bài trong tay nàng, sau đó lấy thẻ bài của mình nhét vào tay nàng.
"Cầm lấy."
Bạch Tầm bốc được tổ Mậu, thực lực chính là trong khoảng hai đội tầm trung, khả năng thắng của A Liên tuy rằng không lớn, nhưng vẫn tốt hơn ở trong tổ Ất.
Bạch Tầm cũng không nhiều lời, đổi xong thẻ bài liền bước đến nơi thi đấu của tổ Ất.
A Liên cầm thẻ bài trong tay, lại nhìn bóng hình cao lớn cường tráng ngày càng đi xa, nhất thời không biết nói gì.
Nàng suy nghĩ lát, rồi đuổi theo hắn.
Bạch Tầm thấy nàng chạy đến, liền cố ý nghiêm mặt nói: "Pháp thuật của ta lợi hại, thắng trong tổ Mậu cũng là chiến thắng không dùng sức mấy. Cá mè hoa, nếu như ngươi coi ta là bạn, thì đừng nhiều lời."
Tất nhiên A Liên biết pháp thuật của hắn lợi hại, hắn chính là con cá xuất sắc nhất của hồ Động Trạch bọn họ!
A Liên ngẩng đầu, nhìn Bạch Tầm cười, nói: "...Cảm ơn."