Điền La đi tìm A Liên rất lâu, đợi đến khi trời tối rồi, mới nhìn thấy A Liên quay lại, nhất thời tức giận đỏ mắt nói: "Rốt cuộc là ngươi đi đâu vậy! Ta còn tưởng ngươi bị người khác bắt đi rồi." Trước đó còn nhắc nhở mình đừng để người khác bắt đi mất.
A Liên cảm thấy có lỗi, hiện giờ còn đang đắm chìm trong niềm vui vô tình gặp được thượng thần. Nàng kể chuyện này cho Điền La biết, Điền La hô hấp mũi, kinh ngạc nói: "Ngươi nói... ngươi gặp được thượng thần Dung Lâm!"
A Liên gật đầu: "Đúng vậy... thượng thần vẫn hòa nhã dễ gần như trước."
Điền La biết A Liên từ trước đến nay luôn tôn sùng vị thượng thần này, mà nàng cũng nghe qua tiếng lành đồn xa về thượng thần Dung Lâm, lương thiện khiến người khác vô cùng phẫn nộ, có thể nói là tấm gương cho nam tử lục giới. Biết được vì sao A Liên chậm chạp không quay về, hóa ra là ở cùng một chỗ với thượng thần, Điền La tất nhiên cũng không lo lắng quá.
Nàng hiếu kì nói: "Vậy thượng thần Dung Lâm trông như thế nào? Chẳng lẽ còn hơn cả thượng thần Tiêu Bạch sao?"
Điền La chưa trải qua nhiều chuyện trên thế gian, ban đầu luôn cho rằng các vị sư huynh của Cửu Tiêu các đều vô cung tuấn tú, cho đén ngày đại lễ nhập học, nhìn thấy thượng thần Tiêu Bạch cao cao tại thượng mới có chút si mê. Nhưng A Liên nhìn thấy thượng thần Tiêu Bạch lại không tim đập đỏ mặt giống như những nữ đệ tử mới nhập học khác – nếu như không phải sớm nhìn thấy dung mạo anh tuấn thì sao lại có biểu hiện như vậy được?
A Liên đương nhiên cảm thấy thượng thần Dung Lâm là tuấn mỹ nhất, nhưng thượng thần Tiêu Bạch là bạn tốt của thượng thần Dung Lâm, thượng thần có tấm lòng lương thiện nhất định không muốn nhìn thấy người xung quanh vì khen người mà đi hạ thấp bạn tốt của người. A Liên nghĩ đi nghĩ lại, trả lời: "Hai vị thượng thần mỗi người một vẻ, không thể so bì được."
Mỗi người một vẻ, vậy chính là không khác biệt mấy rồi, Điền La khó mà tưởng tượng trên đời này lại có một vị thượng thần có dung mạo không thua kém gì thượng thần Tiêu Bạch.
Điền La kéo cánh tay nàng: "Ngươi tiếp tục nói cho ta nghe đi."
A Liên lộ vẻ vui mừng, mặt tươi như hoa nói: "Ánh mắt của thượng thần như những vì sao, lông mày giống như ánh trăng, dáng người cao gầy, từ cổ trở xuống là đôi chân..."
Điền La phụ họa nói: "Vậy thật sự anh tuấn đó!"
Còn không phải sao. A Liên kéo kéo lấy y bào của thượng thần, tán thành: "Điều hiếm thấy nhất chính là lòng lương thiện của thượng thần, hôm nay ta quấy rầy người nghỉ ngơi, người không hề trách ta, mà lại còn rất quan tâm ta, bảo ta lúc quay về cẩn thận chút."
Điền La càng kích động hơn! Nhất thời kêu gào không ngừng. Có vị thượng thần ưu tú như vậy, khó trách A Liên nhớ nhung hai trăm năm.
*
Sau khi quay về đã là hơn nửa đêm, A Liên Nghiêm túc đem áo choàng của thượng thần cẩn thận giặt ba lần, cuối cùng đến bên Điền La hỏi: "Còn mùi tanh của cá không?"
Điền La rất hiểu tâm trạng của A Liên, lập tức phối hợp ngửi ngửi nói: "Thật ra không có mùi cá tanh, còn có chút mùi thơm nữa."
Lần tới gặp thượng thần, áo choàng này phải đem trả lại cho người, nàng tất nhiên giặt sạch những mùi bản thân lưu lại phía trên. Nghe lời Điền La, A Liên mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày nói: "Mùi hương này, liệu thượng thần có thích không?"
Nàng nghĩ ngơi, lại lẩm bẩm nói: "Ta lại đi giặt, giặt sạch mùi này đi."
Lúc hai người Di Chương Di Khuê quay về, liền nhìn thấy A Liên ở trước sân phơi y phục.
Y phục đó, vừa nhìn đã biết là của nam nhân.
Di Chương khinh thường nói: "Cá mè hoa này thật không biết xấu hổ, quyến rũ nam nhân đã đành, lại còn đem y phục của nam nhân phơi ở sân trước của chúng ta."
Di Chương không thích A Liên, trừ thân phận thấp kém của A Liên ra, còn là vì gương mặt của nàng, bên cạnh có biểu tỷ có dung mạo tương đương mình, nàng đã cảm thấy vô cùng áp lực rồi, nay lại có con cá mè hoa không biết từ đâu chui ra, nàng ta nên sinh ra có dung mạo bình thường chứ không phải là khuôn mặt quyến rũ, khiến người khác chán ghét.
Tuy rằng Di Khuê có dung mạo bình thường, nhưng chưa nói gì. Cửu Tiêu các trước giờ không ngăn cấm nam nữ qua lại, có rất nhiều người thành đôi thành cặp thoải mái song tu, tình duyên ngắn ngủi trong đêm xuân là bình thường, không nói người khác, nói đến Di Chương đến Cửu Tiêu Các mấy ngày, đã qua lại với rất nhiều vị sư huynh rồi. Chỉ là tâm tư của Di Khuê tinh tế hơn Di Chương, trước mắt nhìn thấy A Liên phơi y phục, vừa nhìn là đã biết y phục này tuyệt đối không phải là người bình thường có thể mặc.
Sau khi A Liên phơi xong y phục, liền cất áo vào hồ lô ngọc của mình. Hồ lô này là A Bàng tặng cho nàng lúc rời khỏi hồ ven động, nhìn qua chỉ là đồ trang sức nhỏ, thắt ở bên hông, đơn giản trang nhã, nhưng thực ra có thể chứa rất nhiều đồ.
Vì có áo choàng của thượng thần ở bên trong, A Liên rất quý trọng, cẩn thận không để nó bị sứt mẻ.
Sau ngày hôm đó, nàng ngày ngày đi đến Bích Ba trì.
Chỉ vì gặp được thượng thần.
Ngày hôm đó do nàng quá kích động nên quên không hỏi thượng thần thích ăn gì, có thích cá mè hay không, nếu như chế biến thì thích nấu như thế nào.
*
Cả ngày A Liên luôn ở trong trạng thái không tập trung, nhưng Cửu Tiêu các vốn không phải là hư danh, sau khi chính thức vào học, bài vở của mỗi ngày đều rất nặng nề. Những đệ tử mới nhập học đều là những anh tài do các tộc tuyển chọn ra, tố chất nhất định không phân cao thấp, còn người như A Liên và Điền La đương nhiên là thuộc nhóm đứng cuối.
Ví dụ như hôm nay học huyễn thuật, Điền La bị mắng khóc nhiều lần.
Người giảng bài ở Cửu Tiêu các là Xung Hư tôn giả – người có nhiều tiếng tăm, nghe nói Xung Hư tôn giả tuổi còn trẻ mà đã cậy mình tài giỏi khinh thường người khác, là người không vì năm đấu gạo mà cúi mình, nhưng sau khi thành thân, phải chăm lo cho người trong nhà, vì kế sinh nhai mà phải vào Cửu Tiêu các giảng dạy.
Sau nhiều lần liên tiếp, Điền La vẫn không thành công, Xung Hư tôn giả tức đến mức dựng râu trợn mắt, quát lớn: "Với tư chất bình thường như ngươi, cho dù vào được Cửu Tiêu các cũng không đợi được mấy ngày, tốt nhất nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra đi, còn có thể giúp Cửu Tiêu các tiết kiệm lương thực."
A Liên muốn mở miệng nói thay Điền La, Xung Hư tôn giả liền trừng mắt khoát tay: "Ngươi không cần giải thích thay nó, ngươi còn không bằng nó! Nhìn ngươi xem, đây là ngươi đang làm phép sao?"
A Liên chẳng qua là có đạo hạnh ba trăm năm, mà Điền La dù không nhiều cũng có đến bốn trăm năm đạo hạnh, hơn nữa Điền La có gia thế hậu thuẫn, cha mẹ nàng cho nàng ăn bao nhiêu linh đan tăng cường tu vi. Bởi vậy Điền La có thể biến cái hồ lô thành một nửa hình dạng theo quy định, cho dù không thể biến được hoàn toàn, nhưng vẫn tốt hơn nàng không biến dược chút nào.
Nói thật lòng thì Xung Hư tôn giả không có nói sai.
Bị Xung Hư tôn giả mắng cho một trận, Điền La lại niệm lại tiên quyết cuối cùng cũng biến được thành công.
Mà A Liên lại càng xấu hổ, nàng trở thành đệ tử duy nhất đến huyễn thuật cơ bản cũng không làm được.
Sau khi tan học, Điền La liền an ủi: "Ngươi đừng quá buồn, quay về chúng ta cố gắng luyện tập, cần cù bù thông mình, chỉ cần cố gắng hơn là được."
Đạo lý này tất nhiên là A Liên hiểu được, nhưng tư chất của nàng lại quá kém.
Sau khi hai người quay về liền chăm chỉ luyện huyễn thuật.
Điền La thì miễn cưỡng có thể qua nhưng bản thân nàng cũng chỉ là kẻ gà mờ, không thể hiểu được ảo diệu bên trong, chỉ có thể nhìn A Liên thất bại hết lần này đến lần khác, lòng nóng như lửa đốt, nhưng không biết nên làm thế nào. A Liên nhìn thấy bộ dạng tự trách của nàng, tuy rằng trong lòng ủ rũ nhưng không dám biểu hiện trước mặt Điền La, tránh cho nàng áy càng tự trách bản thân.
Vào được cửa lớn của Cửu Tiêu các không phải cũng thuận lợi kết thúc khóa học, sau khi nhập học được ba tháng sẽ có một cuộc thi kiểm tra, đến lúc đó nếu không đạt thì sẽ như lời của Xung Hư tôn giả, thu dọn hành trang rời khỏi đây. Cửu Tiêu các cần người xuất sắc trong lục giới, sao có thể cho phép một tiểu yêu vừa ngốc pháp thuật vừa kém như A Liên phá vỡ chiêu bài vàng mấy vạn năm nay.
Đêm khuya lặng người, A Liên thấy Điền La ngủ say liền một mình đi đến Bích Ba trì.
Lần này nàng đến không phải vì gặp thượng thần mà là đến luyện huyễn thuật.
Ngày mai lại có tiết của Xung Hư tôn giả, nàng có mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi được những lời châm chọc chế giễu của tôn giả.
Nàng đứng đối diện cây liễu bên hồ, thầm đọc khẩu quyết, thử liền mấy lần.
Mỗi lần thất bại, cây liễu liền đung đưa nhè nhẹ, vẫn là bộ dạng ban đầu, đến lá liễu cũng không có chút thay đổi.
Căn bản của huyễn thuật, nếu đơn giản như vậy mà cũng không làm được, vậy nàng không thể lưu lại lâu ở Cửu Tiêu các nữa.
A Liên lại thử lần nữa.
Lần nữa lại lần nữa, mắt cũng nhìn thấy trời sắp sáng rồi.
"...Ngươi đang làm gì vậy?"
Hử?
Toàn thân A Liên hơi khựng lại, nghe thấy đằng sau có âm thanh quen thuộc, nàng xúc động quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh cao gầy tuấn tú, vẻ lo lắng trên mặt bỗng chốc biến mất, liền nhảy lên: "Thượng thần Dung Lâm!"
Dung Lâm đã theo dõi rất lâu rồi, tuy rằng tiếp xúc không nhiều với tiểu cá yêu này, nhưng hắn hiểu được, nếu như hắn để ý nàng thì lại có một phen dây dưa. Hắn định coi như không nhìn thấy, cứ như vậy mà rời đi, nhưng nghe thấy tiên quyết từ miệng nàng phát ra, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch làm đi làm lại của nàng, thực sự không thể nhịn được.
Tư chất của nàng như vậy, rốt cuộc làm thế nào mà vào được Cửu Tiêu các?
Lúm đồng tiền của nàng tươi như hoa, hắn vẫn trước sau như một giữ nguyên bộ dáng lãnh đạm, không trả lời câu hỏi của nàng, mà lạnh lùng nói: "Nhắm mắt lại, tập trung tinh lực..."
A Liên liền ngừng cười, phản ứng lại mới hiểu được thượng thần lại đang chỉ bảo mình.
Nàng lập tức làm theo.
"Không được phân tâm, ngươi muốn biến cây liễu trước mặt thành cái gì, trong lòng nghĩ về hình dáng của vật đó, sau đó đọc thầm khẩu quyết..."
Giọng nói của thượng thần thật dễ nghe!
Huyễn thật không hề khó, hơn nữa lại là huyễn thuật cấp thấp, cái cây như vậy ở trước mặt ngươi, không chuyển động, tùy cho ngươi biến, thường là người có chút đạo hạnh thì đây là chuyện đơn giản.
Tuy rằng Dung Lâm thi thoảng đến Cửu Tiêu các, nhưng thân là thượng thần, đương nhiên không thể đích thân dạy pháp thuật, cùng lắm thì giảng giải, truyền thụ đạo lý con người là thiện, giảng giải đều là những thứ trình độ về mặt tinh thần, như vậy mới phù hợp với thân phận cao cao tại thượng của hắn.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tiểu cá yêu, cảm thấy bản thân đích thân ra tay, chắc chắn không có vấn đề gì to tát, ngay sau đó cũng không quá để tâm, xoay người đưa lưng về phía nàng.
Trong lúc đợi nàng hắn nên im lặng một chút, tránh để nàng cho rằng, hắn chỉ dạy nàng pháp thuật thì quan hệ gần gũi hơn.
Rất lâu sau không thấy nàng có động tĩnh gì. Dung Lâm nói: "Được chưa?"
"Được, được rồi."
Nếu thật sự được rồi, sao lại có giọng điệu này? Huyễn thuật đơn giản như vậy, chỉ cần tập trung, thì chắc chắn không có vấn đề.
Hắn đích thân chỉ dạy, nàng lại có thái độ lười biếng!
Dù thượng thần có tốt tính thế nào đi nữa cũng không chịu được đệ tử như vậy, hắn quay người, đang nghĩ phải trách phạt nàng nhưng đập vào mắt lại là một thân ảnh cao lớn.
Dung Lâm giật mình.
Sao nàng có thể biến cây liễu thành hình dáng hắn.
Lại nhìn thấy tiểu cá yêu không biết ngượng gãi gãi đầu, mở to mắt nhìn hắn, áy náy nói: "Xin lỗi,... vừa nãy trong đầu ta toàn hình ảnh của thượng thần."