Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 47: Thách đấu khó phân hạng nhất!



Dùng làm khảo nghiệm là Viên Thành — quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay người, sáng long lanh không tỳ vết. Xuyên thấu qua vẻ ngoài tinh khiết, nhìn vào bên trong có một gốc cây. Kỳ lạ là, thân cây vô cùng rõ ràng, nhưng lá cây lại như dùng ảo ảnh vẽ ra, mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ.

Phượng Vũ theo lời đặt tay lên cầu thủy tinh, hơi ngưng thần, rót Tinh Thần lực cường đại vào trong quả cầu thủy tinh.

Rót vào chưa tới một phần ba, cầu thủy tinh liền phát ra ánh sáng màu lam, màu đỏ. Chốc lát sau, hiện thêm cả ánh sáng màu vàng và màu xanh. Ánh sáng rực rỡ chói mắt, tỏa ra khiến mọi người tưởng như không mở được mắt ra.

Vốnkhông chút để ý, lão sư đang vươn tay ra lấy nước, nhìn thấy một màn này liền ngây người. Cái ly đặt bên miệng lại quên uống..., nước trà vẩy khắp người, hồn vẫn như cũ chưa tỉnh lại.

Mấy lão sư khác sau khi nhìn thấy dị tượng, rối rít bỏ lại đệ tử đang khảo nghiệm chen chúc đi tới, vội vàng muốn nhìn cho rõ. Có vị lão sư thậm chí còn vấp phải ghế ngã.

"Trời ạ! Nàng lại có thể cùng lúc nắm bắt được bốn loại nguyên tố tự nhiên!"

"Hơn nữa màu sắc diễm lệ thuần khiết, có thể thấy được uy lực cường đại tương ứng!"

"Không đúng, các ngươi mau nhìn! Từ khi thành lập trường tới nay chỉ có bảy đệ tử kích khởi được ánh sáng Lôi Nguyên Tố——"

Trong tiếng kinh hô của các lão sư, ánh sáng tím từ từ hiện lên, nhanh chóng bao lấy mấy chiếc lá cây hư ảo còn sót lại tạo nên một tàng cây phong phú. Trong quả cầu thủy tinh, cả gốc cây và lá cây đều được thắp sáng, hơn nữa, ánh sáng ngày càng chói mắt.

Cuối cùng, khi ánh sáng dừng biến đổi thì năm loại màu sắc cũng đồng thời biến thành ánh sáng trắng. Người ngoài nhìn vào có thể không hiểu, nhưng các lão sư đã am hiểu khảo hạch thì biết rõ kết quả, việc này có nghĩa là Phượng Vũ có năng lực cảm ứng cả năm loại nguyên tố, ít nhất đã đạt trình độ mãn cấp hạ cấp!

Ma pháp sư phân biệt cao thấp, là dựa trên năng lực nắm bắt cảm ứng với nguyên tố. Thông thường một ma pháp sư cả đời chỉ chuyên tu một loại nguyên tố pháp thuật, cũng chưa chắc có thể đạt tới cấp bậc cao nhất. Ma pháp sư có thể thành thạo thi triển hai loại nguyên tố pháp thuật, thấp nhất cũng là cường giả cấp Hầu Tước. Mà ma pháp sư có thể điều khiển ba loại nguyên tố pháp thuật trở lên, chính là Hoàng Giả Ma pháp sư.

Hiện nay ba vị Hoàng Giả Ma pháp sư đứng đầu đế quốc Tu Tháp, cũng chỉ có thể điều khiển bốn loại nguyên tố mà thôi!

—— đợi qua một thời gian, tương lai nha đầu này là không thể đoán biết! Thậm chí có thể trở thành Thánh Tôn Ma pháp sư trong truyền thuyết!

Một khi nhận thức được điểm này, các lão sư lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt có thể lưu danh muôn đời —— làm lão sư của thiên tài có một không hai, tương lai sẽ đạt được biết bao vinh quang!

Nghĩ đến điều này các lão sư đứng phía sau liền tiến tới trước mặt Phượng Vũ, lộ ra khuôn mặt tươi cười vô cùng hòa ái dễ gần: "Phượng Vũ đồng học, lão sư am hiểu rõ ma pháp Thủy hệ, nếu như ngươi theo ta tu hành, tương lai nhất định có thể trở thành Ma pháp sư Thủy hệ cao nhất."

"Ngươi đối với năm loại nguyên tố đều có cảm ứng, chuyên tu một hệ thì quá đáng tiếc! Không bằng trước học đấu kỹ với lão sư ta đi! Tu luyện tới đấu kỹ cường hãn tột đỉnh, có thể ngang hàng với Ma pháp sư!"

"Đừng nghe lão cơ bắp này! Với thiên phú của ngươi nếu không làm Ma pháp sư chính là làm phụ ơn trời, mặc dù lão sư ta thực chiến không giỏi, nhưng lý thuyết vẫn có thể dạy cho ngươi. Ngươi trước đi theo ta học thật tốt nền tảng cơ bản đi!"

. . . . . .

Đối mặt mấy người lão sư đang lâm vào trạng thái nửa điên cuồng này, Phượng Vũ toát mồ hôi. Chợt, nàng nhớ tới lúc mới gặp Luci thì người đã từng nói các lão sư sẽ không tiếc bất cứ giá nào thu thập đệ tử thiên tài theo mình. Quả nhiên là như vậy..

Chỉ là, đối mặt với sự nhiệt tình này, Phượng Vũ cũng không có phúc hưởng.

"Xin lỗi, các vị, ta ——" đã có lão sư.

Nàng còn chưa nói lời cần nói,đã bị một người cắt đứt: "Ha ha, nha đầu này trong lần tuyển chọn lúc trước, là lão phu đã sớm nhìn trúng. Các ngươi là muốn cướp người của ta sao?"

Mọi người theo tiếng nhìn, chỉ thấy một lão giả mặt mày tươi cười hồng hào đang đi tới, tràn đầy sức sống, không phải hiệu trưởng thì ai? Nghe lời hắn, dù chưa công khai, cũng đã tỏ rõ muốn thu Phượng Vũ làm đệ tử rồi.

Trước khi nghĩ tới vang danh muôn đời, tốt nhất nên nghĩ tới năng lực của mình trước. Các lão sư thật đúng là không dám cướp người với hiệu trưởng, trong lòng âm thầm ảo não, ngoài miệng vẫn tỏ ra vui mừng: "Chúc mừng hiệu trưởng lại thu được một đệ tử thiên tài."

"Nói còn quá sớm, nói còn quá sớm." Hiệu trưởng vui vẻ đi tới trước mặt Phượng Vũ, liếc mắt nhìn quả cầu thủy tinh, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng vẫn bị làm cho kinh hãi: "Tiểu nha đầu, thực lực không tệ."

"Ngài quá khen." Phượng Vũ khiêm nhường nói.

Hiệu trưởng chắp tay đi vài bước, nói: "Giao hẹn lúc trước với ngươi ở Lam Phong Trấn, xem ra là không làm khó được ngươi. Chỉ là —— Linh Chân học viện chúng ta từ trước đến giờ chỉ bồi dưỡng đệ tử từ mãn cấp hạ cấp trở xuống, với thực lực ngươi như hiện tại, mãn cấp không là vấn đề. Lão phu nhìn vừa thấy vui mừng, vừa thấy khó xử."

Lời là như thế, nhưng hiệu trưởng lại nở nụ cười, hoàn toàn không có nửa phần khó xử. Phượng Vũ hơi sững sờ, lập tức biết được, lão hồ ly này lại muốn giở trò lừa bịp.

Nàng phối hợp nói: "Kính xin hiệu trưởng chỉ giáo, ta nên làm thế nào mới có thể lưu lại."

Vào Linh Chân học viện, chủ yếu là tâm nguyện của sư phụ. Hơn nữa, nàng cũng vừa từ người bạn mới cảm nhận được tình bạn vui vẻ, có chút không nỡ bỏ đi.

"Cái này sao ——" hiệu trưởng làm bộ khó xử vuốt râu trầm ngâm trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Biện pháp không phải không có, nhưng còn phải xem ngươi có nguyện ý hay không?"

"Hiệu trưởng mời nói."

"Theo như nội quy trường học, đệ tử đã đạt mãn cấp có thể ở lại trường một năm củng cố trình độ. Nhưng trước đó, ngươi phải hoàn thành một việc hiệp nghĩa trên bảng ủy thác. Hoặc tự mình đi đến Tê Long Cốc, săn được một thú hồn tinh hạch* của ma thú trung cấp."

*thú hồn tinh hạch: cái này giống như là khoáng thạch để tu luyện tốt hơn ấy

"Hai việc có gì khác nhau?"

Hiệu trưởng giải thích: "Khác biệt rất lớn. Bảng hiệp nghĩa là vì lão sư đệ tử trong trường mà lập ra, nhiệm vụ ly kỳ cổ quái, nhưng mức độ nguy hiểm không cao. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có thù lao, chỉ dựa trên độ khó nhiệm vụ ghi công vào hồ sơ của ngươi. Mà Tê Long Cốc, là cốc tử vong nổi tiếng tại đế đô, muốn đến săn ma thú, ít nhất phải có một nhóm năm người đạt trình độ mãn cấp hạ cấp trở lên."

Hiệu trưởng giải thích rõ ràng mức độ khó dễ của hai lựa chọn, hi vọng Phượng Vũ lựa chọn việc đầu tiên, không cần nói cũng hiểu.

Mà từ khi Linh Chân học viện xây dựng tới nay,đệ tử mãn cấp tìm đủ loại nguyên nhân xin ở lại trường, cũng đều không ngoại lệ lựa chọn hoàn thành bảng ủy thác hiệp nghĩa, chưa bao giờ có người vọng tưởng đi Tê Long Cốc muốn tìm vận may. Bởi vì bọn họ biết, đi nơi đó chính là tìm chết.

Không ngờ tới, Phượng Vũ bởi vì nghe được một địa danh quen thuộc mà hai mắt tỏa sáng: "Tê Long Cốc có phải có rất nhiều ma thú trung cấp trở lên không?"

"Không tệ. Nhưng ——"

Sư phụ cần, không phải là thú hồn tinh hạch của ma thú trung cấp sao? Nàng quyết định: "Hiệu trưởng, ta lựa chọn đi Tê Long Cốc săn ma thú."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sợ hãi. Thậm chí hiệu trưởng còn cho rằng mình nghe nhầm: "Ngươi nói gì?"

"Ta lựa chọn đi Tê Long Cốc."

"Ngươi —— người trẻ tuổi không cần hành động theo cảm tính! Ngươi cho rằng nơi đó là loại địa phương tốt đẹp để chơi!" Vẻ mặt hiệu trưởng hiếm thấy xuất hiện lo lắng, "Không nên làm bừa!"

Một khi Phượng Vũ quyết định, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, dù là hiệu trưởng khuyên cũng không. Nhưng thấy hiệu trưởng thực sự lo lắng cho mình, nàng cũng có mấy phần cảm động, liền giải thích: "Ta không phải sẽ đi ngay lúc này, ít nhất là nửa tháng sau, khi ta đối với pháp thuật có khả năng khống chế cao hơn mới đi."

". . . . . ." Mọi người nghe vậy liền im lặng. Nửa tháng, coi như làm mứt hoa quả cũng không nhanh như vậy? Huống chi là tu luyện!

Hiệu trưởng nghe vậy còn muốn khuyên tiếp, lại thấy được ánh mắt kiên định của Phượng Vũ, chần chờ một lát, cuối cùng cười khổ gật đầu, coi như ngầm cho phép.

—— hắn nhận thấy được, tiểu nha đầu này không phải tranh cường háo thắng làm liều, mà là thực sự nắm chắc. Không lẽ, thực lực của nàng thật cường đại đến mức có thể dễ dàng ra vào Tê Long Cốc? Hắn rất chờ mong.

Hơn nữa, mới vừa rồi hắn cũng không có nói rõ, nội quy trường học còn có một điểm sơ hở lớn. Hắn tin tưởng tiểu đệ tử Phó Tư Đường, sẽ rất vui vẻ lợi dụng sơ hở này bảo vệ cho Phượng Vũ.

Không chú ý tới hiệu trưởng đột nhiên cười đầy ẩn ý, Phượng Vũ hướng tới hắn nói lời từ biệt sau đó đi xuống dưới đài, lướt qua từng hàng học sinh mới vừa bị từng màn chấn động mà ngây người như phỗng, cuối cùng dừng trước mặt một thiếu nữ dung mạo thanh tú.

Người này chính là thiếu nữ cay nghiệt vừa rồi kêu gào lớn tiếng nhất. Mặc dù nàng cao hơn Phượng Vũ một cái đầu, nhưng nhìn nét mặt nàng bây giờ, lại như hận mình không thể co lại thành một cô nương tí hon, khiến Phượng Vũ không tìm được mình: "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Vừa rồi không phải. . . . . ."

Phượng Vũ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với nàng.

Nàng cười rất thân thiết, rất ôn hòa, nhưng trong lòng thiếu nữ cay nghiệt kia lại tràn đầy sợ hãi giống như thấy quỷ, "A" lên hoảng hốt, hai mắt trợn lên, trực tiếp ngất đi.

——. . . . . . Thật không nể mặt, ta rất khó cười được một tiếng đó. Chỉ là, đối với người trong lòng có quỷ mà nói, vô luận thấy cái gì cũng sẽ liên tưởng đến những việc kinh khủng mà thôi. Cũng không biết nữ sinh này cho rằng mình sẽ trả thù nàng như thế nào, lại có thể bị dọa đến ngất đi.

Nhanh chóng đáp trả công kích quá đáng vừa rồi, Phượng Vũ nhún nhún vai, bước nhanh tránh ra, không để ý tới thiếu nữ cay nghiệt kia nữa.

Nàng có rất nhiều việc cần hoàn thành, thời gian quý giá, cũng không thể lãng phí ở trên mấy người qua đường này, trừng phạt nhẹ như vậy, là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.