Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 50: Hoàng hậu bệ hạ?



Tê Long cốc cách đế đô gần hai trăm dặm, thông thường Linh Sĩ sẽ lựa chọn mướn xe đi, nếu thể lực tốt hơn chút thì đi bộ.

Phượng Vũ đương nhiên không lo lắng vấn đề này. Ra khỏi cửa thành, nàng khẽ nhắm mắt, linh lực trong cơ thể chuyển động, kích khởi khế ước linh hồn mà Vân Sâm Lam lưu lại.

Ba bốn giây sau, Độc Giác Thú phong thái anh tuấn từ trên trời giáng xuống: "Chủ nhân, lâu rồi mới gặp".

"Ừ, ta thấy tinh thần ngươi so với một tháng trước tốt hơn nhiều." Phượng Vũ quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói.

Lần gặp trên núi Phương Sơn, mặc dù thân hình Vân Sâm Lam không bị mất đi vẻ cường tráng, nhưng bị giày vò hơn hai mươi năm, khó giấu được vẻ tiều tụy. Nay gông cùm xiềng xiếc đã được phá bỏ, nghỉ ngơi một tháng, tóc mai của hắn được hồi phục trở nên sáng bóng, lông vũ trên hai đôi cánh trắng noãn càng thêm chói mắt, thân hình cũng càng cường tráng dũng mãnh. Chỉ có những vết thương chằng chịt quanh thân trong suốt bao năm qua, mặc dù đã khỏi, vẫn lưu lại sẹo, không khỏi làm người ta tiếc nuối.

Phượng Vũ thu mọi thứ vào mắt, quyết định luyện chế cho hắn một lọ thuốc trị sẹo, nhưng ngoài miệng không nói gì. Ý niệm vừa động, từ trong vòng tai không gian lấy ra một cái bình ngọc, mở ra đổ hai viên đan dược vào lòng bàn tay, giao tới trước mặt Vân Sâm Lam: "Thuốc này là ta mới luyện thành, có thể giúp tăng nhanh tốc độ tu luyện, mỗi ngày hai hạt. Chai này đủ cho ngươi dùng nửa năm, hết sẽ lại cho ngươi."

"Đa tạ chủ nhân." Vân Sâm Lam cúi người thật thấp, tiến đến muốn lấy đan dược trong tay nàng, Viên Thịt Nhỏ còn nhanh hơn hắn, nhanh chóng chạy đến lòng bàn tay Phượng Vũ, quơ múa móng vuốt nhỏ che lại đan dược, trong miệng không ngừng thì thầm.

"Ngươi cũng muốn uống thuốc?" Phượng Vũ gõ vào trán nó: "Tiểu tử tham lam, mỗi ngày ngủ với ta trên giường ngọc Thanh Lam Hồi Xuân còn chưa đủ sao?"

Đáp lại nàng, là tiếng kêu ai oán nho nhỏ.

Phượng Vũ không chịu được Viên Thịt Nhỏ làm nũng, đành nhượng bộ: "Được rồi, nhưng thuốc này không phù hợp với thể chất của ngươi, làm xong việc trở về, ta sẽ luyện cho ngươi một lò đan khác."

Thấy tâm nguyện đạt thành, Viên Thịt Nhỏ hưng phấn vui vẻ quay trở lại trên vai Phượng Vũ. Trước khi đi không quên trừng mắt nhìn Vân Sâm Lam, đôi mắt nhỏ như muốn nói: đừng nghĩ chủ nhân đối với ngươi hào phóng, nàng đối với ta càng hào phóng hơn!

Vân Sâm Lam đương nhiên sẽ không so đo với một con thú nhỏ. Chỉ một lát sau khi ăn đan dược, hắn bỗng cảm thấy linh lực trong cơ thể lưu chuyển thông thuận hơn nhiều so với trước đây, kinh mạch bởi vì nhiều năm bị hành hạ mà trở nên yếu ớt, cũng dần dần có khuynh hướng trở nên vững chắc.

—— đây mới chỉ là hiệu quả khi ăn hai viên, chờ sau khi ăn hết cả bình đan dược, hắn nhất định có thể vượt qua cảnh giới lúc trước!

Vân Sâm Lam thật không ngờ, chủ nhân ban thưởng cho đan dược hiệu nghiệm như vậy! Nhất thời không khỏi vừa mừng vừa sợ, lần thứ hai trịnh trọng nói cảm tạ với chủ nhân.

Phượng Vũ cũng không quá để ý, chỉ phất phất tay: "Bây giờ chúng ta đứng ở cùng một trận tuyến, không cần khách khí. Mau lên đường thôi."

"Dạ!"

Ngồi trên lưng Độc Giác Thú, chỉ mất hơn một giờ, Phượng Vũ đã tới được Tê Long cốc.

Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy trong cốc cây cao che trời tạo thành rừng rậm kéo dài không dứt, đi ngàn dặm không dừng. Thỉnh thoảng có nơi địa thế hơi cao chút, cũng bị tầng tầng lớp lớp nhánh cây che khuất tầm mắt, nhìn không rõ.

Nghe phía bên dưới thỉnh thoảng truyền tới tiếng ma thú hống dài, rồi tiếng người kêu thảm thiết, vẻ mặt Phượng Vũ không thay đổi. Trước khi tới đây, nàng cũng đã biết trong này nguy hiểm cỡ nào. Dù sao thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, muốn có được càng nhiều, chỗ mạo hiểm lại càng lớn.

Dọc theo bên ngoài Tê Long cốc gần nửa vòng, Phượng Vũ thấy trong rừng quả thực nguy cơ trùng trùng, trước sau không tìm được điểm dừng chân an toàn, liền bảo Vân Sâm Lam bay trở về lối vào, định từ nơi đó tiến vào.

Không nghĩ tới, vừa hạ xuống mặt đất, liền nghe được từ trong cốc truyền đến tiếng đánh nhau.

—— chẳng lẽ là ma thú đuổi theo con người chạy ra đến bên ngoài?

Phượng Vũ theo tiếng kêu nhìn lại, nơi đó không hề có gì ma thú, hai bên giao đấu đều là con người. Bên nhóm người đông đảo đang chiếm thượng phong, vai trái đều có dấu hiệu con dơi, nhìn một cái liền biết thuộc Binh đoàn Lính đánh thuê. Hiện tại bọn họ đã dần áp chế được nhóm người trang phục hoa lệ bên kia, tâm tình buông lỏng, miệng cũng nhiều lời hơn: "Hắc hắc, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay chúng ta, mỹ nhân nàng cũng đừng trốn tránh."

"Đúng vậy, mau ra đây giúp vui cho mấy ca, thêm hứng thú!"

"Nhìn nữ nhân này ăn mặc hoa lệ như vậy, hẳn là quý phụ nhân đi, ha ha ha! Trước giờ lão tử căm ghét nhất chính là đám người quý tộc ra vẻ đạo mạo này, liền lấy nữ nhân của bọn hắn ra trút giận đi!"

"Hắc hắc, hôm nay có thể có việc vui rồi. Các huynh đệ thay phiên nhau tới, càng sảng khoái hơn!"

Nhóm hộ vệ gắt gao bảo vệ một chiếc xe ngựa mang phong cách cổ xưa, nghe vậy không khỏi trở nên giận dữ: "Câm miệng chó của các ngươi lại! Phu nhân là người các ngươi có thể vũ nhục sao!"

"Tiểu tử tìm chết! Dám mắng chúng ta, ngươi chán sống rồi!" Bọn lính đánh thuê giận dữ, cùng ra tay đánh về phía hộ vệ vừa quát mắng.

Người nọ vốn đã đỡ trái hở phải*, thấy thế trong lòng biết hẳn phải chết, không tránh không né, cầm trường kiếm trong tay đâm thẳng tắp về phía tim của lính đánh thuê gần đó nhất, tính toán một mạng đổi một mạng.

*đỡ trái hở phải: ý nói huynh ấy đỡ được một người thì sẽ bị một người đánh trúng

Mắt thấy kẻ địch ngã xuống, hắn cũng nhắm mắt chờ chết. Không ngờ rằng, đau đớn mình chờ đợi lại chậm chạp chưa tới, ngược lại nghe thấy giọng nói mừng rỡ của nhóm người đồng hành: "Được cứu!"

—— không lẽ là hộ vệ trưởng đã quay về? Thật tốt quá!

Hộ vệ mừng rỡ, vội vàng mở mắt, chỉ thấy Hỏa Long bay múa bốn phía, quét qua đám người lính đánh thuê. Phàm là bị hỏa dính vào người dù chỉ một chút, toàn thân liền cháy đen, ngã xuống đất mà chết.

—— thật mạnh! Chỉ là, hộ vệ trưởng thân là Đấu Sĩ, khi nào thì học được ma pháp?

Trong lòng mọi người vừa mới nảy ra nghi vấn, đã nghe được một giọng nói lộ vẻ non nớt: "Thu!"

Lúc này, trong đống thi thể ngổn ngang ngã đầy đất, đã không còn nửa tên lính đánh thuê sống sót. Mà Hoả Long kẻ đầu sỏ gây ra tất cả việc nà, đang bị một tiểu cô nương thân hình gầy nhỏ thu hồi trong lòng bàn tay.

Cô nương xinh đẹp nhìn như vô hại, vượt qua một mảnh thi thể cháy khô đầy đất, tạo ra một khung cảnh đánh vào thị giác khiến cho mọi người cực kỳ chấn động. Ngơ ngác nhìn ân nhân cứu mạng, mấy hộ vệ người cao ngựa lớn nhất thời nói không ra lời.

Lúc này, bên trong buồng xe truyền tới một giọng nói dịu dàng: "Là vị anh hùng nào đã cứu chúng ta?"

Theo tiếng hỏi, một bàn tay thon nhỏ vén rèm xe lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng. Mặc dù năm tháng vô tình đã làm khóe mắt nàng có thêm những nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp cao quý của nàng.

Phu nhân quý khí nhìn đầy đất khắp nơi đều là thi thể cũng không sợ hãi, chỉ nhíu nhíu mày không dễ nhận ra. Đợi nhìn thấy Phượng Vũ, mới lộ ra một tia kinh ngạc: "Tiểu muội muội, mới vừa rồi là ngươi cứu chúng ta sao?"

Đối với chuyện rõ ràng như vậy, Phượng Vũ lười phải trả lời, chỉ gật đầu. Nếu chỉ là hai nhóm người hỏa chiến, nàng tự nhiên không sẽ quản. Nhưng nghe đmá lính đánh thuê kia miệng không sạch sẽ, ý đồ vũ nhục nữ nhân, nàng mới ra tay.

Thấy vẻ mặt Phượng Vũ lạnh nhạt, vẻ mặt quý phụ cũng là một hồi hoảng hốt, trong miệng thì thầm nói: "Minh nhi, ngươi vì sao lại không vui, luôn không chịu cười một cái?"

Mất hồn trong chốc lát, ngay sau đó nàng liền trấn định lại. Nhìn ánh mắt Phượng Vũ, đã không còn kinh ngạc, mà xen lẫn từ ái và quan tâm: "Tiểu muội muội, đa tạ ngươi đã cứu chúng ta."

"Một cái nhấc tay, không cần khách khí." Nhàn nhạt bỏ lại những lời này, Phượng Vũ xoay người liền đi vào trong cốc.

Có hộ vệ lộ vẻ mặt không cam lòng, vừa muốn nói chuyện, lập tức nhận được cái nhìn đầy cảnh cáo của quý phụ: "Ngươi muốn vô lễ với ân nhân cứu mạng sao?"

Hộ vệ nghe vậy sắc mặt xấu hổ, ngượng ngùng lui ra, không dám nói gì nữa.

Nhìn chăm chú bóng lưng Phượng Vũ, mặt quý phụ lộ ra vẻ phức tạp: bộ dạng tiểu cô nương lạnh nhạt, cực kỳ giống Minh nhi. Lại không biết, đã hai năm rồi không gặp Minh nhi? Không biết có cao hơn chút nào không?

Đang mất hồn, một người cỡi ngựa trắng chạy nhanh đến. Người trên ngựa từ xa thấy thi thể trên đất, trong lòng biết có biến, lúc này từ trên yên ngựa lật người nhảy một cái, trên không trung đạp mấy bước, nháy mắt rơi xuống trước mặt xe ngựa.

Nhìn thấy quý phụ bình yên vô sự, lòng hắn treo trên cổ họng mới được thả xuống. Một gối quỳ xuống đất chào, hồi bẩm nói: "Phu nhân, thuộc hạ đã xác minh, lúc này thiếu gia còn đang trên đường, buổi chiều mới có thể vào cốc."

"Biết. Tiếu hộ vệ trưởng, ta khiến ngươi vất vả rồi." Nghĩ đến rất nhanh có thể gặp mặt ái tử xa cách, cảm xúc của quý phụ tuôn ra, bất tri bất giác, lệ rơi đầy mặt.

Mắt thấy quý phụ như thế, Tiếu Kiêu không dám quấy rầy, liền hỏi thăm những hộ vệ khác vừa rồi xảy ra chuyện gì. Biết được mọi người được một tiểu cô nương không quá mười tuổi ra tay cứu giúp, hơn nữa sau đó cô nương kia còn một mình tiến vào trong Tê Long cốc, khiếp sợ không thôi.

Suy tính đến vấn đề an toàn, Tiếu Kiêu cung kính xin quý phụ tạm thời tránh xa lối vào cốc, trở lại đường chính chờ đợi. Quý phụ nghĩ đến có thể sớm nhìn thấy nhi tử, liền gật đầu đồng ý.

"Giá!"

Trong nháy mắt nhóm hộ vệ vây quanh quý phụ rời đi, một mỹ thiếu niên mặc trang phục màu đen, tóc dài tới eo thoáng lướt qua bọn họ. Que khe hở bức mành vô tình nhìn thấy mặt mũi quý phụ, thiếu niên kinh ngạc dừng bước, khó tin nói nhỏ: "Hoàng hậu bệ hạ? !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.