Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 57: Ma Quân Lucifer



edit: tuyền xù

Đã bao nhiêu năm rồi không có ai gọi tên mình đây? Hơn nữa còn là giọng nói riêng biệt quen thuộc của người nọ!

Trong khoảng thời gian ngắn, lão giả được gọi là Ban Tư kích động đến mức hai tay run run, lại khó có thể tin: "Ngô Vương, là ngài sao? ! Không, không đúng! Linh hồn của ngài bị Quang Minh Chi Tử mang đi, 60 năm qua không có tung tích, sao có thể xuất hiện ở nơi này? !"

"Cơ duyên xảo hợp thôi." Giọng nói quen thuộc đó ngừng lại một chút, lại nói: "Nhìn ngươi xem thế nhưng lại già thành cái bộ dáng này, chắc là lâu rồi không dùng bảo tuyền trong Mai Khâm Sơn nên già đi đúng không?"

Nghe cái tên quen thuộc này, trên mặt Ban Tư hiện ra nồng đậm hận ý: "Mai Khâm Sơn sớm đã bị kẻ phản bội bán chủ cầu vinh kia chiếm đoạt, từ lúc Ngô Vương xảy ra chuyện ta liền đi tới một chỗ rất xa, bảo tồn thực lực để báo thù, làm sao có thể thông đồng với kẻ phản bội, sao có thể không biết thẹn mà hưởng dụng bảo tuyền vốn là Ngô Vương ban cho chứ!"

Trầm mặc chốc lát, giọng nói kia thở dài: "Phi Cơ, Ứng Hòa Nguyệt, Thiệt Phong. . . Trận chiến sáu mươi năm trước, ba người trong năm thiết kỵ của Ma Quân đã chết, một người trọng thương, một người phản bội bổn tọa. Bổn tọa vốn tưởng rằng, gặp lại cố nhân đầu tiên sẽ là kẻ phản bội kia, không ngờ lại gặp ngươi ở nơi này trước."

Nghe đến đó, trong mắt Ban Tư hiện ra tự trách, hoài niệm, khổ sở đủ loại, nhưng vẫn không thể tin được, cảnh giác hỏi "Các hạ là ai? Tại sao lại biết những chuyện cũ năm xưa?"

"Ban Tư, xem ra chẳng những bề ngoài ngươi già đi, ngay cả khả năng phán đoán cũng giảm. Nếu không phải như thế, sao cho đến lúc nãy vẫn không nhận ra bổn tọa?"

"Ngô Vương! Chẳng lẽ thật là Ngô Vương?" Ban Tư lắc đầu liên tục, "Sau trận đại chiến, không phải linh hồn ngài bị Quang Minh Chi Tử cưỡng ép mang đi, phong ấn ở vực sâu Hư Không trong thành Quang Minh rồi sao? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này?!"

Kèm với một tiếng thở dài, Luci chậm rãi bay đến trước mặt hắn: "Quang Minh Chi Tử xác thật là phong ấn ta, chỉ là không ở vực sâu Hư Không uyên, mà chính là. . . . . . ở trong cơ thể côn trùng. Ta ở Quang Minh thành làm hoạt tử nhân (người thực vật) ba mươi năm, sau đó cơ duyên xảo hợp lưu lạc ra bên ngoài, mới từ từ khôi phục sức mạnh."

Đón nhận lấy ánh mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng của Ban Tư, Luci cười khổ nói: "Đừng nói là ngươi, có lúc bổn tọa thỉnh thoảng nhìn thấy bộ dáng bây giờ của bản thân ở trong kính, cũng hết sức hoài nghi, đến cùng bên trong côn trùng nhỏ bé màu sắc sặc sỡ này có đúng là Ma Quân năm đó không ai bì nổi hay không."

"Không! Trăm ngàn lần ngài đừng nói như vậy!" Từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần Ban Tư vội vàng nói, "Bất kể ngài trở thành bộ dạng gì, ánh sáng cường đại chói mắt của linh hồn ngài vĩnh viễn sẽ không thay đổi, tuyệt không làm cho người khác nhận lầm! Bất cứ lúc nào, ngài đều là Ma Quân bệ hạ duy nhất mà ta thừa nhận!"

"Ha ha. . . . . ." Đối mặt với lời an ủi của thuộc hạ ngày xưa, Luci cười tự giễu, hỏi "Sao ngươi chạy đến Tây Phong Đại lục? Còn ở lại loại địa phương này?"

Trong bốn đại lục, bất kể nhìn từ phương diện nào, Tây Phong Đại lục đều thuộc về tầng cuối cùng. Ngày xưa năm thiết kỵ dưới trướng Ma Quân là cỡ nào uy phong, coi như có rời khỏi Ma Vực đi xa, cũng không nên lựa chọn sống ở loại địa phương này.

Nghe vậy, Ban Tư cười thê lương, nói: "Sau trận chiến đó, kinh mạch của thuộc hạ bị tổn thương rất nặng, thần y đệ nhất thiên hạ sau khi chẩn đoán cũng nói, trừ phi xảy ra kỳ tích, nếu không những thương tổn này không thể nào phục hồi như cũ, càng không thể tiếp tục tu luyện. Thuộc hạ liền nghĩ, nếu đã không thể tăng tu vi bản thân lên, vậy không bằng dựa vào ma thú đề cao thực lực, dùng bọn chúng để diệt trừ kẻ phản bội, đoạt lại linh hồn bị phong ấn của ngài."

"Hả? Vì vậy ngươi ở lại nơi này nuôi dưỡng ma thú?"

"Không, là cải tạo ma thú. Sau khi thuộc hạ có quyết định này, lần lượt đi tới mười mấy nơi ma thú tụ tập đông đúc, nhưng phát hiện ra sau khi cải tạo ma thú cao cấp thì không dễ còn sống, cải tạo ma thú có thực lực nhỏ yếu cũng không có ý nghĩa gì. Cuối cùng liền chọn ma thú trung cấp dư thừa ở Tê Long cốc, lựa chọn định cư ở chỗ này. Đáng tiếc. . . . . ."

Nói xong, Ban Tư cười tự giễu: "Vẫn chưa hoàn toàn thành công."

"60 năm nay, làm khó ngươi rồi." Giọng nói Luci khó có được lúc dịu dàng, làm hốc mắt Ban Tư nóng lên từng trận: "Là thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ tốt bệ hạ."

"Không thể trách ngươi, ai sẽ nghĩ đến, vào thời khắc mấu chốt, trọng thần ngày thường bổn tọa coi trọng nhất lại sẽ phản bội —— không nói những chuyện này, nha đầu này là đệ tử bổn tọa mới thu, Phượng Vũ, ngươi thấy tư chất của nàng thế nào?"

"Thì ra là cao đồ của bệ hạ, khó trách lại bản lĩnh như vậy." Ban Tư thật lòng tán dương, "Nhớ năm đó, ta tự nhận là người thứ nhất trở thành Ngự Linh Sư khó có được trong ngàn tỉ người, mắt cao hơn đầu, lại không nghĩ rằng, thân là Ma Pháp Sư, bệ hạ chỉ dựa vào chiêu hóa linh này của chính mình liền đánh bại ta. Lúc ấy ngài nói với ta, chiêu thức là chết, người là sống, chỉ cần đủ thông minh tùy cơ ứng biến, đứng trước quy tắc thì chưa chắc không thể phá vỡ. Từ đó về sau ta mới biết, Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân. Vị tiểu thư Phượng Vũ này còn nhỏ tuổi liền thừa kế được tuyệt học của ngài, thật là khó tin!"

"Làm ngươi còn nhớ rõ." Luci cảm khái nói, "Năm đó ta là cấp lệnh tôn, đối chiến với ngươi là Ngự Linh Sư cấp hầu tước, ước chừng chiếm tiện nghi chênh lệch hai cảnh giới, tự nhiên có thể dễ dàng đánh bại ngươi."

"Nhưng bệ hạ sáng tạo ra chiêu đó rất độc đáo cũng vô cùng uy lực, không phải sao, nếu không hôm nay ta cũng sẽ không thua trong tay Phượng Vũ tiểu thư lần nữa."

Nghe vậy, Luci cười ha ha, nghĩ muốn vỗ vỗ bờ vai hắn giống như trước kia, ý nghĩ này vừa mới hiện lên, liền ý thức được với thân thể bây giờ của mình, động tác dư thừa chỉ là vọng tưởng, đành phải nhàn nhạt nói: "Cũng chỉ là đánh bất ngờ, chiếm tiên cơ thôi. Nếu ngươi nghĩ muốn động thật, mấy Phượng Vũ đều đã mất mạng."

Ban Tư còn định nói thêm gì gì đó, Luci nói tiếp: "Ngươi là Ngự Linh Sư, vừa vặn tiểu nha đầu này cũng muốn làm Ngự Linh Sư, mặc dù ta có nghiên cứu về con đường này nhưng dù sao cũng chưa từng tự luyện qua. Thừa dịp cuộc gặp vô tình lần này, ngươi chỉ điểm nàng thật tốt, để nàng ít đi đường vòng một chút."

"Vâng" Ban Tư cung kính đáp, đồng thời thầm nghĩ trong lòng, xem ra bệ hạ rất coi trọng tiểu đồ đệ này, mình phải chiếu cố nàng thật tốt, tránh cho bệ hạ tức giận.

Phượng Vũ ở một bên đang thán phục không thôi vì nghe được tin tức trong cuộc nói chuyện của hai người: đã sớm đoán được lai lịch của Luci không nhỏ, lại trăm ngàn lần không ngờ, hắn là Ma Quân Lucifer năm đó quyết đấu với Quang Minh Chi Tử! Mà lão nhân nhìn như tầm thường này, hẳn là một trong hai Ngự Linh Sư của Tát Lan trăm ngàn năm trở lại đây!

Tuy trận chiến giữa Quang Minh Thánh Điện và Ma Vực đó, cuối cùng chấm dứt với kết quả Lucifer bị thua, nhưng bất kể trong một quyển ma pháp nào cũng nhắc tới trận chiến này rất chân thật, vẫn luôn khen ngợi Lucifer.

Vì cuộc chiến năm đó, là cao thủ Quang Minh thành dốc hết toàn lực, luân phiên chiến đấu với Lucifer bảy ngày bảy đêm, sau đó Lucifer uống rượu độc do thuộc hạ phản bội chuẩn bị, cộng thêm thể lực cạn kiệt, cuối cùng thua ở trong tay Quang Minh Chi Tử đúng lúc đuổi tới, sau đó bị phong ấn.

Trong nhiều chức nghiệp ở Tát Lan, đứng đầu là Ngự Linh Sư, số người ít ỏi, văn tự trên đại lục ghi lại tới nay chỉ xuất hiện hai người Ngự Linh Sư. Cho nên người bình thường đều lấy Ma Pháp Sư trở thành chức nghiệp cao nhất, coi đây là mục tiêu cả đời không ngừng khổ tu.

Có thể lấy thực lực của bản thân, liên tục chiến đấu với tất cả cao thủ Quang Minh thành có thực lực mạnh nhất của bốn đại lục, Lucifer, Ma Pháp Sư cấp lệnh tôn, cũng vì vậy liền trở thành thần tượng của tất cả những người có chí tu luyện ma pháp. Tuy nhiên vì hắn là Ma Quân, không thể sùng bái quang minh chính đại, nhưng lại không chút nào tổn hao địa vị của hắn trong lòng các Ma Pháp Sư.

Có thể để một vị cường hãn không nhìn pháp tắc, lấy thân phận là Ma Pháp Sư đánh bại cường giả Ngự Linh Sư thu làm đệ tử, Phượng Vũ rất vui sướng, đột nhiên cảm thấy áp lực như núi: xem ra chính mình phải càng cố gắng hơn, như vậy mới sẽ không làm uy danh hiển hách của sư phụ giảm đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.