Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 87: Ly biệt



Thấy Hoàng đế mạnh mẽ xử trí Đồng gia và Lạc Tây Á, hoàn toàn là báo thù cho Hoàng hậu, Phượng Vũ liền tính toán rời đi: “Bệ hạ, đầu sỏ đã bị giết, bọn ta liền cáo từ.”

Hoàng đế vội vàng ngăn cản nói: “Các ngươi vừa là bằng hữu của Minh nhi, vừa là khách của trẫm. Lại nói, nếu không phải các ngươi tố cáo âm mưu của Cam Ma La, trẫm đến nay cũng chẳng hay biết gì, trẫm còn chưa ban thưởng cho các ngươi. Không bằng như vậy, các ngươi ở lại trong cung mấy ngày, chờ trẫm an táng tốt cho Hoàng hậu, rồi sẽ trọng thưởng cho các ngươi, như thế nào?”

Thật ra thì, ban thưởng cũng chỉ là cái cớ. Hoàng đế là sợ nhi tử thật vất vả trở về lại lần nữa rời đi, nên muốn thông qua việc lưu lại bằng hữu của hắn, ngay cả hắn cũng lưu lại.

Chuyến đi đến hoàng cung lần này, Phượng Vũ hoàn toàn chỉ muốn báo thù cho Hoàng hậu, đối với Hoàng gia ban thưởng một chút cũng không để ở trong lòng. Nghe vậy định cự tuyệt, chợt chú ý tới Lăng Tử Minh nhìn chăm chú vào Hoàng hậu di dung, ánh mắt không nói ra được đau thương thương tiếc hận, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

-- Nếu như bây giờ bọn họ nói cáo từ, thì thiếu niên kiêu ngạo này nhất định là sẽ không ở lại trong cung . Nếu không thể đưa hoàng hậu đi hết đoạn đường cuối cùng, tương lai nhất định trở thành tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Nghĩ tới đây, Phượng Vũ không kiêu ngạo không tự ti nói cám ơn Hoàng đế: “Đa tạ bệ hạ, như thế, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Suy nghĩ của đám người Luci rất nhạy bén, thấy Phượng Vũ đổi chủ ý, làm sao không hiểu suy nghĩ của nàng. Hơn nữa mặc dù Lăng Tử Minh là người lạnh lùng, nhưng chung đụng lâu ngày có thể cảm thấy hắn là người rất nghĩa khí, bọn họ cũng không muốn làm khó hắn, liền rối rít phụ họa, nói nguyện ý lưu lại.

Phát giác ý tốt của mọi người, Lăng Tử minh nghiêm túc nói: “Cám ơn mọi người.” Hắn Mười sáu năm qua hắn chưa từng nói qua hai chữ cảm ơn, toàn bộ đều vì làm quen với Phượng Vũ mới nói qua.

“Đều là bằng hữu, khách khí như thế làm cái gì.” Phượng Vũ an ủi, “ Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Mọi người dưới sự hướng dẫn của thị nữ đi tới phòng dành cho khách, Phượng Vũ đi vào gian phòng vừa định đóng cửa, lại bị Luci đưa tay ngăn lại: “A Vũ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Hắn ôm lấy Tiểu Đoàn tử đang dính trên người Phượng Vũ, giao vào trong tay thị nữ dẫn đang dẫn đường cho bọn họ, khẽ mỉm cười: “Tiểu thư, làm phiền ngươi tùy tiện tìm gian phòng đặt hắn vào, tránh cho hắn tới quấy rối.”

Luci nở nụ cười kèm theo vẻ anh tuấn không kiềm chế được, khiến thị nữ khuôn mặt đỏ lên, khi nhìn lại vẻ đẹp không gì sánh nổi của Phượng Vũ, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ này làm cho cô không khỏi ảo tưởng đến điều mà trẻ nhỏ không nên nghĩ tới, lập tức bảo đảm nói: “Khách nhân tôn quý, xin các người yên tâm, đứa nhỏ này nhất định sẽ không quấy rầy đến chuyện tốt của các người.”

Nói xong, nàng một tay bịt muốn kháng nghị Tiểu Đoàn tử miệng, thật nhanh biến mất ở cuối hành lang.

“. . . . . . Chuyện tốt? Nàng không phải hiểu lầm cái gì chứ?” Phượng Vũ cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, nghe ra trong giọng nói của đối phương có điều ám muội, không khỏi nhíu nhíu mày.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nói chính sự quan trọng hơn.” Luci đóng cửa phòng, trầm tư một lát , quyết định nói: “A Vũ, ta phải đi.”

Phượng Vũ nhất thời không có hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, cho là hắn không muốn ở trong hoàng cung, liền nói ra: “Vậy ta và ngươi cùng đi. Có những người khác ở đây, chắc hẳn Tử Minh sẽ không dễ dàng rời đi.”

“Không. . . . . . A vũ, ta không có ý này. Ta là nói. . . . . .” Luci hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt do dự hiếm thấy: “Ta nói, ta muốn rời khỏi ngươi, đến những địa phương khác để tu luyện.”

Cuối cùng hiểu rõ ý tứ của hắn, đầu tiên Phượng Vũ cả kinh, chợt hiểu nhất định mọi chuyện đều có nguyên nhân: “Sư phụ, tại sao?”

“Chu Tước Hỏa Linh đã rời khỏi phong ấn, Luyện Linh Trì bây giờ đã hoàn toàn mất đi tác dụng. Vì nhanh chóng tăng thực lực, ta không thể không dùng một chút thủ đoạn phi thường. Trước kia ta lo lắng thực lực ngươi không đủ, cho nên vẫn không nói ra. Ngươi hiện tại lấy được Chu Tước Hỏa Linh, cảnh giới cũng tăng lên, ta có thể yên lòng rời đi.”

Luci cười vò rối mái tóc chỉnh tề của nàng: “Nếu tiếp tục như vậy nữa, thực lực của sư phụ sẽ kém đồ đệ một khoảng rất xa, truyền ra ngoài chẳng phải làm cho người ta cười đến rụng răng sao?”

Đột nhiên nghe được Luci phải đi, trong lòng Phượng Vũ đột nhiên sinh ra lưu luyến không nỡ. Nhưng chuyện liên quan đến thực lực của Luci tăng lên, lại có quan hệ đến đại kế báo thù, nàng quyết không thể nào lên tiếng ngăn trở, liền dằn xuống đáy lòng không biểu lộ ra ngoài phần tình cảm không nỡ này, để tránh cho Luci lo lắng: “Ta hiểu sư phụ, người không phải cần phải lo lắng cho ta, thực lực của ta đủ bảo vệ bản thân, sẽ không sao.”

Nàng lại không biết, mình không có lộ ra cảm xúc buồn khi ly biệt, ngược lại làm Luci có chút buồn bực: tiểu đồ đệ này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng tính tình quá kiên cường tự lập rồi. Dĩ nhiên điểm này hắn cũng rất thích, chỉ là, nếu có thể vào lúc thích hợp mềm dẻo một chút, hắn thì càng vui vẻ.

Luci rất nhanh liền thu thập lại suy nghĩ lung tung, nghiêm túc thay Phượng Vũ quyết định một bước hành động: “Thực lực của ngươi bây giờ đã đạt tới trung cấp, cũng chạm tới cánh cữa Ngự Linh Sư, thì mau chóng xuất phát đến chỗ của Ban Tư, để cho hắn hướng dẫn ngươi tu luyện.”

“Ừ, ta cũng là tính toán như vậy .”

“Lần này ta đi, nhanh thì một năm, chậm thì hai ba năm, cuối cùng cũng sẽ trở lại bên cạnh ngươi . Đến lúc đó cũng đừng để cho ta thất vọng.”

“Dĩ nhiên sẽ không. Bất quá, sư phụ yêu cầu của ngươi luôn nghiêm khắc như vậy, vẫn tạo cho ta áp lực rất lớn.”

“Yêu cầu của ngươi đối với bản thân chẳng phải còn nghiêm khắc hơn hay sao?”

Nói xong chính sự, Luci cuối cùng không nhịn được sự chán nản khi ly biệt, thở dài một tiếng, ôm Phượng Vũ vào lòng: “Thật hy vọng sớm tìm về thân thể của ta, dùng chính đôi tay của ta ôm ngươi.”

Cảm nhận được thân thể uyển chuyển của người trong ngực, và hơi thở ấm áp, Luci có một loại kích động muốn làm thứ gì đó. Nhưng thứ nhất chỉ sợ hù tấm lòng còn chưa mở của đồ đệ, thứ hai hắn đối với việc dùng thân thể của người khác thân cận với người thương tương đối bài xích, nên chỉ có thể nhịn xuống, ôm Phượng Vũ chặt hơn chút nữa.

Lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn, Phượng Vũ không biết nội tâm Luci đang giãy giụa, cảm thấy Luci ôm mình càng chặt hơn, không khỏi kháng nghị nói: “Sư phụ, ngươi dùng sức nhiều quá, làm đau ta.”

Luci ôm lấy nàng cười một tiếng, chẳng những không có buông lỏng, mà ngược lại dùng thêm mấy phần sức lực, giọng mập mờ nói: “Như vậy thì không chịu nổi? Tương lai gặp gỡ thời điểm còn đau hơn vậy, thì nên làm cái gì?”

Phượng Vũ không rõ chân tướng nói: “Cái gì thời điểm còn đau hơn vậy?”

“Cho nên nói, ngươi chính là nha đầu ngốc, ta thế nào yên tâm được. . . . . .”

Phượng Vũ đang muốn kháng nghị lời nói “Xem thường” này thì Luci chợt đến sát vành tai xinh xắn của nàng, âm thanh cũng đột nhiên nhưng trở nên trầm thấp: “A Vũ, ngàn vạn lần không được để nam nhân khác ôm ngươi như vậy, biết không.”

“Dĩ nhiên sẽ không, ta và bọn họ lại không quen.”

“. . . . . . Quen biết cũng không được, nhất là tên Phó Tư Đường đó.”

“Tư Đường sẽ không nói ra loại yêu cầu này. Sư phụ, ngươi ở đây lo lắng cái gì?”

-- Đương nhiên là lo lắng ngươi bị nam nhân khác thừa cơ trộm mất!

Luci đành nhịn xuống lời nói gần như tỏ tình, đổi lại lời nói: “Không có gì, chỉ là sợ ta không có ở đây ngươi sẽ bị thua thiệt.”

“Sư phụ, ngươi cũng quá coi thường ta.” Phượng Vũ không vui nói.

“Ha ha, hy vọng là ta quá lo lắng.” Luci cười ha hả, che giấu nói.

Hắn cũng không biết mình trong lúc vô tình nói ra một câu mà thành sự thật. Trong bóng tối, có hai ánh mắt bao hàm địch ý đang gắt gao nhìn chằm chằm gian phòng này, tính toán nên xuống tay như thế nào với Phượng Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.