Đi bắt Cam Ma La chỉ là một cái lệ, không nghĩ đến hôm nay nghe được đối thoại của mấy người này, hình như thành Quang Minh quản lý thuộc hạ vô cùng nghiêm nghị, nói sai một câu cũng dẫn tới họa sát thân. Nơi này nữa phần từ bi cũng không thấy? Ngược lại còn rất tà đạo.
Hết sức suy nghĩ, người được gọi là đội trưởng này là nam tử lớn tuổi nhất thả ra một trận pháo hoa, bay tới mái vòm phát ra ánh sáng rực rỡ: “Họ Mạnh kia làm thợ săn có phần thưởng cũng nên đến Cốc rồi, hỏi trước hắn một chút có tìm được đầu mối gì hay không.”
“Đội trưởng, chẳng lẽ ngươi không tin chúng ta? Lão đầu kia chỉ ỷ vào lợi thế may mắn chạy trốn được. Lấy thực lực của chúng ta, chỉ cần tìm thêm một chút, nhất định có thể bắt được hắn! Ngài cần gì phải tìm người ngoài tới hỏi?”
“Hắc hắc, ta đương nhiên tin tưởng thực lực của các ngươi. Chỉ là, cái Cốc chết tiệt này có quá nhiều tà khí, vẫn không thể đi sâu vào đó. Đã có một gia hỏa tham tiền thay chúng ta ra sức, ta đang vui vẻ lợi dụng hắn.”
“Nhưng đội trưởng, trước khi xuất phát Thánh Tế tư đại nhân yêu cầu chúng ta tuyệt đối giữ bí mật, nếu sau này tiểu tử họ Mạnh tiết lộ ra hành tung của chúng ta, vậy. . . . . .”
“Đồ ngu ngốc, chuyện ngươi có thể nghĩ đến lẽ nào ta dieenddanleequyddoon không nghĩ đến. Một khi có được tình báo mà hắn tìm, ta đã giết hắn rồi. . . . . .” Đội trưởng làm một cái động tác sát, cười hả hê: “Đến lúc đó còn có ai biết không?”
“Đội trưởng quả nhiên anh minh thần võ!”
“Có thể đi theo ngài thật là vinh hạnh cả đời của chúng ta!”
Âm thanh thúc ngựa từng trận, làm ấn tượng của Phượng Vũ đối với Minh Thành đã kém đến nỗi cực điểm: Hành vi của những tính đồ này, quả thật so cường đạo còn không bằng, ít nhất cường đạo cũng coi trọng đạo nghĩa, sẽ không làm chuyện đuổi cùng giết tận. Nhưng bọn hắn lại không hề cố kị!
Lúc trong tim Phượng Vũ đang oán thầm, từ xa một người tới gần, chạy tới trước mặt bọn người áo bào màu bạc. Phượng Vũ lặng lẽ nhìn, đúng là Mạnh Nguyên Phủ mới đi mà giờ đã quay lại.
“Mạnh mỗ gặp qua chư vị đại nhân.” Mặc dù đối phương người đông thế mạnh, ngân y hộ vệ vừa cao cao tại thượng trực hệ của thành Quang Minh, giọng nói Mạnh Nguyên phủ vẫn như cũ không kiêu căng cũng không siểm nịnh.
Thấy hắn không có lấy lòng vuốt mông ngựa, trên mặt đội trưởng lộ ra vẻ không vui, hiển nhiên là không biết thưởng thức vẻ ngông nghênh của hắn, nhưng nể tình người này sẽ chết nhanh thôi, cũng không còn so đo nhiều thứ, tuỳ tiện hỏi” Tiểu Mạnh, ngươi đến Cốc đã bao lâu? Rồi Có tra được hành tung của lão đầu kia không?”
“Đội trưởng các hạ, lão đầu kia tuy là cao thủ ẩn dấu hành tung, nhưng cũng không phải là không tìm ra dấu vết gì. Mười ngày trước ta đi vào cốc, một đường theo dõi đến đây, đã cách lão đầu này càng ngày càng gần, chỉ cần tìm nửa ngày nữa, ta tin tưởng nhất định có thể tìm được hắn.”
“Đừng, người tiến cử ngươi nói cho ta biết, kỹ năng truy tìm của ngươi là số một, ngươi đã nói như vậy, nhất định sẽ không sai rồi.”
Nói xong, đội trưởng cố làm ra vẻ thân thiết nói: “Tiểu Mạnh, nếu như nhiệm vụ này hoàn thành, ta đồng ý thù lao của ngươi một phần cũng không ít. Ngươi đã nói chỉ cần chờ, vậy chúng ta ở nơi này chờ tin tức tốt của ngươi.”
Sau khi Mạnh Nguyên Phủ ứng lên tiếng rời khỏi, nhìn bóng lưng của hắn, đội trưởng và thủ hạ là mấy ngân y hộ vệ, đều không hẹn mà cùng nhau lộ ra nụ cười như ý vì thực hiện được gian kế: tiểu tử, một khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ là ngày chết của ngươi. Muốn thù lao, đợi kiếp sau đi!
Bọn này tự cho là gia hỏa này thế nào cũng trúng kế nhưng không nhớ đến, cách bọn hắn không xa, đang có người dùng ánh mắt hài hước quan sát bọn họ, giống như là đợi một đám heo mập bị làm thịt.
“Chủ nhân, ngài có tính toán gì?” Trở lại không gian ma thú Vân Sâm Lam thấy Phượng Vũ đang yên ổn ẩn núp trong hang động, không chút ý muốn rời đi, không nhịn được hỏi.
Phượng Vũ lười biếng nói: “Đã có người đi trước chúng ta một bước để tìm người, vậy chúng ta ngồi mát ăn bát vàng là được.”
“Thì ra là như vậy.” Vân Sâm Lam bừng tỉnh hiểu ra
Không nhìn ánh mắt khâm phục của ma sủng, Phượng Vũ nói: “Cách thời gian ước định còn nửa ngày, trái phải vô sự, ta vừa vặn có thể nhân cơ hội tu hành, ngươi thay ta lưu ý động tĩnh bốn phía.
“Vâng”
Trời sinh có thể dò xét động tĩnh trong khuôn viên trăm dặm, Độc Giác Thú có thể vì mình hộ pháp, Phượng Vũ hết sức yên tâm. Phân phó hoàn tất, nàng lấy ra quyển bí quyết Ngự Linh, thả ra một cái hỏa cầu chiếu sáng nho nhỏ, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Cái này là do cổ văn viết thành quyển bí quyết Ngự Linh nên nguyên văn vô cùng khó hiểu, nhưng cũng may Ban Tư đã sớm giảng giải cặn kẽ cho Phượng Vũ nhiều nội dung chính, từng trao đổi với nhau, nên lúc nàng đọc cũng không quá khó khăn.
Nghiêm túc nhìn xong một lần, Phượng Vũ thu lại quyển sách, bắt đầu giống như trong sách nói, điều khiển linh lực trong kinh mạch.
Nội dung quan trọng của Ngự Linh Sư là có thể điều khiển các nguyên tố tự nhiên một cách kì diệu. Trước cửa Ngự Linh, cường hãn nhất là Ma Pháp Sư, thủ pháp thi triển pháp thuật cũng như đứa trẻ vụng về vẽ xấu vậy. Từ cổ chí kim, đã từng có người may mắn đã từng có được quyển bí tịch này, nhưng cuối cùng lại bởi vì thiên phú không đủ, mặc kệ bỏ ra bao nhiêu cố gắng cũng tu luyện không thành công.
Phượng Vũ tự nhiên không có những phiền não này. Nàng đã lĩnh ngộ được ngưỡng cửa điều khiển linh lực tự nhiên. Ngồi thiền hồi lâu, mở hai mắt ra dien$dan^le% quy@don lần nữa thì mặc dù bản thân ở một cái hang nhỏ hẹp âm u trong Tử Vong Hạp Cốc, nàng cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần không nói thành lời. Thế giới này từng cọng cây ngọn cỏ, cũng so với trước kia rõ ràng là tự nhiên hơn. Trong cơ thể càng có một loại cảm giác tràn đầy, nhao nhao muốn thúc giục nàng thử bản lĩnh đó một lần. Phàm là cảm giác này, đều là dấu hiệu lên cấp.
Nhưng nghĩ đến nếu kinh động đám người kia kế hoạch miễn phí công sức mà có thể tìm được Bàn Tư sẽ phải thất bại, ánh mắt Phượng Vũ chợt lóe, đành nhịn xuống khát vọng muốn thử tài năng một lần.