Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 11: Chịu thua



Edit: Vân Khinh

Beta : Sakura

“Mặc Mặc thật lợi hại a, ca hát rất hay, soạn ca khúc cũng rất tốt. An Dĩ Mẫn ngồi xuống đối diện Mặc Hi không tiếc lời ca ngợi khen.

“Bây giờ chứng minh lời cháu nói không sai, đúng không ạ?” Mặc Hi trả lời, đồng thời cũng là nói với những người khác.

“Đúng vậy! Chú thừa nhận thua, hành vi vừa rồi đối với cháu, chú xin lỗi.” Lát sau cũng có một người đứng ra, đứng đối diện Mặc Hi cúi đầu nói, Mặc Hi nhìn người này, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nét mặt chân thành, đối với người cầm được buông được, Mặc Hi luôn rất hảo cảm, khẽ mỉm cười nói: “Chú khách khí, Mặc Mặc sẽ không để trong lòng.” Nói cũng không phải không thấy xấu hổ, trên mặt làm sao có chút sắc mặt tốt nào? Chẳng qua là càng làm như vậy, càng lộ vẻ khả ái, không khí cũng tốt hơn một chút.

Những người khác cũng đứng lên, người thanh niên hai mươi tuổi vừa mới nói với Mặc Hi tỏ vẻ nghi vấn, nhìn Mặc Hi đối diện có chút ngượng ngùng ha ha cười một tiếng: “Mặc Mặc, em thật lợi hại a, có thể nói là thiên tài, có thể nói thiên tài cũng hình dung không được em, anh tên là Lăng Thắng, vừa rồi là anh không đúng, Mặc Mặc bỏ qua cho anh nhé.”

Nói thật, ca khúc này cũng là ở trong trí nhớ của cô, được mọi người khen, còn khen nhiều như vậy, cô thật sự có chút ít cảm giác ngượng ngùng, trên mặt lại không có biểu hiện, dù sao ca khúc này là cô viết, bọn họ tiếp nhận thế nào liền như thế đấy, cười nói: “Không sao cả, chào anh Lăng Thắng ạ.”

“Mặc Mặc, còn có anh, anh tên là Tề Cống, Mặc Mặc có thể gọi anh là anh Tề, ha ha.” Những người khác cũng gấp gáp giới thiêu bản thân, nhìn anh ta cũng khoảng ba mươi rồi, còn để cô gọi hắn là anh, song, nhìn bộ dạng anh ta vui vẻ, tính cách có lẽ cũng thuộc dạng lão ngoan đồng, liền trực tiếp mở miệng: “Chào anh Tề ạ!.”

“Tốt lắm, mọi người đều giới thiệu với nhau rồi, sau này đều là đồng nghiệp, có cơ hội hiểu nhau.” Sau đó An Dĩ Mẫn lên tiếng, ánh mắt nhìn Mặc Hi, đứa trẻ này nhân duyên thật tốt, mới chỉ một chút đã quan hệ tốt rồi? Nhìn ánh mắt mọi người, dường như rất có ấn tượng tốt với Mặc Hi .

Khi mọi người dần dần an tĩnh lại, sau đó nói: “Vừa rồi Mặc Mặc hát có ghi lại không? Ca khúc này cứ hát giống như vậy.”

“Có ghi lại.” Người nói là Lăng Thắng, anh ta vừa nói một tiếng, vừa ấn vừa xoay, một tiếng ca của đứa trẻ theo không trung cất lên.

Ngay sau đó, Mặc Hi mới nghe rõ được giọng hát của chính mình, cũng khẽ giật mình một chút, tiếng của trẻ con vừa ngọt vừa mềm mại có cảm giác an ủi lòng người, khiến mọi người không khỏi im lặng cảm thụ tình cảm trong tiếng hát kia, ở bên cạnh nghe cảm giác khác với khi hát, cô cũng thật hoài nghi đó là giọng hát của mình? Tiếng ca thật sự rất hay.

Ca khúc vừa xong, không gian cũng trở nên yên tĩnh, cho đến khi ca khúc đã hết một hồi lâu mới có người mở miệng: “Ca khúc này nếu kết hợp với âm nhạc càng hoàn mỹ hơn.”

“Phải. . . . . . !” Tiếng mọi người đồng ý truyền tới.

“Ha ha. . . . . . ! Được rồi, đem ca khúc phổ nhạc thôi, bảo Thần hát lại đi.” An Dĩ Mẫn nói với mọi người, liền quay đầu nói với Mặc Hi: “Mặc Mặc, những kí hiệu trên ca từ đều có thể thành ca khúc sao?”

“Dạ.” Mặc Hi trung thực trả lời: “Mỗi bài đều có.”

“Nga, những kí hiệu kia chỉ có Mặc Mặc biết được, vậy sau này Mặc Mặc có thể hát một lần trước được không?” An Dĩ Mẫn cười một tiếng.

Mặc Hi nhìn trong mắt của ông có tia trêu cợt, liếc một cái xem thường nói: “Con nói An ba ba, Mặc Mặc chỉ phụ trách viết ca khúc, những cái khác Mặc Mặc không quan tâm.” Cũng không đợi An Dĩ Mẫn nói gì tiếp theo liền cản lại, nói: “Còn những kí hiệu kia, Mặc Mặc có thể dạy mọi người, hoặc là học những kí tự âm nhạc ở đây là được rồi.”

“Được. . . . . . !” An Dĩ Mẫn có chút không thú vị, vốn muốn đũa bỡn Mặc Hi, không nghĩ đến cô lại cho ông một đáp án như vậy.

Mà ngay sau đó, đội thu âm có thể dựa theo ca khúc vừa rồi phổ lại nhạc, người trong công ty An Dĩ Mẫn quả thật bất phàm, Mặc Hi nhìn thấy Lăng Thắng làm một động tác tay liền đeo headphone, âm nhạc quen thuộc lại truyền vào trong tai sau đó chính là tiếng hát từ tính mê người của Thần, tiếng hát trầm thấp, ưu thương, bài hát này cảm giác đã nắm chắc tám mươi lăm phần trăm trở lên, Mặc Hi cảm thán,Thần có thể trở thành ca sĩ thần tượng nổi tiếng, không chỉ có gương mặt khiến người kinh ngạc, mà quả thật rất có thực lực.

Hát đến cuối bài, Mặc Hi cũng đặt headphone xuống, quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía mình, có chút nghi ngờ, nhưng lập tức hiểu được là có chuyện gì, lên tiếng nói: “Hát rất tốt, chỉ cần quen thuộc một chút, có thể hoàn toàn nắm bắt được ca khúc này.”

Nghe Mặc Hi trả lời, mọi người nở nụ cười, Lăng Thắng cũng cười nói: “Anh cũng nghĩ giống vậy, được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi, đi ăn cơm.” Nhìn ra được, Lăng Thắng là người rộng rãi, anh ta đến giờ còn chưa được ăn cơm, liền nói với Mặc Hi: “Hay là Mặc Mặc cùng chúng ta đi ăn nhé?”

“Dạ?” Mặc Hi cười nói: “Không cần đâu ạ, Mặc Mặc đã ăn rồi, cám ơn anh Lăng.”

“Nha. . . . . . !” Hình như Lăng Thắng có chút thất vọng, nhưng một chút lại vui vẻ trở lại.

An Dĩ Mẫn cũng đứng dậy, nói với Mặc Hi: “Được rồi, Mặc Mặc bây giờ theo ba, ba ba dẫn con đi xem phòng làm việc của con.”

“Phòng làm việc?” Mặc Hi mê man, không phải đã nói mình chỉ cần viết ca khúc thôi sao? Tại sao còn có phòng làm việc, việc này không lẽ An Dĩ Mẫn tính ép mình sao?

Tựa hồ nhìn thấu Mặc Hi nghĩ gì, An Dĩ Mẫn nở nụ cười, nói: “Yên tâm, An ba ba đáp ứng con sẽ không đổi ý, chẳng qua là xem một chút, tránh cho về sau hoàn cảnh công việc chính con không quen thuộc, phòng làm việc đó con muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở lại cũng có thể.”

“A? Được, vậy đi thôi ạ.’ Nghe An Dĩ Mẫn giải thích, Mặc Hi hiểu rõ, nhảy xuống ghế, cùng An Dĩ Mẫn đi ra ngoài, trước khi đi vẫn quay lại tạm biệt mọi người.

“Thật là một đứa trẻ đáng yêu a.” Mặc hi cùng An Dĩ Mẫn rời khỏi, Tề Cống một bên thu dọn, một bên nói.

“Ha ha, đúng vậy a, thật khó tưởng tượng, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ tám, chín tuổi thôi!”

“Aiz, nghe cô bé hát ca khúc đó, cảm giác mình học nhiều năm như vậy cũng chạy đi đâu mất.”

“Ha ha……Anh nói gì chứ, được rồi….đi thôi, đi ăn cơm.”

“Được. . . . . . ! Ăn cơm, hôm nay cách không xa công ty có mở một quán bãi biển sao, ăn rất ngon.”

“Anh toàn thích những món ăn loạn thất bát tao đó, Hmm! Nghe lời anh, đi thôi.”

“. . . . . .”

Những người nói chuyện phiếm từ từ biến mất, những người còn lại cũng lục đục rời khỏi.

Thần đi cùng mọi người, nhưng nhìn lại chỗ ngồi Mặc Hi vừa ngồi lúc trước, nghĩ đến Mặc Hi biểu hiện, trên mặt tràn đầy hứng thú và buồn cười, thật là một đứa trẻ thú vị, ha ha…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.