Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 26: Đi xem phòng huấn luyện riêng



Edit: Vân Khinh Beta: Sakura Hình như Thiên Nhu nhìn thấy nghi hoặc cùng với suy nghĩ trong mắt Mặc Hi, khi Mặc Hi chuẩn bị thu hồi tay thì đưa tay cầm tay cô, cúi đầu một chút, một tay đặt trước ngực mình, nói nhỏ: “Được.”

Không rõ tại sao Thiên Nhu lại có động tác như vậy, nhưng đối phương cầm chặt tay cô, tiếp nhận ý tốt của chị ấy thì cô hiểu được, từ trong nước đứng dậy, cười nói: “Lấy quần áo cho em ạ.”

“Vâng.” Thiên Nhu lên tiếng, đang định đưa khăn mặt cho cô, nhìn thấy trên người Mặc Hi đều khô ráo, thì lấy từng kiện quần áo cho cô mặc vào.

Nhìn bộ váy trên người mình, chiếc váy hoa nhỏ, rất đáng yêu, nhưng mà….

Nó căn bản không thích hợp để huấn luyện a, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại khiến người bên cạnh một tiếng cười duyên, chuyển mắt liền thấy được Thiên Nhu đang nhìn cô, bàn tay nhỏ bé che miệng mình, trong đôi mắt dịu dàng hiện lên sự vui vẻ.

Cũng hiểu rõ cô ấy cười cái gì, dù sao chính cô cũng là một đứa trẻ lại làm ra động tác như vậy, đưa tới những chuyện tương tự như vậy cũng quá nhiều, nên hiểu rõ.

“Đi thôi.” Nói với Thiên Nhu, sau đó bước ra ngoài.

Thiên Nhu cười đi theo bên cạnh nàng, nhìn thân ảnh nho nhỏ của Mặc Hi, ánh cười trong mắt càng sáng rọi, có một cô chủ nhỏ như thế cũng không tệ lắm.

Đi đến bên ngoài, thì thấy An Dĩ Mẫn, Thần cùng những người khác, mọi người vẫn chưa rời khỏi đây.

“Thay xong rồi sao.” An Dĩ Mẫn liếc nhìn Mặc Hi, sau đó nhìn Thiên Nhu bên người cô, cười nói: “Thế nào?? Xem ra hai người ở chung cũng thoải mái đó.”

“Vâng ạ, rất tốt.” Mặc Hi nhìn Thiên Nhu bên cạnh, đối với cô gái này, cô thật sự rất thích, có thể khiến cô nói “Rất tốt” cũng có thể thấy được, An Dĩ Mẫn nhìn Thiên Nhu trong mắt cũng hiện lên vẻ tán thưởng, chợt nghe Mặc Hi nói: “Đúng rồi, về sau đừng có lấy cho con loại quần áo này, làm cho con mấy bộ đồ huấn luyện theo yêu cầu đi ạ, chi phí thì cứ khấu trừ trong tiền lương của con, còn có…..”

“Ha ha, xem ra Mặc Mặc vẫn coi ba làm người ngoài ah.” Còn không đợi Mặc Hi nói xong, An Dĩ Mẫn liền tiếp lời, hình như giọng điệu rất không vui.

Mặc Hi nhìn ông một cái, liền cười nói: “Ba muốn thì nguyện ý thay con trả cũng không sao cả, đồ con muốn có thể không rẻ đó a!!”

“Cái này đương nhiên ba biết rõ.” An Dĩ Mẫn cười, có chút trêu chọc: “Chỉ riêng hôm nay con dùng bốn lần dược liệu kia đã hơn năm trăm vạn a.”

“Ách. . .” Mặc dù Mặc Hi biết rõ dược liệu kia quý giá, nhưng không biết nó quý đến như vậy, dược liệu kia không phải dùng để tắm a, mà là tắm kim cương, giương mắt nhìn lên thấy ánh mắt trêu đùa của An Dĩ Mẫn, rõ ràng cố ý nói vậy để bêu xấu cô, cắn răng nói: “Cùng lắm thì viết thêm cho ba mấy bài hát.” Dù sao viết bài hát với cô mà nói chỉ là động bút mà thôi.

“Ha ha ha ha.” An Dĩ Mẫn vui vẻ nở nụ cười, ông căn bản là không quan tâm một chút tiền như vậy, có thể nhìn thấy đứa nhỏ Mặc Hi này tức giận như vậy thật không dễ dàng gì, hơn nữa, so với đống dược liệu kia thì Mặc Hi có giá trị hơn nhiều, khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, Mặc Mặc có thể viết thêm vài bài hát thì tốt nhất, không còn sớm chúng ta nên đi ăn cơm thôi, còn có Mặc Mặc phải về rồi sao??”

“Không cần ạ, con sẽ tiếp tục ở đây huấn luyện, khoảng năm giờ chiều mới về.” Mặc Hi nhìn thời gian, đại khái vẫn chỉ là hai giờ chiều, còn chút thời gian.

“Uh, như vậy An ba ba sẽ dẫn Mặc Mặc tới phòng huấn luyện riêng.” An Dĩ Mẫn cười nói, chứng kiến năng lực của Mặc Hi, cô muốn phòng huấn luyện đương nhiên sẽ cho cô.

“Được ạ.” Đáp một tiếng, mọi người liền đi theo An Dĩ Mẫn hướng về phía phòng huấn luyện mà đi.

Những nơi An Dĩ Mẫn đi qua, mọi người nhìn thấy đều tôn trọng chào hỏi ông, còn vụng trộm nhìn Mặc Hi, trong mắt là nghi vấn và ngạc nhiên, theo thời gian khi Mặc Hi trị liệu bên trong, đã có không ít người truyền bá nhau, đã biết truyền kỳ về cô bé này.

Tiến vào một đại sảnh, chỗ này rất rộng lớn, khiến người ta cảm giác giống như một cái quảng trường, vậy mà còn có quầy bar và chỗ ngồi, ghế sofa, ngược lại khiến người ta cảm thấy giống như đi đến nơi ăn chơi.

Nhìn thấy có không ít người đang vui cười nói chuyện, nhìn thấy An Dĩ Mẫn, một bồi bàn đứng tại quầy bar tiến lên chào hỏi: “Này!! Tại sao ông chủ có thời gian đến đây a!!? Đến uống một ly??”

“Uh, như cũ.” An Dĩ Mẫn cũng vừa cười vừa nói.

“Được!” Bồi bàn thuần thục đáp, lại quay đầu nhìn về phía Thần, cúi hạ mắt: “Như thế nào đây? Anh thì sao?”

“Giống như vậy.” Thần đồng dạng cười nói.

Nhìn ra được, bồi bàn này nhân duyên rất tốt, ít nhất người có thể làm cho Thần cười đến chân thật như vậy thật sự rất ít.

“Tốt thôi!! Chờ một lát. Như vậy Tiểu Nhu thân yêu, cô muốn chút gì không?? Nước hoa quả thì sao?? Miễn phí nha.” Bồi bàn một bên pha chế rượu, một bên thiện ý nói với Thiên Nhu bên cạnh Mặc Hi.

“Không cần, cám ơn.” Thiên Nhu cười khẽ, từ chối.

“Ah, thật đúng là khiến người khác đau lòng.” Bồi bàn có chút tiếc nuối nói, nhưng gương mặt anh tuấn lại vẫn tươi cười như trước.

Cùng mọi người chào hỏi lần nữa, An Dĩ Mẫn liền dẫn Mặc Hi tới trước một căn phòng, cười nói: “Được rồi, đây là phòng huấn luyện riêng của Mặc Hi, như vậy con đặt tay lên phím xác nhận đi.”

Toàn trường vừa nghe đến lời An Dĩ Mẫn lập tức an tĩnh lại, có chút giật mình nhìn ông.

Những người có thể ở chỗ này đều là những nhân vật tài giỏi, cũng là nhóm người được An Thị trọng dụng bồi dưỡng, cũng bởi vì như vậy, bọn họ đều có phòng huấn luyện riêng của mình, hưởng thụ sinh hoạt giống như quý tộc, đương nhiên, các loại phòng huấn luyện đều có phân chia cao thấp, nơi này có rất nhiều gian phòng, mà mỗi gian phòng đều có màu sắc không giống nhau, theo từ màu đỏ đến màu tím mà Mặc Hi đang đứng, dựa theo màu sắc vũ lực của hành tinh Thuỷ Lam mà phân cao thấp.

Chỗ cửa màu tím mà Mặc Hi đang đứng tổng cộng có ba gian phòng mà bên trong đó cũng chỉ có hai người đạt được, chỉ là hai người kia tu vi cũng là Dị sư, cô bé này có năng lực gì đạt được căn phòng cuối cùng này!!?

Đương nhiên, nếu An Dĩ Mẫn đã mở miệng thì bọn họ đương nhiên không dám nói gì.

“Nha.” Không để ý tới ánh mắt của mọi người, Mặc Hi lên tiếng, vừa chuẩn bị giương tay xác nhận như lời An Dĩ Mẫn nói, lại phát hiện một chuyện xấu hổ, cô không đủ cao.

“Hả?” An Dĩ Mẫn sững sờ, rồi mở miệng cười to: “Ha ha… sao ba lại quên chứ, đến, An ba ba ôm con lên?”

Lại là ánh mắt và giọng điệu trêu đùa này!!

Mặc Hi không để ý tới ông, chỉ như vậy mà muốn làm khó cô?? Thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp đặt tay lên phía trên, đợi đến khi rơi xuống đất, chợt nghe một âm thanh máy móc vang lên.

[ Không biết vân tay, có xác nhận hay không? ]

“Xác nhận.” An Dĩ Mẫn mở miệng nói: “Thiết lập người quản lý.”

[ Âm thanh xác nhận, người nắm quyền cao nhất, thỉnh đưa vân tay xác nhận. ]

An Dĩ Mẫn đặt tay lên trên.

[ Vân tay xác nhận, DNA xác nhận, thỉnh thông qua. ]

Một chữ cuối cùng vừa dứt, cánh cửa kim loại liền mở ra.

An Dĩ Mẫn quay người nói với Mặc Hi: “Vào đi.”

“Vâng.” Mặc Hi gật đầu, cùng An Dĩ Mẫn tiến vào.

Thiên Nhu và Thần cũng tự đặt tay lên bảng điều khiển, đi vào.

Đợi đến khi cánh cửa kim loại đóng lại lần nữa, tiếng nghị luận bên ngoài bốn phía nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.