Ngũ Long Tuyệt Mệnh

Chương 24: Phá vỡ âm mưu Cửu Trùng giáo - Diệt trừ vây cánh đại ác ma



Đã hơn bẩy ngày kiêm trình.

Đại đa số quần hùng gồm chưởng môn các môn phái, đã cùng Hoàng Trang Long, Lam Kỳ Trân, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung đưa thi hài của La Sát sư thái về Hồng Vân am để chôn cất.

Ngoại trừ nhị tiên đang vắng mặt, vì đang đi truy tìm tung tích của lão ma còn lại là nhị ma Độc Sát, cùng hai tên đệ tử sau cùng của Ngũ ma là đệ tử và đệ Ngũ lệnh chủ. Thì tất cả quần hùng đều muốn được tiễn đưa người quá cố đến về cố thổ là Hồng Vân am.

Suốt chặng đường dài, Đào Kiều Sương và Lam Kỳ Trân luôn lo lắng chăm sóc cho sức khoẻ của Hoa Nghi Dung. Sợ nàng ta quá thương tâm sẽ có những hành vi thái quá, đáng ngại.

Nhìn ngọn cô phong ngay trước mặt, nếu lúc bình thường, ắt Hoàng Trang Long sẽ sung sướng mà thuật lại cho cả ba nàng nghe hai lần chàng đã đặt chân đến đây, lúc còn thơ ấu...

Một lần do Nhuế thúc thúc cõng chàng đến. Lần đó, chàng chỉ biết được nhờ sau này đọc qua di thơ của thúc thúc.

cỏn một lần thì chàng được Sa La lão tăng Vân Du Phật đưa đến, để cầu tuyệt nghệ.

Nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, khi những người đương cuộc là Nhuế thúc thúc, Sa La lão tăng, và La Sát sư thái đã chết.

Hoàng Trang Long không buồn nhắc đến, chàng âm thầm lặng lẽ đi trước để dẫn đường.

Mãi đến khi trời đã về chiều, Hoàng Trang Long và toàn thể quần hùng đều bàng hoàng và kinh hãi khi đứng nhìn Hồng Vân am đổ nát.

Hồng Vân am lúc này đã trở thành đống gạch vụn.

Hai gốc đào trước sân Hồng Vân am đã bị đốn trục hết toàn bộ.

Không! Còn lại một gốc đào. Gốc đào này vẫn bị đốn trụi như gốc đào kia, nhưng được chừa lại ở gốc một khoảng cao độ ba thước.

Ngay trên giữa mặt cắt ngang của gốc đào được ai đó đặt một mảnh lụa trắng.

Mảnh lụa trắng được xếp lại cẩn thận, và có một hòn đá nhỏ để dằn lên trên.

Cảnh tượng này không lạ gì với Hoàng Trang Long.

Chàng kêu lên:

- Tất cả hãy đề phòng đây là kiệt tác của bọn Cửu Trùng giáo đây. Là hậu quả của Liệt Hỏa Thần Đạn đó.

Nói xong, chàng lại trầm ngâm, hỏi bâng quơ:

- Mảnh lụa trắng này là có ý gì đây?

Định gài bẫy hay là hạ chiến thư?

Lam Kỳ Trân bước đến, định đưa tay cầm lấy mảnh lụa. Hoàng Trang Long liền lên tiếng ngăn lại - Đừng Kỳ Trân muội! CÓ thể đây là cái bẫy. Ta đã gặp tình trạng tương tự như thế này một lần rồi.

Nói xong, chàng thuật lại sự cố khi chàng mãi đuổi theo tên phóng hỏa đốt Hồ gia trang đến tận phân đà đệ nhị của chúng.

Nghe thuật lại xong, Đào Kiều Sương bật hỏi ngay:

- Thế đại ca định làm cách nào để lấy được mảnh lụa trắng, xem cho biết bọn chúng viết gì?

Hoàng Trang Long chỉ đáp:

- Để đấy! Ta đã có cách!

Sau đó, quần hùng thắc thỏm theo dõi.

Hoàng Trang Long đi từ vòng quanh và quan sát gốc cây đào cụt ngọn.

Để đặt đặt từng bước chân xuống đất, Hoàng Trang Long khẽ thở dài nhẹ nhõm khi đã quan sát xong.

Hoàng Trang lại ra dấu bảo quần hùng lùi lại xa hơn nữa.

Sau đó, Hoàng Trang Long đứng cách gốc đào khoảng bốn trượng, chàng nâng hữu thủ lên, vận kình vào hữu chưởng.

Rồi chàng hét lên một tiếng:

- Lên!

Trước sự chứng kiến của quần hùng, hòn đá và mảnh lụa trắng từ từ dâng lên.

Chậm chậm mà bốc lên theo Dẫn kình của Hoàng Trang Long.

Chàng và mọi người đều nín thở, nhìn, và đợi chờ có tiếng nổ sẽ phát ra.

Nhưng hoàn toàn không có điều gì xảy ra cả.

Hoàng Trang Long lại quát:

- Mau!

Theo tiếng thét của chàng, hòn đá và mảnh vụn nhanh tốc bay lên cao hơn.

Mảnh lụa nhẹ hơn, nên vọt lên trước hòn đá vốn nặng hơn.

Kế tiếp, Hoàng Trang Long thu hữu thủ lại và quát:

- Này!

Tức thì mảnh lụa trắng đều bay về Hoàng Trang Long, còn hòn đá do không còn kình lực điều khiển nữa, liền tự do rơi xuống.

Thấy màn biểu diễn công phu thượng thặng của chàng mọi người định lên tiếng hoan hô, thì...

Bùng!

Một tiếng nổ xé tai lại vang lên.

Hoàng Trang Long và mọi người tuy không ai bị việc gì nhưng tất cả đều không ngớt kinh hoàng, hoảng vía.

Không kịp xem mảnh lụa trắng có việc gì thì Hoàng Trang Long đã tức tốc đến cạnh gốc đào, lúc này đã gãy vụn, thì chàng đứng lệnh mà quan sát, mà suy nghĩ Một lúc sau, chàng mới lẩm bẩm:

- âm mưu thật thâm độc!

Lam Kỳ Trân vụt hỏi:

- Hoàng Lang! Tại sao vậy! Sao lúc chàng động vào vật không có gì xảy ra mà sau đó lại...

Hoàng Trang Long định hé miệng lên tiếng giải thích, thì đột nhiên chàng vừa quát vừa động thân chạy biến đi:

- Ai?

Hết sức bất ngờ, Lam Kỳ Trân và mọi người không ai hiểu được gì.

Chỉ biết là khi quay lại nhìn theo hướng Hoàng Trang Long chạy đi, thì không thấy được gì. Hoàng Trang Long đã chạy đi đâu mất.

Lo lắng cho Hoàng Trang long, Lam Kỳ Trân liền dặn:

- xin chư vị cứ ở yên đấy. Để tiểu nữ đuổi theo xem sao!

Nói xong, thì bóng hình của Lam Kỳ Trân đã biến mất.

Còn lại thì Lãnh Diện cư sĩ là người có võ công cao nhất, liền hạ lệnh:

- Tất cả hãy chuẩn bị. Coi chừng bọn Cửu Trùng giáo lại đến.

Theo lời của Lãnh Diện cư sĩ, quần hùng đều tước vũ khí cầm tay, xoay tròn lại lưng hướng vào nhau, vào nơi đặt thi hài của La Sát sư thái, mặt hướng ra ngoài đề phòng địch nhân xuất hiện.

Còn Lam Kỳ Trân sau một lúc đuổi theo, đã thấy Hoàng Trang Long đang quay lại, trên tay chàng lúc này là một tên Cửu Trùng giáo.

Hết cả lo âu, Lam Kỳ Trân liền lên tiếng hỏi:

- Là tên này phá hủy Hồng Vân am phải không Hoàng lang?

Hoàng Trang Long lắc đầu đáp:

- Ta chưa biết! Vì ngại mọi người ở lại gặp nguy hiểm nên ta chỉ bắt hắn thôi, chưa hỏi hắn điều gì cả. Sao muội lại phải theo ta? Không ở lại với quần hùng mà đợi ta?

Lam Kỳ Trân đáp:

- Thiếp lo ngại cho Hoàng Lang. Thiếp không thể xa chàng đâu.

Hoàng Trang Long lắc đầu, nói:

- Ta... đa tạ muội đã quan tâm đến ta.

Nhưng muội làm thế này là không đúng.

Nếu địch nhân dùng kế điệu hổ ly sơn thì sao? Số quần hùng này nếu không có muội, thì làm sao chống cự lại hai tên lệnh chủ? Đấy là chưa nói đến nếu lão Nhị đồ sát ma xuất hiện. Thôi được, lần sau muội phải lượng định tình thế trước đã nhé? Thật tình, để muội ở lại, ta cũng lo lắng không kém. Nào! Đi về thôi.

Lam Kỳ Trân do biết lỗi nên chàng lẳng lặng đi theo Hoàng Trang Long. Đến khi nàng nghe được câu nói sau cùng của chàng, và thấy quả thật, chàng đã nhanh chóng bắt được tên gian tế và vội vàng trở lại nàng mới thấy chàng nói đúng!

Nàng nói nhỏ:

- Được rồi! Lần sau thiếp sẽ nghe theo lời chàng. Chàng đừng giận nghe, Hoàng lang!

Hoàng Trang Long gật đầu, vừa mỉm cười vừa nói:

- Không! Ta làm sao giận muội được!

Yên tâm nhé!

Khi về đến Hồng Vân am, Lam Kỳ Trân thì yên tâm, còn Hoàng Trang Long thì hài lòng... khi nhìn thấy quần hùng đang đề cao cảnh giác cao độ.

Hoàng Trang Long vội nói, cho mọi người yên tâm:

- Thôi! Không việc gì nữa đâu! Mọi người chớ qua lo lắng! Chỉ có mỗi mình tên này thôi!

Vất tên đã bị chàng bắt được xuống đất Chàng đá vào người hắn một cái để giải á huyệt. Đoạn chàng hỏi hắn:

- Nói! Ngươi là ai? Đệ Tứ hay đệ Ngũ lệnh chủ?

Tên kia vừa được giải á huyệt, nghe Hoàng Trang Long hỏi như vậy, hắn liền hậm hực đáp:

- Bản lệnh chủ không hoàn thành được nhiệm vụ nhị sư bá giao phó, và không trả thù được cho ân sư thì đành thôi! Ngươi đừng hòng tra hỏi được điều gì ở bản lệnh chủ!

Hoàng Trang Long nhếch miệng, cười khinh bỉ và nói:

- Rượn mời không uống, lại uống rượn phạt sao? Để xem ngươi có chịu mở miệng không cho biết nhé?

Nào ngờ, Hoàng Trang Long vừa nói đến đây, đã thấy hắn nghẹo cổ sang một bên. Khả nghi, Hoàng Trang Long đá vào người hắn mấy cái vào các trọng huyệt, và thật không ngờ hắn vẫn không một tiếng rên.

Ngồi sụp xuống, chàng vạch miệng hắn ra xem lại.

Thất vọng, Hoàng Trang Long buông đầu hắn ra, lẩm bẩm:

- Không ngờ hắn lại cố tình cắn lưỡi quyên sinh!

Lam Kỳ Trân và quần hùng nghe chàng nói như thế, tất cả đều ngỡ ngàng! Nảy sinh lòng cam phục với con người tận trưng tận nghĩa!

Do bầu trời đã dần dần về đêm, và do nghi ngại sợ bọn Cửu Trùng giáo còn có âm mưu thâm độc nào nữa, mọi người chỉ tổ chức hỏa táng thi hài La Sát sư thái một cách đơn sơ, giản dị.

Không tang phục, không cờ, không phường!

Nghi thức đơn giản với bài tụng kinh ngắn của chưởng môn Thiếu Lâm phái, và với vài nén nhang mà Đào Kiều Sương nhặt nhạnh đây đó quanh Hồng Vân am đổ nát.

Sau đó, đứng trước ngọn lửa cao to đang thiêu hủy dần dần thân xác trần tục của La Sát sư thái, quần hùng đăm chiêu tư lự trước thế lực còn đang mạnh của Cửu Trùng giáo.

Bọn Cửu Trùng giáo còn đang khống chế sáu sơn môn của sáu môn phái trên võ lâm! Và chưa kể đến tổng đà bọn Cửu Trùng giáo vẫn còn đang hiện hữu với tên đại ma đầu gian ác giờ đang ẩn nấp kỹ!

ĐÓ là ĐỒ Sát Ma, lão nhị trong Cửu Ma cỏn sót lại! củng với tên này là tên lệnh chủ nữa, mà võ công của tên lệnh chủ cũng đã đến hàng quán tuyệt. Các chưởng môn các phái không thể so bì được với hắn, và ngay cả Lãnh Diện cư sĩ cũng vậy!

Nôi băn khoăn càng lúc càng lớn, khiến một trong các chưởng môn phải lên tiếng:

- Gần trăm năm trở lại đây, người võ lâm các phái không sao có được một anh hùng kiệt xuất... khiến tiềm lực các phái yếu kém dần đi, võ học không sao phát huy được!

Một người than, kéo theo nhiều người cùng bày tỏ nỗi niềm sâu kín của mình!

có người nói:

- Tại hạ e kiếp này, không sao chứng kiến được võ học của môn phái mình phát huy hết khả năng! CÓ khả năng... sẽ bị thất truyền mất!

Người khác lại nói:

- Nhìn lại đoạn đường độ ba mươi năm trở lại đây võ lâm trưng nguyên có được bao nhiêu anh tài? CÓ được Tam vị tuyệt đại cao nhân thì...

Lãnh Diện cư sĩ chân lời của người đang nói lại, và nói:

- Xin đừng nhắc đến danh tự tuyệt đại cao nhân mà mỗ phải hổ thẹn! Cao nhân gì mà... đến hàng môn đồ của người ta mà cũng không sao đương cự nổi? Sau lần này, mỗ chắc chắn sẽ phải rút lui thôi!

Đào Kiều Sương lo ngại, kêu lên:

- Sư phụ! Sao người lại bi quan quá thế? Đã đến nỗi nào đâu mà...

- Sương nhi yên tâm! Ta không bi quan cũng không quẩn trí đâu! Thời thế bây giờ là chỉ nhờ cậy vào lớp người trẻ các con mà thôi! Yù ta muốn nói đây là nói đến Hoàng minh chủ và Lam cô nương. Hai anh tài kiệt xuất, là cột trụ của võ lâm Trung Nguyên mai này! Sở học của ta và của cố sư thái hi vọng đồ nhi và Dung nhi qua sự chỉ bảo của Hoàng minh chủ phu phụ mà ngày càng tinh tiến hơn! CÓ thế mới xứng đáng phần nào danh xưng tuyệt đại cao nhân!

Lời của Lãnh Diện cư sĩ vừa nói, phần nào đó đúng với tâm trạng hiện giờ của quần hùng. Mọi người đều đang kỳ vọng vào Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân!

VÕ lâm có sự yên bình trọn vẹn thì sở học của mỗi một môn phái mới có được thời gian để phát dương quang đại!

Không thể nói môn võ công nào cao hơn môn võ công nào! Chỉ có thể so được sự hơn kém qua sự dùa mài, trụi luyện.

CÓ thể ví von: Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao chính là ở vào trường hợp này!

Nếu không nhờ vào sự mẫn tiệp, khí chất trời ban cho Hoàng Thạch Nguyên tiền minh chủ thì nó chỉ là Ngũ Long Đoạn Môn Đao tầm thường mà thôi, không có gì đáng để nói!

Và nếu không nhờ sự thông sáng, và lòng ham học hỏi của Hoàng Trang Long, thì có thể nói chắc một điều: Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao sẽ phải thất truyền mà không sợ sai ngoa lắm!

Hiểu được tâm trạng này của quần hùng và sự kỳ vọng cuối cùng của Lãnh Diện cư sĩ, Hoàng Trang Long nói:

- Tại hạ có thể đoán chắc điều này! Xin cư sĩ an tâm. Còn các môn phái thì... tại hạ hi vọng: Kiếp này của các chưởng môn đương đại sẽ chứng kiến được võ học của môn phái mình được phát huy.

Nếu các vị gắng sức, vượt qua được cơn giông tố cuối cùng này!

Nói xong, để quần hùng tạm quên đi tâm trạng buồn nản, Hoàng Trang Long đem nghi vấn lúc chiều giải thích cho quần hùng nghe:

- Phải nói là tên lệnh chủ vừa chết này tất điêu ngoa, gian trá! Bình thường ra, dữ có nghi ngờ hay không nghi ngờ chúng ta khi không thấy việc gì xảy ra lúc đã cầm lên mảnh lụa trắng. Do đó chúng ta sẽ mất cảnh giác! Và sau khi mất cảnh giác, nếu chúng ta cứ đứng yên một chỗ mà đọc dòng chữ khiêu khích trên mảnh lụa, thì chúng ta sẽ tức giận mà vỗ một chưởng vào gốc cây đào cụt ngọn! Chính vỉ cái vỗ này sẽ làm Liệt Hỏa Thần Đạn chúng sắp đặt trong cây sẽ phát nổ. Và chúng ta lúc đó thì... ô hô! Ai tai!

Nói xong, chàng giũ mạnh mảnh lụa trắng cho quần hùng được nhìn hàng chữ ghi trên đó, dưới ánh lửa đang hoả táng hài cốt của La Sát sư thái.

Mọi người đều đọc được:

Thuận ngã gia tồn, Nghịch ngã gia vong!

Hôm nay là Hồng Vân am. Mai sẽ là...

Đúng như Hoàng Trang Long vừa giải thích! Không ai trong số người trong đây lại không tức giận khi đọc được hàng chữ này. Và như thế. Thì Liệt Hỏa Thần Đạn phát nổ là điều đương nhiên.

Sau đó, chàng lại nói:

- Chính tên lệnh chủ cố tình nấp lại để xem được kết quả này! Do đó, hắn đã quá tức giận, khi thấy âm mưu bất thành.

Chính vì thế, vì qua phẫn hận mà hắn Vô tình đã gây nên tiếng động, qua đó, tại hạ mới phát hiện được hắn!

Khi nghe Hoàng Trang Long nói thì thật dễ dàng nhưng quần hùng đều cảm thấy họ không sao làm được như chàng.

Do vậy họ càng cảm phục Hoàng minh chủ của họ hơn!

Nhưng bây giờ không ai nên tiếng hoan hô nổi!

chỉ vì bọn họ đang lo ngại, như trên mảnh lụa trắng có ghi rõ: Nay là Hồng Vân am, mai sẽ là...! Là nơi nào? CÓ phải đã đến được môn phái của họ không?

Điều bận tâm này của quần hùng không qua được mắt Hoàng Trang Long!

Và cũng bởi vì chàng là minh chủ võ lâm, cho nên chàng phải nói:

- Nước xa không tắt được lửa gần! Nếu sơn môn các môn phái đã bị bọn tàn ác này có âm mưu phá hoại, thì dù bây giờ chúng ta có gấp cũng không sao giải cứu kịp! Còn nếu chúng ta vì quá lo lắng, mạnh ai người nấy về tự giải cứu sơn môn của mình thì Vô tình chúng ta trứng phải kế chia mỏng ra để diệt của chúng!

Bây giờ tại hạ có ý như thế này...

Nói đến đây, Hoàng Trang Long, hạ thấp giọng lại. Khiến quần hùng biết đấy là điều quan trọng, bèn bước tất cả đến lại gần Hoàng Trang Long hơn để nghe cao kiến của chàng.

Nào ngờ. Tất cả mọi người đều nghe chàng nói như thế này:

- Suýt! Lúc nãy tại hạ phát hiện có tiếng động rất khẽ, nên tại hạ giả vờ nói thế thôi! Nếu quả đúng là địch, tại hạ sẽ ra tay bắt hắn để tra xét thực hư... Hừ!

CÓ người thật! Chư vị đề phòng nhé. CÓ khi hắn ném một quả Liệt Hỏa Thần Đạn nữa đây! Khi nào nghe tại hạ hô "đi" thì chư vị tức thì tản ra ngay nhé!

Mọi người Vô tình gật đầu, khiến tên địch đang lãng vãng gần đấy sinh nghi hoặc...

Hắn rón rén bước lại gần hơn...

Lam Kỳ Trân do Hoàng Trang Long đã nói trước nên bây giờ, sau một lúc chú tâm nghe ngóng, nàng cũng đã phát hiện được Nàng liền cầu xin:

- Hoàng... minh chủ! Xin nhường tên này cho... bản c ô nương nghe!

Nghe lời nói ấp úng của Lam Kỳ Trân, quần hùng đều bắt phải tức cười.

(Nếu không phải đang là lúc nghiêm trọng, ắt họ đã cười phá lên! Vì nàng xưng với minh chủ như xưng hô với kẻ thù, hoặc với kẻ xa lạ: Bản cô nương!

Nghe thật chướng tai!) Hoàng Trang Long đành phải ưng thuận, và chàng còn dặn kỹ:

- Cẩn trọng nhé, Kỳ Trân! Nếu nhắm không thể nào bắt sống được, thì cứ thẳng tay hạ thủ! Đừng thả hổ về rừng, nhé!

Tên kia đã tiến lại khá gần, Khoảng cách chỉ còn năm trượng.

Lúc này trong quần hùng, số người có võ công trội hơn thì đều đã phát giác được vị trí của tên gian tế kia.

Hoàng Trang Long thấy đã đến lúc, chàng bèn gật đầu và nạt nhỏ:

- Đi!

Lam Kỳ Trân tức thì đã như đại bàng triển dực! Nàng lăng không một cái, chớp mắt đã vượt hết đoạn đường năm trượng, sà xuống chộp bắt tên gian tế.

Quần hùng tức thì tỏa ra, xung quanh!

Đến khi đã dừng rải rác mỗi người một chỗ. Thì họ bèn quay lại, quan sát trận đấu đẹp mắt giữa hậu nhân của Kiếm Tiên và tên gian tế nọ...

Còn Hoàng Trang Long và Đào, Hoa hai nàng thì yên vị một chỗ, cả ba người đều khoanh tay để tọa sơn quan hổ đấu.

Không phải Hoàng Trang Long ỷ trượng vào võ công cái thế mà liều lĩnh đứng lại đó để ăn Liệt Hỏa Thần Đạn của tên kia nếu hắn thật sự ném ra! Mà chàng bị bắt buộc phải ở yên vị... để bảo vệ an toàn cho Hoa Nghi Dung và Đào Kiều Sương!

Tại vì Hoa Nghi Dung cố liều lĩnh đứng ở đó để bảo vệ nhúm hài cốt còn lại của sư phụ nàng là La Sát sư thái.

Tình thâm đã có giữa Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung đã giữ Đào Kiều Sương cùng đứng lại, không cho người đã chết lại không được yên thân!

Tuy hai nàng Đào, Hoa không nói ra miệng, nhưng cả hai lúc này đã hiểu được mối tình của Hoàng Trang Long đối với hai nàng.

Và hai nàng cũng thầm nhủ với lòng rằng:

"Không để dòng họ Hoàng bị tuyệt tự, đấy là cách duy nhất để đáp lại mối tình này của Long đại ca!" Hoàng Trang Long bỗng lên tiếng, cắt ngang luồng suy tư của hai nàng, Chàng nói:

- Xem thân thủ của tên này, ắt hẳn đây là tên lệnh chủ cuối cùng, và là tên môn đồ cuối cùng của Ngũ Ma! Nhị vị muội muội nghĩ sao?

Biết gì mà đáp lời, khi hai nàng vì đang nghĩ vẩn vơ, chứ nào có quan sát trận chiến của Lam Kỳ Trân và tên nọ?

Cũng may cho hai nàng Đào, Hoa! Lúc này, Hoàng Trang Long đang nhích dần lược chân tiến về nơi đang giao chiến.

Đúng như nhận định của Hoàng Trang Long! Tên này chắc chắn phải là hàng lệnh chủ. Và là tên lệnh chủ cuối cùng trong Cửu Trùng giáo...

Chỉ cần giết được tên này, sau đó truy lùng được lão nhị ĐỒ Sát Ma là xong!

Còn bọn giáo đồ Cửu Trùng giáo sẽ như rắn bị mất đầu! Ngoài cách tự thoát ra, bọn chúng không làm sao sống yên được với toàn thể võ lâm Trung Nguyên cùng lùng sục bọn chúng...

VÕ công của Lam Kỳ Trân sau lần ở cùng Hoàng Trang Long ở khổ luyện thất nay đã có phần tăng tiến!

Chỉ vì Lam Kỳ Trân là nữ nhân, nên không thể phát huy kiếm pháp Lam tộc đến mức tuyệt đỉnh được mà thôi! Chứ còn so sánh với tên lệnh chủ này, hắn đã từng giao thủ với nàng tại ngôi nhà họ Lam, thì nàng đánh trên tay hắn.

Tính ra từ lúc Lam Kỳ Trân bất ngờ lao đến và định chộp bắt hắn cho đến bây giờ, cả hai đã cùng nhau động thủ được gần ba mươi chiêu.

Tên kia biết âm mưu mình nghe ngóng đã bị bại lộ. Hắn biết trước sau cũng chết khi còn có tay nam tử hán sừ dụng đại đao kia cũng ở đây và đang quan chiến!

Do đó hắn sanh ra liều lĩnh! Quyết trước khi chết cũng phải kéo theo một người trong đối phương cùng theo hắn xuống tuyền đài làm bạn...

Xúi quẩy cho hắn! Vì hắn lại gặp Lam Kỳ Trân, hậu nhân của Kiếm Tiên. Mà hắn và hai huynh đệ hắn đã từng liên tay giao thủ với nàng ta trước đây tại ngôi nhà Kiếm Tiên đã đến để ẩn cư.

Bao nhiêu sở học, bao nhiêu tuyệt học chân truyền của sư phụ hắn, của sư bá, sư thúc hắn đã được lần lượt đem ra sừ dụng, có cả Ngũ Quỷ Khô cốt chỉ chưởng pháp, kiếm pháp, chưởng pháp Liên Hoàn Tam Thập Lục! Nhưng tất cả đều không ăn thua gì so với tuyệt học kiếm pháp của Kiếm Tiên lưu lại! Xen lẫn vào đó là đao pháp họ Hoàng được Lam Kỳ Trân vận dụng biến thành kiếm pháp!

Đến thân pháp vốn thập phần biến ảo, ma mui cũng không qua được thân pháp lăng lệ của nàng họ Lam.

Cũng bất đắc dĩ hắn phải tung sát thủ cuối cùng của bọn sư đồ hắn...

ĐÓ là Liệt Hỏa Thần Đạn!

Thấy có động tác đáng ngờ, Hoàng Trang Long liền can thiệp.

Chàng kêu lên:

- Lui mau!

Nhưng! Lam Kỳ Trân vốn bướng bỉnh!

Nàng không thối lui thì chớ, lại còn áp sát vào vừa vung kiếm lên vừa nạt:

- Cẩu tặc đáng chết!

Nàng không một tý nào quan tâm đến Liệt Hỏa Thần Đạn được tên đó ném ra.

Bây giờ đang rơi ngay sau lưng nàng họ Lam...

Và hắn đang hoành thân bỏ chạy cứu lấy mạng!

Hoàng Trang Long thất sắc!

Mọi người cùng kinh hoàng!

Vì mọi người đều biết rằng, dù cho Lam Kỳ Trân đuổi kịp tên nọ, và dù có giết được hắn thì nàng họ Lam cũng không sao thoát được lưỡi hái tử thần đang theo sau Liệt Hỏa Thần Đạn mà đoạt mạng Lam Kỳ Trân.

Hoàng Trang Long gầm lên một tiếng long trời.

Chàng cố lao người đến nhanh không thể nào tượng được! Và chàng vươn hữu thủ, cách không mà chụp vào Liệt Hỏa Thần Đạn.

Và rốt cuộc, Liệt Hỏa Thần Đạn đã được Hoàng Trang Long giữ lại khi đang lơ lửng giữa không gian, và chỉ cách mặt đất trong gang tấc!

Ngay lúc đó Hoàng Trang Long đã thấy Lam Kỳ Trân với chiêu Trảm Long...

kiếm, đã hớt bay thủ cấp của tên nọ!

Hoàng Trang Long khẽ vận lực, thu Liệt Hỏa Thần Đạn vào lòng bàn tay!

Chàng cầm Liệt Hỏa Thần Đạn tiến đến gần Lam Kỳ Trân. Nàng đang xách thủ cấp tên lệnh chủ, đi đến định khoe với chàng. Hoàng Trang Long hầm hầm, giận giữ nói trước:

- Kỳ Trân muội! Xem này! Cái đầu của hắn có đáng giá bằng sinh mạng của muội không? Muội có biết hắn đã ném cái gì vào muội không? Sao muội không nghe lời ta kêu mà thối lui ngay lập tức? Hừ!

Muội... muội xem thường tánh mạng đến thế sao? Muội không màng đến nỗi lo lắng của ta sao, hở Kỳ Trân?

Nghe phu quân mình trách móc một thôi một hồi, Lam Kỳ Trân bật khóc tấm tức Ngay lúc đó, hai nàng kia Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung một nàng thì chạy đến an ủi Lam Kỳ Trân, còn một nàng thì đến... năn nỉ Hoàng Trang Long:

- Thôi mà... Hoàng lang! Chắc có lẽ Lam đại nương do mải mê giao chiến, nên không nghe Hoàng lang kêu! Lại nữa, cũng một phần Lam đại nương không biết đấy là vật gì, nguy hiểm ra sao, nên đại nương không bận tâm đến! Đừng giận nữa mà! Hoàng Lang không thấy Lam đại nương xách thủ cấp tên cẩu tặc đến để khoe chiến công với Hoàng lang đó sao?

Thôi nghe! Tha thứ cho Lam đại nương, nghe Hoàng lang!

Một tiếng Hoàng lang, hai tiếng cũng Hoàng lang ngọt ngào... khiến Hoàng Trang Long không sao giận được nữa.

Chàng đành làm mặt lành, nói:

- Được! Thiệt... mấy nàng cứ mãi bênh vực nhau! ừ! Thôi thì thôi! Đưa ta xem nào Lam nương nương!

Lam Kỳ Trân thấy Hoàng Trang Long đã vui nàng liền ngưng khóc, tiến tới đưa thủ cấp tên nọ cho Hoàng Trang Long, và nói:

- Thiếp đã biết lỗi rồi! Xin Hoàng lang thứ cho!

Hoàng Trang Long mỉm cười, và khẽ gật đầu.

Rồi chàng nói to với quần hùng:

- Như tại hạ đã nói lúc nãy, bây giờ tại hạ xin nói tiếp. Tất cả chúng ta bây giờ không thể và cũng không cần phải về sơn môn các môn phái nữa! Vì tên này đã chết! Hiện giờ chúng ta chỉ cần đối phó với một tên lão tặc ma nữa là xong! Số còn lại sẽ là rắn bị mất đầu, chúng ta sẽ toàn quyền hành xử! Vật này, tại hạ cố tình lưu lại để gợi cho lão ác ma! Và sẽ trao đến tận nơi mà lão đang trốn. ĐÓ là tổng đà Cửu Trùng giáo tại vùng Quát Thương sơn!

Xin chư vị hãy mau mau thu dọn lại.

Và nhanh chóng theo tại hạ lên đường diệt trừ ác ma!

Mọi người hăm hở reo lên:

- Diệt trừ ác ma!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.