Nhắc lại hồng y giai nhân nghe mỹ nhân nọ nói Vạn niên tuyết liên tử mà nàng đoạt được trên tay Nhị yêu là của giả. Nàng vừa giận, vừa lo.
Đào Kiều Sương thì không nói thêm lời nào nữa, nàng đang lo sợ cuống cuồng cho Hoàng Trang Long. Vì đến giờ này, Hoàng Trang Long vẫn nằm im, thiêm thiếp không một lần hồi tỉnh. Còn hơi thở thì càng lúc như càng yếu đi.
Hồng y giai nhân cũng đang cuống cuồng, loay hoay mở hộp gỗ từ đàn ra xem lại. Giận dữ, hồng y giai nhân ném mạnh hộp gỗ từ đàn vào vách động, vỡ nát ra từng mảnh. Vì trong hộp gỗ chỉ là một hòn sỏi nhỏ, song quái đã tráo đặt vào hôpk gỗ sẵn từ trước, ngừa tình trạng bị người lấy mất. Hồng y giai nhân như phát khùng lên vì bị một phen công toi Vô ích. Nàng muốn la to lên cho hả cơn tức giận...
Và tiếng rú kinh khiếp đã phát ra lanh lảnh, vang lên âm âm trong lòng động cốc Nhưng âm thanh này không phát ra bởi hồng y giai nhân, mà lại được phát ra từ miệng Đào Kiều Sương. Hồng y giai nhân hoảng hồn, lượn người đến gần Đào Kiều Sương, cả hai nhìn chằm chằm vào lồng ngực của Hoàng Trang Long, một mỹ nam tử đầu tiên mà hồng y giai nhân gặp gỡ Đào Kiều Sương lúc lo lắng chăm chú quan sát Hoàng Trang Long, thấy chang vẫn hôn mê trầm trầm, nàng thầm nghĩ "Hay là đại ca bị vết thương nào đó chí tử chứ không phải nội thương bình thường do chưởng kình của đối phương gây nên?" Do quá ngại cho tính mạng của Hoàng Trang Long, Đào Kiều Sương quên cả cái ngại khi là thân gái lại phải bất đặc dĩ cởi áo cho một nam nhân.
Bất kể đó là nam nhân đã được Đào Kiều Sương thầm thương trộm nhớ.
Nhưng nếu nàng không làm thì còn ai ở đây làm thay nàng?
Lần cởi từng khuy áo của Hoàng Trang Long, Đào Kiều Sương nghe tiếng trống ngực nàng vang lên mồn một.
May mà Hoàng Trang Long bây giờ đang hôn mê, chứ nếu không Đào Kiều Sương làm sao dám có cử chỉ này?
Cuối cùng lồng ngực trắng trẻo của Hoàng Trang Long đã hiện ra trước mắt Đào Kiều Sương.
Đã qua cơn thẹn thùng, Đào Kiều Sương kinh hãi khi phát hiện giữa làn da trắng trên ngực Hoàng Trang Long lộ rõ năm vết đen bầm in thành hình ngôi sao, gần ngay tâm thất của Hoàng Trang Long.
Không dừng được, Đào Kiều Sương phải rú lên.
Và hồng y giai nhân khi nhìn thấy cũng kinh khiếp. Nếu nàng không kịp bụm miệng chân lại, chắc là nàng cũng phải la lên.
Cả hai cứ nhìn vào vết thương của Hoàng Trang Long không động đậy.
Khá lâu hồng y giai nhân mới phá bầu không khí im lặng, nàng hỏi:
- Công phu gì ghê gớm thế này?
Đào Kiều Sương tỉnh cơn mơ màng, nàng cũng quên đi cái lạnh nhạt ban đầu của nàng đối với môn đồ của La Sát sư thái nàng đáp:
- Ta chưa từng thấy qua. Bây giờ biết làm sao đây?
Hồng y giai nhân nghi ngờ, lên tiếng hỏi tiếp:
- Lão già kia là ai? CÓ thể qua đó, ta biết được xuất xứ và biết đây là độc môn gì? Và có thể tìm được các trị thương.
Đào Kiều Sương khẽ lắc đầu, đáp:
- Ta không biết. Chỉ nghe Long đại ca bảo lão là tên phản đồ. Còn công phu gì, Long đại ca không nhắc đến.
Hồng y giai nhân lẩm nhẩm:
- Người này tên gọi là Long à? Quả đúng là long, là phụng. Làm sao đây nhỉ?
Hồng y giai nhân và Đào Kiều Sương ngổn ngang trăm mối. Hận mình không thể làm gì, ngoài cách đứng nhìn Hoàng Trang Long nằm thiêm thiếp.
Bất giác, hồng y giai nhân nhấm mạnh lên một mảnh gỗ của chiếc hộp mà nàng lúc nãy đã đập vỡ, nàng tức tối nói:
- Tức thật là tức! Nếu có vạn niên tuyết liên tử ở đây có phải là đã có phương giải cứu rồi không? Hừ, toi công chỉ lấy được một hòn sỏi Vô dụng.
Câu nói hằn học này của hồng y giai nhân nếu là lúc khác, ắt Đào Kiều Sương đã phá lên cười cợt một mẻ. Còn bây giờ, câu nói của hồng y giai nhân chẳng khác nào tiếng chuông cảnh tỉnh của Phật gia đệ tử hòng đưa người vượt qua bến mê.
Đào Kiều Sương mừng muốn rú lên, nàng nhanh chóng lầy một chiếc lọ nhỏ trong người ra. Chiếc nút đậy miệng lọ vừa được Đào Kiều Sương bật ra, tức thì có một mùi thơm ngào ngạt xông ngay vào mũi hai nàng. Không có thì giờ để thưởng thức, Đào Kiều Sương dốc ngược lọ trút vào miệng Hoàng Trang Long.
Mùi thơm này và động tác này của Đào Kiều Sương làm cho hồng y giai nhân phải để ý, nàng bèn hỏi:
Tình hình lúc này không cho hồng y giai nhân gặng hỏi mỹ nhân tuyệt sắc nọ về việc tại sao hay từ đâu mà nàng ta có Vạn niên tuyết liên tử. Mà hồng y giai nhân hốt hoảng nói:
- Làm sao chàng ta tiếp nhận được Vạn niên tuyết liên tử?
Đào Kiều Sương ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại không được?
- Miệng chàng ngậm chặt thế kia, nuốt làm sao được mà nuốt?
Đảo Kiều Sương nhìn kỹ lại, thấy quả đúng như lời hồng y giai nhân vừa nói.
Vạn niên tuyết liên tử không trôi xuống được mà vẫn còn nguyên vẹn trong miệng Hoàng Trang Long.
Đào Kiều Sương lúng túng hỏi:
- Phải... phải làm cách nào, cách nào bây giờ?
Hồng y giai nhân cười cười đáp:
- Nếu là người thân thiết thì cô nương cứ áp khẩu vào thổi một hơi chân khí là xong ngay.
E thẹn, Đào Kiều Sương nói nhỏ:
- Làm vậy sao được? Cô nương có cách nào khác không?
Lắc đầu, hồng y giai nhân nói:
- Cứu bệnh như cứu hoả! Nếu cô nương ngại thì để ta làm thay cho!
Nói xong, hồng y giai nhân chúm chím cười Còn Đào Kiều Sương thì quắc mắt nhìn hồng y giai nhân như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Song, nghĩ lại, Đào Kiều Sương vì quá lo cho tánh mạng của Hoàng Trang Long, nên nàng không nỡ quát mắng nàng ta. Còn việc áp khẩu thì nàng cũng không dám, nhượng cho nàng kia làm thay, thì có khác nào nàng nhượng ý trưng nhân cho người.
Do dự, ngập ngừng, không biết phải tính cách nào cho ổn thoả, Đào Kiều Sương cơ hồ phát khóc.
Đến lúc này, hồng y giai nhân mới bảo Đào Kiều Sương:
- Thôi được! Cô nương ngại không muốn áp khẩu cũng được. Hi hi... Ta chỉ thử thế thôi. Bây giờ cô nương hãy điểm vào huyệt "phong trì, phúc kết, quan nguyệt." Vạn niên tuyết liên tử sẽ trôi xuống ngay. Hi hi...
Do quá bấn loạn nên Đào Kiều Sương không nghĩ đến cách làm này. Bây giờ nghe hồng y giai nhân nhắc nàng mới nhớ lại Liếc nhìn hồng y giai nhân một cái căm tức, Đào Kiều Sương điểm nhanh vào các huyệt đạo trên người Hoàng Trang Long.
Quả nhiên, vạn Niên Tuyết Liên Tử đã trôi vào dạ chàng họ Hoàng.
Ngại ngùng, Đào Kiều Sương và hồng y giai nhân theo dõi năm dấu bầm đen trên lồng ngực trắng trẻo của Hoàng Trang Long. Cả hai trông chờ sự kiến hiệu của Vạn Niên Tuyết Liên Tử đối với vết độc thương này, đồng thời thầm mong Hoàng Trang Long mau chóng tỉnh lại, cất đi nỗi niềm âu lo của hai giai nhân tuyệt sắc Không bao lâu, từ năm vết bầm đen đã rỉ ra những giọt máu đen sì, có mùi hắc hắc khó ngửi.
Nhìn sự tình diễn biến thuận lợi này, Đào Kiều Sương và hồng y giai nhân chưa kịp mừng rỡ, thì phía trước động cốc khẩu có nhiều tiếng động vang lên.
Không ai bảo ai, Đào Kiều Sương và cô nàng môn đồ của La Sát sư thái im bặt, vận dụng thính lực để nghe ngóng động tình Và cả hai dịch lại gần nhau, án ngữ trước chỗ Hoàng Trang Long đang nằm hôn mê.
Tiếng động bên ngoài nhỏ dần...
Hai nàng thở phào nhẹ nhỏm.
Tiếng động lại xuất hiện, lần này thì rõ hơn, nhiều hơn lúc mới rồi.
Đưa mắt nhìn nhau, hai nàng kiều nữ như hỏi thầm nhau rằng:
"Phe nào đang đến? Làm sao đây?" Hồng y giai nhân hạ thật thấp giọng nói với Đào Kiều Sương:
- Để ta thoát ra dẫn dụ bọn người này đi xa, còn cô nương thì hãy quan tâm chăm sóc cho chàng. Đồng ý không?
Trong tình thế như lúc này, Đào Kiều Sương không còn bận tâm về cách xưng hô của hồng y giai nhân nữa, mà nàng lại lo ngại giùm cho hồng y giai nhân, e nàng ta gặp sự cố không hay. Đào Kiều Sương lắc đầu đáp thật khẽ:
- Đừng làm như thế rất mạo hiểm. Hay là cô nương cứ ở đây với ta. Chúng ta cố thủ ở động cốc này cũng khá an toàn. Đợi đại ca ta tính lại, sẽ tìm phương cách khác Hồng y giai nhân ngẫm nghĩ một lúc, đáp:
- Cũng được! Bây giờ thì cô nương mau cài lại y phục cho đại ca của cô nương đi.
Lời của hồng y giai nhân có vẻ châm biếm, ý muốn nói "Thì chàng là đại ca gì đó của ngươi, chứ ta có thèm giành lấy đâu mà cứ mở miệng ra là đại ca, đại ca." Đào Kiều Sương làm sao không hiểu được ẩn ý của nàng kia. Nghĩ lại, Đào Kiều Nương hơi sượng. Nên nàng không nói gì nữa, lẳng lặng chỉnh trang lại y phục cho Hoàng Trang Long.
Lần này, không giống lần vừa rồi Đào Kiều Sương cởi áo Hoàng Trang Long.
Hiện tình bây giờ, Đào Kiều Sương phần nào an tâm trước bệnh tình của chàng, do đó sự động chạm vào da thịt người nam nhân họ Hoàng, khiến nàng bủn rủn cả người.
Khuông mặt Đào Kiều Sương đã đỏ đến tận mang tai vì thẹn.
Nếu không có sự hối thúc của giai nhân áo hồng:
- Làm gì mà lâu vậy? Bọn họ khá đông, không biết là những ai. HỌ đã đến gần lắm rồi.
Thì chắc hẳn Đào Kiều Nương mất cả ngày chưa chắc đã cài xong lại y phục cho Hoàng Trang Long.
Bất chợt, Hoàng Trang Long khẽ rên lên một tiếng.
Đào Kiều Sương và hồng y giai nhân giật thót mình, sợ bọn người phía ngoài nghe được, bọn họ mà kéo vào thì khốn cả lũ Đào Kiều Sương chồm người tới, đưa tay bụm miệng Hoàng Trang Long, và nói khẽ vào tai chàng:
- Đại ca! Long, đại ca! Đại ca tỉnh dậy chưa? Đại ca thấy trong người như thế nào? Đại ca đừng lên tiếng, hình như có nhiều ngươi đang truy đuổi chúng ta đây.
Đại ca có hiểu muội nói không?
Uù Ở lên vài tiếng Vô nghĩa, Hoàng Trang Long từ từ mở mắt ra.
Cảm nhân đầu tiên của Hoàng Trang Long là:
"Ai đang nói gì? Bây giờ là giờ nào?
Ta đang ở đâu đây? Ai? Kẻ nào truy đuổi chúng ta? Chúng ta? Chúng ta là những ai vậy,, Đào Kiều Sương bồi hồi nhìn Hoàng Trang Long đã mở mắt, và thấy ánh mắt ngơ ngác của chàng, Đào Kiều Sương hiểu ngay Hoàng Trang Long chưa nhận thức rõ.
Đào Kiều Sương lại khẽ nói vào tai Hoàng Trang Long:
- Muội là Đạo Kiều Sương đây. Đại ca còn nhớ không?
Thấy ánh mắt chàng đang nhìn mình, Đào Kiều Sương hiểu là chàng đã nhớ, bèn nói tiếp:
- Lão họ Hồ đối chưởng với đại ca, đại ca bị nội thương khá nặng. Muội và người môn đồ của La Sát sư thái đã đưa đại ca đến đây để chữa thương. Vạn Niên Tuyết Liên Tử muội đã cho đại ca dùng rồi. Bây giờ đại ca thấy đỡ hơn không?
Nơi này là một động cốc, không xa Đoạn Hồn nhai bao nhiêu, phía ngoài như có bọn người mặt đang sục bọn ta. Đại ca hãy an tâm, đã có muội và nữ đồ đệ của La Sát sư thái đây rồi.
Trí nhớ dần dần trở lại với Hoàng Trang Long, chàng định mở miệng nói, thì phát hiện có một tay mềm mại đang đè lên miệng chàng. Nhất thời, Hoàng Trang Long thấy lòng mình xao xuyến, vì đây là sự kề cận rất gần giữa chàng và một giai nhân tuyệt sắc mà từ lâu Hoàng Trang Long đã phát sinh mối tình cảm kỳ lạ Hương thơm dịu nhẹ từ da thịt của nữ nhân len vào mũi của Hoàng Trang Long, khiến đôi mắt chàng như ngây dại đi một lúc Nhìn vào đôi mắt của chàng đang đắm đuối nhìn mình, Đào Kiều Sương bẽn lẽn, và từ từ rụt tay lại...
Động tác này của Đào Kiều Sương làm Hoàng Trang Long sực tình. Để chưa thẹn, Hoàng Trang long hỏi bâng quơ:
- Cô ta đâu?
Nhưng lời tuy nhỏ nhẹ của Đào Kiều Sương, tuy hồng y giai nhân không nghe được nhưng cũng làm nàng ta để ý.
Hồng y giai nhân nhón bước đi lại gần, vì nàng đoán có lẽ chàng đã hồi tỉnh. Và thật đúng lúc, hồng y giai nhân nghe được câu hỏi yếu ớt của Hoàng Trang Long.
Không hiểu hai người đã nói những gì, hồng y giai nhân nhăn mắt, khẽ trách cứ:
- Đã tỉnh rồi sao lại không tự ngồi vận công, lợi dụng sức thuốc mà hồi phục công lực? Thiếu gì lúc để hàn huyên, nhưng không phải là lúc này. Các người có biết tình thế đã nguy ngập lắm rồi không?
Lời quở trách và nhắc nhở này làm cho Đào Kiều Sương tuy bực tức, nhưng cũng phải công nhân là hữu lý. Do vậy, Đào Kiều Sương đỡ người Hoàng Trang Long lên, nói khẽ:
- Đại ca mau vận công trị thương đi.
Muội và cô nương kia làm hộ pháp cho.
Nhớ đừng có phân tâm nhé đại ca!
Hoàng Trang Long muôn phần cảm kích, nhưng chàng vẫn đủ tỉnh táo, hỏi:
- Tình thế bây giờ ra sao? Sao cô nương lại cho là nguy ngập?
Hồng y giai nhân nhìn Hoàng Trang Long, thấp giọng đáp:
- Aø ừ thì muội nghe... có nhiều người đến, và như bọn họ cốt ý tìm Vạn Niên Tuyết Liên Tử. Như vậy, nếu bọn họ tìm được động cốc này, há lại không nguy hiểm sao?
Lườm hồng y giai nhân, khi nghe nàng ta cũng bắt chước tự xưng là muội. Đào Kiều Sương chửi thầm:
"Đồ không biết mắc cỡ!" Nhưng tình thế nguy ngập bây giờ Đào Kiều Sương khó lòng bác bỏ được, nàng bèn nói với Hoàng Trang Long:
- Dẫu sao thì đại ca cũng phải tiếp tục trị thương cho hết trước đã. Sau đó hẳn tính Hoàng Trang Long thừa biết, nếu đang lúc vận công mà lại phân tâm, thì hậu quả hết sức tai hại. Tình thế lúc này như vậy, hỏi làm sao Hoàng Trang Long dám ngồi tỉnh toạ vận công.
Hoàng Trang Long đảo mắt nhìn quanh lỏng động cốc một lúc, đoạn hỏi:
- Ta nghe như phía sau có gió thoang thoảng đưa vào tận đây. Sương muội, hãy để ta và cô nương này lại đây, Sương muội thử tìm hiểu xem, phía hậu có đường nào khác không?
Dù sao hồng y giai nhân cũng là người mới quen biết, kể như là khách, Đào Kiều Sương hiểu ngay lý do tại sao Hoàng Trang Long không nhờ nàng ta đi dò đường mà phải nhờ đến nàng. Bất đắc dĩ vì sự an toàn của ba người, Đào Kiều Sương đành phải đi.
Đào Kiều Sương vừa đi khuất, Hoàng Trang Long nhìn hồng y giai nhân nói:
- Đa tạ cô nương đã có lòng chiếu cố.
Không ngờ vì Hoàng Trang Long này khiến phải phiền đến cô nương và Sương muội. Tại hạ thật áy náy trong lòng...
Hồng y giai nhân hớn hở đáp:
- CÓ gì đâu mà Long đại ca phải áy náy. Nếu không nhờ đại ca ra tay tiếp trợ, có phải mạng này của tiểu muội đã phải thác đi rồi sao? Aø này đại ca! Cô nàng kia là ai vậy? Và liên quan gì đến đại ca?
Vô tâm, Hoàng Trang Long nào hiểu những gay cấn ngấm ngầm giữa hai nàng, nên Hoàng Trang Long đáp ngay:
- à! ĐÓ là Đào Kiều Sương. Nàng cũng là đệ tử của một danh sư như cô nương vậy Là Lãnh Diện cư sĩ đấy, cô nương chắc đã nghe qua. Còn giữa tại hạ và cô ta chỉ là bạn theo nghĩa đơn thuần.
Hồng y giai nhân nghe xong, vừa vui, vừa mừng, vừa kinh ngạc, vừa ghen tức.
Vui vì biết giữa hai người chưa có gì là thân thiết lắm.
"Thảo nào cô ta ngại không dám áp khẩu Cũng may, chứ nếu cô nghe lời mình, có phải là mình tự se dây buộc mình không?" Khinh ngạc vì không ngờ Đào Kiều Sương quả là không kém gì mình. Về nhan sắc cũng như về võ công.
"Hèn chi, chỉ pháp của cô ta có uy lực kinh khiếp đến thế!" Ghen tức là vì hồng y giai nhân qua võ công và dung mạo của Hoàng Trang Long, nàng đã thầm ưng ý. Nay lại có cô ta xen vào, không phải cô ta là người quen biết với Hoàng Trang Long nên lòng của hồng y giai nhân bất đồ nổi lên vẻ ganh ghét. Nàng thầm định:
"Bằng mọi giải phải lấy được lòng của Hoàng Trang Long, phải làm sao hơn Đào Kiều Sương mới được. Bất kỳ về phương diện nào cũng phải chứng tỏ hơn hẳn cô ta." Nhưng trước mắt, hồng y giai nhân đã thua Đào Kiều Sương. Một là Vạn Niên Tuyết Liên Tử, hai là thời gian quen biết.
Để tranh thủ, hồng y giai nhân liền tự giới thiệu để làm quen:
- Tiểu muội là môn hạ của...
Nói đến đây, hồng y giai nhân ngập ngừng khi nghĩ đến danh xưng kỳ quặc của sư thái, sư phụ nàng.
May sao, Hoàng Trang Long đã nói:
- Tại hạ đã biết sư thái của cô nương.
Ngay khi tại hạ nhìn thấy tuyệt kỳ công phu Nhiệt Dương công, công phu này...
quả đáng khâm phục!
Hớn hở, hồng y giai nhân nói tiếp về mình:
- Phần do uy danh của sư phụ, phần do lòng nhiệt tâm của muội, nên muội có danh xưng cũng khác kỳ quặc. Muội nói ra, đại ca đừng có cường nghe?
Hoàng Trang Long đáp:
- CÓ gì lại phả cười! Chứ cô nương nghe danh hiệu của Đào Kiều Sương chưa? Nàng có hỗn danh là Lãnh Diện Nữ, nhưng cô nương thấy không, Đào Kiều Sương nào có lãnh diện như danh hiệu đâu?
An tâm, khi so sánh danh hiệu của mình và Đào Kiều Sương, hồng y giai nhân e lệ nói:
- Muội tên là Hoa Nghi Dung, danh hiệu là La Sát Nhiệt Dương Thủ.
Đoạn nàng xoè đôi tay búp măng huơ huơ trước mặt Hoàng Trang Long, nàng nói tiếp:
- Đây Đại ca xem đây, tay muội như thế này có khác gì người đâu, mà lại bị gọi là La Sát Nhiệt Dương Thủ.
Bật cười trước lời nói ngây ngô của Hoa Nghi Dung, Hoàng Trung Long định nói vài lời an ủa và khích lệ nàng ta, thì đã nghe tiếng của Đào Kiều Sương vui mừng nói khá lớn:
- Đại ca! Không ngờ ngay sau động cốc này lại có một có thể gọi được là thế ngoại đào nguyên.
chợt, Đào Kiều Sương im bặt, vì thấy vẻ lúng túng kỳ lạ của hồng y giai nhân.
Hoa Nghi Dung đang rụt vội tay về, và đang lúng túng định tìm lời để nói cho khoả lấp Hoàng Trang Long vẫn Vô tình, vẩy Đào Kiều Sương lại gần, nói:
- Sương muội! Sương muội hãy đến làm quen với à... à với Hoa Nghi Dung đi Vì thật ngẫu nhiên, hai cao đồ của hai danh sư lại gặp nhau tại đây, trong hoàn cảnh bất ngờ này.
Rồi Hoàng Trang Long không kịp để ý đến thái độ giận dỗi của Đào Kiều Sương, chàng lại lên tiếng hỏi tiếp:
- sương muội nói sao? Phía sau động cốc lại dẫn đến một chỗ thần tiên à?
Được ta có biện pháp để bảo vệ cả ba người chúng ta. Nào, chúng ta cùng đi nao.
Hoàng Trang Long vừa đang khó nhọc đứng lên, thì ngay động cốc khẩu đã có tiếng người xôn xao:
- Đây rồi! Tiếng người phát ra từ trong động này. Mau lên hãy cho mời Trần đường chủ đến ngay để xem xét.
Tiếng náo động càng lúc càng nhiều, khiến Đào Kiều Sương quên đi cơn giận dỗi đang nổi lên trong lòng, nàng khẽ nói trách:
- ĐÓ tại đại ca sơ tâm, nói lớn quá để bọn chúng phát hiện rồi đó. Nhanh lên đại ca!
Hoa Nghi Dung cãi lại:
- Tại cô nương đã oang oang từ xa, nên họ mới nghe. Chứ nào phải tại đại ca mà cô nương trách!
Hoàng Trang Long giảng hòa, nói:
Lôi là lôi tại ta thôi. Đừng nói nữa, Sương muội mau dẫn đường đi trước.
Đào Kiều Sương hậm hực, ào ào đi trước Hoàng Trang Long khó nhọc, lê bước theo sau.
Ngấm ngầm đắc ý, Hoa Nghi Dung tự nhiên đến gần, và khẽ dìu Hoàng Trang Long đi.
Vừa may, cả ba vừa đi qua một chỗ quanh khá hẹp, thì đã nghe phía sau nổi lên tiếng ồn ào:
- Lạ vậy! Sao trong này không có ai?
Trần đường chủ, rõ ràng bọn thuộc hạ nghe có tiếng người nói chuyện trong lòng động mà. Lạ thật! HỌ đã biến đâu cả rồi?
Lại có tiếng người kêu lên ngạc nhiên:
- Trần đường chủ xem này. Đây không phải là những mảnh vỡ của chiếc hộp gỗ chứa Vạn Niên Tuyết Liên Tử sao?
Một giọng nói oang oang như lệnh vỡ cất lên:
- Cho ngươi đi gọi Hồ đường chủ mau.
Việc xem xét chiếc hộp này hãy giao lại cho Hồ đường chủ. Còn tất cả hãy tản ra, dò tìm xem trong lòng động này còn nơi nào có thể ẩn nập được không? Đi!
Tiếng chân giẫm nện, vang lên trong lòng động ầm ầm, khiến Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung lo ngại.
HỌ lo ngại cũng phải. Vì tên Hồ đường chủ là gã Trần đường chủ vừa nhắc đến, mười phần chắc cả mười là lão già mông diện. VÕ công của lão đến bậc đó mà là đường chủ, vậy gã Trần đường chủ chắc củng không dưới tay tên mông diện?
TỔ chức bang phái nào đây? Cỡ như lão già mông diện chỉ là đường chủ vậy những người trên cấp lão già sẽ có võ công cao thâm đến mức nào nữa?
Hai nàng không thể tưởng tượng được.
Càng không thể tưởng tượng được, hai nàng càng lo sợ.
Nếu không vì sự an nguy của Hoàng Trang Long, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung ắt đã nhanh chân thoát đi, và cấp tốc về hỏi, hoặc báo sư phụ của hai nàng.
Không rõ Hoàng Trang Long có nghe và nếu đã nghe thì chàng đang suy nghĩ gì? Đào Kiều Sương dù đang nghi nan trừng trừng vẫn cố đi trước dẫn lộ, mau tìm được kế đào sinh.
Hoa Nghi Dung do đang đi cạnh Hoàng Trang Long, nên dầu sao Hoa Nghi Dung cũng đoán được rằng Hoàng Trang Long do đang bị nội thương, nên đi đứng còn khó nhọc nói gì đến nghe được những lời nói này với khoảng cách khá xa?
Tuy nhiên, thoát xa được bao nhiêu, tốt bấy nhiêu. Hoa Nghi Dung không chút e thẹn, bằng tất cả sức lực mà nàng có, cố dìu Hoàng Trang Long đi thật nhanh.
Càng đáng lo hơn, khi ngay từ sau, nghe có tiếng người kêu lên:
- A! Ở đây có một ngách nhỏ. Chắc bọn họ đã từ ngách này mà thoát đi đã lâu Người nữa lại nói lớn:
- Không lâu lắm đâu! Mới chưa được nửa khắc. Mau mau đuổi theo!
Và giọng nói oang oang giống tiếng lệnh vỡ của gã Trần đường chủ nào đó đã hạ lệnh:
- Ai tìm được Vạn Niên Tuyết Liên Tử trước người đó sẽ được lập công đầu. Tất cả hãy theo bổn đường chủ. Mau lên!
Hối hả, Đào Kiều Sương dừng lại, khi Hoàng Trang Long được Hoa Nghi Dung dìu đến, nàng vừa nó im vừa phụ một tay dìu Hoàng Trang Long:
- Hoa cô nương! Nhanh lên kẻo không kịp, nơi có thể thoát được còn cách chỗ này đến năm mươi trượng đường nữa.
Mau!
Đến được chỗ này, may là đường đi khá rộng, cả ba có thể cùng nhau đồng hành. Tuy có nhiều chỗ vách đã nhọn nhô ra khá nguy hiểm.
Hoàng Trang Long sau tỉnh lại, tuy có sức khoẻ hỗ trợ, nhưng do chưa vận công trị thương, nên tâm mạch thì bình ổn mà người suy nhược vẫn hoàn suy nhược, có thể như là đi trong cánh tay đỡ của hai giai nhân kiều diễm.
Nghe câu được câu không, Hoàng Trang Long cố mở mắt nhìn, và mở miệng hỏi:
- Đã đến chưa?
Đào Kiều Sương không đáp, chỉ lặng lặng đưa người Hoàng Trang Long đi nhanh thêm.
Đoạn đường năm mươi trượng không dài đối với một cao thủ võ lâm. Nhưng lại khá dài đối với việc phải đèo thêm một người đang bị thương.
Tuy thế, sự gắng sức của hai nàng, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung, rồi cũng được đền bù. Một dây dài những lùm cây đủ loại cao thấp xen lẫn đá xuất hiện phía trước.
Đào Kiều Sương phấn khích nói:
- Đến rồi kìa đại ca!
Hoàng Trang Long đưa mắt nhìn, thấy mờ mờ phía trước như cả cánh rừng hoang dã.
Mừng khấp khởi, Hoàng Trang Long nói:
- Đã có rừng cây, Sương muội không cần phải vội. Ta đã có nói rồi, ta sẽ có cách bảo vệ an toàn cho tất cả chúng ta.
Lời nói khó hiểu của Hoàng Trang Long làm cho Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung hồ nghi là chàng họ Hoàng lại hôn mê...
Không hẹn mà nên, cả hai trang giai nhân bất chất rằng họ đã và đang mệt. Cả hai cứ thục mạng mà lao bừa đến...
Không chạy thục mạng cũng không được Vì phía sau đã có tiếng người tri hô lên:
- Kia rồi! Bọn họ đang chạy phía trước kìa.
Một người kêu, cả bọn theo sau cũng áp nhau lớn lên:
- Đứng lại! Bọn cẩu nam cẩu nữa. Mau đứng lại mà nộp mạng đây.
- chạy đâu cho thoát!
Lớp sợ, lớp giận, lại càng thêm hận.
Khi không lại bị mắng là cẩu nam, cẩu nữ. Hoa Nghi Dung giận không chỗ phát tác bèn tăng thêm cước lực. Lôi bừa Hoàng Trang Long đi.
Đào Kiều Sương thì trái lại, nhưng nàng cũng gia tăng tốc độc, cố đưa Hoàng Trang Long đến được nơi an toàn.
"Hận này sau sẽ trả! Hừm!" Hành động này của hai nàng, Vô tình làm cho Hoàng Trang Long tỉnh hẳn.
Không muốn tỉnh cũng phải tỉnh thôi. Vì những cành cây, để sự chạy bừa của hai nàng, đã quật sàn sạt vào mặt, vào thân người Hoàng Trang Long.
Tiếng kêu réo om sòm phía sau. Cơn giận dữ và sợ hãi của hai nàng, khiến Hoàng Trang Long phải quyết đoán thật mau.
Đang trên đà được đưa lướt đi, Hoàng Trang Long đưa mắt quang sát, chọn lựa.
Thất một chỗ khá vừa ý, Hoàng Trang Long kêu lên:
- Dừng lại!
Nghe kêu dừng, hai nàng không hiểu đã có sự biết gì trong người Hoàng Trang Long, nên cả hai giảm dần cước hộ, và ngừng lại.
Không để hai nàng kịp hỏi han, Hoàng Trang Long vội nói:
- Hoa cô nương và Sương muội nghe đây Cả hai mau mau tìm những nhánh cây to bằng cổ tay, dài độ bốn thước, đem tất cả lại đây cho ta, nhanh lên nào. Đừng chần chờ nữa.
Lúc mới nghe, hai nàng ngỡ Hoàng Trang Long nó mê, đến khi thấy Hoàng Trang Long một hai thúc hối, hai nàng kinh nghi, lao đi thực hiện liền.
Đối với một võ lâm cao thủ, vấn đề vung quyền hoặc phát chưởng xô ngã một gốc cây to hàng thước mộc không phải là chuyện khó. Huống hồ chi, Hoàng Trang Long chỉ cần loại cây bé bằng cổ tay.
Do đó, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung kẻ vung chưởng, người dùng kiếm, không bao lâu đã đem về cho Hoàng Trang Long một đống to.
Nhưng hai nàng đã nhanh thì đối phương cũng nào chậm.
Lúc hai nàng vừa đem đống cây về cho Hoàng Trang Long, thì bọn người đuổi theo đã lao vào tận lùm cây.
Hai nàng không buồn nhìn xem công việc của Hoàng Trang Long sẽ làm là gì?
Mà hai nàng gườm gườm, nhìn chừng về đối phương chỉ cách chỗ họ đứng không được hai mươi trượng đường.
Hoàng Trang Long không vội vàng, cũng không để ý đến hai nàng, hoặc lo toan khi đối phương đã đến sát bên cạnh.
Chàng hết cặm cành cây này, lại cặm tiếp cành cây khác...
Hoa Nghi Dung trụ tấn, tay lườm lườm, sẵn sàng công kích định nhân.
Hoàng Trang Long vẫn cặm cụi cắm những cành cây. Lúc này, số cành cây Hoàng Trang Long đã cặm, chi chít quanh chỗ ba người đang đứng. Nhưng vẫn không che chắn cho địch nhân khỏi nhìn thấy ba người.
Đào Kiều Sương chau mày, nghi Hoàng Trang Long làm chuyện không có ích.
Hoa Nghi Dung sau cái liếc nhìn tự cười mình, cho là đã đánh giá sai lầm về chàng mỹ nam tự kia. Xem kìa, chàng ta làm gì vậy? Không lẻ vớ mở cây này sẽ bảo vệ cho mọi người được sao?
Bọn người đang truy đuổi không hề lưu tâm đến việc Hoàng Trang Long đang làm. Bọn chúng chỉ biết rằng chỉ một cái với tay, chỉ trăm lương đường ngắn ngủi là sẽ lập được đầu công. Sẽ lấy Vạn Niên Tuyết Liên Tử như lấy món đồ trong túi.
chưa kể đến hai nàng mỹ nhân như đang chờ đợi, dạng đón mời cả bọn.
Hai trượng cuối cùng.
Và Hoàng Trang Long cũng đã cắm đến cành cây cuối cùng.
Ngay tức khắc, thị tuyến của bọn người truy đuổi như mờ hẳn đi. Khi bọn chúng nhìn thấy nhóm ba người chúng đang truy đuổi như xa tít mù đi, lẫn khuất vào đám sương mờ ảo.
Còn Đào Kiều Sương và Hai Nghi Dung thì thất sắc hẳn, khi thấy rõ ràng là đang đứng chung cả ba người và địch nhân thì sắp đến gần ngay bên. Bây giờ bỗng dưng thấy một mình trơ trọi giữa cảnh rừng nguyên sơ, dày dặc. Không biết đâu là tận cùng.
Hoảng hốt, hai nàng chạy loạn lên, mỗi người mỗi chỗ, mạnh người nào người nấy chạy.
Hoa Nghi Dung đang chạy loạn, bỗng thấy có ai đó nắm lấy tay nàng giữ lại.
Hoảng kinh, Hoa Nghi Dung la to lên, và chực vung chưởng đập vào người kẻ lạ.
Chợt nàng nghe gọi:
- Hoa cô nương! Hãy đi theo tại hạ.
Ra là Hoàng Trang Long, không nghi ngờ không hỏi, Hoa Nghi Dung bước theo tay dắt của Hoàng Trang Long.
Được một lúc không đầy nửa tuần trà, Hoàng Trang Long buông tay Hoa Nghi Dung ra, và dặn:
- Hoa cô nương cứ ở yên đây nhé. Tại hạ còn phải đi tìm Sương muội. Nhớ đừng đi đâu nhé.
Vẫn nhìn theo Hoàng Trang Long, Hoa Nghi Dung ngạc nhiên vì phút chốc đã không nhìn thấy Hoàng Trang Long đâu ca.
Nàng tự hỏi:
"Thân pháp gì kỳ ảo vậy?" Hỏi thì hỏi, nhưng Hoa Nghi Dung vẫn không dám đuổi theo, vì sợ và vì Hoàng Trang Long đã có lời dặn trước.
Đào Kiều Sương đang trong tâm trạng hoảng hốt, thì nghe tiếng Hoàng Trang Long kêu:
- Sương muội! Sương muội ở đâu hãy ở yên nhé. Đừng có đi nữa, chờ ta đến.
Mừng quá đỗi mừng, Đào Kiều Sương suýt khóc lên vì mừng. Nhớ lại nàng đành đứng yên một chỗ, vì sợ rằng Hoàng Trang Long không tìm được nàng.
Và rồi Hoàng Trang Long đã xuất hiện ngay cạnh nàng. Hoàng Trang Long nói ngay:
- Sương muội phải phen sợ hãi. Thôi nhé giờ thì hãy đi theo ta nào!
Gặp được Hoàng Trang Long là Đào Kiều Sương mừng lắm rồi, không đợi Hoàng Trang Long bảo đến hai lần, nàng đã cầm ngay tay Hoàng Trang Long và hỏi:
- Sao lạ vậy đại ca? Chúng ta đang ở đâu đây? Và đại ca đã bớt hẳn thương thế chưa? Chắc đại ca tìm muội vất vả lắm phải không? Nói cho muội nghe đi.
Hoàng Trang Long cười cười, đáp:
- Chúng ta vẫn ở chỗ cũ chứ cũ chứ có đi đến đâu đâu? Đây là trận pháp thế trước đã Còn chuyện gì khác hãy gạt qua một bên.
Hoa Nghi Dung cùng lên tiếng tán đồng:
Đúng rồi! Đào cô nương nói đúng lắm.
có trị liệu xong thương thế mới mong giải quyết được mọi chuyện khác nhau.
Thấy hai nàng cùng quan tâm đến thương thế của mình, Hoàng Trang Long đành phải nghe theo. Chàng ngồi xuống, chiếu theo yếu quyết nội công tâm pháp, mà vận hành công lực.