Ngũ Long

Chương 15: 15: Mật Mã




Mấy đứa đã vào đến khu rừng, Hạ Linh mở ba lô lấy ra một nắm sả và tỏi được xâu lại thành năm xâu, nó đưa cho mỗi đứa một xâu rồi bảo: “Rừng này rất nhiều rắn, các cậu buộc quanh chân để phòng rắn lại gần, đi đứng cũng nhớ để ý kẻo rắn cắn nhé!”
Đúng như Hạ Linh nói, trên quãng đường đi cả bọn thấy nhung nhúc nhiều loại rắn, từ rắn lục đến rắn chàm, rắn hổ đủ loại, tuy nhiên bọn rắn có vẻ sợ mùi tỏi với sả quanh chân mấy đứa nên không đến gần.
Lâm Khánh lấy trong túi quần ra một chiếc bật lửa, nó tạo ra những quả cầu lửa nho nhỏ xung quanh cả bọn.
Nhờ vậy chúng an toàn vượt qua quãng đường khá dài và tìm được đến thác Đầu Nhuần.
Tiếng nước chảy ồ ạt nghe chừng rất vui tai.
Thác nước, trông giống như một dải lụa vắt từ trên cao thả xuống.

Mặt nước được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh và lung linh.
“Khung cảnh thật tuyệt vời” Lâm Khánh thốt lên.
Thái Khôi hào hứng: “Không làm nhiệm vụ thì mình phải nhảy xuống tắm mới đã.”
Hạ Linh hất đầu về phía thác nước nói với Thái Khôi: “Thế biết nhiệm vụ rồi thì cậu làm đi.”
Thái Khôi đành ngừng ngắm cảnh nó đứng yên, mắt nhìn về thác nước vẻ cực kỳ tập trung, hai tay bắt đầu ve vẩy.
Bỗng dòng nước chảy từ trên cao rẽ ra thành hai nhánh hai bên để lộ ra khoảng giữa.

Cả bọn nhìn thấy ở giữa có một cửa hang động với hai bước tượng đầu rắn hai bên.


Chỉ có điều rằng hang động đã bị bít kín bằng một tảng đá lớn.
Hạ Linh vội đưa ba lô cho Quỳnh Chi giữ.

Nó leo lên chỗ cửa hang.

Lâm Hạo và Lâm Khánh cũng vội theo nó.
Hạ Linh bảo hai cậu bạn: “Bọn mình thử đẩy tảng đá xem thế nào nhé.”
Cả ba đứa gắng hết sức đẩy, tuy nhiên tảng đá không hề nhúc nhích.
Thái Khôi gào to: “Nhanh lên, tôi sắp không giữ được nữa đâu!”
Lâm Hạo vội nói: “Chắc có cách để mở cửa hang, nhưng không phải dùng sức.”
Chợt Lâm Khánh cúi xuống cạo cạo lớp rêu trên tảng đá.

Và ba đứa nhìn thấy mấy dòng chữ tượng hình.
Hạ Linh hỏi: “ Giáp cốt tự hả, Lâm Hạo, cậu đọc thử xem.”
Lâm Hạo nheo mắt ngó mấy dòng chữ, nó lắc đầu: “Không phải hán tự, xin lỗi nhưng tôi không hiểu được mấy chữ này.”
“Là chữ Nôm, chữ này do người Việt sáng tạo ra dựa theo chữ Hán.” Lâm Khánh lên tiếng.
Giọng Quỳnh Chi chợt vang lên: “Thái Khôi sắp không giữ dc nữa, khẩn trương đi các cậu ơi.”
Hạ Linh vội lấy điện thoại chụp lại dòng chữ.

Sau đó cả bọn quay trở lại chỗ Quỳnh Chi và Thái Khôi.
Thái Khôi ngồi phịch xuống thở phì phò: “Dùng năng lực mệt thấy bà cố nội luôn.”
Lâm Khánh vỗ vai Thái Khôi khích lệ: “ Cảm ơn nha, cậu giỏi lắm.”
Hạ Linh mở điện thoại ra, cô nàng ngó mấy dòng chữ, nó lẩm bẩm“ Cái này chắc liên quan đến cách mở cửa hang”.
“Để tớ, tớ biết chút ít về chữ Nôm” Lâm Khánh nói.
Anh chàng mở google tìm kiếm bảng chữ Nôm, sau đó đối chiếu với hình ảnh Hạ Linh đã chụp.


Anh chàng lấy giấy bút ra hí hoáy viết viết xoá xoá.
Những người còn lại căng thẳng chờ đợi.
Khoảng mười lăm phút sau Lâm Khánh đưa một tờ giấy cho Hạ Linh, trên tờ giấy là những dòng chữ:
“Tôi nhắm mắt khi Anh tỉnh giấc
Tôi tỉnh giấc lúc Anh trở về nhà
Khi đó tôi sẽ đón cô ấy
Cô ấy khiến nước biển dâng trào.
Cô ấy khiến màn đêm rực rỡ.”
Lâm Khánh bảo Hạ Linh: “Cậu giỏi trò này mà, cậu giải đi, tớ thì đọc xong chả hiểu gì.”
Thái Khôi ló đầu vào đọc ké, nó phì cười: “Cứ như một câu chuyện ngoại tình í nhở, chắc cái hang này là nơi hẹn hò của một đôi gian phu dâm phụ nào đó.”
Quỳnh Chi đánh nhẹ vào đầu Thái Khôi: “Đầu óc cậu đúng là trần tục.”
Hạ Linh cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Quỳnh Chi và Thái Khôi vẫn cự cãi nhau về giả thuyết của anh chàng.

Khi đến quá trưa, cả bọn quyết nghỉ ngơi một lát để ăn trưa.
Quỳnh Chi bảo Thái Khôi trải tấm ni lông đã chuẩn bị rồi nó và Hạ Linh lấy đồ ăn từ ba lo bày ra nào là bánh mì, pate, xúc xích, giò, sữa, một ít hoa quả và nước.
Tạm gác câu đố một bên, cả bọn có một bữa trưa ngon miệng với khung cảnh nên thơ của núi rừng.
Thái Khôi cầm chiếc bánh mì lên trêu chọc Quỳnh Chi: “Người làm ra cái này chắc lấy cậu làm cảm hứng.”

“Là sao?”
Thái Khôi đặt cái bánh mỳ xuống.

Nó cho quả cam lên trên.

Xong phía dưới đặt hai cái xúc xích.

Nó nhe răng nói với cả bọn: “ Đấy, các cậu thấy giống Quỳnh Chi không.”
Lâm Khánh và Hạ Linh bật cười.
Quỳnh Chi ngay lập tức đứng dậy rượt theo anh chàng Thái Khôi mấy vòng.
Rượt chán chê cô nàng nổi điên cho bụi đất bay vèo vèo về phía anh chàng, Thái Khôi cũng không vừa, nó khiến nước từ trong hồ dồn lên từng đợt như sóng biển và rồi nước vọt từ dưới hồ bay lên, tạo thành một màn chắn quanh mình.
Hạ Linh, Lâm Hạo và Lâm Khánh vừa ăn vừa được giải trí vì màn giao đấu không khác gì phim chưởng của hai đứa bạn.
Bỗng Hạ Linh reo lên: “Tớ hiểu rồi”.
***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.