Đã lâu lắm rồi Hạ Linh mới gặp lại cụ già trong giấc mơ.
Cụ nhìn nó với ánh mắt lộ vẻ thất vọng và chỉ nói vọn vẹn mấy câu: “Các cháu có đúng một tuần lễ nữa.”
Hạ Linh chưa kịp nói gì thì một màn sương mờ bao phủ, và khung cảnh thay đổi, Hạ Linh nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh một con hổ và cô bé thấy người đó...
Người đã cùng nó, Lâm Khánh, Quỳnh Chi và Thái Khôi kề vai sát cánh, cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn, cùng những giây phút sinh tử cận kề.
Chưa kể cậu ấy đã không ít lần cứu Hạ Linh thoát khỏi nguy hiểm.
Trái tim cô bé đã biết đập rộn ràng khi nằm trong vòng tay người đó ngay ở trên vách đá hôm nọ.
Vậy mà cũng chính tại nơi đấy trái tim cô bé đã bị bóp nghẹt và như bị xé ra trăm mảnh khi biết rằng nó và các bạn đã bị chính cậu phản bội.
Đúng là trên đời này, thứ mong manh nhất chính là niềm tin.
Hạ Linh đã rất mong gặp lại Lâm Hạo, nhưng không phải như thế này.
Cô bé đang thấy Lâm Hạo trong giấc mơ.
Cậu ấy đứng cạnh một người đàn ông, Hạ Linh đã từng gặp ông ta - Chính là ông nội của Lâm Hạo.
Họ đang đứng trước một cổng chào, trên đó có ba chữ Trung Quốc.
Hạ Linh cố gắng ghi nhớ thật kỹ ba chữ đó.
Quả thực thì trí nhớ của cô bé thuộc loại đặc biệt nên ngay khi tỉnh dậy nó đã tra cứu được ngay chỗ Lâm Hạo đứng chính là tỉnh Vân Nam Trung Quốc.
Hạ Linh vội mở điện thoại và vào nhóm chat.
Có một dòng thông báo Lâm Hạo đã rời nhóm.
Nhìn thấy điều đó lại khiến tâm trạng cô bé thêm nặng nề.
Một loạt câu chửi thề và những biểu tượng dữ dằn ghê rợn vừa được Thái Khôi gửi đến.
Lâm Khánh nhắn tới: “Thái Khôi cậu thôi đi, cậu có chửi thì cũng chỉ có bọn tớ đọc được thôi.”
“Lâm Hạo đã quyết tâm rời bỏ chúng ta thật rồi”Quỳnh Chi nhắn, kèm theo biểu tượng mặt khóc.
Hạ Linh liền viết: “Chúng ta phải đến Trung Quốc một chuyến, tôi biết cậu ta đang ở đâu?”
“Cậu không đùa đấy chứ? Làm visa đi Trung Quốc không đơn giản đâu!”
“Các cậu còn nhớ hang rắn chứ, chỉ cần đi qua hang là đến ngay Vân Nam Trung Quốc, chúng ta không cần hộ chiếu hay visa gì cả.”
“Bao giờ chúng ta đi?”
“Hai ngày nữa, tụi mình cần hai ngày để chuẩn bị chu đáo mọi thứ, nhất là đối phó với việc ở trường và bố mẹ, tụi mình cần một sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Mấy hôm nay vết Sẹo của các cậu có đau không?”
“Có” Cả ba đứa kia đều nhắn.
Hạ Linh chốt hạ: “Đó là lý do chúng ta nhất định phải đi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, có thể vết Sẹo sẽ gi3t chết tụi mình đó!”
Vậy là kế hoạch của Hạ Linh được duyệt một cách nhanh chóng.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, bốn đứa lại mua vé tàu đi Lào Cai.
Khác hẳn với tâm trạng háo hức xen lẫn chút hồi hộp thích thú của lần trước, lần này bốn đứa lên tàu với tâm trạng nặng trĩu.
Đến cả một đứa thích đùa như Thái Khôi còn chả thèm tìm cách trêu chọc Quỳnh Chi như mọi khi.
Cả bốn đứa mua chung một toa giường nằm.
Chúng còn chả buồn nói chuyện hay bàn luận mà leo lên giường là ngủ luôn.
Nửa đêm, Quỳnh Chi bật dậy vì cô bé muốn đi vệ sinh, chắc tại lúc lên tàu nó đã uống một hộp sữa.
Mắt nhắm mắt mở đi tới nhà vệ sinh thì cửa bị khoá từ bên trong, chờ năm phút mà người ở trong vẫn không ra, cô bé đành đi qua toa kế.
Đó là toa ghế cứng, cả toa dường như không có người ngồi nên đèn tắt tối om, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi từ xa xa hắt lại.
Cô bé men theo các hàng ghế để đi đến nhà vệ sinh cuối toa.
Ngay khi vừa đến hàng ghế cuối cùng thì bỗng nó rú lên kinh hãi khi có một bàn tay thò ra nắm vào tay nó.
Sáng hôm sau, Hạ Linh vươn vai tỉnh giấc khi nghe thấy giọng đọc thông báo đã tới địa phận tỉnh Lào Cai.
Thái Khôi ngáp sái quai hàm rồi nhảy phóc xuống.
Lâm Khánh cũng vội ôm cái ba lô và trèo xuống.
Cả hai đứa ngồi lên giường Quỳnh Chi, Thái Khôi vẫn ngáp ngắn ngáp dài, Lâm Khánh thì cố vuốt vuốt mái tóc xù như tổ quạ để cho nó xẹp xuống nhưng mái tóc cứng đầu vẫn chỉa ra mọi hướng.
Thái Khôi ngó anh chàng càu nhàu: “Cạo trọc như tớ đây có phải ngon không?”
Lâm Khánh vỗ vỗ vào chăn định gọi Quỳnh Chi dậy nhưng anh chàng vội đứng dậy rồi hỏi Hạ Linh: “Con bé Quỳnh Chi đi đâu rồi?”
Hạ Linh vừa thu dọn đồ đạc vừa đáp: “Chắc cậu ấy đi vệ sinh, mình đợi xíu xem sao.”
Cả bốn đứa ngồi đợi năm phút nhưng vẫn không thấy Quỳnh Chi quay lại, điện thoại cô bé thì vẫn vứt chỏng chơ trên giường.
Một cô nhân viên đường sắt tới nhắc nhở cả bọn nên xuống tàu.
Hạ Linh bắt đầu lo lắng, Thái Khôi thì sốt ruột càu nhàu: “Con bé này lạ thật, đến nơi rồi thì lại bỏ đi đâu?”
“Chúng mình chia ra tìm đi”Lâm Khánh sốt sắng.
Cả ba đứa vội chia ra đi các toa cạnh đó tìm kiếm.
Tuy nhiên nỗ lực của chúng bất thành.
Khắp các toa không hề có bóng dáng Quỳnh Chi.
Cả ba đứa hốt hoảng xuống tàu, lao vào ga và báo cáo về vụ mất tích của Quỳnh Chi.
Và câu trả lời của bác nhân viên đường sắt khiến cả bọn đơ hết cả người: “Dạo gần đây xuất hiện rất nhiều vụ mất tích của các cô gái trẻ, công an đang nghi ngờ liên quan đến một đường dây buôn người xuyên biên giới.
Các cháu hãy lên đồn khai báo thông tin cụ thể để công an giải quyết.”
***.