- Ừ..mặc kệ hắn ta tên gì, mà mày còn thích hắn ta ko?
- Còn chút
- Luyến tiếc ko?
- Có
- Luyến tiếc làm chi ko biết nữa, hắn ta có người yêu rồi, thôi bỏ cuộc đi. Mày xinh đẹp như thế này thì ít nhất cũng có mấy anh đổ gục trước mặt mày
- Nói lố rồi..mày cũng zậy phải ko?
- Tao hả? Thôi bỏ qua đi
Giọng cô nhỏ dần. Trang hiểu nên Trang cũng ko nói gì, vẫn cứ chạy xe đưa cô về
_____~~~~~
Tại nhà cô
- Tới rồi..xuống xe đi
- Pái pai mày. Về cẩn thận coi chừng té xe
- Đừng mong lần sau tao chở mày về
- Haha..thôi về đi
- Ừ..mai tao quá đón mày đi học
- Ừ..cũng dc, thanks
Trang chạy xe về. Cô nhìn theo tới khi Trang đi khuất hẳn cô mới quay vào nhà
- Chết. dì chưa về. Nhưng dì giữ chìa khóa nhà, ax. Lại phải ngồi chờ
Bây giờ là 9h46 rồi. Khoảng 11h dì cô mới về, cô lại phải ngồi trước nhà chờ dì về
Milu nằm trong nhà như đánh hơi dc nên sủa gâu gâu trong nhà.
- Haizz...thất vọng
Cái bóng người ẩn sau cây cột điện nhìn cô xong leo lên chiếc exciter phóng đi.
Cô ngồi trước nhà nghịch lá cây, sau đó cô lấy những miếng gạch nhỏ vẽ lên đất.
Cô vẽ 1 người đàn ông, 1 người phụ nữ và 2 đứa trẻ
- Ba mẹ, Bảo Hân, con nhớ mọi người lắm. Ba mẹ nhớ về thăm con nha, ba mẹ nhớ nhắn cho cậu tư đưa Bảo Hân về chơi với con nữa. Gia đình mình sẽ đoàn tụ. Hihi
Cô nói mà nước mắt chảy dài, ba cô bị tai nạn đuối nước trong 1 lần ra khơi, mẹ cô nhớ chồng khóc hoài nên sinh bệnh rồi 1 tháng sau thì đi theo ông. Còn 2 đứa trẻ đó là cô và Bảo Hân - đứa em gái nhỏ hơn cô 1 tuổi. Ba mẹ cô mất khi cô lớp 1, Bảo Hân lớp mẫu giáo. Dì nhận nuôi cô, cậu tư nhận nuôi Bảo Hân, 2 chị em xa cách khi còn quá nhỏ. Đến bây giờ cô muốn nhìn mặt ba mẹ thì nhìn vào ảnh đặt trên bàn thờ, muốn nhìn Bảo Hân thì nhìn vào tấm ảnh thôi nôi cô để trong tủ.
Cô ko biết Bảo Hân có nhớ tới cô ko nữa, còn cô thì nhớ Bảo Hân lắm rồi.
Những giọt nước mắt của cô rớt xuống bức tranh gia đình.
- Ba mẹ ơi, tại sao gia đình của mình lại như zậy?