Theo lời của Từ Trung, tình hình của Trình Tụng Chân khá tốt, mức độ pheromone ổn định. Ban ngày mọi thứ đều bình thường, chỉ là về đêm lại gặp vấn đề với giấc ngủ.
Không giống như trước đây, khi mức độ pheromone rối loạn gây ra tim đập nhanh và đau đầu, ảnh hưởng đến giấc ngủ, lần này, lý do cậu không ngủ được chủ yếu là vì không quen, không quen khi không có Thịnh Bạc Viễn và mùi hương của hắn bên cạnh.
Thậm chí, khi khó khăn lắm mới ngủ được, trong mơ, cậu vẫn thấy Thịnh Bạc Viễn dựa vào mép giường, yên lặng nhìn mình.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Trình Tụng Chân một chút cũng không muốn mình ỷ lại vào ai mãi mãi và cũng ghét mối quan hệ phụ thuộc giữa AO. Hơn nữa, Thịnh Bạc Viễn đã giúp cậu rất nhiều, một tháng qua đã là tận tình tận nghĩa.
Cậu không thể làm phiền đối phương thêm nữa.
Chỉ là thói quen mà thôi, nếu có thể hình thành thì cũng có thể từ bỏ, Trình Tụng Chân nghĩ vậy.
Gần đây, vào mấy ngày cuối tuần, các sinh viên giỏi của khoa điêu khắc trường Đại học A đều bận rộn với cuộc thi điêu khắc hàng năm, Trình Tụng Chân cũng không ngoại lệ, ngày đêm ngâm mình trong studio làm việc. Tô Di thấy sắc mặt cậu không tốt, lo lắng cậu sẽ đổ bệnh.
Trình Tụng Chân kiên quyết nói mình không sao, cơ thể cậu, cậu hiểu rõ nhất, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.
Tô Di khoanh tay nhìn cậu chăm chăm, rồi nói: “Nói không sao tức là có sao, cậu quá căng thẳng, cần phải thư giãn một chút.”
Trình Tụng Chân chưa kịp phản ứng, đã bị cô kéo dậy.
“Cứ ngâm mình ở đây làm điêu khắc cũng không được, cách hạn nộp tác phẩm vẫn còn một thời gian nữa.” Tô Di cứng rắn, cầm khăn lau khô tay cho cậu, “Đi thôi, tối nay để tớ đưa cậu đi thư giãn.”
Trình Tụng Chân không thể thắng nổi Tô Di, bị đối phương kéo đến một nhà hàng âm nhạc gần Đại học A – rất được sinh viên yêu thích, nơi này thường tổ chức các hoạt động câu lạc bộ và giao lưu kết bạn.
Nghe Tô Di nói, cô nàng từng tham gia sinh nhật của nam sinh duy nhất trong câu lạc bộ nhiếp ảnh ở đây, anh ta bao cả quán để làm tiệc sinh nhật, rất náo nhiệt. Trình Tụng Chân thường ngày chỉ biết vùi đầu sáng tác, ít giao tiếp với người khác, nên tới nơi này để kết bạn mới.
“Nếu bọn họ dám cười nhạo cậu vì không nói được, cậu cứ mách tớ, tớ sẽ là người đầu tiên không để yên.” Trước khi vào cửa, Tô Di còn cắn răng nói đầy hung hăng, làm bộ giơ nắm đấm trước mặt Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân bật cười vì hành động của cô nàng.
Tô Di tính cách hoạt bát, được mọi người trong câu lạc bộ yêu mến, vừa vào cửa liền chào hỏi khắp nơi. Trình Tụng Chân bị cô kéo theo, nhờ vậy mà cũng trao đổi được phương thức liên lạc với nhiều người.
Sau một hồi giao lưu, Tô Di có vẻ hết pin, để Trình Tụng Chân ngồi ở một góc ghế dài, còn mình đi lấy đồ ăn thức uống.
“Để tớ đi cùng.” Trình Tụng Chân giữ cô lại.
Tô Di xua tay: “Không cần, cậu cứ ngồi đây giữ chỗ, tớ sẽ quay lại ngay.”
Tô Di vừa mới đi, sau lưng liền có một người lạ mặt tiến tới, không chút khách khí mà ngồi sát rạt Trình Tụng Chân.
Dưới ánh đèn mờ, một mùi hương nổi bật, cuốn hút mà đầy tính xâm lược lan tới, Trình Tụng Chân nhạy cảm nhận ra đó là hơi thở của Alpha, không nhịn được mà nhíu mày.
Cảm thấy không thoải mái, cậu theo bản năng né sang một bên, muốn kéo giãn khoảng cách với Alpha trước mặt. Tuy nhiên, không gian còn lại không nhiều, cậu bị đối phương vươn tay vây vào trong góc trên ghế dài.
Alpha lạ mặt này không xấu, nhưng cặp lông mày nhướng lên cùng nụ cười nhếch mép kia giống như lớp dầu cũ tích tụ trên cánh quạt hút gió trong nhà bếp, vừa dầu mỡ vừa bẩn thỉu.
Nhưng đó dù sao cũng là Alpha, mùi pheromone nồng nặc từ người gã khiến người ta toàn thân căng cứmg, hai má nóng bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, tình trạng khó chịu càng rõ rệt.
“Trốn gì vậy?” Alpha quét mắt nhìn Trình Tụng Chân từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá con mồi, rồi nói, “Anh đã nhìn em rất lâu rồi, em là nhóc câm không biết nói, nhưng anh lại không thể rời mắt khỏi em.”
“Em thật xinh đẹp.”
Gã thở dài cảm thán, tay không an phận sờ lên mặt Trình Tụng Chân, sau đó tiếp tục đi xuống, đồng thời pheromone càng không kiêng nể gì mà xâm nhập vào từng lỗ chân lông trên làn da trần của Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân đoán ra người này muốn làm gì, lập tức dùng sức giãy giụa, nhưng cả người cậu như quả bóng bị xì hơi, trước một Alpha mạnh mẽ, cậu không có chút sức kháng cự nào. Trong tình thế cấp bách, cậu nắm lấy chiếc còi đồng treo trước ngực, vào khoảnh khắc Alpha định hôn mình, cậu dồn hết sức thổi mạnh.
Có người nghe tiếng còi và phát hiện tình hình trong góc, lập tức chạy tới ngăn lại.
Tô Di nghe thấy tiếng còi quen thuộc cùng dao động pheromone bất thường, liền biết Trình Tụng Chân đã gặp rắc rối, cô vội vàng xông tới, dùng sức đẩy đám đông đang vây quanh, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi hoảng sợ.
Trình Tụng Chân bị Alpha lạ mặt quấy rối tình dục, đối phương cố tình tỏa ra pheromone khiến mức độ pheromone của cậu vốn đã ổn định giờ lại hỗn loạn. Dù có người kịp thời can thiệp, bệnh tình của Trình Tụng Chân vẫn phát tác, toàn thân run rẩy, khuôn mặt và môi trắng bệch, cậu ôm đầu gối nép vào góc, trông thật yếu ớt và đáng thương.
Mùi cam quýt tươi mát thuộc về Trình Tụng Chân không thể kiềm chế mà bị phóng thích, nháy mắt lan tỏa khắp phòng, ảnh hưởng đến các Alpha và Omega xung quanh, khiến nhiều người tự chủ kém phải rời đi để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
Tô Di nhiều lần cố gắng tiếp cận, nhưng Trình Tụng Chân lại né tránh, giống như chim sợ cành cong, từ chối bất kỳ ai đến gần. Một Alpha tốt bụng tiến lên giúp đỡ, nhưng Trình Tụng Chân phản ứng dữ dội, thậm chí thổi còi cảnh cáo đối phương mau cút đi.
May mắn là xe cấp cứu nhanh chóng đến kịp, đưa Trình Tụng Chân mất kiểm soát đến bệnh viện.
Dù đã mất đi ý thức, Trình Tụng Chân vẫn không cho ai chạm vào, bác sĩ phải tốn công sức mới tiêm được thuốc an thần, tạm thời ổn định tình hình. Sau đó, bác sĩ nói với Tô Di rằng mức độ pheromone của Trình Tụng Chân rất không ổn định, vừa rồi đã thử tiêm thuốc ức chế nhưng cậu lại có biểu hiện bị dị ứng nghiêm trọng, sau khi thuốc an thần hết tác dụng sẽ lại tái phát, tốt nhất nên tìm một Alpha để an ủi hoặc đánh dấu.
Tình trạng của Trình Tụng Chân lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước bị ngất, khiến Tô Di vô cùng hoảng sợ, đành phải cầu cứu Trần Duyệt. Nghe xong, Trần Duyệt trấn an Tô Di vài câu và nói mình sẽ đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại với Tô Di, Trần Duyệt lập tức gọi cho Thịnh Bạc Viễn.
Tô Di trông nom ở bên giường, nôn nóng chờ đợi. Nhìn Trình Tụng Chân nhắm chặt mắt, trán rịn mồ hôi, tay siết lấy ga giường, dường như đang chịu đựng điều gì đau đớn lắm, cô sốt ruột như ngồi trên đống lửa, hối hận xanh ruột.
Sớm biết vậy đã không dẫn Trình Tụng Chân đến buổi tụ họp này, cũng sẽ không để cậu ở lại một mình, bằng không làm sao tên đàn anh có cuộc sống cá nhân hỗn loạn trong truyền thuyết kia có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Đương khi cô còn đang lo lắng, chưa thấy Trần Duyệt đến thì một người đàn ông anh tuấn với vẻ mặt âm trầm đáng sợ đã xuất hiện.
Alpha vừa bước vào phòng bệnh, không đợi Tô Di nói gì, đã sải bước đến bên giường, không chút do dự ôm lấy Trình Tụng Chân vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. Một mùi rượu xen lẫn hương caramel ngọt ngào lan tỏa, dịu dàng bao quanh Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân đang trong cơn mê man đau đớn khẽ nức nở, vô thức duỗi tay ôm lấy Alpha, vùi đầu vào hõm cổ đối phương, dùng tư thế ỷ lại kéo mình vào cái ôm trong lòng hắn.
Giống như cánh chim mỏi mệt cuối cùng cũng tìm được nơi trú ẩn ấm áp đáng tin cậy.