Trình Tụng Chân đang mải suy nghĩ lan man thì Thịnh Bạc Viễn bất ngờ quay đầu lại, chạm mắt với cậu.
Trình Tụng Chân cảm thấy ngượng ngùng như bị bắt quả tang, vội dời mắt.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Thịnh Bạc Viễn hỏi và đặt máy tính bảng cùng bút cảm ứng lên đầu gối cậu. Nhìn Trình Tụng Chân viết trên đó, hắn đột nhiên cảm thấy việc sử dụng máy tính bảng hoặc màn hình LCD điện tử để viết sẽ giúp Trình Tụng Chân giao tiếp hàng ngày dễ dàng hơn là mang theo sổ tay nhỏ.
Trình Tụng Chân dưới ánh mắt chăm chú của Thịnh Bạc Viễn, viết một câu trái với lương tâm: “Em đang nhìn cây.”
“Cây nào?” Thịnh Bạc Viễn hỏi tiếp.
Trình Tụng Chân chỉ về hướng ba giờ phía trước, nơi có một cây phong, cậu nghiêm túc viết: “Khi thời tiết lạnh, lá phong sẽ chuyển sang màu đỏ. Trong vườn cũng có cây phong như vậy, lúc đó có thể cắm trại dưới gốc cây, chỉ cần giơ tay là chạm được vào lá phong rơi.”
Trình Tụng Chân gật đầu, rồi thấy biểu cảm của Thịnh Bạc Viễn có vẻ kỳ lạ, bèn hỏi hắn có thích cắm trại không.
Thịnh Bạc Viễn im lặng nhìn cậu không lên tiếng, sau một lúc lại lắc đầu phủ nhận.
Hắn không nói ra rằng khi gia đình hắn còn nguyên vẹn, họ thường xuyên cắm trại mỗi khi rảnh rỗi, vì mẹ hắn rất thích, đặc biệt là vào những hôm mưa, ngồi trong lều lắng nghe tiếng mưa rơi, hoặc vào những đêm trời quang, nằm ở bên lều ngắm sao.
Mẹ hắn từng nói, nơi này là căn cứ bí mật của họ. Về sau nếu gặp chuyện buồn, họ đều có thể trốn vào lều, nghe tiếng mưa rơi, ngắm sao hoặc chỉ nằm đó, chờ cho nỗi buồn qua đi và cảm thấy khá hơn.
Chỉ là, sau khi mẹ và em trai qua đời, Thịnh Bạc Viễn đã lâu rồi chưa từng trốn vào căn cứ bí mật đó nữa.
Những bi thương và đau khổ dường như đời này sẽ không bao giờ qua đi.
Thịnh Bạc Viễn nhanh chóng khôi phục trạng thái như thường, lấy bộ mặt vô cảm của mình giấu đi một bụng đầy tâm sự, rồi hỏi Trình Tụng Chân: “….Là ông ấy đưa cậu đi cắm trại sao?”
Thấy Thịnh Bạc Viễn chủ động nhắc đến Thịnh Nhạc Huy, Trình Tụng Chân sửng sốt, rồi khẽ gật đầu.
“Mỗi năm vào sinh nhật em, bác Thịnh đều đưa em đi cắm trại. Đôi khi ở trong vườn, đôi khi ra ngoại thành.” Trình Tụng Chân nhớ lại, “Chúng em sẽ ở trong lều ngắm sao, nghe tiếng mưa rơi, nếu bác Thịnh hứng lên sẽ kể cho em nghe rất nhiều chuyện trước đây.”
Qua đôi lời kể của Thịnh Nhạc Huy, cậu có thể trộm nhìn thấy những ký ức ấm áp của họ. Vì vậy, khi nghĩ đến việc hai cha con giờ đã âm dương cách biệt mà vẫn không thể hiểu nhau, cậu không khỏi cảm thấy thổn thức.
Trình Tụng Chân rất để ý đến tâm trạng của Thịnh Bạc Viễn, ánh mắt không rời hắn một khắc. Cậu nhạy bén nhận ra sự thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt của đối phương, cảm thấy mình đã nhớ lại quá nhiều, vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu để xin lỗi: “Em không nên nói nhiều như vậy, có phải em lại làm anh giận không?”
Thịnh Bạc Viễn vốn đang có chút bối rối, nghe Trình Tụng Chân nói vậy, lại cảm thấy không biết phải làm sao, đành cười không thành tiếng.
Hóa ra trong mắt Trình Tụng Chân, hắn lúc nào cũng như quả bom nổ chậm, dễ dàng bày ra bộ dáng tức giận đáng sợ.
“Không giận đâu.” Thịnh Bạc Viễn giải thích, “Với tôi, ông ấy không phải là người tốt, nhưng từ góc độ của cậu thì không phải vậy. Dù sao ông ấy cũng đã nhận nuôi cậu, cho cậu một gia đình mới.”
Hắn nghiêm túc nhìn Trình Tụng Chân, giọng nhẹ nhàng: “Còn nữa, tôi thực sự không phải là người thường xuyên tức giận, cũng không cố ý muốn đuổi cậu đi.”
Miệng nhanh hơn não nói ra những lời này, dường như mang một cảm giác gấp gáp nào đó – Thịnh Bạc Viễn thật sự không muốn Trình Tụng Chân sợ hãi hay hiểu lầm mình.
Trình Tụng Chân đờ ra vài giây, rồi muộn màng gật đầu.
Mặt trời càng lúc càng gay gắt, ngồi được một lúc, Thịnh Bạc Viễn đề nghị trở về vì lo lắng cho sức khỏe của Trình Tụng Chân, không muốn cậu phải chịu nắng.
Không ngờ, Trình Tụng Chân lại từ chối, muốn ngồi thêm một lúc nữa. Cậu hỏi Thịnh Bạc Viễn liệu có phải hắn nghĩ cậu quá yếu đuối không.
Thịnh Bạc Viễn im lặng. Đối với phần lớn người trong xã hội, Omega thực sự là những người yếu hơn, đặc biệt là lúc này Trình Tụng Chân còn đang mang bệnh.
Trình Tụng Chân hiểu được đáp án của hắn qua sự im lặng đó. Cậu nói: “Thực ra, em không thích bản thân mình yếu đuối như vậy, nhưng không thể kiểm soát được điều này, khiến em rất phiền lòng.”
Trước mặt Thịnh Bạc Viễn, cậu bộc lộ khát vọng trong lòng mình. Cậu muốn thoát khỏi sự yếu mềm về sinh lý để trở nên mạnh mẽ hơn, muốn phá vỡ quy luật thông thường để trở thành một nhà điêu khắc xuất chúng, dẫu cho đứng đầu trong ngành điêu khắc thường là Alpha, còn số phận cuối cùng của Omega đều là phải gả cho Alpha, chấp nhận bị đánh dấu và sinh con đẻ cái.
“Nhưng không phải có câu là, những gì trước tới nay đều như vậy mới lẽ thường sao.”
Những lời này thốt ra nhẹ bẫng, nhưng lại khiến trong lòng Thịnh Bạc Viễn dậy sóng.
Trong khoảng thời gian này, dưới sự tác động của những cảm xúc không tên, hắn hiểu được nhiều điều đã xảy ra với Trình Tụng Chân. Hắn biết mẹ của đối phương là một Omega không muốn kéo dài hơi tàn của cuộc hôn nhân rạn nứt, nên đã kiên quyết lựa chọn rời đi và chấp nhận phẫu thuật loại bỏ đánh dấu, nhưng sau đó lại qua đời vì biến chứng của bệnh tật. Trình Tụng Chân mất mẹ khi còn nhỏ, sau đó được cha và mẹ kế nuôi nấng, chịu đựng một tuổi thơ đầy bất hạnh.
Nếu nói tuổi thơ ít nhiều đặt nền tảng cho cuộc đời mỗi người, thì tuổi thơ của Trình Tụng Chân chắc chắn đã đặt nền móng cho niềm khát vọng theo đuổi tự do và độc lập của cậu.
Trình Tụng Chân muốn chạy nốt trên con đường mà mẹ cậu chưa đi hết.
Giữa mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu không ngừng, dưới bóng cây, hai người duy trì một phương thức giao tiếp không bình thường. Phần lớn thời gian, Trình Tụng Chân viết liên tục lên màn hình và Thịnh Bạc Viễn lặng lẽ đọc, đóng vai một “người nghe” thực sự. Từ những hoài bão ít khi đề cập với người khác, họ tự nhiên bàn luận về cảm hứng sáng tác và nhiều chủ đề linh tinh khác.
Dù Trình Tụng Chân không thể nói ra miệng những suy nghĩ này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Thịnh Bạc Viễn nghe được tiếng lòng cậu.
Thịnh Bạc Viễn nghĩ, đã đến lúc hắn nên học ngôn ngữ ký hiệu.
Ý tưởng này không phải lần đầu xuất hiện, nhưng chưa bao giờ lại mãnh liệt như vậy.
“Sự yếu đuối không phải lúc nào cũng là điều xấu.” Thịnh Bạc Viễn mở lời, “Ngược lại, việc thừa nhận mình yếu đuối, nỗ lực để đạt được giá trị của bản thân và giúp đỡ những người kém may mắn hơn, cũng là một dạng mạnh mẽ.”
Giọng hắn chậm rãi, và đầy thuyết phục: “Có là Omega hay Alpha, điều này không quan trọng. Quan trọng là cậu là chính mình, là một sự tồn tại quý giá không thể định nghĩa bằng bất kỳ giới tính nào.”
Hắn hiếm khi kiên nhẫn giảng giải cho ai đó như vậy, có lẽ vì ít có cơ hội gần gũi với một người và lắng nghe những diễn giải sâu trong lòng họ. Dần dần, hắn cũng quên rằng mình cũng có khả năng tiếp thêm sức mạnh cho người khác.
Hàng vạn tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, sáng ngời và rực rỡ chói mắt, khiến khuôn mặt Thịnh Bạc Viễn càng trở nên rõ nét, cũng thêm vài phần ấm áp, bớt đi sự lạnh lùng.
Trái tim Trình Tụng Chân thình thịch nảy lên, cậu cầm chặt bút cảm ứng, ngừng viết, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Những lời này, cậu chưa từng nói với ai, ngay cả với cha nuôi Thịnh Nhạc Huy hay bạn thân Tô Di. Nhưng cậu lại nói hết toàn bộ trước mặt Thịnh Bạc Viễn, người mà cậu mới quen không lâu. Mọi chuyện xảy ra tự nhiên đến nỗi chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trình Tụng Chân cúi đầu, trầm ngâm vài giây, đoạn viết lên màn hình: “Từ khi quen biết đến nay, hình như anh toàn cho em nhiều hơn. Em luôn hy vọng mình có thể đền đáp anh.”
“Em biết anh bị mất ngủ. Nếu pheromone của em cũng có thể giúp anh ngủ ngon thì tốt rồi.”
Thịnh Bạc Viễn đối mặt với Trình Tụng Chân, thoáng bối rối. Dù họ đối diện nhau mỗi ngày, nhưng hắn chưa từng cảm nhận được hương vị pheromone của Trình Tụng Chân, vừa gần mà lại xa.
“Pheromone của cậu có mùi gì?” Thịnh Bạc Viễn hỏi.
Trình Tụng Chân hơi ngẩn ra.
Ánh mắt Thịnh Bạc Viễn không tự nhiên tránh đi, cúi đầu giải thích: “Tôi không thể cảm nhận pheromone do tác dụng phụ của thuốc.”
Trình Tụng Chân bừng tỉnh, hỏi một đằng đáp một nẻo nói: “Chúng ta về phòng bệnh, em sẽ nói cho anh biết.”
Dù không rõ Trình Tụng Chân muốn làm gì, Thịnh Bạc Viễn vẫn đồng ý, đứng dậy đẩy xe lăn đưa cậu trở về.
Trên bàn trong phòng bệnh có giỏ trái cây do Trần Duyệt mang đến. Về đến nơi, việc đầu tiên Trình Tụng Chân làm là tìm kiếm trong giỏ trái cây, rồi như làm ảo thuật, cậu mở tay ra trước mặt Thịnh Bạc Viễn, trên lòng bàn tay là một quả quýt.
Trình Tụng Chân nhìn Thịnh Bạc Viễn với đôi mắt cong cong như trăng non, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, hiện ra hai má lúm đồng tiền, trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Muộn màng hiểu được ẩn ý trong ánh mắt ấy, Thịnh Bạc Viễn chậm rãi nói: “…Cậu muốn nói pheromone của cậu có mùi cam quýt.”
Trình Tụng Chân dùng sức gật đầu, rồi đưa quả quýt lên như một món quà, ý bảo hắn nhận lấy.
“Pheromone của em rất dễ ngửi, một ngày nào đó anh sẽ biết.” Trình Tụng Chân nói.
Thịnh Bạc Viễn nhìn vẻ kiêu hãnh của cậu, nhận lấy quả quýt từ tay cậu, cảm nhận nó, hắn cúi đầu, khóe miệng vô thức khẽ nhếch lên.