Đang mơ màng nhìn trần nhà thì chuông cửa vang lên khiến Tsugami giật bắn mình.
Anh vội vã đứng dậy, mở máy liên lạc nội bộ.
"Anh Tsugumi, tôi là Sakutaro đây. Tôi đến rồi."
Vì trong phòng quá yên tĩnh nên anh hơi giật mình trước giọng nói sang sảng mạnh mẽ ấy.
Hôm trước gặp nhau, hai người đã trao đổi địa chỉ. Sau đó, khi quyết định ngày dọn nhà, Sakutaro liền đề nghị hôm ấy sẽ đến phụ giúp anh. Mặc dù anh đã khách sáo dùng lý do không muốn làm phiền thêm nữa nhưng Sakutaro lại nói, cậu nhận làm thuê đủ mọi việc nên mấy vụ chuyển nhà cỏn con thế này vẫn chưa nhằm nhò gì.
"Chào anh, hôm nay trời nắng đẹp thật. Đúng là một ngày thích hợp để chuyển nhà."
Hôm nay, Sakutaro mặc áo sơ mi cùng quần lững cũ kĩ, để lúc dọn nhà có bị bẩn cũng không sao. Dù vậy, có lẽ nhờ đôi giày lười màu xanh lịch lãm mà trông cậu không hề luộm thuộm. Bề ngoài tuy xuềnh xoàng nhưng hành xử lại vô cùng chuẩn mực, một phong cách rất Sakutaro!
"Được rồi, tập trung dọn một mẻ luôn nhé!"
Sakutaro hăng hái tưng bừng, đáng tiếc những thứ cồng kềnh chỉ có kệ ti vi, bàn vi tính, ghế cùng ba cái giá sách, ngoài ra chỉ còn chăn gối, sách vở, cùng một thùng giấy đựng vật dụng cá nhân.
"Chỉ thế này thôi ư? Vậy anh ăn cơm ở đâu?"
"Tôi định mua một cái bàn chân xếp."
"À, vậy chúng ta tới cửa hàng đồ gia dụng đi. Xa lắm, lên xe tôi chở."
Tsugumi đồng ý ngay tắp lự. Bên cạnh chỗ hai người đang đứng có một chiếc bàn ăn hiện đại dành cho bốn người, đây chính là nơi Shinji ngồi làm việc trong những lần hiếm hoi anh ta mang việc về nhà. Ngoài ra, còn có sofa và i vi cỡ lớn... Dù bài trí trong phòng thể hiện rõ Tsugumi từng sống chung với người khác nhưng Sakutaro cũng không tỏ ra tò mò hay hỏi han gì cả.
"Rồi, chúng ta đi thôi."
Sau khi khéo léo dùng dây thừng cột chặt đống hành lý chất sau xe tải nhỏ, Sakutaro trèo lên ghế lái, khởi động xe. Tsugumi ngồi ở ghế phụ, gật đầu đồng ý.
"Khu nhà cũ lắm rồi, anh nhìn thấy có lẽ sẽ giật mình cũng nên."
"Tôi đã quen với mấy ngôi nhà cũ rồi, hồi còn sống với bố... A, tôi xin lỗi."
Không thấy Tsugumi ừ hử gì, Sakutaro khẽ thở hắt ra.
"Anh Tsugumu hay thật đấy."
"Hay gì cơ?"
"Tôi cứ nghĩ người viết ra câu chuyện tinh tế như vậy phải nhạy cảm hơn nhiều cơ. Nhưng nói thế nào nhỉ? Không biết nên nói anh lơ đễnh hay tính tình thong dong nữa, cứ cảm thấy anh rất thú vị."
"Tôi hay bị chê à đờ đẫn."
"Chà, nói vậy có lẽ cũng không sai."
Hai người cùng bật cười, cuộc trò chuyện sau đó diễn ra thật suôn sẻ.
Thông thường, nếu được khen quá nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng Sakutaro đã khéo léo cân bằng câu chuyện khiến anh cảm thấy dễ mở lời hơn. Tsugumi thầm nghĩ, một người giao tiếp kém như mình mà còn thấy vậy thì hẳn Sakutaro là người rất giỏi giao tiếp. Chẳng hiểu sao anh lại nhớ tới Shinji. Đứng trước mặt người yêu là Tsugumia, anh ta luôn phô ra bộ mặt cứng đầu lại ích kỷ, nhưng vừa bước chân ra ngoài thì doanh nhân Shinji sẽ lập tức trở nên khôn khéo giỏi dang.
Có lẽ Sakutaro là đồng loại của Shinji?
Tsugumi vội lắc đầu để xua đi cảm giác buồn bã đang chực kéo tới. Anh chợt chú ý tới quyển sổ tay nằm trong ngăn kéo bên cạnh ghế lái. Thoạt tiên anh tưởng đó là quyển sổ ghi chú Sakutaro dùng lúc hai người gặp nahu ở công viên lần đầu, nhưng hóa ra không phải.
Bìa quyển sổ hôm ấy ghi 2014.May.12, nhưng trên bìa cuốn này là 2014.May.13. Mới một tuần đã ghi đầy một quyển sổ, không lẽ cậu ta bận tới mức ấy? Bắt một người bận rộn như vậy đến phụ mình dọn nhà có mặt dày quá không?
Lẽ nào, trông mình vô dụng đến thế?
Trước hết phải tỉnh táo lại, vươn vai một cái. Kể từ hôm nay anh sẽ bắt đầu cuộc sống một mình nên phải cố gắng lên. Nhất định pahir cố gắng! Cố...
Tsugumi đang nhắc đi nhắc lại câu này trong lòng thì xe đã dừng bánh.