Ngủ ngon, Lương Tiêu

Chương 29



Mấy hôm nay có lẽ do quá tùy hứng, cũng có thể do vi-rút cảm cúm bên ngoài lây lan, nghe hắt xì hơi một tiếng là biết ngay Diệp Quý An. Một buổi sáng đầu tháng ba, anh tỉnh dậy đã thấy đầu óc lâng lâng, vừa phải họp vừa phải giao công việc cho cấp dưới, cổ họng chưa được nghỉ một phút nào, giờ nghỉ trưa nằm mười năm phút, tắt báo thức tỉnh dậy, anh bỗng nhận ra cổ họng mình bị sưng đau, vừa mở miệng nói chuyện là giọng khàn đến nỗi chính mình cũng nhận không ra.

Buổi chiều uống bốn năm cốc trà cam thảo đại đông quả, tình hình vẫn chưa có chút chuyển biến tốt, cơn đau đầu còn càng lúc càng nghiêm trọng, Diệp Quý An cố gắng mở to mắt nhìn màn hình máy tính, nhắc nhở bản thân chuyên tâm làm việc, đầu vẫn như cái cối không người kéo, không cử động được, hiệu suất làm việc giảm hơn một nửa so với bình thường. May mà lúc ăn tối Lương Tiêu nhận ra sự kỳ lạ của anh, kiên quyết gọi xe về nhà, Diệp Quý An mới không cần chen chúc trên tàu điện nữa.

Về nhà đo nhiệt độ, sốt đến 39,2 độ.

Lương Tiêu ghé sát ánh đèn nhìn chằm chằm cái nhiệt kế, giống như có thù với nó vậy.

“Anh mệt.” Diệp Quý An nói, vẫn chưa đến mức không chịu được mặc kệ tất cả nằm xuống giường, ngồi xổm bên kệ đồ tìm tìm kiếm kiếm. Anh không muốn nửa đêm lại phải đi bệnh viện truyền nước, tốn sức cũng tìm thấy mấy viên tiêu viêm và hạ sốt, vừa vào phòng khách đã thấy nước ấm đã được rót ra cốc thủy tinh đặt trên bàn trà, mà Lương Tiêu đến cả áo khoác còn chưa kịp cởi, lẳng lặng đứng một bên, đang tức tốc gõ cái gì đó trên điện thoại.

“Ngày mai không cần đi làm, em gọi mẹ Hồ tới chăm sóc anh.”

Diệp Quý An nhanh chóng nuốt hết mấy viên thuốc hạ sốt, tuy là khô đến buồn nôn, anh vẫn nhắm mắt uống sạch nửa cốc nước còn lại, “Không cần, anh ở một mình là được rồi, cũng không cần phải chú ý hình tượng.” Anh sợ lây bệnh, không dám cách người quá gần, cũng không có dựa vào người Lương Tiêu như thói quen, tự mình cúi đầu soạn tin nhắn xin nghỉ.

Anh định xin nghỉ một ngày.

“Vậy anh ăn gì? Anh tự nấu hả?” Lương Tiêu nhăn mày, “Ngày mai có một hạng mục phải kiểm kê, em chắc chắn lại phải tăng ca.”

“Đúng vậy, ngày mai công việc rất nhiều, anh không ở đó em phải làm việc chăm chỉ.” Diệp Quý An xoa xoa hốc mắt nhức mỏi, lấy lại tinh thần nói: “Anh bây giờ không có khẩu vị, cháo tối nay ăn còn muốn nôn ra đây này, anh nằm ngủ một ngày là ổn rồi.”

Lương Tiêu không bày tỏ ý kiến.

Diệp Quý An lại nói: “Giúp anh mua thuốc về, thuốc ở nhà sắp uống hết rồi, mua thuốc hạ sốt với thuốc giảm viêm là được, đi bệnh viện rắc rối lắm, em đến cửa trạm tàu điện ở bên cạnh công ty chúng ta, ở đấy có một hiệu thuốc.”

Lương Tiêu gật đầu.

“Nói không chừng sáng sớm ngày mai đã ổn rồi.” Diệp Quý An nói, anh cảm thấy cũng không phải không có khả năng này.

“Không được.” Lương Tiêu nhìn đôi môi thiếu huyết sắc của anh, “Trừ khi ngày mai cơ thể trở về nhiệt độ bình thường, họng cũng không còn đau nữa.”

“Ồ.” Diệp Quý An chớp mắt tỏ ý đầu hàng, thấy anh lại cầm lấy điện thoại, chưa có ý định lên giường nghỉ, tự mình chầm chầm đứng dậy đi vào nhà tắm tháo kính áp tròng, đánh răng rửa mặt. Sốt cao làm cơ thể lạnh đến phát hoảng, đặc biệt là lúc cởi bỏ áo sơ mi, mặc vào một cái áo len dày, Diệp Quý An đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa hành lang hỏi: “Em không ngủ hả?”

Lương Tiêu rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, chuyển đến trên người Diệp Quý An, “Sắp rồi.” Cậu nhìn xuống chân của anh, “Tiền bối, nhớ đắp chăn cẩn thận.”

Diệp Quý An nghe lời làm theo, việc phải làm sao để hạ sốt, anh nghĩ rằng mình thành thạo hơn Lương Tiêu nhiều. Quan trọng nhất không phải là tiêu viêm và để cơ thể ra mồ hôi sao, chăn nhung mùa đông vẫn còn chưa thay, anh cuộn tròn người chui vào chăn, ấm áp chỉ nổi trên mặt da, còn cái lạnh căm căm ở sâu bên trong cơ thể lại khó đánh tan được.

Tiếp sau đó anh nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, có vẻ như Lương Tiêu đang bận gì đó, cửa phòng ngủ lại được mở ra, không bật đèn, chỉ có tiếng máy đang làm việc, Diệp Quý An mơ hồ phản ứng được, đó là tiếng máy tạo ẩm và điều hòa, vừa muốn ngồi dậy xem thì trên mặt chăn lại được phủ thêm một tầng dày, phát ra nhiệt độ ấm áp, đưa tay lên sờ, thì ra là thảm điện.

“Có ấm hơn một chút không?” Lương Tiêu đứng ở một bên, che khuất ánh sáng từ hành lang chiếu vào, chỉ còn thấy một chiếc bóng màu đen.

“Ấm lắm.” Diệp Quý An có chút ngoài ý muốn, rất cảm động, anh không nghĩ rằng Lương Tiêu lại để ý loại việc này, đem tấm thảm điện trong tủ ra phủi hết bụi, khiến cho căn phòng này trở nên ấm áp hơn nhiều, “Còn có máy sưởi cơ mà, đủ rồi.”

“Ra mồ hôi chưa?” Lương Tiêu lại hỏi.

“Vẫn chưa ra.” Diệp Quý An đột nhiên thấp giọng. Lớn như vậy rồi, không chăm sóc tốt bản thân đột nhiên sinh bệnh, làm lỡ việc công việc không nói, còn phiền người khác chăm sóc, anh cảm thấy thật mất mặt. Nhưng cũng không tính là việc gì đáng xấu hổ, chỉ là đột nhiên nhớ lại, chính mình từ cấp hai đã bắt đầu học nội trú, cho dù là khi còn bé cũng rất ít khi nhận được loại quan tâm như thế này. Vì thế đối diện với người yêu trẻ tuổi ngày mai phải dậy sớm đi làm của mình, trong lòng anh bỗng cảm thấy rất phức tạp, ỷ lại, tội lỗi, còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Lương Tiêu thở dài một hơi, nhè nhẹ vuốt lấy gáy anh, Diệp Quý An ngửi thấy mùi bạc hà của kem đánh răng. Sau đó Lương Tiêu đi ra ngoài, rót đầy nước ấm vào cốc giữ nhiệt đặt trên tủ đầu giường, yên tĩnh bước đến bên cạnh anh. Diệp Quý An còn tưởng cậu sẽ ôm gối sang phòng khác ngủ, ngay cả mùa đông cũng không cần phải giữ ấm nhiều lớp thế này, huống hồ bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ cũng vượt lên 0 độ, chẳng ai cảm thấy nằm ngủ trong căn phòng chứa toàn dụng cụ sưởi ấm là thoải mái cả.

Ngay cả Marx nhiều năm chiếm hữu cái tủ đầu giường cũng chuyển vị trí xuống đất ngủ.

Nhưng Lương Tiêu vẫn như thường ngày nằm xuống giường, còn chui vào chăn, đưa tay ra ôm lấy Diệp Quý An.

Nửa trên không mặc đồ.

“Người em cũng rất ấm, nằm gần em một chút, ra mồ hôi sẽ đỡ hơn nhiều.”

“Em như vậy ngủ được hả.” Diệp Quý An nắm lấy mép chăn, nếu như không có lớp này, mặt hai người rất có thể đã dính vào nhau, “Anh cũng sợ lây bệnh cho em, sang phòng kế bên ngủ một đêm đi.”

Lương Tiêu cười, “Không cóp tiền bối em ngủ không được, chỉ có thể uống thuốc.” Cậu kéo chăn xuống muốn hôn tới, chứng minh bản thân không sợ bị lây bệnh, thế nhưng Diệp Quý An sợ, anh hoảng hốt kéo chăn trốn, “Đừng làm loạn!” Giọng khàn đến sợ người.

“Vậy em không hôn nữa, muốn ôm cơ.” Lương Tiêu nhẹ nhàng nói, lực ôm anh càng ngày càng lớn, giống như có đem cơ thể thể khảm vào áo len của anh, dùng mí mắt lành lạnh của mình cọ lên trán Diệp Quý An, “Tiền bối, nghe lời, đi ngủ đi.”

Gân cốt cứng đơ của Diệp Quý An dưới cái ôm này bắt đầu trở nên mềm nhũn.

Dần dà cảm giác lạnh căm căm trong cơ thể cũng bắt đầu tiêu tan.

Giấc ngủ này không biết bắt đầu từ mấy giờ, nhưng tương đối ổn định, cả đêm không mơ. Tờ mờ sáng hôm sau, Diệp Quý An nhìn không rõ thứ gì, chỉ nghe tiếng Lương Tiêu thắt dây lưng, cài cúc áo, lại nhắm mắt lại, dường như qua rất lâu, bên tai lại một lần nữa nghe thấy âm thanh, là tiếng tắt cửa chống trộm.

Đi rồi sao? Sao anh cứ cảm thấy trời còn chưa sáng vậy.

Diệp Quý An mất mười giây để suy nghĩ rõ ràng nghi vấn của mình.

Lại mất hai giây ngồi dậy, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì tránh ngủ quá giờ đi làm muộn, bọn họ có thói quen chỉ kéo rèm the, một chút ánh sáng có thể xuyên vào, cho nên bây giờ bên ngoài vẫn là một mảnh tối tăm, nhìn không thấy ánh sáng, lại mơ hồ tìm điện thoại đưa lên nhìn, 4:03 am.

Anh gọi điện thoại cho Lương Tiêu, đối phương lập tức bắt máy, “Sao anh đã tỉnh rồi?”

“Có phải em đặt nhầm báo thức rồi không?” Diệp Quý An ngừng lại một chút, “Em nhìn thời gian đi, tàu điện còn chưa mở cửa đâu, em mau về nhà đi.”

“Em đang lái xe.” Lương Tiêu cườ đáp, nghe bên kia đầu dây có tạp âm, có vẻ như đang chỉnh lại tai nghe bluetooth, “Đường phố đúng là vắng không thấy một bóng người.”

“…Công ty có việc gấp hả?”

“Không có, em muốn mau chóng làm xong phần công việc của mình.” Lương Tiêu nói, “Sau đó về nhà làm cơm cho tiền bối.”

Diệp Quý An nghe xong mà ngây ra vài giây, mới nghĩ thông những thứ này, khóe mắt đột nhiên hơi cay, chính mình cũng không ý thức được, “Cũng không phải anh không thể cử động được.” Cuối cùng anh nói, “Anh làm cho em, về nhà sớm nhé.”

Lương Tiêu yêu cầu nói: “Vậy bớt làm đi một món.”

Diệp Quý An vuốt sống mũi mỉm cười, “Được.”

“Mau nằm xuống ngủ đi.” Lương Tiêu lại trả lời.

“Nằm xuống rồi.” Diệp Quý An thành thật đáp, “Chăn đắp đến cằm rồi.”

Nhưng thực tế thì Diệp Quý An không có nằm cả ngày. Sau khi đặt điện thoại xuống, mê mê man man lại ngủ thêm một giấc, ngủ đến gần mười giờ, Diệp Quý An giật mình tỉnh dậy, cảm thấy có gì đó không ổn lắm, anh không thể phí phạm cả một ngày chỉ để nằm trong chăn được, như thế có khác gì những ngày tháng độc thân không có truy cầu gì mà chỉ muốn ngủ bù giấc đâu? Với cả, ngủ nướng cũng không có gì thú vị. Tìm thẻ bảo hiểm y tế, quấn thêm cái khăn nhung dày, anh đi đến bệnh viện đối diện tiểu khu nhà mình truyền nước, còn tiện thể đem theo máy tính xách tay.

Ngồi trên ghế dài trong phòng truyền nước, Diệp Quý An làm xong một số công việc có thể làm bên ngoài công ty, gửi đến email chung của bộ phận, cũng xem như hỗ trợ một phần cho các thanh niên trẻ tuổi đáng thương đang ngồi kết toán hạng mục.

Đương nhiên, anh chủ yếu muốn hỗ trợ bạn nhỏ nhiệt tình nửa đêm dậy sớm nhà mình.

Nhóm chat của bộ phận Diệp Quý An trước đó là một bầu không khí trầm mặc chết chóc, giờ này người nào người nấy bắt đầu gào khóc, nói Diệp Quý An là bồ tát sống, là đại biểu của thế hệ người bệnh tiên tiến, mà Diệp Quý An thì không muốn thấy những thứ này, “Đi làm việc hết đi.” Anh hồi đáp.

Trong nhóm chat không ai dám lên tiếng.

Lương Tiêu khi nãy trầm mặc bây giờ mới gửi đến một câu: Đang làm gì thế?

Diệp Quý An: Truyền nước, chắc phải đến hai rưỡi, chán quá không biết làm gì.

Lương Tiêu: [buồn]

Diệp Quý An nhìn icon cậu gửi đến mà bĩu môi, hồi đáp: Tốt hơn nhiều rồi, em nhớ ăn cơm trưa nhé.

Lương Tiêu: Em đi làm việc đây.

Diệp Quý An ngẩng mặt dựa vào ghế, anh không muốn nói gì nữa tránh làm Lương Tiêu phân tâm, nhưng nếu bây giờ tắt wechat thì anh chẳng biết làm gì, cũng có chút không tình nguyện, vì thế anh bắt đầu lật lại nhật ký trò chuyện của mình và Lương Tiêu, cứ thế lật đến thời gian hơn hai tháng trước, y như một đứa học sinh cấp ba vừa mới thêm được wechat người mình thích còn chưa kịp nói vài câu gì, cứ một lúc lại híp mắt nhìn màn hình điện thoại cười ngốc, lúc sau lại tắt màn hình nắm chặt điện thoại trong tay, cảm thấy mình phải thong thả đọc mới đúng.

Cứ thế trôi qua một buổi chiều, trên đường về nhà Diệp Quý An mua chút đồ ăn, định làm món thịt bò xào đậu Hà Lan và bắp cải ngâm giấm, bỏ chúng vào tủ lạnh, sau đó cắm cơm, cuối cùng trở về chăn nằm, trước khi nhắm mắt ngủ anh lại nhìn điện thoại một lần, trừ bỏ vài dòng tin nhắn rác và những lời hỏi thăm từ đồng nghiệp và cấp dưới, còn có một tin nhắn của Tiêu Lý bộ phận tổng hợp gửi đến:

Chủ quản! Giờ nghỉ trưa hôm nay em ở tòa Walmart đối diện mua trà cho phòng nghỉ, bắt gặp Lương Tiêu đó, cậu ấy mua một con gà mái già ^^

Diệp Quý An:?

Tiểu Lý lập tức hồi đáp: Còn hỏi em hầm như thế nào, nhét vào túi sách cõng nó về công ty giấu trong tủ lạnh, ngoan quá.

Diệp Quý An ngay lập tức hình dung ra trong đầu vẻ mặt hằm hằm của Lương Tiêu, thế mà lại có chút tinh thần học tập, đồng thời cũng hình dung ra bộ dạng người mẹ yêu con của Tiêu Lý, phản hồi: Ha ha, em ấy chắc chắn sẽ nấu được.

Tiểu Lý: Em nhiều lời hỏi một câu, là hầm cho anh phải không ^^

Diệp Quý An đúng là đang đợi câu này của cô, đáp: Đúng vậy ^^

Tiểu Lý:!!! Yên tâm chủ quản, em đảm bảo giữ bí mật trăm phần trăm!! A a a a a em hét lên rồi này! A a a a nhất định phải hạnh phúc!

Diệp Quý An: Cảm ơn, nhưng không cần đâu, chúng tôi không định giấu việc này. Tôi hơi đau đầu, nghỉ trước đây.

Trạng thái “Đối phương đang nhập” duy trì rất lâu, Tiểu Lý cứ gõ rồi lại xóa, cuối cùng trả lời một câu: Ừm ừm ừm, vậy chủ quản mau chóng khỏi bệnh, chúng em đều rất nhớ anh!

Diệp Quý An không tự giác bật cười, thu điện thoại lại đeo miếng bịt mắt, trong lòng nghĩ Tiểu Lý này đúng là kiểu người có lời sẽ nói, không phải người có lòng dạ gì xấu, dù sao cũng làm tốt công việc hậu cần của bộ phận tổng hợp, không thể phủ nhận cô bé này vừa hoạt bát vừa chăm chỉ, khiến cho anh có ấn tượng không tồi. Tỉnh dậy trời đã tối rồi, Diệp Quý An ngửi thấy mùi thơm, đi về phía sáng đèn.

Hai món ăn làm xong từ chiều đã được hâm nóng lại, bày gọn gàng trên bàn, cơm cũng được xới ra bát. Diệp Quý An đi đến phòng bếp, thấy trên kệ bếp một đống hỗn loạn, tiếng nước canh sôi ục ục, Lương Tiêu đang bỏ thêm muối vào nồi đất.

Diệp Quý An biết, con gà mái già anh biết rõ lai lịch này đúng là của mình, Lương Tiêu đang yên tĩnh hầm canh gà cho anh.

“Thơm quá.” Diệp Quý An ôm lấy cậu từ đằng sau, dựa đầu lên vai cậu.

Lương Tiêu giật mình một cái, sau đó thong thả múc cánh lên nếm thử, bị nóng đến thở ra phì phì, “Hình như vẫn hơi nhạt.” Cậu tự đóng đếm, thêm vào nửa thìa muối, rồi lấy đũa chọc thịt gà, trắng trắng mềm mềm, còn không có tơ máu, “Chín rồi.”

Cậu vui sướng từ tận đáy lòng, mà Diệp Quý An còn vui hơn, lấy một cái bát sứ to đến giúp cậu múc canh, cả một con gà mái to, hai người bốn chiếc đũa, hợp lực lại mới cho được nó vào bát, đổ thêm nước canh vàng mà trong.

Diệp Quý An đổ nước chấm, “Em được đó, anh lại thèm ăn rồi.”

Lương Tiêu bưng bát lớn đến bàn ăn cơm, từ xa nói: “Vậy phải ăn một cái đùi gà.”

So với bữa tối ngày hôm qua cổ họng khô cứng đầu óc nặng nề, Diệp Quý An hôm nay phấn chấn nên không ít, canh gà tình yêu còn có mê lực hơn nhiều so với cháo Bát Bảo mua bên ngoài, anh uống hết một bát lớn,ăn một cọng hành hầm mềm, chấm thêm nước chấm, cứ thế ăn hết một cái đùi gà. Lúc anh đặt xương xuống, chuẩn bị gắp rau cải, Lương Tiêu nói: “Chiều hôm nay người phòng nhân sự đến, đang lấy người vào một tổ tuyên truyền tuyển dụng mùa xuấn ở các trường đại học miền đông Hoa Kỳ, năm nay bộ phận chúng ta phải cử đi hai người, vẫn chưa quyết định, có thể tự mình ứng tên vào”

“Em ứng rồi?” Diệp Quý An cắn miếng rau cải trên đũa.

“Ừm, có thể trở về trường cũ của em, em hiểu khá rõ về sinh hoạt của sinh viên nước ngoài, tham gia sẽ thuận lợi hơn.” Lương Tiêu đặt chiếc thìa xúc đầy hạt đậu xuống, lại nói: “Em cũng ứng tên giúp anh rồi.”

Diệp Quý An lau miệng, đột nhiên cong mày, “Được thôi.”

Lương Tiêu chống cằm nhìn thẳng anh, cũng mỉm cười, “Em muốn đưa anh đi ngắm hoa hồng ở New York, và cả hoa đào ở New Jersey.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.