Ngủ Ngon, Paris

Chương 17: Mình sẽ không quên cậu nói muốn đi rửa đĩa ba tháng, góp tiền mua cho mình một chiếc Nikon. 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu là nhiệt lưu ào ạt, bao vây trong ngoài thân thể tôi.

—— “Ngủ ngon, Paris”

“Bánh mì đen, sốt mayonnaise, lạp xưởng, xà lách… Ừm, còn thiếu…” Thịnh Minh cầm một tờ danh sách trong tay, đối chiếu với đồ ăn đã lấy trong xe đẩy, “… trà xanh, trái cây…”

Châu Tử Bùi đẩy xe đẩy của siêu thị ngoan ngoãn đi theo một bên. Đây là ngày cuối tuần đầu tiên Thịnh Minh đồng ý ở chung, trước mắt đang chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày mai.

“Ừm, mua đủ cả rồi.”

Đi tới trước quầy thu ngân, Châu Tử Bùi bỗng la lên: “Quên mất khăn giấy rồi, trong nhà dùng hết rồi!”

“Không sao, mình đi lấy.” Thịnh Minh chịu khó mà lại tốt bụng tiếp lời.

“Vậy mình tính tiền trước cho, cậu nhanh lên một chút.” Nhìn bóng dáng Thịnh Minh đi xa, với tốc độ nhanh nhất Châu Tử Bùi liếc qua thứ hàng gì đó để trước kệ chỗ quầy thu ngân, rồi làm như đã quen lắm lấy xuống một hộp ném vào trong xe đẩy —— tan trong nước, siêu mỏng.

Ôi dào, chẳng dễ dàng gì gạt đến cùng ở chung một chỗ, vậy kế tiếp tự nhiên là nên làm cái gì thì làm cái đó. Tuy nói còn nhiều thời gian, nhưng chỉ là chuyện sớm chiều, tạm thời mua để đấy, dù sao thì sớm muộn phải cần đến.

Lúc cô nhân viên thu ngân tính tiền, Châu Tử Bùi cứ ngẩng đầu nhìn quanh quất mãi, rất sợ đồ còn chưa tính xong, người đã đến rồi.

“Tổng cộng 86.4, cần túi không ạ?”

“Cho tôi hai cái túi.”

“Vậy 86.8, ” Cô gái nhận tiền, quét tiền giấy lên máy kiểm tra hai lần, “Thối lại tiền lẻ là 13.2, cảm ơn.”

Châu Tử Bùi xách túi, thấy Thịnh Minh vẫn chưa đến, nhanh tay lẹ mắt lấy đồ từ trong túi hàng ra bỏ vào trong túi quần —— xong việc.

Đến khi Thịnh Minh cầm vài gói khăn giấy đi ra, cậu chàng tươi cười mang theo hai lúm đồng tiền, một khuôn mặt xán lạn. Bên chân là hai túi đồ ăn lớn.

“Đi Hamo một chuyến, ” Châu Tử Bùi xách túi đi đằng trước, “Bữa trước mình đặt bánh kem ở đó.”

Thịnh Minh đi theo sau hỏi: “Bánh kem? Hôm nay là ngày gì?”

“Ngày đáng để chúc mừng…” Châu Tử Bùi một khuôn mặt mỉm chi, ôm chầm lấy bờ vai Thịnh Minh một phát, “Ngày đầu tiên sống chung chẳng lẽ không nên chúc mừng sao?”

“…”

“Nghe thằng cha Bành Tĩnh Vũ nói thợ ở đó tay nghề tốt, vậy thì thử xem.”

Hamo mà Châu Tử Bùi nói, là một tiệm bánh ngọt ở gần trường học, vừa vặn cách nhà Châu Tử Bùi cũng không xa. Danh tiếng của tiệm này, trước đây Thịnh Minh đã từng nghe nói, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đi nếm thử.

Trước cửa Hamo có một vườn hoa nho nhỏ, đặt vài cái bàn tròn nhỏ và dù che nắng lớn. Khăn trải bàn đồng bộ là kẻ vuông đỏ thẫm. Đẩy cửa bước vào, trước quầy bar liền có người chào đón: “Xin chào quý khách đến Hamo.”

Vừa mới vào phía trước cửa tiệm, chợt nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc —— là “To my last lover” của Đảo. Thịnh Minh thoáng bất ngờ cười cười, xem ra ông chủ và mình còn có sở thích khá giống nhau.

Châu Tử Bùi tiếp tục đi qua, đưa hóa đơn, “Tôi tới lấy bánh ngọt đặt hôm trước.”

Người đàn ông sau quầy bar có mái tóc đen sạch sẽ gọn gàng, nhận lấy tờ đơn rồi mỉm cười nói, “Vâng, xin chờ một chút.”

Nhìn xem xung quanh, người cũng không ít. Cảnh trí thực sự không tệ, mặt tiền tuy rằng không lớn, nhưng bài trí quả thực rất gọn gàng ngăn nắp, rất có hơi thở tiểu tư, rất hợp với sở thích của người trẻ tuổi. Thực đơn xếp trên quầy bar cũng là tỉ mỉ vẽ tay, trông ấm áp lại thân thiết. Trong tủ lạnh có bày bánh kem và điểm tâm làm trong ngày. Còn lò sưởi thì để vừa phải, không khô không nóng.

Không qua bao lâu, người đàn ông bưng hộp bánh kem đi ra từ bên trong, “Bánh kem socola mousse của bạn.” Thái độ ôn hòa.

“Cảm ơn, tạm biệt.” Châu Tử Bùi cầm bánh lên rồi cảm ơn.

“Không có gì, mong bạn lần sau trở lại.”

Thịnh Minh lại liếc nhìn người đàn ông một cái, phỏng chừng khoảng ba mươi tuổi, ống tay áo len màu xám xắn tới cánh tay.

Gặp qua nhiều người như vậy, luôn rất có hảo cảm đối với những người lễ độ khiêm tốn.

Anh ta chính là ông chủ sao?

Thịnh Minh chợt nhớ đến, trước đây chính mình cũng từng nghĩ, tương lai nếu như có cơ hội, sẽ tự mình mở một phòng sách. Bên trong bày đầy tác phẩm mà mình thích nhất, có thể cho người qua đường dừng lại đọc và nghỉ chân chốc lát. Phải có phong cách và bài trí an tĩnh nhất, trở thành ngôi nhà của tâm hồn.

Chẳng qua đó cũng chỉ là một giấc mộng xa xôi mà thôi.



Về nhà nếm bánh kem, mùi vị quả thực rất ngon, không uổng công mọi người đề cử. Hương vị socola mousse béo ngậy đậm đà, cơ hồ vừa vào miệng đã tan ngay, bánh ngọt cũng xốp mềm ngon miệng.

Thịnh Minh dùng ngón tay lau đi một vệt socola dính bên khóe miệng Châu Tử Bùi. Lúc đầu, anh chàng còn huyễn tưởng Thịnh Minh có thể nào sẽ mang theo chút thần sắc nghịch ngợm mà mút sạch sẽ socola trên ngón tay hay không, cuối cùng chỉ thấy hắn rút khăn giấy ra lau tay rất đường hoàng, còn bảo: “Ăn đến cả bên mép rồi kìa.”

Trong bụng Châu Tử Bùi không khỏi ai oán than thở, đầu gỗ, thật đúng là một khúc gỗ, bất giải phong tình.

“Mình đi tắm.”

Nghe được một câu như vậy của Thịnh Minh, Châu Tử Bùi chỉ biết ừ ừ gật đầu, còn nhanh hơn cả trống bỏi. Sau khi nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách róc rách, mới len lén lấy “cái hộp đó” ra khỏi túi quần, bỏ vào trong tủ đầu giường.

Nhân lúc Thịnh Minh đang tắm rửa, Châu Tử Bùi cẩn thận sắp xếp lại những thứ cần thiết cho chuyến đi chơi ngày mai.

Lúc Thịnh Minh đi ra thì mặc một bộ áo ngủ màu trắng, bởi vì sợ lạnh, bên ngoài lại mượn áo ngủ thật dài của Châu Tử Bùi trùm thêm. Xoa xoa đầu tóc còn ướt, hỏi Châu Tử Bùi máy sấy ở đâu.

“Ngồi đây.” Châu Tử Bùi chuyển một cái sô pha đơn qua, bảo Thịnh Minh ngồi trước người mình. Lấy máy sấy ở trên kệ, mở gió nóng rồi giúp hắn sấy tóc. Mới đầu Thịnh Minh cảm thấy không được tự nhiên, tay chân nhất thời không biết nên để chỗ nào, sau đó gió nóng ào ạt thổi đến, ngón tay thon dài của Châu Tử Bùi như thoi đưa trong mái tóc, vuốt từng sợi từng sợi tóc đen cho hắn. Trong lòng Thịnh Minh nhất thời có dòng nước ấm chảy qua, bỗng nhiên, như là nhớ tới tình tiết tương tự trong bộ tiểu thuyết nào đó.

Hắn không nói lời nào, Châu Tử Bùi cũng im lặng, dường như là chỉ chuyên tâm sấy tóc.

Không bao lâu sau, gió nóng trên đỉnh đầu đã ngừng hẳn, nhưng nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên da đầu.

Châu Tử Bùi cất máy sấy đi, lấy quần áo sạch trong tủ ra, “Mình cũng tắm, nhanh lắm.” Thực ra là muốn nói, cậu đừng có ngủ trước, chờ mình ra.

Thịnh Minh ừ một tiếng chui vào trong chăn.



Tác giả:

Mở rồi mới hố, “Yêu ở Hamo” (click link down).

Yêm rốt cục muốn viết dụ thụ >< “

Phải dụ phải nữ vương!

Ôn nhu nhẹ nhõm lộ tuyến không buông tay ~

=> Phong cách viết hoàn toàn khác với G9Paris, đỉnh điểm của nữ vương, dụ thì thôi rồi =.=



* tiểu tư: là danh từ bắt đầu lưu hành tại Trung Quốc đại lục từ năm 1990, vốn là gọi tắt của “giai cấp tiểu tư sản”, đặc biệt hướng tới lớp người trẻ tuổi có tư tưởng sinh hoạt phương Tây, theo đuổi những thể nghiệm nội tâm, hưởng thụ vật chất và tinh thần.

* sô-pha đơn (ghế matxa)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.