Ngủ Ngon, Paris

Chương 35: Châu Tử Bùi, mình không quên cậu nói muốn cùng mình một đời một kiếp. 1



Khi ấy tôi đã hiểu được rằng, sau khi hắn đi rồi, hồi ức chỉ biết trở thành kỷ niệm. Những điều mà hắn gánh vác thay tôi, tôi phải tự mình đảm đương tất cả trở lại.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Mấy ngày nay chung quy cũng hoàn thành xong xuôi sự vụ trong công ty, nên cuối tuần có thời gian để ở nhà nghỉ ngơi thoải mái.

Biết rằng trước đây mình công tác bận bịu quá, ít quan tâm được người trong nhà nọ. Châu Tử Bùi khó có dịp rảnh rỗi, vốn nghĩ cùng Thịnh Minh ra ngoài xem bộ phim điện ảnh, không ngờ thằng cha kia lại có chuyện đi xã giao —— một số giáo viên trong trường tổ chức tụ họp.

Bữa tối pha tô mì ăn liền giải quyết một cách tội nghiệp. Rảnh chẳng có gì làm, lấy quyển “Ngủ ngon, Paris” nọ trên giá sách xuống. Bản sách này bây giờ các hiệu sách lớn đều bán sạch trơn, từ khi hắn đi công tác hồi tháng trước về cũng vẫn chưa có dịp xem. Đọc tên quyển sách, mơ hồ cảm thấy có liên quan tới mình, hắn mở ra đọc.

Ở mục lục, mỗi một chương đều lấy thời gian phân thành giai đoạn.

CHƯƠNG THỨ CHÍN, THÁNG 8 NĂM 2003. ĐÂY LÀ THỜI GIAN HẮN VỪA MỚI ĐI PARIS. VÌ PHÂN ĐOẠN RIÊNG CHO KHOẢNG THỜI GIAN ĐẶC BIỆT ẤY, CHÂU TỬ BÙI CÀNG CẢM THẤY HỨNG THÚ ĐỐI VỚI QUYỂN TRUYỆN NÀY, THẾ LÀ BẮT ĐẦU ĐỌC TỪ CHƯƠNG THỨ CHÍN.

Nếu như nói đó là một quyển tiểu thuyết, không bằng nói đó là một quyển bút ký chân thực thì hơn.

Mùa hè năm 2003, ngày đi của Châu Tử Bùi đã như lửa sém lông mày.

Mùa hè ấy trời vô cùng nóng bức, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mà da đầu như muốn bỏng. Châu Tử Bùi cầm tay Thịnh Minh đi trên đường, cảm giác trong lòng bàn tay hắn toát ra một tầng mồ hôi.

Thịnh Minh có lẽ sẽ không quên tình cảnh ngày ấy, đó là trước khi Châu Tử Bùi đi một ngày.

Chàng trai về nhà sau bữa cơm chia tay với bạn học trong lớp. Đi trong hành lang, mới bước hai bước, đèn cảm ứng trong hành lang đã sáng lên, hắn tìm chìa khóa nhà dưới những tia sáng. Người trong nhà nhạy cảm nghe được động tĩnh, Châu Tử Bùi còn chưa kịp đút chìa khóa vào trong lỗ khóa, cửa đã mở ra.

Phần lớn hành lý đã sửa soạn đóng gói xong từ trước, chiếc vali lớn dựa vào bên bức tường phòng ngủ.

Thịnh Minh vẫn chưa ăn cơm tối, pha mì trong bếp một mình, “Cậu có đói bụng không?”

Châu Tử Bùi không lên tiếng, chỉ lắc đầu, ngồi một bên im lặng hút hai điếu thuốc.

Hắn bưng mì đã nấu xong đi ra nhà bếp. Đối lưng với Châu Tử Bùi thản nhiên nói: “Sau này, hút thuốc ít một chút nhé.”

“Mình biết.”

“Rượu cũng không thể uống nhiều nữa.”

“Ưm.”

“Ăn cơm cho đúng bữa… Tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Thay mình, chăm sóc thân thể cho tốt.

“… Ưm.”

“Gặp ba mẹ rồi, hỏi thăm giúp mình.”

“…”

“Còn nữa…” Rõ ràng không phải người dông dài như thế, lúc này lại một khắc không ngừng. Nếu không nói tiếp, sợ rằng sau ba năm, cũng không còn cơ hội nữa.

“Hôm nay dọn hành lý cho cậu, bỏ thêm hai bộ đồ mùa thu trong vali lớn nhất. Nếu không đủ đến nơi rồi đi mua thêm… Còn…!”

Châu Tử Bùi an tĩnh lắng nghe, chần chừ đưa tay kéo Thịnh Minh qua ôm lấy.

Hắn dựa vào đầu vai Châu Tử Bùi, ngẩn người, rồi cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng chàng trai. Hắn vùi đầu thật sâu vào cần cổ người nọ, im ru.

Sau đó, Châu Tử Bùi buông hắn ra, đưa tay lấy kính mắt hắn xuống. Họ hôn môi.

Cơ hồ không để lại một lối thoát nào, kịch liệt và ngang ngạnh. Châu Tử Bùi ngang ngược giữ rặt lấy gáy Thịnh Minh, họ trao nhau những nụ hôn sâu chồng chất. Tựa như sắp thiếu dưỡng khí, như là chết đuối vậy, trong cổ họng phát không ra tiếng. Cuối cùng Thịnh Minh thấy khó thở, quay đầu đi, vùng ra khỏi nụ hôn kịch liệt mà ngang ngược ấy.

Châu Tử Bùi lại không để ý, mà đi hôn cổ hắn, bên tai, cướp đoạt như thể một tấc cũng không chịu dễ dàng bỏ qua.

Lúc này Châu Tử Bùi dường như trầm lặng khác thường, chăm chú với trận tính ái sắp xảy ra trước mắt. Thịnh Minh bị anh chàng liếm chịu không nổi, thở ra thành tiếng. Có bàn tay giảo hoạt lần tìm vào trong áo, vuốt ve cột sống lộ xương của hắn. Tiếp đó áo cũng bị kéo hết lên ***g ngực, đầu lưỡi ấm áp không thể chờ đợi thêm bắt lấy hai điểm trước ngực, liếm láp mút vào, Thịnh Minh rên nhẹ một tiếng, rồi ôm chặt lấy Châu Tử Bùi.

Người có mái tóc nâu dốc hết sức khiêu khích người trước mắt, bàn tay trái linh hoạt mau lẹ kéo khóa quần ra, nắm chặt thứ đã có phản ứng nọ. Hôm nay vậy mà cương khác thường.

Thịnh Minh nghiêng mặt qua tìm đến môi chàng trai, hôn lên. Là sự chủ động nhiệt tình khó có được.

Châu Tử Bùi vừa cùng Thịnh Minh hôn môi, vừa săn sóc phía dưới cho hắn.

“… Cho mình.”

Nghe thấy Thịnh Minh chủ động yêu cầu như vậy, Châu Tử Bùi có chút bất ngờ.

“Nhanh lên một chút… Mình muốn cậu…” Ý thức được Thịnh Minh đang chủ động dùng tay đi xuống sờ mình, anh chàng mới tin tưởng đây cũng không phải mình đang lỗi giác.

Nhìn thấy Thịnh Minh khó có dịp như thế này ở ngay trước mắt, bản thân cũng sắp đến cực hạn, có phần cầm giữ không nổi.

Không có làm mở rộng cho đàng hoàng, vịn bức tường, Châu Tử Bùi đỡ thứ của mình, trực tiếp đi vào Thịnh Minh.

Hẳn rất đau.

Bởi vì cánh tay víu lấy Châu Tử Bùi đang dùng sức dữ dội, ghìm đến mức cổ hắn thấy mỏi nhừ. Nhưng người trước mắt lại chịu đựng không la một câu, chỉ là ấm ức rên hai tiếng.

“Chặt thật…” Nâng bắp đùi hắn lên, chỉ cảm thấy cả thân thể người nọ cơ hồ không có nhiệt độ gì. Mà nội bích thì lại nóng không thể tưởng tượng. Mới vào được phân nửa, không dám làm càn tiếp, khe khẽ hỏi hắn: “Có phải đau không?”

Thịnh Minh dùng sức ôm chàng trai, giọng nói thoáng chút mơ hồ, “Vào đi… Đi vào hết đi…”

Bên trong quấn lấy hắn sít sao, Châu Tử Bùi không kềm được lại đưa vào bên trong từng chút một. Sau khi vào đến tận cán, có chút kích động run run. Ngừng một lát, rồi bắt đầu trừu động chầm chậm.

Không bôi trơn, làm có hơi khó khăn. Thế nhưng đối với người tiến vào mà nói, thì lại có khoái cảm không thể sánh nổi bình thường.

Khuôn mặt Thịnh Minh đỏ bừng bừng, mi đầu cũng khóa chặt lại. Hắn vùi vào trong bờ vai Châu Tử Bùi nức nở. May mà Châu Tử Bùi không nhìn thấy hắn như thế này.

Châu Tử Bùi cố nhẫn nại đưa đẩy một trận, đã có phần không khống chế nổi. Trừu động nhanh mang đến khoái cảm cường liệt cho chàng trai, cơ hồ sắp sửa cao triều. Nhưng mà người trên vai, bởi vì đau đớn nên chỉ một mực ôm lấy hắn, vài tiếng rên rỉ cuối cùng mang theo tiếng khóc.

Châu Tử Bùi cảm thấy hình như có thứ gì rơi trên vai mình, thấm ướt áo, nóng hổi nóng hổi.

Một trái tim, thắt thật đau.

Châu Tử Bùi, mình đau quá.

Châu Tử Bùi, đừng quên mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.