Khi đó bốn năm học kết thúc, có người nói bốn năm này của tôi như là trôi qua vô ích —— cả người vẫn giống như khi mười chín tuổi, giơ tay nhấc chân, một chút cũng chưa thay đổi.
Chính bản thân tôi cũng thấy thời gian đi quá nhanh. Nhoáng cái, người bên cạnh đều tản đi cả, người nọ đi Paris cũng đã được một năm.
Còn tôi thì vẫn duy trì dáng vẻ như vậy mà chờ đợi, giống hệt như mười chín tuổi năm ấy lần đầu gặp gỡ hắn.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Năm đó, Thịnh Minh vốn có cơ hội đi Đức. Là hạng mục lưu học hai năm.
Tuy nói số lượng rất có hạn, nhưng thành tích trong mấy năm của hắn vẫn luôn rất tốt, hơn nữa phỏng vấn cũng rất thành công, cảm thấy tương lai và hi vọng đều nắm ở trong tay. Nhưng một người xuất sắc như hắn, lại bất ngờ không được chọn. Thay vào đó, là Thẩm Dao – người cơ hồ chơi bời nguyên thời đại học.
Lời đồn đãi và các loại tin tức hành lang không chân mà chạy, lập tức đẩy Thẩm Dao về phía đầu sóng ngọn gió.
Ngay cả đi trên hàng lang thôi, cũng có thể nghe được tiếng nghị luận đều đều của các nữ sinh viên.
“Nghe nói danh ngạch năm nay, học trưởng Thịnh Minh năm tư lớp II không đạt!”
“Ế? Vì sao chứ? Vậy ai được?”
“Thẩm Dao, cậu biết chứ?”
“Người nào người nào?”
“… Chậc, cái người mà có cha là cục trưởng ấy, thường chơi bóng ấy. Nghe nói hai người bọn họ còn cùng phòng nữa kia.”
“Huầy, học trưởng Thịnh Minh thật đáng thương…”
“Đây cũng là chuyện không có cách nào. Theo tớ thấy, lần này là trong khoa không xử lý tốt. Chuyện mà người có mắt đều hiểu được, còn đặt trên mặt bàn nữa chứ. Giờ thì làm cho mọi người biết hết…”
Thịnh Minh vẫn giống như mấy năm trước, một chút cũng không thay đổi. Bất luận gặp biến cố gì bất công gì, cũng chỉ nhẹ nhàng cười một cái gác qua bên, thật sự là hoàn toàn tốt tính, nước nguội.
Ngược lại với hắn, Thẩm Dao thấy áy náy nhiều lắm.
Đối với chuyện học tập này trước giờ cậu ta đã không đề nổi hứng thú, nhưng cha vẫn kiên trì muốn con trai xuất ngoại tiếp tục học. Đến khi Thẩm Dao biết được, cha đã một tay xử lý xong tất cả từ lâu.
Cậu ta biết rõ Thịnh Minh có bao nhiêu muốn mượn cơ hội lần này để đi Đức. Châu Tử Bùi học ở Paris, Thẩm Dao cũng hiểu. Nhưng cứ thế mà, giờ đã đi đến nước này…
Hai người cùng một phòng, Thẩm Dao vài lần định mở miệng, cũng không biết mào đầu làm sao.
Ngược lại Thịnh Minh thì thoải mái, nhìn thấu tâm tư Thẩm Dao, cũng chỉ cười nói: “Việc này, cậu không cần để ở trong lòng.” Nếu đã phải đi Đức, vậy thì cố gắng học hành chăm chỉ vào.
Có vài thứ, có người có, có người không có có người cầu mà không được, có người vứt như dép rách. Nếu như nhất định phải cho một cái giải thích, đó chính là mệnh.
Đầu năm nay, thao tác trong hộp tối nhiều đến mức đã chẳng lạ lẫm gì.
Nếu nói đến những thói đời kia, Thịnh Minh là có biết, cũng nhìn thấu cả, nhưng bản thân không làm. Hoặc là những điều đó, chưa từng vào được mắt hắn bao giờ.
Trước đây Châu Tử Bùi cũng từng nói hắn, một trái tim cô đơn tịch mịch, bình tĩnh đến có chút làm người ta thấy sợ, thiếu phân dã tâm.
Kỳ thực cũng không phải không có ý thức sinh tồn. Chỉ là có một số vật ngoài thân, thấy người ta đầu rơi máu chảy đi tranh đi đoạt, còn mình chỉ đứng bên ngoài nhìn như đang xem kịch, cảm thấy có chút buồn cười. Trước nay hắn không thích những điều đó, chỉ chuyên tâm giữ tốt vườn nhà của mình, tuyệt đối không đến chiến trường hỗn tạp với người khác.
Có đôi khi ngẫm nghĩ, đơn giản một mình viết sách, kiếm chút tiền nhuận bút, cứ như vậy qua ngày là được.
Muốn thực hiện cuộc sống mà bản thân mong muốn —— nếu như đó cũng xem như là một cái dã tâm.
Rất nhiều người bên cạnh vội vàng tìm một công việc, còn hắn cuối cùng quyết định thi tiếp học tiếp. Sau này nếu có thể lưu lại trường, vậy cứ cả đời ở chỗ này, dạy học. Đại học dù sao cũng tương đối tự do, chuyện cá rồng hỗn tạp cũng ít hơn đôi chút, thời gian rảnh rỗi có thể tiếp tục viết chuyên trang, làm những chuyện mà bản thân yêu thích.
Sau lại nói lý tưởng ấy với Cát Giai, Cát Giai cười khẽ, tỏ ra ủng hộ đồng thời bảo: “Dự tính này cũng thích hợp với cậu.”
Hắn đã thật lâu không cùng ăn cơm với Cát Giai.
Cô gái này với một phong “thư tình dài nhất, động lòng người nhất” hắn không hề lãng quên, nhưng bởi vì có Châu Tử Bùi rồi, cũng sợ đôi bên lúng túng, cho nên những ngày sau đó vẫn luôn nơi nơi lưu ý, lảng tránh.
Giờ đây, thời gian bốn năm cũng sắp đi hết, cô cũng có hướng đi của cô. Trước khi sắp chia tay, rốt cục lại có cơ hội ngồi cùng nhau, mở lòng nói một ít tâm sự.
Nói văn học, nói chụp ảnh, nói lý tưởng, nói nhân sinh.
Thịnh Minh ăn mặc đơn giản với áo sơmi kẻ vuông và quần jean. Tóc vẫn là đen đen ngắn ngắn, kính gọng đen cũng là cái cũ. Cát Giai ngồi đối diện hắn cảm thán: “Cậu thật đúng là nhất thành bất biến, bốn năm qua như một ngày. Trông vẫn hệt như năm mười chín tuổi.”
Mà phụ nữ lại không thể, năm tháng dễ dàng ném người ta đi. Bốn năm trôi qua, không nói già dặn, cũng nói trưởng thành.
Cuối cùng nói đến Châu Tử Bùi.
Cát Giai vẫn chưa gọi thẳng tên, mà là khéo léo dùng một từ “người đó” nhắc đến. Cô hỏi: “Một năm rồi, thường có tin tức của người đó chứ?”
Thịnh Minh mỉm cười, cúi đầu, “Lúc này lúc kia thôi.”
Mùa hè này, Châu Tử Bùi vốn là có dự định trở về. Thế nhưng lịch học căng quá, muốn chuyên tâm sớm ngày hoàn thành. Càng huống chi, cha mẹ đều sống cùng ở Paris, dường như, cũng đã tìm không được lý do để về.
Cảm tình trên thế giới này, không có nhiều kẻ thứ ba như vậy. Kẻ địch lớn nhất của chúng ta, nếu như nói là thời gian, không bằng nói là chính bản thân mình.
Có lẽ là nhìn ra Thịnh Minh trầm mặc, Cát Giai chuyển đề tài, hưng phấn bừng bừng nói: “Mấy ngày nay, tớ soạn sách và những ghi chép trước đây ra, mới thấy dạo đó mình chép rất nhiều thơ cổ, thích nhất là Hoàng Trọng Tắc.”
“Hoàng Trọng Tắc… Khởi hoài thập lục thủ?”
“Ừ. Mười sáu bài, bài nào cũng đẹp. Nhưng vẫn nhất thích là bài thứ mười lăm.”
Nghe Thịnh Minh đọc thơ xong, Cát Giai chắt lưỡi, “Tớ đã tụng không ra từ lâu lắc, vậy mà cậu lại nhớ kỹ hết cả. Lợi hại!”
Hắn chỉ khiêm tốn đáp: “Hồi đó tớ cũng thích vô cùng, còn chép vào bìa trong của nhật ký nữa kìa.”
—— Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu.
Cát Giai cười lên sảng khoái: “Mai này cậu còn phải tiếp xúc với văn học Đức. Khi nào gặp nhau lại, cậu phải đọc thêm vài câu của Goethe, Shearer nghe nha.”
Đang nói đến chuyên ngành nghiên cứu sinh của hắn —— văn học Đức.
“Được thôi.”
“Muốn nghe nguyên bài đó.”
Hắn gật đầu, “Nhất định, nhất định.”
—
Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu:
Đêm nay đã chẳng phải đêm qua, sao đêm qua ghi lại câu chuyện lãng mạn thổi tiêu dưới hoa, mà sao nay đêm ngược lại chỉ có thể làm bạn với mỗi con người thương tâm là hắn. Thi nhân tỉnh táo, hắn biết rõ chuyện cũ không có khả năng tái hiện, mà chính là bởi vì sự thanh tỉnh đó, mới khiến cho hắn lâm vào tuyệt vọng càng sâu. Trong thơ, tất cả an ủi hư huyễn hoàn toàn biến mất, chỉ có một người cô độc vẫn như cũ duy trì một loại tư thế nhìn trăng tức tư thế tưởng niệm. Thử nghĩ, thi nhân đứng một mình trong đình, nhìn trăng thật lâu, mặc cho sương giá buổi tối làm ướt xiêm y mình, làm ướt tâm linh mình. Mà sự đợi chờ ấy kết thúc lại chỉ có thể là một mảnh hư vô, loại tư tưởng tưởng niệm tiêu tan cùng với rõ ràng biết rằng tưởng niệm tiêu tan nhưng trái lại vẫn không thể không tưởng niệm.