Ngủ Ngon, Paris

Chương 40: Vì sao cậu muốn nắm tay mình? Bởi vì ở bên cậu, mình cảm thấy rất ấm áp. 2



Có lẽ bởi vì tính cách, mà trước nay tôi rất cẩn trọng, không làm những chuyện sơ suất bao giờ. Nhưng khi ở bên hắn, lại như đã bỏ ra tất cả tiền đặt cược của cả đời này. Trong mắt hắn giấu ý cười, độ cung mà khóe miệng cong lên làm hiện ra hai cái lúm đồng tiền mờ mờ. Hắn nói: “Mình làm sao để cậu thua cho đành.”

Thì ra, yêu là mặc dù bạn không biết rõ tương lai, nhưng vẫn có dũng khí cùng người kia bắt đầu tương lai.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Tuy rằng Châu Tử Bùi mới vừa vào công ty chưa được mấy năm, nhưng bằng vào bảng thành tích công tác đẹp đẽ và khả năng tiếng Pháp lưu loát, ở công ty tư nhân Pháp này hắn đã là một kẻ nổi bật trong lớp người trẻ.

Sau khi Thịnh Minh hoàn thành việc học thì lưu lại trường làm giáo viên, cũng có được danh tiếng rất cao trong giới sinh viên.

Sinh viên lớp đầu tiên mà Thịnh Minh dạy vẫn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng trong vài năm ngắn ngủi ấy, cái nghiệp giảng viên này tựa hồ đã cho hắn rất nhiều. Khác với thời sinh viên của mình, sau khi trở thành giảng viên, hắn bị buộc phải buông tính tình ra để giao lưu với học sinh. So với mấy năm trước, hắn dường như trở nên hài hước hơn đôi chút, không còn trầm lặng như xưa, đặc biệt là khi dạy học, cười càng nhiều hơn, cũng biết vui đùa chút chút với học sinh.

Một mình hắn ngồi trong văn phòng, nhận được điện thoại của Châu Tử Bùi.

“A, là mình. Buổi chiều mình có cuộc họp, sau khi kết thúc có lẽ còn phải đi ăn cơm với khách nữa.”

“Ừ.” Tôi biết là anh, đồ ngốc.

“Buổi toạ đàm tối nay trong trường mấy giờ xong? Mình xem đến lúc đó có thể qua đón cậu không.”

“Chừng tiếng rưỡi, chắc khoảng tám giờ kém kết thúc. Cậu đừng vội, mình tự về là được rồi.”

“Vậy đến lúc đó gọi nhé.”

“Được… Cậu đang ở đâu?”

“Lái xe, có chút việc phải ra ngoài làm.”

“Được rồi, vậy không nói nữa… Đã bảo cậu lái xe đừng gọi điện thoại mà.” Biết người nọ luôn cứng đầu, bảo anh chàng lấy tai phone nói điện thoại, chàng ta lại luôn chê phiền phức. Không làm gì được.

“Ừ. Vậy thôi nha.”

“Trên đường chậm một chút.”

“… Biết rồi.”

Vừa buông điện thoại, đã nhìn thấy Trình Giang Đào mới dạy hết tiết đẩy cửa bước vào, đầy mặt tươi cười.

“Tâm tình không tệ ha.”

Trình Giang Đào lại lộ ra một điệu bộ cợt nhả: “A, thực là chịu hết nổi lũ học sinh bây giờ. Lại còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.” Y và các sinh viên luôn luôn chụm lại với nhau, không một chút e dè. Tinh thần sa sút sau khi ly hôn vợ theo thời gian trôi qua, hình như cũng dần dần trôi đi luôn.

“Thật đúng là dụng tâm kín đáo.”

Trình Giang Đào cười khổ hai tiếng, mở cửa sổ văn phòng ra, đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc, hút mạnh hai hơi rồi hỏi: “Ế? Không phải chiều nay cậu không có tiết sao, còn không rút đi?”

Thịnh Minh xếp đống sách vở hơi lộn xộn trên bàn, “Buổi tối tôi có toạ đàm mà.”

Nói chính là chuyện bảy giờ tối, Thịnh Minh đảm nhiệm chủ giảng của buổi toạ đàm: Chuyện Goethe.

“Ờ đúng ha ——” Trình Giang Đào một bộ bất chợt tỉnh ngộ, tiếp đó lại miệng cắn điếu thuốc cười lên: “Phòng học nào? Tôi qua cổ vũ a.”

Vẫn tưởng rằng Trình Giang Đào chỉ nói chơi thôi, không ngờ bảy giờ tối, y đoan đoan chính chính ngồi trên hàng ghế đầu.

Giảng đường chung có hơn trăm chỗ vậy mà chật ních hết cả. Ngoại trừ sinh viên trong khoa hắn, còn có rất nhiều sinh viên khoa ngành khác nghe danh mà đến.

Khi Thịnh Minh đúng bảy giờ đi vào phòng học, các sinh viên đang ngồi dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh hắn.

Mắt hắn nhìn khắp đại thính đường, không còn ghế trống. Thậm chí còn có sinh viên không có chỗ ngồi phải đứng ở cuối phòng, chắn kín mít hết cả cửa sau phòng học.

“Chào buổi tối.” Đây là lời mở đầu của hắn, ngữ điệu ôn hòa bình đạm, mang theo một nụ cười mỉm. Giản đơn tựa như cá tính của chính hắn vậy.

Hắn đứng trên bục giảng giảng thuật về Goethe, giảng thuật về cuộc đời, tính cách, các loại dã sử thú vị của văn hào ấy, cũng giảng về tiểu thuyết, kịch thơ của ông.

“Các bạn muốn hỏi, Goethe một đời đã viết bao nhiêu bộ tiểu thuyết, làm bao nhiêu bài thơ, tôi đều có thể nói cho các bạn. Nhưng nếu các bạn muốn hỏi, Goethe một đời từng có bao nhiêu người phụ nữ, tôi chỉ có thể nói, tôi thật sự là chẳng biết đâu! Thực ra ấy là vô số.” Khi nghiêm túc giảng lịch sử, thỉnh thoảng cũng bật mí đôi ba chuyện bát quái mới mẻ như thế, thú vị bất ngờ, “Nhưng tôi cảm thấy đối với văn đàn Đức bấy giờ, những người phụ nữ kia đều có ý nghĩa quan trọng, bởi nếu không có các bà, Goethe đã chẳng viết ra được nhiều thơ tình đến vậy.”

Lúc nói đến sáng tác thơ, Thịnh Minh còn ngâm ngay tại chỗ vài câu trong kịch thơ “Prometheus” của Goethe cho thính giả đang ngồi nghe. Âm vang mạnh mẽ, phát âm tiếng Đức tròn vành rõ chữ, cùng với tình cảm chứa chan trong thơ ca được thể hiện đầy đủ. Vỏn vẹn sáu câu, đọc xong, lập tức tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Có lẽ là có chút xấu hổ, Thịnh Minh thoáng gật đầu tỏ kính ý với hàng ghế dưới. Ánh mắt lướt đến đâu, đều là các sinh viên với một khuôn mặt cười thỏa mãn. Cuối cùng đường nhìn dừng lại một cách ngạc nhiên ở dãy cuối —— không phải chứ? Châu Tử Bùi!?

Thằng cha kia vậy mà cũng một khuôn mặt cười toe, tay bắt chéo trước ngực. Ăn vận xác thực không khiến người chú ý, cùng lắm chỉ bị xem như là giáo viên của một số khoa khác mà thôi.

Thịnh Minh nhất thời căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, thiếu chút nữa là quên mất cả nội dung cần nói tiếp theo.

Toạ đàm kết thúc, diễn ra vừa đúng một tiếng rưỡi. Cuối cùng các sinh viên bên dưới lại một lần nữa dùng tiếng vỗ tay vang dội cảm ơn buổi toạ đàm lần này của Thịnh Minh.

Lúc đi ra phòng học, Trình Giang Đào đi theo phía sau, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Nói không tệ nha.”

“… Anh còn thật sự tới nghe nhỉ.”

“Nói chuyện giữ lời mà, một năm học cậu cũng không có mấy cái toạ đàm, cơ hội khó có được a.”

Thịnh Minh bất đắc dĩ, “… Tôi về văn phòng đã.”

Sửa soạn các thứ xong, nhìn qua cửa sổ có thể thấy xe của người kia đã đỗ ở bãi đất trống sau giảng đường.

“Cậu có chuyện gì vậy? Dọa mình sợ đến mức nói tới chỗ nào cũng quên mất.” Hắn mở cửa xe, ngồi bên ghế phụ.

Châu Tử Bùi cười hê hê, “Thấy mình rồi thì hồi hộp đến thế hả?”

“Đến lúc nào?”

“Vừa đến ngay cái lúc cậu nhìn mình ấy, ” Châu Tử Bùi vặn chìa khóa, khởi động xe, “Tưởng là bị cậu phát hiện từ lúc lẻn vào cửa sau rồi chứ.”

Thịnh Minh cúi đầu, “… Không phải cậu bảo là phải đi với khách ư, sao sớm vậy?”

“À, rút cho sớm thôi… Này, mình bảo này…”

Cảm giác thấy Châu Tử Bùi nhích lại gần, chờ lúc hắn quay mặt qua, trước mắt đã là khuôn mặt phóng đại của Châu Tử Bùi. Người nọ bất chấp tất cả hôn vào bên miệng hắn, hình như lại đang cười: “… Nếu lúc cậu ở bên mình, cũng thẳng thắn và hài hước nhiều một chút, thì mình đây sẽ mừng lắm đấy.”

Nói xong, anh chàng giẫm chân ga, “Đi thôi.”

Trong bóng tối, hình như nhìn thấy bên má chàng trai, có lúm đồng tiền mờ mờ.



tròn vành rõ chữ: nguyên là “tự chính khang viên”: tự = chữ, chính = chuẩn, khang = giọng, viên = tròn hình dung đọc nhấn rõ từng chữ một cách chuẩn xác giọng hát thuần thục.

Goethe

Johann Wolfgang von Goethe (28 tháng 8 năm 1749–22 tháng 3 năm 1832) được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới, ông là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn nhà khoa học, họa sỹ của Đức. Do đó ông là một trong số ít những người được xem là nhà thông thái. Hầu hết các tác phẩm của ông trường tồn với thời gian, một trong những số đó là kịch thơ Faust gồm 2 phần, tác phẩm này là một trong những đỉnh cao của nền văn chương thế giới. Những tác phẩm văn chương nổi tiếng của ông là Wilhelm Meister’s Apprenticeship và tiểu thuyết dưới dạng thư Nỗi đau của chàng Werther…

Goethe là một trong những gương mặt điển hình của văn chương Đức đã thoát khỏi (đoạn tuyệt) trường phái cổ điển Weimar ở Đức trong cuối thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19, sự đoạn tuyệt này cũng trùng với thời kỳ khai sáng, và chủ nghĩa lãng mạn. Ông có ảnh hưởng rất lớn đến nền văn chương thế giới đặc biệt là ở châu Âu, nhiều tác phẩm của ông là nguồn cảm hứng trong âm nhạc cổ điển Đức, kịch, thơ, và triết học.

Prometheus

Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus (tiếng Hy Lạp cổ: Προμηθεύς) là một vị thần khổng lồ, con trai của Lapetus và Themis, anh em của Atlas, Epimetheus và Menoetius. Ông nổi tiếng với trí thông minh, là người đã cướp ngọn lửa từ thần Zeus và trao nó cho nhân loại.[1] Zeus đã trừng phạt ông bằng cách buộc ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày. Thần thoại về ông xuất hiện trong một vài nguồn tư liệu cổ, trong đó Prometheus được cho là đã đóng vai trò then chốt trong thời kỳ đầu lịch sử của nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.