Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 10: Ở chung hài hòa [ 2 ]…



Mộ Dung Phong bình tĩnh vuốt vuốt cái trán, đẩy gọng kính mắt viền vàng, lúc này mới bình tĩnh mở cửa đi vào, ánh mắt đảo qua, hai đứa nhỏ đều đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn đối phương.

Mộ Dung Phong đi qua, giơ tay ôm Tiêu Dật bỏ vào bồn tắm, tuy nơi này mở điều hòa, nhưng mà cả người bọt biển đứng trong không khí cũng sẽ bị lạnh. Tiêu Dật vẫn một lòng tức giận Tần Mộc, thậm chí còn không có tâm tư trách cứ hành động của Mộ Dung Phong. Mãi đến khi bị bỏ vào trong bồn tắm, vẫn trừng mắt nhìn Tần Mộc như cũ, nhưng mà tầm mắt từ nhìn xuống biến thành nhìn lên, nó có chút bất mãn tình huống hiện tại.

Để Tiêu Dật vào xong, Mộ Dung Phong lại đi đến bên cạnh ôm Tần Mộc, vừa động vào, chợt nghe thấy Tần Mộc oa oa la to:“Đau quá!”

Động tác Mộ Dung Phong ngừng lại, trong đầu nhanh chóng nhớ lại hình ảnh lúc nãy nhìn thấy, bồn tắm này thiết kế đặc biệt, mỗi cạnh đều cong, cho dù ngã sấp xuống cũng sẽ nhẹ một chút, hơn nữa lúc nãy, Tần Mộc chỉ là nhất thời không cẩn thận bị té, hẳn là ngã không nặng, về phần đầu đụng vào chai sửa tâm, tầm mắt Mộ Dung Phong dừng trên chai sửa tắm vô tội, chai 500ml đã dùng hết hai phần ba, hẳn là té không nặng đến vừa đụng vào liền hô to gọi nhỏ đi.

Trong lòng suy nghĩ xong, động tác Mộ Dung Phong nhanh chóng lưu loát, không để ý Tần Mộc kêu là như giết heo, trực tiếp bế nó lên, cuối cùng nhìn thấy nước mắt nó cũng chảy ra, xoay người ngồi bên cạnh bồn tắm, đặt Tần Mộc lên đùi, bàn tay cẩn thận chạm vào phía sau lưng nó, một bên sờ một bên hỏi:“Đau chỗ nào? Lưng đau phải không?”

Nhưng mà không nghe trả lời, Tần Mộc dựa vào lòng Mộ Dung Phong, vươn đầu ra khỏi vai Mộ Dung Phong trộm nhìn Tiêu Dật trong bồn tắm, nhìn thấy Tiêu Dật cũng đang mở to đôi mắt đen nhìn sang bên này, không có bộ dáng tức giận như lúc nãy, Tần Mộc bỗng cảm thấy mình không còn tức giận, sau đầu cũng không còn đau như vừa rồi.

Mộ Dung Phong cúi đầu, đem hành động của tiểu thiếu gia toàn bộ thu vào mắt, khó có khi không muốn vạch trần nó, chỉ là yên lặng đem cánh tay vốn dĩ để sau lưng Tần Mộc chuyển qua sau đầu nó, lúc nãy hình như chỗ này đập vào chai sữa tắm, sau khi xác định, Mộ Dung Phong vẻ mặt bình tĩnh không nhẹ không nặng ấn lên nơi đó.

“A ~~~~~~~~!”

……

Nếu nói lúc nãy Tần Mộc tru lên giống như giết heo, như vậy lần này tru lên giống như là bị heo giết. Tiêu Dật vốn đang ở trong bồn tắm nghe thấy tiếng đó, lập tức bỏ hết suy nghĩ trong đầu, rất nhanh đi lại gần, hơi hơi nhíu mi, ngửa đầu nhìn Tần Mộc trong lòng Mộ Dung Phong, nhân tiện còn đưa lên một câu ân cần thăm hỏi:“Ngươi không sao chứ?”

Trong mắt Tần Mộc tràn đầy hơi nước, khóe mắt vương nước mắt, khuôn mặt nho nhỏ nhăn thành một đoàn, đáng thương hề hề nhìn Tiêu Dật, giọng nói muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương:“Đau quá, ô ô ô ô ~~~~~~~”

Nội tâm Tiêu Dật bị bộ dáng này của Tần Mộc nảy sinh ra một tia áy náy, áy náy này còn không ngừng lan rộng, nó lại bước tới cạnh bồn tắm, đứng bên cạnh Mộ Dung Phong, cúi thấp đầu nhìn Tần Mộc:“Ngươi làm sao đau?”

Tần Mộc lập tức hếch mũi, lên mặt:“Ô ô ô, thiệt nhiều chỗ đều đau, chân đau, mông đau, trên lưng đau, trên đầu cũng đau…… A ~~~~~~~~”

Nói còn chưa xong, Mộ Dung Phong lại bình tĩnh tăng lực trên tay, giọng nói mang theo ý quan tâm ôn nhu hỏi:“Là nơi này sao?”

Tần Mộc lần này là thật sự đau chảy nước mắt, tuy rằng đập lên chai sữa tắm chỉ đau một chút, nhưng lúc ngã xấp xuống vẫn có chút tác động mạnh, sau đầu rõ ràng đã sưng thành bánh bao, tất nhiên Mộ Dung Phong cũng đã nhận ra, lại vẫn không chút do dự đè xuống.

Thấy Tần Mộc đau đến nói không ra lời, Tiêu Dật vô cùng áy náy, nó hiếm có mà nhẹ giọng:“Bản thái tử không nên đẩy ngươi.”

Tần Mộc một bên khóc một bên kêu:“Tiêu Dật, đau quá, đau đầu muốn chết.”

Tiêu Dật thấy thế, không khỏi có chút khẩn trương, mình chỉ đẩy một chút thôi, thật sự đã làm nó bị thương sao? Nghĩ như vậy, nó giơ tay sờ sau đầu Tần Mộc, Mộ Dung Phong thấy nó giơ tay đến, chỉ chỉ một vị trí:“Nơi này bị đụng vào.”

Tiêu Dật nhẹ nhàng sờ qua đi, quả nhiên có một nơi sưng lên, nó theo bản năng nhẹ nhàng đè……

“A ~~~~~~~~!” Tần Mộc bạo phát, mặc kệ, cũng không giả bộ đáng thương, dùng sức đẩy tay Mộ Dung Phong ra, lập tức mắng:“Tôi đã nói đau đầu muốn chết, các người còn muốn đè lên chỗ đau, người xấu!”

Tiêu Dật bị mắng đến sửng sốt:“Không có, bản thái tử chỉ là muốn nhìn xem ngươi đau thế nào.”

Tần Mộc chỉ một chỗ sau tai, hầm hừ nói:“Chính là nơi này đau!”

“Ta thổi thổi cho ngươi đi.” Tiêu Dật nhỏ giọng đề nghị, nó nhớ rõ trước đây lúc mình không cẩn thận bị thương, mẫu phi đều thổi thổi lên chỗ đau, lại thoa chút thuốc, sau đó sẽ không còn đau nữa. Giờ phút này sau khi nó nhìn thấy Tần Mộc đau đến khóc lớn một hồi, sớm đã đem sai lầm lên người mình, ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, tiểu Thái Tử của chúng ta hiển nhiên đã hoàn toàn quên vì sao nó lại đẩy Tần Mộc……

Tần Mộc nghe xong, nhếch môi nở nụ cười:“Được, em thổi thổi cho anh.” Nói xong, còn cúi đầu, để Tiêu Dật thổi cho nó.

Tiêu Dật cũng ra khỏi bồn tắm, đi đến bên người Tần Mộc, kiễng mũi chân hướng nơi sưng thành bánh bao kia nghiêm túc thổi.

Bị hai hai đứa nhỏ hoàn toàn không nhìn đến Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, hai đứa nhỏ này quả nhiên là con nít, vừa nãy còn là bộ dạng nhìn kẻ thù hết sức đỏ mắt, lúc này lại như bạn tốt thổi chỗ sưng trên đầu.

Tiêu Dật thực sự nghiêm túc mà phồng má, lại nhẹ nhàng thổi lên chỗ sưng, sau đó lại phồng má, bộ dáng vô cùng dễ thương, Mộ Dung Phong nhìn nhìn cũng nhịn không được muốn giơ tay chọt chọt hai cái má kia, nhưng mà có một người lại làm trước một bước.

Tần Mộc để Tiêu Dật thổi một hồi lâu, sợ nó vất vả, liền đứng thẳng người muốn nói nó không cần thổi, lại vừa lúc nhìn thấy Tiêu Dật hai má tròn trịa, cộng thêm đôi mắt to đen, Tần Mộc cảm thấy Tiêu Dật là người dễ thương nhất đáng yêu nhất mà nó từng gặp, theo bản năng giơ tay chọt chọt hai má trắng nõn non mềm kia:“Tiêu Dật, em thật đáng yêu, thật là đẹp mắt!”

Tiêu Dật vốn trợn tròn mắt, muốn nổi giận mắng Tần Mộc dám sờ vào mặt nó, nhưng mà lại nghe thấy Tần Mộc khen mình đáng yêu đẹp mắt, trong lòng Tiêu Dật cảm thấy thực hưởng thụ, bản thái tử lớn lên vốn đáng yêu dễ nhìn! Tâm tình trở nên tốt Tiêu Dật không tính truy cứu hảnh động vô lẽ không biết lễ nghi liêm sỉ của Tần Mộc, ngược lại hỏi một câu:“Ngươi còn đau lắm không?”

Tần Mộc cười tủm tỉm lắc đầu:“Không đau, không đau, Tiêu Dật, em thật tốt.”

Nghe được Tần Mộc nói không đau, Tiêu Dật cảm thấy thực thỏa mãn, nó từ nhỏ đến bây giờ đều được mẫu phi thổi, không nghĩ tới lần này cũng có thể giúp người khác thổi, nhìn thấy khuôn mặt đẹp tươi cười của Tần Mộc, Tiêu Dật cũng cười, hai má lộ ra hai đồng tiền dễ thương, miệng còn có hai cái răng nanh, ánh mắt sáng ngời rất có tinh thần.

“Em cười càng thêm đẹp mắt, càng dễ thương.”

“Bản thái tử tất nhiên dễ thương rồi.”

Mộ Dung Phong bình tĩnh nhìn hai đứa nhỏ đang *** ngốc nghếch cười sáng lạn. Cuối cùng không thể không tiến lên, ôm bọn họ đến cạnh bồn tắm, nếu không tắm nước ấm, sợ là sẽ bị cảm. Tần Mộc nhìn thấy bồn tắm, lại dùng sức nhảy vào, lần này Tiêu Dật không có chút do dự, nhìn thấy Tần Mộc nhảy, cũng nhảy theo, sau đó hai người ở trong ao cười thành một đoàn.

Mộ Dung Phong bình tĩnh cúi đầu, nhìn quần áo vừa thay xong lại bị ướt, hắn giơ tay đẩy gọng kính mắt, thấu kính phản quang che đi biểu tình của hắn.

Hai đứa đang chơi tát nước đến phấn khởi đột nhiên bị người nắm lấy bả vai, để lên thành bồn, bọn họ quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của quản gia đại nhân, giọng nói dịu dàng đến có thể vắt ra nước:“Tắm rửa không thể ngâm lâu, sẽ không thoải mái, bây giờ để tôi giúp hai người tắm đi.”

Vừa nói, vừa thuần thục đổ một lượng sữa tắm vừa phải ra lòng bàn tay, thêm chút nước ấm, sau đó xoa lên người đứa nhỏ, người hắn lựa chọn tắm trước là Tiêu Dật, hắn biết, chỉ cần Tiêu Dật không ở trong bồn tắm, Tần Mộc khẳng định sẽ thực tự giác nhanh chóng tắm rửa xong đi ra.

Quả nhiên, lúc Tần Mộc phát hiện ra dù mình có tức giận cũng không thay đổi được quyết định của quản gia đáng ghét, cũng đã từ bỏ phản kháng, hung hăng đổ một đống lớn sữa tắm ra tay, xoa lung tung lên người.

Bên này Tiêu Dật bị Mộ Dung Phong chà xát đến bọt biển đầy người, trong lòng còn cảm khái, không hổ là quản gia, quả nhiên là biết hầu hạ người khác, mạnh hơn tiểu chủ nhân Tần Mộc nhiều. Đôi tay to lớn lúc thoa loại nước màu xanh lên người, cũng không cảm thấy ngứa, ngược lại còn thực thoải mái

Tần Mộc một bên lung tung xoa sữa tắm lên người, một bên nhìn chằm chằm hành động của Mộ Dung Phong, lúc hắn rốt cục cũng hướng tay đến tiểu jj của Tiêu Dật, Tần Mộc chờ mong nhìn Tiêu Dật, hy vọng nhìn thấy nó tức giận sau đó dùng lực tát Mộ Dung Phong một cái.

Nhưng mà, chuyện Tần Mộc chờ mong cũng không có xảy ra, Tiêu Dật tùy ý Mộ Dung Phong xoa toàn thân cậu là bọt biển, lại để cậu vào bồn tắm, dùng một vật mềm nhũn không biết là cái gì tạo thành nhẹ nhàng xoa xoa toàn thân, Tiêu Dật thoải mái híp mắt, quản gia này thực không tệ, sớm biết vậy sẽ không đồng ý Tần Mộc giúp nó tắm rửa.

Bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật thực thỏa mãn, bạn nhỏ tiểu Phách Vương Tần Mộc lại cảm thấy bất mãn, suy nghĩ nửa ngày đều không rõ vì sao Mộ Dung Phong cũng giúp Tiêu Dật rửa tiểu jj, nhưng mà Tiêu Dật cũng không phát hỏa, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng hỏi:“Tiêu Dật, vì cái gì anh giúp em rửa tiểu jj em đẩy anh, hắn giúp em em lại không tức giận?”

Tiêu Dật hơi hơi nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với việc Tần Mộc nói trắng ra cảm thấy vô cùng bất mãn, lại vẫn trả lời vấn đề của nó:“Bởi vì Mộ Dung quản gia rửa thực thoải mái, mà ngươi lúc nãy lại nhéo ta.”

Tần Mộc càng thêm bất mãn, còn mang theo một chút ai oán, cảm thấy người bạn hắn thật vất vả tìm được sẽ bị Mộ Dung Phong đoạt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.