Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 11: Ở chung hài hòa [3]



Mộ Dung Phong bình tĩnh nghe hai đứa nhỏ vè mặt thuần khiết thảo luận vấn đề một chút cũng không thuần khiết, động tác vẫn không hề rối loạn, đem Tiêu Dật từ bồn tắm ôm ra, lại dùng khăn lông phủ lên mái tóc dài của nó, cẩn thận lau khô nước, sau đó lau khô nước trên ngời, rồi lấy ra áo ngủ đã chuẩn bị sẵn tính cho nó mặt vào, nhưng mà, vấn đề xuất hiện.

Lúc Tiêu Dật nhìn thấy Mộ Dung Phong cầm vài thứ trong tay tới gần mình, lui về sau từng bước nhỏ, tỏ vẻ mình không muốn:“Đây là cái gì?”

Mộ Dung Phong nhớ tới lúc trước khi cởi quần áo Tiêu Dật, lúc ấy hình như nó mặc cái mà cổ đại gọi là “Tiết khố” còn hiện đại gọi là quần lót. Đang nghĩ nên trả lời là quần lót, hay trả lời đây là tiết khố mới có thể làm cho đứa nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy quần lót nhỏ hiểu được.

Không đợi quản gia vạn năng suy nghĩ cẩn thận, Tần Mộc đã vô cùng tự giác sáp lại, chỉ vào quần lót nhỏ trong tay Mộ Dung Phong nói:“Đây là quần lót mèo máy.”

Tiêu Dật lại nhăn mày, còn nghiêm túc suy nghĩ,“Quần lót nhỏ mèo máy” Là cái gì? Tất nhiên là không có kết quả, tuy rằng nó rất muốn hỏi rõ ràng về cái“Quần lót nhỏ mèo máy” này rốt cuộc là cái gì, nhưng mà trực giác lại nói cho nó biết nếu đem vấn đề này hỏi ra có lẽ sẽ làm mất mặt hoàng gia. Vì thế, bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật chỉ kiêu ngạo mím môi không nói lời nào.

Thấy Tiêu Dật không nói lời nào, còn cau mày, Tần Mộc nghĩ đây là vì Tiêu Dật không thích quần lót nhỏ mèo máy này, vì thế nó khinh bỉ liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, quản gia thật không hiểu nhân tâm, vậy mà lại lấy quần lót nhỏ Tiêu Dật không thích cho em ấy mặc. Sau đó, thực nhiệt tình nhìn Tiêu Dật nói:“Tiêu Dật, có phải em không thích quần lót nhỏ mèo máy không, anh còn có thiệt nhiều cái khác nha, có pikachu, shin cậu bé bút chì, người máy, Luffy, chopper ……” Nói nửa ngày phát hiện Tiêu Dật vẫn không mở miệng, Tần Mộc đột nhiên nhớ tới lúc chiều khi ăn cơm, Tiêu Dật hình như thực thích xem cừu vui vẻ và sói xám, vì thế lập tức hiến vật quý,“Anh còn có Sói xám.” Về phần vì sao không có cừu vui vẻ, là vì bạn nhỏ tiểu bá Vương Tần Mộc của chúng ta cảm thấy thân là nam sinh lại mạc cái loại quần lót cừu vui vẻ mà nữ sinh thích thì rất dọa người.

Tiêu Dật đang cau mày cố gắng nghe Tần Mộc nói, tuy rằng nó nghe hiểu được từng từ Tần Mộc nói, nhưng mà hoàn toàn nghe không hiểu Tần Mộc rốt cuộc đang nói cái gì, vì vậy trong lòng càng thêm xác định vừa rồi không có mở miệng hỏi là vô cùng sáng suốt, thình lình nghe được một từ quen thuộc, sói xám? Kia không phải là con sói dễ thương dịu ngoan lúc chiều nhìn thấy trên khối màu đen sao? Đôi mày vẫn nhăn của Tiêu Dật thoáng giãn ra“Bản thái tử lấy sói xám.”

Rốt cục có quần lót nhỏ Tiêu Dật thích, bạn nhỏ Tần Mộc tỏ vẻ thật vui vẻ, nó nâng cằm, vô cùng đắc ý bĩu môi nhìn về phía Mộ Dung Phong nói:“Tiêu Dật muốn mặc quần lót nhỏ sói xám, anh mau đi lấy cho em ấy, đúng rồi, phải lấy hai cái, tôi cũng muốn mặc quần lót nhỏ sói xám.”

Quản gia đại nhân vô cùng bình tĩnh không nhìn tới hành động ngây thơ của bạn nhỏ tiểu ma vương Tần Mộc:”Được, tôi đi lấy, xin chờ một lát.” Nói xong liền rời đi.

Bên này Tần Mộc cầm khăn lông lớn lau lung tung lên người, cũng không quan tâm sau lưng còn ướt, liền nhanh chân chạy đến bên người Tiêu Dật, mắt nhìn áo ngủ lúc nãy Mộ Dung Phong lấy tới, là bọt biển cục cưng, Tần Mộc bĩu môi, đối với mắt thưởng thức của quản gia đại nhân nhà nó phi thường hoài nghi, cầm lấy áo ngủ hỏi:“Tiêu Dật, em muốn mặt áo ngủ bọt biển cục cưng không?”

Tiêu Dật nhìn nhìn y phục trong tay Tần Mộc, không giống với những thứ nó mặc trước kia, cổ áo thật thấp…… Nhưng mà lại nhớ đến tình hình lúc sáng, hình như dân phong nơi này rất cởi mở, dù nam nữ già trẻ, quần áo đều thực lộ liễu. Tiêu Dật mím môi, trong lòng ra một quyết định gian nan: Nhập gia tùy tục, xem ra mình cũng phải bắt chước mà mặc y phục “bại lộ” này.

Vì thế, Tiêu Dật đã đưa ra quyết định gật gật đầu:“Ừ, bản thái tử sẽ mặc cái này.”

Bạn nhỏ Tần Mộc lại thất vọng rồi, nó vốn nghĩ rằng Tiêu Dật cũng muốn đổi áo ngủ thành cừu vui vẻ và sói xám, như vậy, nó có thể tiếp tục đả kích Mộ Dung Phong đáng ghét kia.

“Được rồi, anh giúp em mặc.” Tần Mộc rất nhanh lại tìm biện pháp làm tăng tình bạn, cũng cao vui vẻ thực thi, nó nhất định phải giúp Tiêu Dật mặc trước khi Mộ Dung Phong đáng ghét đến, bằng không lại bị hắn đoạt đi.

Tiêu Dật đưa mắt nhìn y phục trong tay Tần Mộc, lại đưa mắt nhìn Tần Mộc, trong lòng có chút chần chờ, sau khi tắm rửa xong, Tiêu Dật đối với năng lực “hầu hạ” của Tần Mộc nảy sinh nghi ngờ, giống như bây giờ, nó không tin Tần Mộc có thể giúp nó mặc đúng bộ y phục kia, bởi vì liền ngay cả chính nó cũng không biết y phục này phải mặc lên người như thế nào.

Sự do dự rõ ràng của Tiêu Dật đã làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của Tần Mộc, giọng nói của nó vừa ai oán vừa bi thương:“Tiêu Dật, chẳng lẽ em muốn để Mộ Dung Phong giúp em mặc sao?”

Tiêu Dật vốn tính gật đầu nói phải, bởi vì Mộ Dung quản gia biết “Hầu hạ” hơn ngươi, nhưng mà lúc nhìn thấy khuôn mặt không vui của Tần Mộc, không hiểu sao đem lời nói bên miệng lại nuốt trở về, được rồi, nể tình lúc nãy nó nói mình thật tốt, sẽ để cho nó vì mình thay quần áo là được rồi, nếu như mặc quá khó nhìn, lại để Mộ Dung quản gia mặc lại một lần thì tốt rồi.

“Quên đi, ngươi tới giúp bản thái tử thay quần áo đi.”

Tần Mộc nghe xong, ánh mắt liền sáng lên, nó biết thay quần áo chính là mặc quần áo, vì thế, bạn nhỏ Tần Mộc vui vẻ cầm quần áo trên tay, vung lên đầu Tiêu Dật, muốn học bộ dáng Mộ Dung Phong thường ngày lúc mặc quần áo cho mình, trước đem áo đưa ra sau lưng, sau đó mới để cho tay Tiêu Dật xỏ vào tay áo, sau đó lại cài cúc áo.

Ý tưởng là vô cùng tốt đẹp mà chính xác, nhưng mà sự thật là vô cùng tàn khốc, bởi vì bạn nhỏ Tần Mộc không có lo lắng đến chuyện, quản gia đại nhân nhà nó thân cao một mét tám ba, mà nó chỉ cao một mét, chiều cao chênh lệch vô cùng rõ ràng làm cho bạn nhỏ Tần Mộc bắt chước thất bại.

Tiêu Dật chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, đầu đã bị y phục bao phủ, cũng may không đau, nhưng mà trong lòng lại bắt đầu tỉnh lại từ sự mềm lòng lúc nãy, lời mẫu phi dạy vang ở bên tai:“Thân là đế vương, cần phải có năng lực phán đoán thị phi trắng đen, phải có tâm kiên định lạnh lùng, phải nghe lời khuyên của người khác, nhưng không thể dễ dàng bị người khác chi phối, tuyệt đối không thể vì người khác mà thay đổi quyết định của mình.” Tiêu Dật sâu sắc tỉnh lại, chính mình vừa rồi thế mà vì khuôn mặt đáng thương của Tần Mộc mà nhất thời mềm lòng, thay đổi quyết định cụ của mình, tạo thành bi kịch hiện tại.

Lúc Mộ Dung Phong tiến vào, liền nhìn thấy Tần Mộc giơ tay muốn đưa áo ra phía sau Tiêu Dật, lại vì cánh tay không dài, cơ thể không cao, kết quả áo ngủ toàn bộ phủ lên đầu Tiêu Dật, quản gia đại nhân bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, đi đến phía sau Tần Mộc, xoay người lấy áo ngủ trong tay nó, sau đó cánh tay đưa lên, dễ dàng đưa áo ngủ đến sau lưng Tiêu Dật.

Tần Mộc cứ như vậy mà bị Mộ Dung quản gia đoạt mất cơ hội, trơ mắt nhìn Mộ Dung Phong giúp Tiêu Dật mặc quần áo, cài cúc áo, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu uể oải, rầu rĩ không vui cầm lấy quần lót nhỏ sói xám Mộ Dung Phong đưa qua, rầu rĩ không vui mặc vào.

Mà Tiêu Dật đang nhìn đến cái gọi là “quần lót nhỏ sói xám” trong tay Mộ Dung Phong cùng vừa cái “ quần lót nhỏ mèo máy” hình dáng kích thước hoàn toàn không có khác nhau, trong lòng có chút không vui, chẳng lẽ Mộ Dung quản gia này lừa nó? Nhưng mà, sau khi nó nhìn thấy Tần Mộc mặc vào quần lót nhỏ sói xám, không vui trong lòng biến mất, sói xám trên quần lót nhỏ sói xám hình như càng ngoan ngoãn dễ thương. Vì thế, lúc Tiêu Dật thấy Mộ Dung quản gia mở quần lót nhỏ đến bên chân nó, cũng học dáng vẻ của Tần Mộc lúc nãy nhấc chân đi vào.

“Cái tiết khố này mặc thật chật.” Tiêu Dật mặc quần lót nhỏ sói xám có chút không được tự nhiên xoay eo, cái này mặc vào cảm giác thật kỳ quái, một chút cũng không thoải mái như tiết khố.

Mộ Dung Phong tất nhiên cũng nghĩ đến điểm này:“Thái tử, đây là bởi vì ngài quen mặc tiết khố rộng thùng thình, cho nên nhất thời không quen, chờ khi quen rồi cũng cảm thấy thực thoải mái.”

Tiêu Dật có chút không tin liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái:“Phải không?”

“Đúng vậy.” Mộ Dung Phong vô cùng nghiêm túc trả lời.

Tiêu Dật gật gật đầu, một khi đã như vậy, vậy như vậy đi, nhập gia tùy tục. Mộ Dung Phong thấy Tiêu Dật gật đầu, lại cầm lấy quần ngủ cũng cho nó mặc vào, lúc này Tiêu Dật ngược lại cũng không có bộ dạng cao quý bức người lúc sáng, mà là một đứa nhỏ hồn nhiên, làn da bởi ngâm nước ấm hồi lâu mà lộ ra màu sắc trắng mịn, đường cong tinh xảo hoàn mỹ trên mặt như được vẽ ra, làm cho người khác tìm không ra chút tì vết nào, đôi mắt to ướt sáng ngời xinh đẹp, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa hơn trước, mái tóc ướt át thật dài dán trên người, hơn nữa trên người mặc áo ngủ bọt biển cục cưng, cả người xinh đẹp như búp bê tinh xảo, lúc Mộ Dung Phong giúp nó vén tóc ra sau tai, nhịn không được nhéo nhéo cái tai nhỏ xin xắn mềm mại, cảm giác thật sự không tệ.

Sửa sang cho Tiêu Dật xong, lúc này Mộ Dung Phong mới nhìn đến Tần Mộc bên kia, nhất thời không nói gì, quần đã mặc vào, nhưng mà lệch quá lợi hợi, đường chỉ vốn nằm giữa lại có thể mặc xéo tới một bên, về phần áo, càng kỳ quái hơn, cài sai nút là chuyện dễ hiểu, nhưng mà Mộ Dung Phong không rõ, tiểu thiếu gia nhà hắn làm sao có thể đem cúc áo thứ nhất cài vào khuy áo thứ tư, mà đem cúc áo thứ ba cài vào khuy áo thứ hai, chuyện này với hắn là chuyện có độ khó cao.

Mộ Dung Phong bình tĩnh tiến lên, mười ngón linh hoạt, nhanh chóng mở áo ngủ đã nhăn nhó, sau đó cài lại cúc áo, lại cởi quần ngủ, xác định quần lót nhỏ không có mặc sai, mới giúp nó mặc lại quần ngủ, sau đó cầm lấy khăn mặt để một bên, xoa xoa đầu nó, đem nước còn đọng trên đó lau khô. Sửa sang xong Tần Mộc cũng xinh đẹp, ngũ quan tươi sáng, như điêu khắc, cặp mắt màu xanh tinh khiết như thủy tinh.

Nhìn hai đứa nhỏ bề ngoài khác nhau lại xinh đẹp dễ thương vô cùng, Mộ Dung Phong hơi hơi nhếch khóe miệng, đáy mắt hàm chứa ý cười dịu dàng, bất mãn lúc đổi lại hai cái quần lót nhỏ nháy mắt biến mất. Dù là tiểu tiên đồng tiểu thiên sứ cũng có lúc bướng bỉnh, không phải sao?

————–

Quần lót nhỏ doraemon:

2529_P_1371329645966

Đôi mắt của Tần Mộc theo tôi nghĩ là:

d014d9e864da9d7edae22d261d4d0313

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.