Nhìn một loạt chai nước khoáng nông phu sơn tuyền bỏ thêm “thuốc” trên bàn, Tần Mộc cười vô cùng đắc ý, tay nhỏ bé của nó vung lên:“Mộ Dung Phong, mang những cái này lên theo tôi đi ra ngoài.”
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bình tĩnh lấy ra một cái thùng, để những chai nước khoáng này vào, lượng thuốc xổ bỏ vào không nhiều, nhiều lắm chỉ khiến cho bọn họ chạy 2 ngày.
Ở trong lòng quản gia đại nhân, tuy Tần Mộc là một tiểu ác ma, nhưng mà nhìn thấy nó bị người khác đánh, quản gia đại nhân cũng có chút đau lòng, hắn không thể đi tìm những đứa nhỏ này trả thù, có thể xả giận như vậy cũng là không tệ.
Về phần quản gia đại nhân sao phải phá hư kế hoạch thứ nhất của hai đứa nhỏ, kế hoạch 1 thật sự có nhiều sơ hở lắm, nếu thực sự làm sẽ dễ dàng bị người phát hiện, huống chi hai đứa nhỏ đều rất chói mắt, vừa nhìn liền biết là bọn họ, cho dù trên mặt bọn họ có đeo khăn tay cũng vô ích. Quản gia đại nhân không muốn đi dọn đống phức tạp đó, cho nên cách làm tốt nhất chính là phá hư!
Nhìn Mộ Dung Phong lấy hết nước khoáng, Tần Mộc vui vẻ kéo Tiêu Dật:“Tiểu Dật, chúng ta phải đi báo thù!”
Tiêu Dật cau đôi mày nhỏ, mím môi không lên tiếng, nó biết việc nó nên làm là đứng ở nơi này, để cho Tần Mộc tự mình đi làm chuyện kế tiếp, nhưng mà, trong lòng lại có giọng nói nho nhỏ luôn luôn mê hoặc, cùng đi nhìn xem! Nó quay đầu, nhìn thấy Tần Mộc vẻ mặt vui vẻ nhìn nó, trong lòng dâng lên một cảm xúc không hiểu, rốt cục, nó gật gật đầu:“Được, cùng đi báo thù!”
Lúc hai đứa nhỏ tay trong tay đi ra, đoàn phim bên kia đã ngừng quay, Trần Minh đứng ở giữa sân dạy tư thế cho mấy đứa nhỏ, Từ Khang cũng cầm kịch bản thảo luận với nhân viên quay phim.
Tần Mộc nhìn thấy cười loan mắt, thật sự là quá tốt! Lập tức nhấc chân chạy chậm về phía Trần Minh, Tiêu Dật bị lôi kéo tay, cũng chạy theo Tần Mộc, mái tóc dài cũng đong đưa theo thân thể nho nhỏ, Mộ Dung Phong cầm thùng nước khoáng, vững bước đi ở phía sau.
“Chú Trần!” giọng Tần Mộc khỏi phải nói có bao nhiêu ngọt, tươi cười sáng lạn,“Con thấy mọi người quay phim thật vất vả, đưa nước đến đây cho mọi người, uống trước rồi nói sau.”
Trần Minh cúi đầu, nhìn thấy hai má đỏ bừng của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, ánh mắt trong suốt sáng chói, nở nụ cười:“Bạn nhỏ Tần Mộc thật săn sóc nha, được rồi, mọi người uống nước, nghỉ ngơi một chút đi, mười lăm phút sau quay lại lần nữa.”
“Được!” Một đám con nít bên cạnh đồng thanh đáp ứng. Lúc nãy vẫn luôn chạy tới chạy lui, thật là có chút khát.
Tần Mộc nghe, cười đến mặt mày cong cong, nhanh nhìn Mộ Dung Phong ngoắc:“Nhanh lên nhanh lên, mau đưa nước khoáng cho bọn họ uống!”
Mộ Dung Phong bình tĩnh khom eo, để thùng trên tay xuống bên chân Tần Mộc. Tần Mộc lập tức khẩn cấp giơ tay lấy hai chai, ân cần đưa cho “kẻ thù” cách nó gần nhất.
Đứa nhỏ này không biết có bẫy, vui rạo rực cầm nước khoáng, lễ độ nói “Cám ơn”.
Tiêu Dật chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh, nhìn Tần Mộc vội vàng, có chút khẩn trương nhìn những người cầm nước khoáng chuẩn bị uống, có chút lo lắng bọn họ phát hiện ra cái gì, nhưng mà cuối cùng, cái gì cũng không có xảy ra, mấy đứa nhỏ ngẩng đầu lên, uống một hơi vài ngụm, cuối cùng còn chép miệng vài cái, hình như thực vừa lòng. Lúc này Tiêu Dật mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, đây là lần đầu tiên nó làm chuyện này.
Trần Minh cười tủm tỉm nhìn mấy đứa nhỏ, trong lòng rất hài lòng về Tần Mộc, mặc kệ đây là ý của nó hay là Mộ Dung Phong bày mưu đặt kế, nó có thể chân thành đưa nước cho người đánh nó lúc sáng, đều là cực khó được. Đứa nhỏ này, nếu tương lai thật muốn tiếp tục đi con đường ngôi sao này, tiền đồ vô lượng. Ở cái thời đại này, một minh tinh muốn đi đến đỉnh, chỉ dựa vào khuôn mặt cùng hậu trường là không đủ, còn cần có nhân cách mị lực.
Tần Mộc vui tươi hớn hở phát nước khoáng cho bọn họ xong, nhìn Trần Minh hai tay trống trơn đứng ở một bên, lại khom eo, tính lấy chai nước khoáng “Bình thường ” cho hắn uống, mà lúc nó cúi đầu, nhất thời trợn tròn mắt, vừa rồi bận rộn hình như làm ngã mấy cái chai, kết quả bây giờ, nó không biết chai nào là bình thường!
Trong lúc Tần Mộc đang ngây người, một bàn tay đưa vào thùng giấy, cầm lấy một chai nước khoáng, Tần Mộc sững sờ quay đầu, chỉ thấy Trần Minh vặn nắp chai nước khoáng, vừa mở vừa buồn bực nói một câu:“Kỳ quái, sao chai này lại bị mở ra?” Tần Mộc giật mình, bị phát hiện sao?
Trần Minh lại cầm cái chai nhìn thoáng qua, nước tràn đầy, hẳn là không có ai uống qua, có thể là mở ra mà không uống, đoàn phim thường xuyên xảy ra chuyện này, xác định xong Trần Minh quyết đoán uống một hớp lớn, giữa trưa chưa ăn no, bụng thật là rất đói, dù uống nước cũng cảm thấy ngọt!
Trần Minh lại uống thêm mấy ngụm to, mắt thấy đã uống hơn phân nửa chai nước, lúc này mới ngừng lại, cúi đầu, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đồng thời trợn tròn ánh mắt, một bộ dáng giật mình, hắn theo bản năng sờ sờ mặt, chẳng lẽ là uống nước uống quá nhanh, dọa bọn nhỏ? Hẳn là không có khả năng…… Đi???
Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt:“Trần đạo, giờ nghỉ ngơi hết rồi, mọi người để chai vào thùng đi, tôi mang đi, miễn cho làm phiền người khác thu dọn.”
“Ừ, được.” Trần Minh một bên đáp, một bên lại mở nắp chai, một hơi uống sạch nước còn lại, hào phóng lau miệng, đem chai để vào thùng. Những người khác cũng bỏ vào theo.
Mộ Dung Phong bình tĩnh xoay người:“Tiểu thiếu gia, thái tử, phải bắt đầu quay phim, chúng ta đi qua bên cạnh.”
Tần Mộc cùng Tiêu Dật lúc này mới hoàn hồn, liên tục gật đầu, nắm tay nhau không quay đầu lại chạy, trong lòng đồng loạt nghĩ: Làm sao bây giờ? Chú Trần[ trần đại thúc???] vậy mà cũng uống!!!
Một đường chạy về phòng nghỉ, Tần Mộc cùng Tiêu Dật 4 con mắt, anh trừng mắt em, em trừng mắt anh.
“Làm sao bây giờ? Chú Trần cũng uống!” Tần Mộc vô cùng chột dạ.
Tiêu Dật có chút chần chờ lắc lắc đầu:“Bản thái tử cũng không biết.”
Mộ Dung Phong xử lý xong “Tang vật” Trở về, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ hẳn là nên vui vẻ đắc ý đang nghiêm mặt rối rắm không thôi. Quản gia đại nhân thông minh lập tức đoán được vấn đề.
Ánh mắt Tần Mộc đột nhiên sáng lên:“Hay là, thừa dịp hắn còn không chưa bắt đầu tiêu chảy, lại cho hắn uống thuốc trị tiêu chảy đi!”
Tiêu Dật khó hiểu:“Thuốc trị tiêu chảy?”
“Ừm, chính là uống vào sẽ không đau bụng.”
Tiêu Dật gật gật đầu:“Vậy lập tức đi mua thuốc, bỏ vào nước khoáng cho hắn uống đi!”
Trên mặt Tần Mộc lại tươi cười:“Thuốc này không cần đi mua, Mộ Dung Phong có.”
Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, ở trong lòng yên lặng vì Trần Minh dù làm gì cũng có thể trúng đạn tỏ vẻ thân thiết đồng tình…… xin chia buồn!
…………………………….
Trần Minh cảm thấy thực không thích hợp, vô cùng không thích hợp, từ nãy tới giờ, vẫn có ánh mắt khó có thể bỏ qua dính ở trên lưng hắn, nhưng mà khi hắn quay đầu nhìn, lại tìm không thấy người nhìn hắn, mà phía sau, lại có một chai nước khoáng đã mở đưa tới trước mặt hắn, đồng thời, còn có khuôn mặt tươi cười của Tần Mộc:“Chú Trần, chú khát nước rồi? Đến, uống ngụm nước khoáng!”
Trần Minh cảm thấy rối rắm, vì cái lông gì hắn cảm thấy đôi mắt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ này có chỗ nào đó không đúng lắm! Hắn vuốt vuốt tóc, cười vỗ vỗ đầu Tần Mộc:“Tần Mộc ngoan, bây giờ anh không khát, để một lát uống.”
Tiêu Dật đứng phía sau cách bọn họ không xa, trơ mắt nhìn Tần Mộc nhăn nhó lại một lần bại trận, cũng hơi hơi nhíu mày, Trần đại thúc này sao tại thời khắc quan trọng lại không khát chứ?
Một bên Từ Khang nhìn bộ dáng có chút không vui của hai đứa nhỏ, nghĩ rằng Trần Minh không uống nước bọn họ tốt bụng chuẩn bị cho nên thực mất mát, vì thế đi qua, ngồi xổm xuống cười nói:“Anh có chút khát, chai nước này để anh uống đi, cám ơn Tần Mộc cùng Tiêu Dật nha.” Một bên nói, một bên lấy đi cái chai trong tay Tần Mộc, ừng ực uống mấy ngụm to, vốn chỉ là một bình nước khoáng nhỏ, một lát sau liền toàn bộ vào bụng Từ Khang.
Mộ Dung Phong vẫn đứng ở một bên nhìn hai đứa nhỏ lần thứ hai nghiêm mặt trợn tròn mắt, bộ dáng khó có thể tin, nhịn không được cong cong khóe miệng, giơ tay đẩy gọng kính mắt, thấu kính phản quang chặn ý cười trong đáy mắt.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật ngơ ngác nhìn “thuốc giải” Toàn bộ biến mất ở miệng Từ Khang, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Vô duyên vô cớ uống “thuốc trị tiêu chảy”, không bị gì đi?
Còn không chờ hai đứa nhỏ suy nghĩ xong, giữa sân đã có tình huống mới!
“Trần đạo diễn, bụng con đau quá!”
“Bụng con cũng đau!”
“Con muốn đi vệ sinh!!!”
Cũng không biết là ai chạy trước, tóm lại chỉ trong chốc lát, chạy mất vài người.
Trần Minh cau mày, thật vất vả mới quay vừa ý, lại xảy ra tình trạng này:“Sao đều đau bụng, không lẽ ăn bậy gì sao?” Vừa nói xong, chợt nghe bụng vang một tiếng “ùng ục”. Trần Minh giật mình, tiếng vang trong bụng càng lúc càng lớn, mãnh liệt kháng nghị muốn đi giải quyết! Trần Minh cũng không quản quay phim, ôm bụng bỏ lại một câu:“Trước tạm dừng đi, tôi đi wc.” Nói xong, người đã chạy ra thật xa.
Cũng không cảm nhận được vui vẻ, Tần Mộc theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Dật:“Tiểu Dật, chúng ta làm sao bây giờ?”
Tiêu Dật được một câu này của Tần Mộc gọi hồn về, chớp chớp đôi mắt to sáng, sau đó vươn tay nhỏ bé, ôm bụng, khom eo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó:“Bụng bản thái tử đau! Đau quá!”
Ánh mắt Tần Mộc lại trợn tròn, nó khẩn trương ngồi xổm xuống:“Tiểu Dật, em làm sao vậy? Đau lắm không?”
Tiêu Dật trong lòng thầm mắng người này thật sự là rất ngu xuẩn!!! Rõ ràng vừa mới nói với nó phải giả bộ cũng trúng độc, vậy mà còn hỏi!!! Nó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một vòng, xác định trừ bỏ Mộ Dung Phong không có ai để ý tới bọn họ, lập tức nghiêm mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Mộc một cái, hạ giọng gào thét:“Ngu ngốc! Không phải bản thái tử đã nói giả bộ đau bụng sao!”
Tần Mộc lập tức yên lòng, hắc hắc cười cười:“Anh đã quên, lập tức giả bộ!” Nói xong, cũng ôm bụng, vẫn ngồi xổm như cũ kêu to lên:“Bụng tôi đau! Đau chết mất! Mộ Dung Phong, tôi muốn đi bệnh viện!!!”
Mộ Dung Phong bình tĩnh nhìn trời, giờ khắc này, hắn trăm phần trăm tin tưởng ánh mắt Trần Minh, không kể tới Tần Mộc, đứa nhỏ Tiêu Dật này vậy mà cũng thật hợp đóng phim….