Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 40: Thái tử quyết định [ 1 ]



Sau khi xác định Tần Mộc quả thật có rất nhiều rất nhiều tiền, Tiêu Dật thoáng yên tâm, nó là môn khách của Tần Mộc, nếu như Tần Mộc có tiền, hẳn là nó cũng sẽ không chịu đói, Mộ Dung quản gia kia thoạt nhìn cũng không giống như người sẽ ngược đãi Tần Mộc, quyền thế gì đó, cũng phải chờ sau khi nó hoàn toàn hiểu biết nơi này rồi mới tính. Nghĩ như vậy, Tiêu Dật bình thường trở lại, vô cùng vui vẻ đi theo Tần Mộc chơi hết trò chơi trong khu vui chơi.

Mắt thấy đã gần 5 giờ, mà hai đưa nhỏ vẫn chơi đùa hăng hái không có một chút nào muốn ngừng lại, Mộ Dung Phong vẫn không gần không xa đi theo bọn họ bước đôi chân dài lên, vài bước đi đến trước mặt bọn nhỏ, ngăn ở trước mặt bọn nhỏ.

“Tiểu thiếu gia, thái tử, không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”

Hai đứa nhỏ hai má đỏ bừng, hiển nhiên chơi thật sự thỏa thích, Tần Mộc mở to mắt trừng:“Trời còn sáng như vậy! Chúng tôi còn chưa có chơi đủ đâu!”

“Hai người chơi gần 7 giờ, trò chơi ở đâu hai người đều chơi hơn ba lần. Bây giờ đã gần 5 giờ chiều, sắp đến giờ ăn cơm.” Mộ Dung Phong nỗ lực giảng đạo lý với Tần Mộc.

Tần Mộc cũng không nể tình:“Tôi không đói bụng, tiểu Dật cũng không đói! Đúng không, tiểu Dật?” Câu cuối cùng, là hỏi Tiêu Dật.

Nếu là trước kia, Tiêu Dật tất nhiên sẽ do dự một lát, nhưng mà giờ phút này Tiêu Dật đã sớm bị đủ loại trò chơi thú vị hấp dẫn, tâm chơi đùa khi ở trong hoàng cung được dằn xuống đáy lòng đều bị câu lên, nghe được câu hỏi của Tần Mộc, lập tức gật gật đầu nhỏ:“Ừm, ta cũng không đói.” Miệng nói chuyện, ánh mắt lại xuyên qua Mộ Dung Phong nhìn vòng xoay ngựa gỗ phía sau hắn cách đó không xa, lúc nãy đã ngồi vài vòng, tuy không bằng ngựa thật, nhưng mà cũng rất thú vị.

Nhìn thấy trên mặt Tiêu Dật ra biểu cảm mà đứa nhỏ bốn năm tuổi nên có, khóe miệng Mộ Dung Phong hơi hơi nhếch lên. Đa Nạp ngồi xổm một bên, nhìn hai đứa nhỏ, cười nói:“Ba bữa phải ăn đúng giờ, không thể vì chơi đùa mà nói không đói bụng. Hơn nữa, hai người chơi một ngày, thật sự không đói bụng sao?”

“Không đói bụng!” Tần Mộc trả lời rất nhanh, nhưng mà rất nhanh lại phát hiện, thật ra vẫn có chút đói, sau bữa trưa ở KFC hình như cũng chưa ăn cái gì, lại chạy qua chạy lại, làm sao lại không đói bụng?

Tiêu Dật giống như cũng thấy đói bụng, nó mím môi không nói chuyện, mắt to đen nháy có chút đấu tranh, muốn tiếp tục chơi, nhưng mà cũng muốn ăn cái gì, thật hỗn loạn, tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật của chúng ta chính là lần đầu tiên đối mặt loại lựa chọn khó khăn này.

Vẻ mặt của hai đứa nhỏ làm sao có thể giấu được hai vị quản gia đại nhân, Mộ Dung Phong khom lưng, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc hỗn độn của Tần Mộc, lại sửa mái tóc dài có chút tán loạn, giọng nói ôn hòa, giọng thương lượng:“Chúng ta đi về trước, vài ngày nữa lại đến chơi, được không?”

Nghĩ rằng quân tử nhất ngôn bạn nhỏ Tiêu Dật một chút cũng không nghi ngờ tính chân thật của câu nói này của Mộ Dung Phong, lập tức gật gật đầu:“Được.”

Mà bị Mộ Dung Phong lừa dối rất nhiều lần Tần Mộc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy:“Tiểu Dật, em không cần tin tưởng lời hắn nói, trước kia hắn cũng nói với anh như vậy, kết quả một lần cũng không đưa anh tới! Mộ Dung Phong là một tên lừa gạt.”

Nhìn Tần Mộc thở phì phì, ánh mắt Đa Nạp nhìn về phía Mộ Dung Phong mang theo chút trêu tức:Hình ảnh của em trong mặt tiểu ác ma này thật quá tệ!

Tiêu Dật đè Tần Mộc đang tức giận lại, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Mộ Dung Phong, giọng nói âm thanh thúy:“Nam nhân đại trượng phu, một lời nói đáng giá ngàn vàng, ta tin tưởng Mộ Dung quản gia sẽ không nuốt lời.”

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, đáy mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, xem ra về sau không thể lại dùng chiêu này:“Tôi sẽ không nuốt lời.”

……

Ngồi ở trong xe, Đa Nạp nhận được điện thoại Trần Minh, vội vàng nói vài câu liền cúp.

“Trần Đạo nói ngày mai phải quay đoạn tiểu Thái tử, đưa tiểu thiếu gia đến sớm một chút.” Giọng Đa Nạp không lớn, giọng nói kia giống như đang nói với Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong nhàn nhạt ừ một tiếng:“Hắn tìm được người diễn tiểu Thái Tử?”

“Còn không có ai đặc biệt thích hợp, cho nên tìm vài người, tính ngày mai quay phân đoạn kia mới xem sao, tiểu thiếu gia lại phải cùng mấy đứa nhỏ kia đánh mấy trận.” Đa Nạp khe khẽ thở dài, ánh mắt lại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tiêu Dật đang ngồi ghế sau, quả nhiên, nhìn thấy đứa nhỏ vốn đang ngủ đã nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mày nhíu chặt rõ ràng thể hiện chủ nhân của nó không vui.

Tần Mộc chơi có chút mệt mỏi, lên xe không bao lâu liền ngủ, Tiêu Dật vốn cũng đang ngủ, nhưng mà bị tiếng chuông di động của Đa Nạp làm tỉnh giấc, cho nên mới có thể nghe được bọn họ nói chuyện. Ngày hôm qua lúc quyết đoán từ chối Trần Minh, nó cũng không có nghĩ tới những chuyện khác, lúc này mới biết được, bởi vì nó không chịu diễn những phần khác, cho nên đoạn diễn ngày đó xem như uổng phí, cho nên Tần Mộc lại bị những tên điêu dân này đánh sao? Tiêu Dật mím môi, rất không đồng ý với kết quả này, Tần Mộc là người của nó, sao có thể đưa đến cho người khác đánh!

Hai ngươi phía trước “giống như” Không có nhận ra Tiêu Dật đã tỉnh, vẫn tiếp tục nói chuyện.

“Nếu không phải tiền đóng một bộ phim cũng nhiều, anh rất muốn khuyên tiểu thiếu gia không cần diễn.” Đa Nạp tiếp tục thở dài.

Mộ Dung Phong thản nhiên nói:“Tiểu thiếu gia còn nhỏ, ngoài việc đóng phim, không còn cách nào để kiếm tiền.” Lời quản gia đại nhân nói là lời nói thật, trừ bỏ làm ngôi sao nhỏ tuổi, những công việc khác đều không được thuê lao động trẻ em,╮[╯▽╰]╭

Tiêu Dật cũng không biết những chuyện này, nhưng mà lúc nghe được kiếm được nhiều tiền, lỗ tai giật giật, trong lòng cũng giật giật. Nó nhớ rõ trong quyển sách Mộ Dung Phong cho nó có một câu thế này:“Ðồng tiền không phải vạn năng, nhưng không tiền thì vạn vạn bất năng.” Có thể thấy được, ở nơi này, tiền vẫn rất là quan trọng.

Đa Nạp cười nói:“Nhưng mà tiểu thiếu gia cũng thực không tệ, đã là ngôi sao nhỏ tuổi nổi tiếng, người thích nó thật sự rất nhiều.”

Tiêu Dật vô thức quay đầu nhìn Tần Mộc đang ngủ, thì ra Tần Mộc làm đào kép lại nổi danh như vậy, nhưng mà, nhìn kỹ, Tần Mộc kỳ thật cũng rất đáng yêu.

Mộ Dung Phong không có tiếp tục nói với Đa Nạp, hắn cũng không quá để ý xem Tiêu Dật có thể làm ngôi sao nhỏ tuổi hay không, từ trong thâm tâm hắn cũng không hy vọng Tiêu Dật vi phạm ý nguyện của mình đi làm ngôi sao nhỏ tuổi, nó chỉ là một đứa nhỏ, hẳn là nên giống như những đứa nhỏ khác, sống những ngày vui vẻ, làm những chuyện mình muốn làm, cho dù giống như Tần Mộc đối nghịch hắn làm niềm vui.

Nhiều nạp đoán được tâm tư Mộ Dung Phong, cũng ngậm miệng không nói chuyện, bên trong xe nhất thời an tĩnh lại, Tiêu Dật lại mở to mắt, nghiêm túc suy tư.

Vừa về nhà, Đa Nạp đi chuẩn bị cơm tối, mà Mộ Dung Phong trực tiếp mang bọn nhỏ đến phòng tắm, chơi một ngày, trên người đều có chút bẩn.

Nhìn thấy Tiêu Dật không có nhảy xuống nước làm ước quần áo Mộ Dung Phong như bình thường, Tần Mộc thực lo lắng:“Tiểu Dật, em làm sao vậy?”

Tiêu Dật nhìn Tần Mộc, do dự một hồi lâu mới hỏi:“Tần Mộc, ngươi làm ngôi sao nhỏ tuổi có thể bị người khinh thường hay không?”

Vẻ mặt Tần Mộc buồn bực:“Vì sao khinh thường? Bọn họ nịnh bợ anh còn không kịp!”

Lúc này, đến phiên Tiêu Dật buồn bực:“Chẳng lẽ đào kép không phải rất hạ lưu sao?” Nói xong, mới phát hiện mình dùng từ không đúng, Tần Mộc cũng là đào kép, sao lại có thể trước mặt nó nói đào kép hạ lưu! Tiêu Dật há miệng thở dốc, đang muốn giải thích, lại bị Tần Mộc đánh gãy.

“Đó là ở cổ đại, cổ đại đào kép mới hạ lưu, bây giờ ngôi sao nổi tiếng, đều có một đống người truy phủng!” Về việc đào kép cổ đại thực hạ lưu, đó là khi diễn một bộ phim, Mộ Dung Phong nói cho nó biết, lúc ấy nó cũng cảm thấy thực khó tin! Công việc nở mày nở mặt như ngôi sao vậy, làm sao lại bị cho là hạ lưu!

“Vậy ngươi đi ra ngoài sao không có ai truy phủng?” Tiêu Dật lần này hỏi thật sự trực tiếp.

Tâm cao ngạo của Tần Mộc bị Tiêu Dật đập nát:“Bởi vì anh là ngôi sao nhỏ tuổi, chờ anh trưởng thành, sẽ có rất nhiều người theo đuổi anh!” Thật ra Tần Mộc cũng rất oan uổng, Hoành Điếm là phim trường nổi tiếng, người nơi này thường xuyên gặp ngôi sao, cơ bản đều rất bình tĩnh, cho nên mặc dù có không ít người nhận ra Tần Mộc, cũng sẽ không đi lên nói muốn kí tên gì đó, huống chi, Tần Mộc vẫn là ngôi sao nhỏ tuổi, rất ít ngôi sao nhỏ tuổi kí tên cho người khác.

Tiêu Dật gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Tần Mộc nóng nảy:“Thật mà!”

“Ta tin tưởng ngươi.” Một câu của Tiêu Dật trong nháy mắt trấn an Tần Mộc.

“Anh tắm rửa cho em.” Thấy Tiêu Dật tin tưởng nó, Tần Mộc thật vui vẻ, thấy Mộ Dung Phong không ở đây, lập tức chân chó muốn lấy lòng Tiêu Dật.

Tiêu Dật nhịn không được nhớ tới tình hình lần đầu tiên Tần Mộc giúp nó tắm rửa, thoáng có chút do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu.

Tần Mộc cười tủm tỉm xoa sữa tắm lên người Tiêu Dật.

“Tần Mộc, làm ngôi sao nhỏ tuổi có rất nhiều tiền sao?”

“Ừ, có rất nhiều rất nhiều tiền.”

Tiêu Dật mím môi:“Vậy, ta cũng làm ngôi sao nhỏ tuổi đi.”

Tần Mộc dừng động tác, không có vui vẻ như Tiêu Dật đoán trước, mà là hơi hơi nhíu mi:“Tiểu Dật, không lẽ em thật sự thật thiếu tiền? Anh có thể cho em mượn, em không trả cũng được!”

Tiêu Dật nâng cằm:“Bản thái tử làm sao lại thiếu tiền!”

“Cũng đúng, em là thái tử mà, không thể nào thiếu tiền. Vậy sao đột nhiên em lại muốn đóng phim, không phải em không thích làm đào kép sao?”

“Nếu ta không diễn thái tử, không phải ngươi còn phải bị bọn họ đánh sao?”

Tần Mộc nghĩ nghĩ:”Ừ, nếu như em không diễn, vậy phải quay lại phân đoạn kia.”

“Ta đây liền đi diễn vậy. Chờ ta cũng có thiệt nhiều thiệt nhiều tiền, ngươi không cần đòi tiền Mộ Dung Phong nữa, bản thái tử thưởng cho ngươi.” Cằm Tiêu Dật nâng thật cao.

Tần Mộc cười sáng lạn:“Tiểu Dật, em thật tốt!”……

Nhật kí Đa Nạp

Ngày x tháng x năm xx ngày hạnh phúc

Hôm nay nhờ phúc hai đứa nhỏ, cuối cùng cũng cùng Tiểu Phong hoàn thành nụ hôn vĩnh hằng trên vòng đu quay, hạnh phúc!

Không nghĩ tới bản tính của tiểu Thái Tử thiện lương như vậy, còn mềm lòng hơn tiểu ác ma Tần Mộc nhiều lắm, vốn chỉ mới thực hiện một phần nhỏ trong kế hoạch, nó cũng đã quyết định muốn đi đóng phim.

Hai ngày ở chung này, tôi dần dần hiểu được vì sao Tiểu Phong sẽ thích nó như vậy, nếu nó thật sự quyết định tiến vào vòng giải trí, tôi sẽ làm hết sức có thể để giúp nó đứng trên đỉnh, coi như là bồi thường thủ đoạn nhỏ tôi dùng với nó vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.